Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 371:Chương 143: Tình nhân của Lâm Thiên Vũ (2)




Hai người họ, mỗi người bốc một lá thăm chọn kẻ đối địch và phải hoàn thành nhiệm vụ của chính mình. Nếu thất bại thì kết quả chính là họ phải dùng súng tự sát. Hai anh em họ rất thương yêu nhau cho nên cả hai cùng giúp nhau hoàn thành phần thử thách, đó là đối đầu với những nhóm sát thủ của trại khác.

Có thể nói hai anh em họ đã cùng nhau giết sạch đối phương để tìm lấy con đường sống cho chính mình. Người phụ nữ xinh đẹp có vẻ rất hài lòng về kết quả của anh em Băng Thanh. Bà ta nhẹ giọng nói với người đàn ông: “Hai đứa này sẽ đi theo anh. Không cần bì tị với Amy nữa.”

Người đàn ông khẽ chớp mắt nói: “Lấy hai đổi một, cũng coi như lời.”

Trong ấn tượng của Băng Thanh, gương mặt người phụ nữ ấy không chỉ có vẻ xinh đẹp quý phái mà còn lộ ra rất nhiều toan tính mưu mô cao thâm của một người lăn lộn giang hồ nhiều năm. Điều này khiến cô vừa thhấy nể vừa thấy sợ bà ấy.

Hai năm qua, ông chủ mới của cô và anh trai mình chính là người đàn ông tên Lập Duy Lân kia. Ông ta không bắt cô và anh trai cô đi giết người mà ngược lại cho cô và anh trai cô đi học. Chỉ có điều hai người họ không được học ngành mình yêu thích mà phải học ngành ông ta chỉ định. Ông ấy muốn cô theo học ngành diễn xuất để dễ dàng xã giao và tiếp cận những đối tượng chính yếu trong thương giới và chính giới. Còn anh trai cô phải theo học ngành tâm lý để giúp ông ta điều khiển và khống chế tâm lý của một vài đối tượng. Trong mắt Lập Duy Lân, sát thủ mà thực hiện việc giết người là kiểu hành động ngu xuẩn của chủ nhân. Cái ông ấy muốn chính là dùng sát thủ để ra tay điều khiển các đối tượng khác làm theo ý mình.

Nghe theo lời chủ nhân, sau nửa năm chuyên tâm học ngành diễn xuất và các ngón nghề quyến rũ đàn ông, Băng Thanh đã có thể hành nghề một cách trơn tru. Cô từng bước, từng bước hóa thân thành đủ kiểu phụ nữ, đủ dạng người để tiếp cận những nhân vật sừng sỏ của phố Wall (thị trường chứng khoán nổi tiếng ở New York), kết thân với các chính khách và các nhà tài phiệt ở Mĩ. Đoàn Nhất Phương ba của Đoàn Nam Phong chỉ là một trong số đó. Cũng từ cơ duyên này mà Băng Thanh biết được trong giới tài phiệt còn có người trẻ trung và điển trai như Đoàn Nam Phong.

Cô thích anh, đó là lời thật lòng. Chỉ có điều Đoàn Nam Phong tuy cho cô nhiều lợi ích nhưng anh chưa từng nói yêu cô. Ở bên nhau hơn một năm, kết quả trước sau chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nghĩ đến đây đáy lòng Băng Thanh lạnh lẽo lắm nhưng xét cho cùng cô cũng không thể yêu anh hay bất kỳ ai. Nếu đã không có kết quả thì sao phải nghĩ đến ngày mai? Chỉ cần còn có thể vui vẻ bên nhau thì Băng Thanh không ngại vì anh mà hết mình. Nhưng... nhìn những ngọn đèn ấm áp phía dưới kia, có mấy ai không nghĩ về một mái nhà?

Bất ngờ từ phía sau cô, một vòng tay rắn chắc ấm áp giữ chặt lấy chiếc eo thon. Người đàn ông đưa mũi hít hà từ gáy xuống đến sống lưng rồi quay người Băng Thanh lại tiếp tục hôn hít phía trước.

Băng Thanh dụi điếu thuốc trên tay, vòng tay ôm cổ người đàn ông, gấp gáp thở. Một lần nữa anh lại nằm bên trong cô. Từng hồi mạnh mẽ lao thẳng vào nơi sâu nhất của cô. Băng Thanh vừa thở gấp vừa cất giọng hỏi thử một điều viễn vông: “Thiên Vũ, anh có yêu em không?”

Người đàn ông không trả lời, chuyên tâm làm việc mình muốn làm. Càng lúc càng mạnh. Càng lúc càng gấp. Không một chút thương tiếc, anh hít hà đi ra khỏi người cô. Lạnh giọng nói: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu em hay bất kỳ ai. Tôi thích đàn bà nhưng tôi không thích bị ràng buộc. Em nên hiểu điều này và đừng dùng cái giọng ngu ngốc đó hỏi tôi nữa.”

Nói xong, anh quay lưng bước vào trong phòng hướng về phía phòng tắm bỏ mặc Băng Thanh trần trụi cô đơn ngồi ngoài ban công. Con đường này do cô chọn, thỏa thuận lúc ban đầu cũng rất rõ ràng. Hà tất phải khóc?

Băng Thanh đưa tay lau nước mắt. Hai hàm răng nghiến chặt, gằng từng tiếng nói: “Lâm Thiên Vũ, Đoàn Nam Phong! Hai người đều y như nhau, đều xem tôi là đồ chơi mà không một ai chịu thật lòng thương tôi. Đã như vậy đừng trách tôi nhẫn tâm độc ác không nghĩ đến lúc bên nhau”

Câu nói vừa dứt, tiếng cười lẫn nước mắt của Băng Thanh hòa lẫn vào nhau.