Lúc Đoàn Nam Phong và Tinh Vân một trước một sau quay lại nhà hàng có phòng sưởi nắng thì đã thấy Bảo Vy, Ưng Túc, Thiên Vũ và Tinh Nhật yên vị. Lâm Thiên Vũ vẫn chưa gọi món, ngồi nói chuyện với Ưng Túc và chờ Tinh Vân quay lại. Tinh Vân nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền đến ngồi vào bàn trước mặt anh, lịch sự nói: “Thiên Vũ, xin lỗi!”
“Không sao, lúc nãy thấy em bị bắt đi, anh có đuổi theo nhưng tên nào đấy đã khoá cửa lối lên boong tàu khu vực Vip. Bọn anh thấy vậy nên xuống đây ngồi chờ em. Vừa ngồi năm phút thì em đã đến.” - Lâm Thiên Vũ vừa cười vừa nhìn Đoàn Nam Phong đang kéo ghế ngồi xuống cạnh Tinh Vân. Đến lúc này, cô mới hiểu vì sao cả khu vực boong tàu không một bóng người. Thì ra là Đoàn Nam Phong trong lúc cô không để ý đã nhanh tay khóa trái cửa. “Cái tên này đúng là làm chuyện gì cũng suy tính cẩn thận.” - Tinh Vân nghĩ bụng rồi quay sang liếc nhẹ người đàn ông này một cái. Hắn vẫn ung dung ngồi bắt chéo chân nhìn ra cảnh biển bên ngoài cửa sổ.
Món ăn sau đó cũng được dọn lên, Lâm Thiên Vũ bắt đầu cầm lấy dao nĩa lên rồi thuận thế nhìn sang Tinh Vân nói : “Sắp tới anh có một kế hoạch đi đến Pêru và Ecuador để tìm bí mật về dòng tộc nhà anh. Em có muốn tham gia không, em gái nhỏ của tôi?”
“Không!” - Tinh Vân chưa kịp nghe hết câu thì Đoàn Nam Phong lặp tức lên tiếng.
“Đoàn Nam Phong, tôi không có rủ cậu.” - Lâm Thiên Vũ cũng nhanh chóng trả treo.
“Lần trước cô ấy tí nữa thì mất mạng, giờ cậu còn muốn đưa cô ấy vào nguy hiểm sao?” -Đoàn Nam Phong từ tốn nhai xong thức ăn rồi lên tiếng phản đối.
Tinh Vân nghe vậy liền nhìn Lâm Thiên Vũ nói: “Lần trước là anh cần tôi thông dịch. Còn lần này cả Peru và Ecuador đều nói tiếng Tây Ban Nha, tôi lại không biết tiếng Tây Ban Nha. Tôi không biết sẽ giúp anh thế nào?”
“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi. Chúng ta sống chết có nhau là được.” - Lâm Thiên Vũ giọng điệu ngọt ngào, ánh mắt tình cảm nhìn Tinh Vân nói.
“Bốp!”
“Ui da...” - Cảm giác bị ai từ phía sau đánh vào đầu mình, Lâm Thiên Vũ liền quay lại.
“Nhóc con à, cháu gái độc nhất của Hoàng lão gia là để con nói đến từ đó (chết) hay sao?” - Lâm Chấn Thiên vừa lắc đầu nói vừa nhìn Tinh Vân và quay sang nhìn Hoàng lão gia đang tiến lại gần bàn ăn của họ.
“Ông, bác Lâm. Chào buổi sáng!” - Tinh Vân đứng lên chào và đi đến bên ông ngoại.
“Bác vừa cùng ông ngoại cháu bàn đến chuyện hôn sự của cháu và nhóc con nhà bác.” - Lâm Chấn Thiên vui vẻ gật đầu nhìn Tinh Vân rồi hào hứng nói.
Đoàn Nam Phong tay đang cầm dao cắt thịt bỗng dừng lại. Bảo Vy cùng Ưng Túc cũng tròn mắt quay sang nhìn Lâm Chấn Thiên.
Lâm Chấn Thiên vui vẻ nói tiếp: “Ông ngoại cháu nói là chuyện hôn sự của cháu sẽ do tự cháu quyết định. Bác được biết cháu hiện chưa có bạn trai mà con trai Thiên Vũ của bác vẫn đang độc thân cho nên bác mạo muội tác hợp cho hai đứa. Dù sao hai cháu trước đây cũng từng quen biết nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn ở Mehico. Điều này rất quan trọng trong cuộc sống hôn nhân sau này. Có cháu “đồng cam cộng khổ” với nó ta cũng an tâm thoái lui thương trường giao quyền điều hành tập đoàn cho Thiên Vũ và cháu. Cháu thấy thế nào?”
Tinh Vân áy ngại nhìn gương mặt vui vẻ của ông ngoại và Lâm Chấn Thiên, lại nhìn qua Lâm Thiên Vũ đang mang bộ mặt không thể hài lòng hơn. Bất giác cô lại nhìn sang Đoàn Nam Phong vẫn đang cúi gầm mặt cắt thức ăn.
Cô khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Bác Lâm, cám ơn bác đã suy nghĩ cho tương lai của cháu. Nhưng cháu và Thiên Vũ chỉ là bạn bè thôi. Cháu chưa nghĩ đến những chuyện xa xôi.”
Thiên Vũ nghe vậy liền nhìn Tinh Vân nhanh miệng lên tiếng: “Em gái nhỏ, em chuyển đến New York sống cùng anh hay em muốn anh chuyển đến Chicago sống cùng em để chúng ta bồi đắp tình cảm.”
Tinh Vân nghiến răng nhìn Thiên Vũ: “Thiên Vũ đừng đùa nữa.”
Lâm Thiên Vũ đứng lên, tiến lại chỗ Tinh Vân đang đứng, nghiêm túc nói: “Anh không có đùa. Từ trước đến giờ anh đều phản đối hôn nhân sắp đặt. Nhưng cuộc hôn nhân này anh rất hài lòng. Tinh Vân, anh là thực lòng muốn cưới em làm vợ duy nhất của anh. Cả đời không thay đổi. Anh mặc kệ trước đây em từng gặp phải chuyện gì. Hãy quên đi và chấp nhận anh có được không?”
Đoàn Nam Phong nghe lời nói Lâm Thiên Vũ mang ý ám chỉ thì liền nóng mặt, hai tay anh cố kiềm giữ dao nĩa trên tay. Chưa bao giờ anh thấy hồi hộp như vậy. Nếu như Tinh Vân đồng ý thì chuyện gì xảy ra? Anh sẽ phải làm gì? Anh không biết. Lúc này thực sự không biết.
Không chỉ có Đoàn Nam Phong sắc mặt nghiêm trọng, cách đấy không xa cũng có một người ngoài cuộc quan sát tình hình nhưng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
“Thiên Vũ, tôi thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. Anh hỏi tôi thì tôi biết trả lời thế nào đây?” - Tinh Vân bối rối nhìn Lâm Thiên Vũ khẽ nói.