Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 314:Chương 124: Cảm giác không biết gọi tên (3)




“Nhưng mà, ai cho tôi ngôn ngữ? Tiếng Quechua nói như thế nào? Tôi cũng rất muốn khóc đó, nữ vương à.” - Trong lòng Lâm Thiên Vũ khhông ngừng kêu gào.

Hít một hơi thật dài để dẹp hết mọi cân nhắc, hắn không nghĩ nữa. Dẹp hết cái gì là đạo đức, tôn giáo, luật pháp, văn minh gì gì đó ra khỏi đầu. Hắn chỉ biết hôm nay là ngày cưới của hắn và nữ vương là vợ của hắn. Hắn không làm nàng là có lỗi với nàng, cái này rất đáng bị “trời chu đất diệt”.

Nghĩ vậy, hắn liền thấy dễ chịu cho nên tâm tình cũng thoải mái hơn. Hắn đưa tay sờ soạng rờ mó lên người nàng. Đôi tay của người đàn ông sành sỏi lỏi đời như Lâm Thiên Vũ còn có chỗ để chê sao?

Chính xác là không chê vào đâu được cho nên nhanh chóng khiến nữ vương mê đắm. Nàng nhanh chóng đầu hàng, tay chân không còn chút sức lực chỉ có thể ngâm nga mấy tiếng mê người.

Nàng nói gì hắn không hiểu nhưng nàng rên cái gì hắn đều hiểu rõ. Kinh nghiệm qua nhiều năm rèn luyện của hắn cuối cùng cũng có chỗ dùng. Nghĩ vậy hắn lại khoái chí cười cười.

Nữ vương nhìn hắn vui vẻ thì cũng thấy rộn ràng trong lòng. Cảm giác này là yêu sao? Nàng cũng không biết rõ. Cái nàng biết rõ lúc này chính là: nàng muốn hắn. Lâm Thiên Vũ nhìn cơ thể nàng càng lúc càng hưng phấn thì cũng biết hắn nên làm gì bước tiếp theo.

Hắn nhếch môi cười sau một hồi đùa nghịch môi lưỡi với nàng. Hắn đẩy chân nàng lên, cúi đầu nhìn ngắm thật kỹ nơi tư mật của nàng. Yết hầu của hắn lên xuống mấy cái liền không chịu được nữa mà áp mặt vào thưởng thức.

Nữ vương bị kích thích quá lớn, cơ thể nàng từng hồi run lên, uốn éo. Nàng chưa bao giờ được dạy đàn ông ở trên giường còn cần phải lấy lòng phụ nữ. Nàng chỉ biết bổn phận của nàng là làm cho hắn vui vẻ nhưng lúc này đây hắn chính là đang làm cho nàng thích thú. Bản năng cho nàng biết được người đàn ông nào làm như vậy với phụ nữ thì chứng tỏ hắn rất thương người phụ nữ đó. Nghĩ đến đây lòng nàng lại rạo rực. Sự xúc động kỳ lạ này như hạt giống len lỏi trong tim nàng, mọc mầm và lớn dần lên một cái cây mang tên “tình yêu”.

Sau một lúc mê đắm khám phá nơi bí hiểm của nàng thì Lâm Thiên Vũ ngẩng mặt lên ngắm nhìn thật kỹ người vợ mới cưới của hắn. Lâm Thiên Vũ thấy nàng e lệ khép chân vào thì liền trườn lên người nàng. Hắn muốn thỏ thẻ với nàng là cái mùi vị thuần khiết và tươi mới trên cơ thể nàng sắp làm hắn phát điên. Nàng là cô gái ngây thơ mới lần đầu biết đến mùi dục vọng hay yêu tinh chuyển thế mà lại khiến hắn tâm tình chao đảo như vậy? Hắn muốn hỏi nàng rất nhiều rất nhiều thứ. Nhưng mà... ai giúp hắn nói tiếng Quechua đi. Huhu...

Lâm Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt đượm tình của nữ vương. Hắn bỏ qua rào cản ngôn ngữ, dùng ánh mắt say mê truyền đến nàng để cho nàng biết hắn đang mê mẩn nàng đến thế nào. Nàng không dám nhìn hắn nữa, nàng sợ nàng sẽ chìm đắm vào trong ánh mắt ấy đến không biết bản thân mình là ai. Nàng cúi đầu tránh né ánh mắt đượm lửa tình của hắn rồi từ từ co hai chân lên.

Lâm Thiên Vũ nhìn qua liền hiểu ý cho nên anh không để nàng chờ lâu. Khoảnh khắc anh chiếm lấy “báu vật Amazon” cũng chính là lúc anh biết anh đã yêu.

Dù hắn đã cẩn thận dạo đầu và nhẹ nhàng đi vào nhưng khi nàng é lên một tiếng đau như bị xé đôi thì hắn liền đau lòng không thôi. Hắn vuốt ve cơ thể nàng, hôn hít lên gương mặt kiều diễm để nàng giảm bớt cảm giác đau đớn. Hắn rất muốn an ủi người con gái vừa bị hắn phá thân nhưng lại bất đồng ngôn ngữ với nàng cho nên chỉ có thể dùng cử chỉ yêu thương để truyền tình cảm đến cho người phụ nữ mình yêu thương. Nữ vương nhìn vào mắt hắn, đôi mắt tràn ngập tình cảm ấy khiến trái tim nàng xúc động.

