Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 331:Chương 129:Không bao giờ nói tạm biệt (2)




Cuối cùng thì giọt máu của hoàng thất Inca cũng đến lúc đứt mạch tại đây. Hoàng tộc của nàng ai nấy đều mang bộ mặt tang thương. Thầy mo run rẩy đứng cạnh giường đọc chú cho nàng, nhưng nàng vẫn như mấy ngày trước. Bất động.

Khi hay tin Lâm Thiên Vũ đến, mọi người đều quỳ xuống chào anh, lúc này anh không quan tâm được đến điều gì nữa, liền chạy một mạch đến bên giường ôm chầm lấy nữ vương. Đôi môi mím chặt nén tiếng thét xé lòng sắp không chịu nổi mà vang ra. Nước mắt anh nóng hổi hai hàng nhỏ trên vai nàng.Miệng không ngưng kêu:

“Sisa, tỉnh lại đi. Anh đã về rồi đây.”

“Sisa...”

“Sisa, xin lỗi. Xin lỗi em.”

“Lỗi là của anh.”

Anh liên tục gọi nhưng nàng không nghe thấy, cũng không trả lời anh. Thân thể không hơi ấm, yếu mềm tùy anh lay động.

Bảo Vy, Ưng Túc, Đoàn Nam Phong cùng Tinh Vân cuối cùng cũng đuổi kịp đến nơi. Tinh Vân tiến lại gần thầy mo để hỏi qua về tình trạng của nữ vương. Ông ấy nói nữ vương bảy ngày không ăn không uống. Đến hôm nay e rằng không qua khỏi.

Dì của nữ vương cũng nói thêm: “Lúc nam vương rời đi, Inkasisa cả ngày nhốt mình trong phòng và nhìn bức họa của hai người. Lúc khóc, lúc cười không thiết ăn uống. Ba ngày thì đổ bệnh nằm suốt trên giường. Dù người hầu có đút gì cũng không thể vào miệng nó. Đến ngày thứ ba thì không tỉnh dậy nữa.”

Bà vừa nói vừa khóc. Cố nén đau lòng, bà lại nói tiếp: “Cho nên, ta mới kêu thầy mo giải chú thuốc của nam vương để ngài ấy đến gặp nó... lần cuối.”

Nói đến đây bà liền bật khóc lớn. Những người xung quanh nghe thấy cũng xót xa cho nàng.

Bà cố lau nước mắt vốn đã tràn khắp khuôn mặt già nua: “Con bé ngốc, nó thà một mình chịu đau khổ cũng không bùa chú cho nam vương quên đi các người. Nó nói nó không thể ích kỷ giữ nam vương bên cạnh. Nó muốn nam vương được vui vẻ. Nếu có thể quên đi thì chính là vui vẻ...”

Nói đoạn bà lại không kiềm được nước mắt: “Nó còn nói nếu một ngày nam vương biết được nó bùa chú để ngài ấy quên đi cuộc sống trước đây thì ngài ấy sẽ hận nó. Cảm giác người mình yêu hận mình còn đau hơn cái chết. Các người nói xem, có phải cháu gái ta rất ngốc hay không?”

“Thần Mặt Trời quyền năng, tại sao ngài không phù hộ cho đứa con của người, nữ vương quyền uy của chúng con.” - Nói xong, dì của nữ vương liền quỳ xuống đưa hai tay lên đầu hành lễ với vị thần quyền năng.

Đoàn Nam Phong vốn là người mạnh mẽ, đau xót trước giơ của bản thân chỉ có nuốt vào lòng nhưng chứng kiến tình cảnh hôm nay, tự nhiên sóng mũi anh lại cay cay, không nói được lời nào. Nữ vương kia còn quá trẻ. Mùi vị cuộc đời chưa từng thử qua, sao có thể dễ dàng chết đi như vậy?

Từng lời Tinh Vân dịch cũng mang theo rất nhiều nước mắt của cô. Lúc này, Ưng Túc là người tỉnh táo nhất, anh nghe qua nội dung lời nói của dì nữ vương thì liền nhắc khẽ Bảo Vy: “Em qua khám cho nữ vương đi.”

Bảo Vy thở dài bất lực lắc đầu: “Bệnh tương tư từ tim bộc phát làm sao chữa được? Nếu nữ vương tỉnh dậy lại xa Lâm Thiên Vũ thì hôm nay không đi ngày mai cũng sẽ đi. Chúng ta cứu cô ấy tỉnh dậy là một lần bắt cô ấy chịu đau khổ. Em...”

Bảo Vy chưa nói hết lời thì Lâm Thiên Vũ liền vội chạy đến quỳ sụp dưới chân cô. Hai tay anh cầm lấy tay cô, liên tục dập đầu: “Bảo Vy, tôi xin cô. Cả đời này tôi chưa từng quỳ xin ai cái gì nhưng hôm nay tôi xin cô hãy cứu sống Sisa. Tôi nguyện cả đời sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa. Cũng như không rời khỏi chỗ này.”

Ưng Túc nghe xong liền kéo Lâm Thiên Vũ đứng dậy nhưng anh một mực không chịu đứng lên. Ưng Túc phải lớn tiếng gằng giọng nói: “Thiên Vũ, cậu đừng làm khó Bảo Vy nữa. Ở lại đây cả đời sao? Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Hay là bộc phát nhất thời?”

Lâm Thiên Vũ không nghe thấy Ưng Túc nói gì, anh chỉ nằng nặc van xin Bảo Vy cứu nữ vương. Những người xung quanh tuy không hiểu bọn họ nói gì nhưng nhìn thấy nqm vương quỳ gối cầu xin thì bọn họ cũng quỳ rạp xuống dập đầu với Bảo Vy.

Bảo Vy áy náy khó xử một lúc liền xách giỏ thuốc đến gần chỗ nữ vương, cô đưa tay lên mũi nàng, hơi thở thực sự rất yếu, gần như là tàn lụi. Sau đó cô lại đưa tay kiểm tra mạch rồi mở hộp lấy ống nghe ra khám cẩn thận cho nữ vương. Toàn thân nữ vương đã lạnh, sự sống chỉ còn đếm ngược từng giây.