Trời chiều chạng vạng bao phủ khắp thành phố New York. Lâm Cát Vũ lờ đờ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng giống như phòng khách sạn sang trọng. Anh đưa mặt nhìn quanh thì nhận ra đây là một trong những sản nghiệp của gia đình mình, tòa nhà The Heaven danh tiếng trên đại lộ Fifth của trung tâm New York.
Anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương rồi cầm điện thoại đặt trên tủ đầu đầu giường bấm gọi cho anh của mình. Năm phút sau Lâm Thiên Vũ thong thả bước vào phòng ngủ của em trai. Lúc này, Lâm Cát Vũ cũng vừa bước ra từ phòng tắm sau khi đánh răng rửa mặt xong.
“Toàn thân có chỗ nào khhông khỏe không?” - Lâm Thiên Vũ ngồi bắt tréo chân trên ghế nhàn nhã hỏi.
Lâm Cát Vũ thấy sắc mặt của anh mình bình thản thì không ngăn được khó chịu trong lòng liền một mạch nói ra: “Anh à, không phải chứ. Dùng cách này bắt em về đây. Anh có biết em còn chưa kịp nói lời nào với Amy hay không?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền khó chịu hỏi lại: “Cô ta cần em nói lời tạm biệt sao? Em có biết cô ta là ai hay không?”
Lâm Thiên Vũ găn giọng hỏi nhưng không thấy Lâm Cát Vũ trả lời, anh liền nói luôn một tràng dài đạo lý: “Cô ta là người mà nhà họ Lập nuôi lớn, là sát thủ bên người của Lập Thế Khang. Chưa kể việc cô ta hữu dụng đến thế nào đối với Lập Thế Khang khiến hắn không dễ dàng chịu mất, chỉ nói riêng chuyện cô ta theo lệnh của hắn giết người cũng đã khiến cho bao nhiêu phe phái căm hận cô ta rồi. Em ở bên cạnh người phụ nữ như vậy có ngày mạng cũng không còn.”
“Anh, em không sợ!.” - Lâm Cát Vũ bốc đồng nói.
“Nhưng anh sợ. Ba mẹ sợ. Cả Lâm Thị trên dưới mấy trăm nghìn người sợ. Cát Vũ, em đã lớn rồi không thể chỉ nghĩ đến sở thích của bản thân mình. Đùa với lửa không chỉ phỏng tay mà còn cháy cả nhà. “ - Lâm Thiên Vũ lớn tiếng gắt lại khiến Lâm Cát Vũ không dám trả treo nữa.
Lâm Thiên Vũ ngồi xuống ghế, uống ngụm nước lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp: “Anh không biết trên đời này vì sao người ta phải yêu nhau. Càng không biết đàn bà có cái gì hay ho. Trong mắt anh, ai cũng như ai. Một thân hình uyển chuyển bao bọc cái phần tham lam bên trong. Có việc gì mà em phải ngồi xụ mặt ra như cái đống đất thế kia.”
Lúc này Lâm Cát Vũ mới chậm rãi đáp lại: “Anh, anh không hiểu đâu. Giữa em và Amy không giống bất kỳ mối quan hệ nào của anh với phụ nữ trước giờ.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền há lên một tiếng rồi phì cười chế giễu: “Thằng nhóc này, hôm nay còn dám nói anh không hiểu chuyện tình yêu sao? Anh có cái gì không hiểu hả? Đàn bà xét cho cùng cũng chỉ có vậy. Lôi thôi và tham lam. Bọn họ luôn đem tình yêu ra làm cái cớ để vòi vĩnh. Khi em hết giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ rất nhanh quay mặt đi kiếm thằng khác. Cho nên, em trai à, em phải biết đàn ông cần có sự nghiệp. Đó mới là điều quan trọng. Em có tiền có tài sản còn sợ không có đàn bà chạy theo sao?”
Lúc này, Lâm Cát Vũ đang ngồi trên giường đối diện anh mình, nghe anh trai nói vậy anh liền lẩm bẩm: “Sự nghiệp của em đâu có giống với anh. Amy cũng đâu giống với những cô anh quen.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền chậc lưỡi nói: “Cái công việc cảnh sát cỏn con của em bỏ đi là vừa. Em coi, từ lúc đi làm cảnh sát có kiếm được đồng nào nuôi thân đâu. Toàn tiêu tốn tài nguyên công sức và nhân lực của anh. Còn suýt mất cả mạng.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền thấy tự ái, nói lẫy: “Anh không cần lo cho em. Em biết bản thân mình đang làm gì. Em nhất định sẽ bắt hết đám người xấu để làm trong sạch cho xã hội.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong cảm thấy đang nghe chuyện thần tiên liền cười hô hố mỉa mai: “Nhóc con, từ lúc em ra trường đến giờ em bắt được bao nhiêu tên tội phạm rồi? Hay chỉ có mỗi vụ án của bọn The Ring cũng tra không xong. Tra xong rồi lại nói không đủ hồ sơ kết tội. Phí phạm tiền bạc của người đóng thuế. Nó phạm pháp thì bắn một cái cho xong, không phải dễ hơn sao?”
Lâm Cát Vũ nghe đến đây liền nhíu mày nhăn mặt ca cẩm: “Anh, anh không hiểu. Pháp luật nghiêm minh nhưng luôn mở ra cho người ta con đường cải tạo hoàn lương. Đâu phải ai bị tội cũng đều phải chết.”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày định cãi lại rằng loại người như Jackson vô tù cũng làm chúa một khu, không thể cải tạo nổi. Tuy nhiên anh không tiếp tục chủ đề này nữa. Nói tiếp thì hai anh em lại như lúc nhỏ lao vào đánh nhau ngay.
Cho nên liền đổi sang chủ đề mới: “Anh biết pháp luật đóng vai trò gìn giữ trật tự trị an rất tốt và em cũng là một cảnh sát tuy vô dụng nhưng cũng tốt. Nói tóm lại là cái gì cũng tốt và tốt nhất là nên đi lấy vợ dùm anh.”
\-\-\-
Dành cho những bạn thích Lâm Thiên Vũ. Anh ấy nói câu nào cũng rất thật, không trật phát nào. Tuyên ngôn về phụ nữ và tình yêu cũng cứng lắm, mãi sau mới biết yêu chính là cái vị gì. Thật không thể chờ để kể cho các bạn nghe những câu chuyện tiếp theo đây. Vui lòng bấm like ủng hộ tinh thần của mình nào. Cám ơn các bạn thật nhiều.