Không khí chẳng mấy chốc liền nhuốm mùi vị tình yêu. Từng hồi luật động khiến cô gái mới lớn như nàng không sao chịu nổi, nàng liên tục rên rỉ theo từng cử động của hắn. Mồ hôi thấm ướt làn da màu lúa mạch căng bóng. Mồ hôi trên người Lâm Thiên Vũ cũng như mưa, từng giọt nhỏ xuống cơ thể nàng quyện lại tạo nên mùi vị ân ái triền miên.

Khi đến cao trào, hắn liền rất nhanh rời khỏi người nàng.

“Lâm Thiên Vũ, mày không thể khiến cô ấy mang thai được. Cô ấy còn nhỏ như vậy... Không... không thể.” - Lâm Thiên Vũ liên tục tự nhủ bản thân phải bảo vệ nàng cho nên... hắn quyết định dừng lại cơn kích tình nồng cháy của mình.

Nữ vương không hiểu, nàng chưng hửng nhìn hắn. Điều này không đúng như nàng được dạy. Vì sao hắn làm như vậy?

Lâm Thiên Vũ nhìn biểu hiện trong mắt nàng thì hiểu được thắc mắc của nàng. Hắn muốn giải thích nhưng không biết làm sao để nói. Chỉ có thể cố gắng ra hiệu vẽ một vòng tròn tưởng tượng nổi lên trước bụng nàng rồi liên tục lắc tay.

Nàng nhíu mày một lúc rồi cũng hiểu ra hắn không muốn nàng mang thai con của hắn. Ngay tực khắc, mặt nàng lại bí xị vì tự ái rồi quay đi che giấu nước mắt đang chảy ròng trên má. Lâm Thhiên Vũ thấy vậy, tay chân hắn liền luống cuống, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng vì cứ khiến nàng hiểu lầm rồi buồn bã. Đời này của hắn ghét nhất chính là phụ nữ khóc. Không biết bao nhiêu nhân tình của hắn đã từng khóc lóc cầu xin hắn đừng bỏ bọn họ nhưng chưa một lần hắn thấy động lòng mà chỉ thấy phiền chán. Vậy mà nữ vương chỉ vừa không vui hắn lại thấy mình không đáng sống nữa.

Mặt hắn đau khổ than thầm: “Thượng đế à, người đang bỡn cợt Lâm Thiên Vũ tôi hay sao?”

Lâm Thiên Vũ chậc lưỡi, vò đầu bứt tai, thở dài đưa tay kéo nàng quay lại vào lòng. Hắn cho nàng gối đầu lên ngực hắn, rồi nhẹ kéo tay nàng đặt lên tim mình để nàng cảm nhận được hắn yêu nàng. Nhưng mà... hắn cũng không dám chắc nàng có thể hiểu được.

Hắn cố sức dùng ngôn ngữ cơ thể để nói là hắn yêu nàng nhưng với nàng thì người đàn ông yêu một người phụ nữ là phải cho người phụ nữ đó mang thai con của họ. Nàng làm sao có thể hiểu được quan điểm đạo đức xã hội của người Mĩ hiện đại và suy nghĩ của Lâm Thiên Vũ. Cho nên cuối cùng Lâm Thiên Vũ cũng đành chịu thua. Cái thế giới câm điếc này hắn thiệt không muốn chơi tiếp nữa.

Lâm Thiên Vũ đành chào thua, hắn lần nữa quay người lại muốn nàng. Nữ vương có chút kinh ngạc không hiểu vì sao hắn đi ra rồi lại muốn đi vào nhưng nàng vẫn vui vẻ đón nhận hắn. Lâm Thiên Vũ vẫn nhẹ nhàng như lúc đầu, vẫn nâng niu nàng như báu vật và khiến nàng bay bổng lên chín tầng mây. Một lần nữa hắn lại nhượng bộ và chiều theo nàng, cho nàng cái nàng muốn. Nàng ưỡn người lần đầu đón nhhận tất cả những thứ quý giá hắn cho mình.

Cả hắn và nàng đều thấy rất thỏa mãn và hài lòng. Đêm động phòng của họ đã thuận lợi trôi qua như thế. Lâm Thiên Vũ chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về chuyện này đến như vậy. Hắn ôm chặt lấy nữ vương hết lần này đến lần khác liên tục muốn nàng. Nữ vương cũng thuận lòng nguyện ý chiều chuộng hắn đến tận sáng.

Ở trong căn phòng ấm áp hương vị tình yêu kia, họ không hề biết rằng bên ngoài có một người đứng canh phòng tân hôn nhưng trong lòng lạnh lẽo đến cùng cực, chàng thị vệ Inti.
\-\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy ơi, các bạn yêu Hạc thì share truyện lên Facebook dùm Hạc nha. Dạo này lượt đọc ít quá. Hạc đi trốn đây. Huhhu... Ai cho tôi lương thiện.:-(( Hic...