Tinh Vân bị hắn buông lời “chụp mũ” thì ức lắm. Cô không nói được gì liền ngồi xổm xuống sàn tàu, ôm gối úp mặt khóc như trẻ con. Đoàn Nam Phong lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện này của nàng thì liền hoảng, lúng túng nói: “Bé con, em không sao chứ?”
Tinh Vân không nói gì, chỉ lắc đầu và khóc rống lên. Bây giờ đến lượt Đoàn Nam Phong nhìn trước ngó sau, rồi đưa tay ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ an ủi: “Ngoan, đừng khóc, đang yên đang lành sao lại ôm mặt khóc. Để cho con trai nhìn thấy nó sẽ trêu em đấy.”
Dù hết lời an ủi nhưng Tinh Vân vẫn không nín, Đoàn Nam Phong lại nhẹ giọng: “Em có gì uất ức cứ nói anh nghe. Ai dám bắt nạt em?”
Lúc này Tinh Vân mới ngẩng lên, gương mặt giàn dụa nước mắt nước mũi như trẻ con, đưa tay chỉ thẳng mặt Đoàn Nam phong: “Chính là anh đã bắt nạt tôi. Tại sao anh toàn gây chuyện khiến tôi buồn rồi lại xem như mình vô tội?” - Đoàn Nam Phong nghe Tinh Vân nói liền chưng hửng. Anh nghe ra câu nói này có hàm ý gì đó nhưng không hiểu được hết. Cho nên đành lí nhí hỏi lại: “Em nói như vậy là ý gì?”
Tinh Vân lại uất ức nói ra một tràng: “Anh không thích tôi tại sao cứ bám theo làm khó tôi? Hai năm trước anh đã chọn rồi mà. Sao bây giờ lại thay đổi? Anh thay đổi tình cảm được nhưng lại không cho tôi thay đổi tình cảm. Anh cứ muốn tôi làm người phụ nữ không dám bước ra ánh sáng của anh. Như vậy không phải anh đang ức hiếp tôi thì là ...”
Chưa đợi Tinh Vân nói hết câu, Đoàn Nam Phong đã hướng sát về phía gương mặt ướt mèm của cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đặt lên đôi môi anh đào của cô một nụ hôn. Anh không tiến sâu, chỉ đơn thuần là chạm môi nhưng lại khiến Tinh Vân toàn thân tê dại bất động. Ánh sáng mặt trời từng giọt chiếu vào đôi nam nữ đang ngồi bệt trên sàn tàu hôn nhau giữa tiếng sóng biển dạt dào bên cạnh con tàu và hương biển mằn mặn tạo nên một bức tranh đẹp lãng mạn và nên thơ.
Một lúc sau, Đoàn Nam Phong nhẹ nhàng hé ra một khoảng trống nhỏ giữa hai đôi môi, ngón tay cái của anh nhẹ lau đi nước mắt dính trên gò má cô, ôn nhu thỏ thẻ: “Tình cảm anh dành cho em đúng là có thay đổi. Từ khi gặp em anh đã thích em, sống cùng em lại thấy thương em, khi em rời đi anh mới biết anh đã yêu em mất rồi. Sự thay đổi này, em có trân trọng hay không?”
Tinh Vân nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, cô không biết trả lời thế nào? Chỉ đưa mắt né tránh đi ánh nhìn dịu dàng như thiêu đốt ấy.
Đoàn Nam Phong nhích môi lại gần môi cô, hôn nhẹ rồi dịu dàng nói tiếp: “Khi anh biết bản thân mình không thể sống thiếu em, anh đã từng mua nhẫn, từng muốn cầu hôn em. Anh không phải muốn ức hiếp em, ép em làm người phụ nữ trong bóng tối của anh. Càng chưa từng có sự lựa chọn nào khác ngoài em. Tinh Vân, đừng giận nữa có được không?”
Tinh Vân không khóc nữa, trong lòng cô biết bản thân mình muốn ở cạnh bên hắn nhưng đau khổ từng trải qua khiến cô không có can đảm bước tiếp nữa. Nỗi sợ hãi trong lòng như cơn bão nổi lên từng hồi dọa nạt cô. Cho nên, Tinh Vân không trả lời Đoàn Nam Phong mà chỉ nói một câu ngoài lề: “Tôi đói bụng rồi, chúng ta xuống phòng sưởi nắng đi.”
Đoàn Nam Phong biết cô đang tránh né lời tỏ tình của anh. Anh cũng biết rất khó trong phút chốc ép Tinh Vân chấp nhận anh sau hơn hai năm xa cách. Cho nên chỉ thở dài đứng dậy rồi đưa tay kéo cô đứng lên rời khỏi boong tàu đi lại phòng sưởi nắng. Ánh nắng buổi sớm chiếu những tia nắng nhu hòa lên đôi nam nữ tạo nên một vệt bóng dài đẹp đẽ trên sàn tàu khiến ai nhìn thấy khung cảnh này cũng không tránh khỏi tấm tắc dành lời ngợi khen cho đôi nam nữ đẹp hoàn mĩ này.
\-\-\-\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy, nếu các bạn yêu thích truyện của Hạc Giấy, vui lòng tìm mình tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy để cập những tin tức về tình hình những bộ truyện của mình nha.
Cám ơn các bạn rất nhiều. CHúc các bạn đọc truyện vui vẻ.:-)