Chiếc xe việt dã đang lù lù chậm rãi rời khỏi khu rừng đầm lầy nguy hiểm. Người đàn ông có ánh mắt dài lạnh lùng ngồi trong xe đang bấm mở chiếc đồng hồ cổ trong lòng bàn tay ra xem. Bên trong mặt đồng hồ là bức ảnh nhỏ xíu hình một cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng - Amy.
Người đàn ông đưa mặt đồng hồ áp vào tim mình rồi nhắm mắt hồi tưởng về ký ức xa xôi của những ngày hắn còn nhỏ. Lần đầu tiên hắn gặp Amy là một ngày nắng đẹp. Cô bé xinh xắn có nụ cười rực rỡ ấy đã mang một bông hoa daisy (hoa cúc trắng cánh mỏng) đến cho hắn. Những cánh hoa daisy mỏng nhẹ tinh tế và thanh khiết giống như gương mặt của Amy lúc ấy.
“Vì sao bạn lại ngồi trong cái hốc đá đó.” - Amy khẽ lên tiếng.
Lập Thế Khang đưa mắt nhìn cô bé không đáp. Ba hắn vừa qua đời, mẹ hắn vừa tái hôn. Cuộc sống của hắn còn niềm vui hay sao? Giá mà còn có gì để nói lúc này thì hắn sẽ nói hắn hận cả Thế Giới nhưng hắn không nói nổi nữa chỉ có thể ở trong hoa viên rộng lớn này mà tìm một góc để trốn.
Amy không thấy cậu bạn nhỏ trả lời thì liền ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ đưa cho cậu đóa daisy trên tay mình nhưng Lập Thế Khang đã không nhận. Cậu bé chỉ cúi mặt ôm gối im lặng mà thôi.
Amy là một cô bé hoạt bát, cô liền kiếm chuyện để kể cho cậu bé nghe. Cô kể chuyện Thỏ Và Rùa, rồi lại kể chuyện Sư Tử Và Chuột, rồi truyện Con Cáo Và Chùm Nho.
Đến lúc này thì cậu bé lên tiếng: “Vì sao bạn chỉ toàn kể chuyện ngụ ngôn?”
Amy lúc này mới mỉm cười nói rằng: “Bởi vì mẹ của mình nói rằng truyện ngụ ngôn Aesop và truyện ngụ ngôn của La Fontaine là những bài học giá trị sẽ theo tôi suốt cả đời nên mẹ thường hay kể để cho tôi nhớ.”
“Mẹ của bạn thật tốt.” - Cậu bé nhàn nhạt nói. Dù là lời khen vẫn không lộ ra vui buồn.
Nhưng lúc này lại đến lượt Amy buồn hiu hắt. Cô nhìn đóa hoa cúc nhỏ trong tay rồi lại nhìn bầu trời mà than rằng: “Chỉ tiếc mẹ tôi đã không theo tôi lâu hơn một chút.”
Lập Thế Khang đưa mắt nhìn Amy. Lúc này cậu cảm nhận được giữa cậu và cô bé này có cùng sự liên thông cho nên đã đưa tay vỗ lên bàn tay bé nhỏ của cô và nói ra hai tiếng: “Đừng buồn!”
Amy cảm thấy như được chia sẻ cho nên mỉm cười nói: “Cám ơn!”
Hai đứa bé lúc ấy chỉ qua sự chào hỏi đơn giản với nhau như vậy thôi nhưng lại cảm thấy thế giới của họ không còn cô đơn nữa.
Trong câu chuyện “Sư tử và chuột” của nhà ngụ ngôn Aesop người Hy Lạp kể rằng: sư tử vốn là chúa tể muôn loài. Hắn rất mạnh và khiến ai cũng phải hoảng sợ. Kẻ mạnh thường kiêu ngạo và kẻ mạnh cũng thường cô đơn. Nhưng cuộc đời của kẻ mạnh sư tử đã thay đổi khi chú chuột nhỏ xuất hiện. Đó là một ngày không mong đợi, sư tử đã nhìn thấy có kẻ dám đột nhập vào hang của mình khiến hắn thấy phiền và dọa nạt chú chuột. Chú chuột sợ hãi van xin tha mạng và hứa sẽ báo đáp. Sư tử oai vệ nghĩ mình là người hùng mạnh nhất thế gian cho nên đã cười lớn mỉa mai chuột. Vài ngày sau sư tử xui xẻo rơi vào bẫy của bọn thợ săn, nó đã giẫy dụa trong vô vọng và nhắm mắt chờ đợi cái chết. May sao chú chuột nhỏ đã xuất hiện và cắn đứt dây thừng giải thoát cho sư tử. Từ lúc đó sư tử hiểu được rằng: kẻ yếu vẫn có thể cứu được kẻ mạnh và ở trên đời không có ai là mạnh nhất. Đương nhiên sau sự cố đó sư tử đã xem chú chuột nhỏ là tri kỳ suốt đời của mình.
