Sáng hôm sau, khi vừa xuống sân bay Los Angeles, Henry liền trực tiếp đến bệnh viện để xem qua tình hình của Dorothy. Tình hình của em họ anh nặng hơn anh tưởng tượng. Phần lớn da trên người cô đã bị cháy đen. Phẫu thuật cấy ghép da đòi hỏi thời gian rất dài và chịu nhiều đau đớn cho nên phải đến lần thứ mười thì toàn thân của Dorothy mới hoàn toàn trở lại như cũ. Tuy nhiên da của cô vẫn yếu hơn da của người bình thường rất nhiều cho nên anh dặn đi dặn lại Dorothy không được đi ra nắng để tránh bị bỏng da.
Cũng từ đó bà Dora một bước cũng bắt cô ngồi xe, không cho chạy chơi tùy ý bên ngoài. Lâu dần Dorothy quen với việc sống hướng nội và chọn việc học nhạc trong nhà làm niềm vui của chính mình. Dorothy chẳng có lấy một người bạn nào ngoại trừ nhạc cụ của cô. Không phải do không có người thích chơi với Dorothy mà là do cô bé suốt ngày ở trong nhà nên không quen biết ai. Tâm lý nhút nhát và sợ hãi người lại cũng nảy sinh từ đó. Bà Dora biết nhưng bà thấy chuyện này cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần cô bình an khỏe mạnh và ở mãi bên bà là bà đã hài lòng vui vẻ.
Song hành với những lần cấy ghép da là những lúc bác sĩ Gore kể cho cô nghe về ký ức của cô. Giọng của anh nhẹ như gió, đền đặn như nước và dịu dàng như sương. Cứ như vậy từng câu từng chữ đặt vào những hộc tủ trong não Dorothy những dữ liệu mới: “Ba của mình tên là Đoàn Nhất Phương. Vì mẹ mình là người phụ nữ đến sau cho nên ông ấy không dám mang mình về nhà họ Đoàn. Ông ấy vẫn thường đến thăm mình, cùng mình đi câu, cùng mình đi hái nấm và cùng mình ngắm sao. Mẹ mình nói ba mình không thương bà nhưng nếu không thương bà thì sao ông ấy lại thương mình? Mình vẫn hay hỏi mẹ như vậy. Những lúc đó mẹ chỉ cười cười. Giáng sinh nào ba cũng dành thời gian ở bên cạnh mình. Hầu như năm nào cũng đưa mình và mẹ về Anh thăm ông bà ngoại. Ông ấy nói đợi khi thích hợp sẽ đưa mình về thăm bà nội.”
Bác sĩ Gore chầm chậm đọc hết những gì bà Dorothy viết trên giấy. Hai chiếc kim điện vẫn vững chắc cắm trên đầu của Dorothy. Ông đưa mắt nhìn qua biểu đồ biểu thị mức độ tiếp nhận ký ức trên màn hình, thầm nghĩ: “Cô gái này có thể thoát chết được trong trận hỏa hoạn, não bộ tiếp nhận ký ức mới cũng rất nhanh. Nếu không phải thiên tài thì cũng là người có khả năng đặc biệt. Rốt cục cô ấy là ai?”
Ngừng một lúc nghĩ ngợi, bác sĩ Gore lại tiếp tục: “Nam Giao của ba, chỉ cần con ngoan ngoãn thì anh Phong và chị Phương sẽ yêu thương con”, ba mình vừa chỉ vào bức ảnh của hai anh chị ấy vừa nói. Mình nhìn và bức ảnh của anh chị cùng cha khác mẹ thì liền hỏi: “Ba ơi, tóc và mắt của con không giống anh chị của con. Vậy họ có thích con không?”. Ba mình đã mỉm cười thật hiền, đặt mình ngồi trên chân rồi khẽ nói: “Chắc chắn có. Nam Giao của ba không chỉ xinh đẹp mà còn đáng yêu nữa. Mọi người sẽ yêu quý con. Con cũng phải yêu quý mọi người trong nhà có biết không?”. Lúc đó mình đã gật đầu đồng ý và còn ngoéo tay với ba nữa.”
Cứ như vậy, từng mảng từng mảnng ký ức tươi đẹp được bà Dora viết ra đã nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng hướng thiện của cô gái xa lạ. Ba của cô tuy vô tâm với hai đứa con lớn nhưng khi nghe đứa con út của mình gặp nạn ông đã bỏ ăn bỏ ngủ mà bay về Los Angeles thăm con. Chỉ tiếc ngay cả ông mà bà Dora cũng giấu chuyện con gái của họ đã chết. Bà chỉ báo cho ông tin tức về vụ tai nạn này sau khi Dorothy lần đầu tỉnh lại. Thêm một người đau khổ chi bằng bớt một người đau khổ. Bà chỉ nói với Đoàn Nhất Phương rằng Dorothy đã quên đi nhiều chuyện cho nên mời bác sĩ nhắc lại ký ức cho cô.
Đoàn Nhất Phương từ dạo biết Dorothy gặp chuyện thì ông nán lại Los Angeles khá lâu. Thi thoảng lại bay qua Anh và mấy nước châu Âu làm việc xong lại bay về thăm con. Bất cứ khi nào ở Mĩ, ông đều vào viện để chăm sóc con gái. Lúc cô ngủ thì ông cầm tay cô kể lại nhiều chuyện trong quá khứ. Khi cô thức thì ông lại cùng cô nghe nhạc, xem phim, đọc sách. Trước sau đều là yêu thương và chăm sóc tận tâm tận tình.
Cứ như vậy suốt một năm ròng dài đằng đẳng, ba mẹ của Dorothy đã cùng cô vượt qua rất nhiều ca phẫu thuật cấy ghép da và chỉnh sửa khuôn mặt. Cô gái đáng thương ngày trước dùng dao cắt tay mình nay đã thực sự hồi sinh trong tình yêu thương của ba mẹ.
Ngày mà Dorothy mở băng trên mặt lần cuối là ngày mà cả ba và mẹ cô đều mong đợi. Ông cầm tay cô, động viên cô hãy an tâm đón nhận gương mặt mới của mình. Dù xấu dù đẹp thì cô cũng là con gái của ông.
Nghe xong, trong lòng Dorothy trào dâng niềm xúc động. Cô cầm chặt tay nói rằng: “Ba là người đàn ông tốt nhất trên đời.”
Đoàn Nhất Phương nghe xong liền vui vẻ nói: “Sau này con lớn lên con sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn ba. Lúc đó ba mới đồng ý gả con đi.”
Dorothy mỉm cười lắc đầu, mít ướt nói: “Con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở bên cạnh ba mẹ tới già.”
\-\-\-\-
Hi các tình yêu, các bạn đâu rồi. Vô điểm danh cho mình mừng để có động lực viết trong những ngay trời nắng nóng này á.