Lập Thế Khang lần đầu nghe câu chuyện ý nghĩa như vậy là từ miệng của Amy. Cô gái có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã sưởi ấm trái tim của cậu khi ấy. Về sau, Lập Thế Khang đã suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện này, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy hắn và Amy rất giống sư tử và chuột trong câu chhuyện ngụ ngôn này. Amy đáng thương không cha không mẹ yếu đuối không chốn dung thân phải dựa vào con sư tử oai vệ là hắn. Nhưng hắn dù có mạnh hơn nữa thì trong lòng vẫn sẽ mãi trống trải khi không còn Amy nữa.
Lập Thế Khang nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng cho nỗi đau trong lòng qua đi. Lần nào chạm trán kẻ thù anh cũng đều lấy hình của Amy ra xem. Báo thù cho cô là động lực duy nhất để anh cảm thấy mình còn có ý do để tồn tại.
“Amy, ngày mai em phải đi sao?” - Cậu bé Lập Thế Khang mười tuổi hỏi cô gái xinh xắn hoạt bát Amy bạn của mình trước ngày cô rời biệt thự nhà họ Lập để đến khu huấn luyện tập trung.
Amy khẽ gật đầu. Ánh mắt cô buồn thiu. Cô biết thời gian ở biệt thự nhà họ Lập chỉ là tạm thời bởi vì nơi thuộc về cô chính là khu huấn luyện sát thủ của nhà họ Lập. Amy lúc này không hiểu “sát thủ” là gì nhưng Lập Thế Khang thì hiểu rõ. Cậu bé từ trong đau khổ tận cùng đã trưởng thành hơn tuổi của mình.
Cho nên trước khi Amy rời đi, Lập Thế Khang đã yêu cầu cô rằng: “Amy, hãy cười lên!”
Amy mỉm cười lần cuối nhìn Lập Thế Khang trước khi quay đi khiến trái tim cậu bé rung động. Hơn ai hết Lập Thế Khang hiểu rõ đợt huấn luyện sát thủ hơn trăm người này sẽ chỉ có một người có thể bước ra và cậu thì cái gì cũng không chắc.
Lập Thế Khang nuốt lo lắng vào lòng khhẽ chớp đôi mắt dài lạnh lẽo nhìn Amy nói hai tiếng: “Tạm biệt!”
Chiếc xe việt dã đời mới băng băng trên con đường dốc quanh co ở vùng núi Peru chuẩn bị tiến về khu trung tâm Cruso. Người trợ lý già ngồi băng ghế trước thấy Lập Thế Khang cầm chiếc đồng hồ có gắn hình Amy bên trong thì ông chỉ thở dài lắc đầu không dám nói câu nào.
Năm năm trước, Amy đã chết trong lần làm nhiệm vụ thứ một trăm của nhà họ Lập. Đã năm năm trôi qua nhưng Lập Thế Khang vẫn không nguôi nguây một xíu nào về cái chết của Amy. Hắn không chấp nhận được cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Trong lòng hắn bấy lâu nay luôn day dứt về cái chết của cô khiến hắn như bị dồn vào bước đường cùng mà mù quáng trả thù bất kỳ ai liên quan đến câu chuyện của năm năm về trước.
Và... Đoàn Nam Phong là kẻ đứng mũi chịu sào trong vụ việc này.
\-\-\-\-
Hi các tình yêu,
Amy đã lộ diện 1 phần rồi. Đây mới là nhân vật bí ẩn mà Hạc đã ủ từ đầu đây ạ.
Dự là tuần sau mới gặp lại các bạn mà các bạn phản đối dữ quá làm mình hơi tê tái trong lòng nên hôm nay 1 chương thôi nha cả nhà.
Mong các bạn ủng hộ để lấy bão chương bằng cách bấm vào link liên kết ở bìa truyện để share về Facebook ạ.
Lượt đọc càng cao thì bão sẽ nhanh tới nào.
Xin cảm ơn!