Tinh Vân ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Nam Phong cũng đang mặc áo dài màu đỏ và đầu đội khăn xếp đứng đó. Một long một phụng tiến lại trước bàn thờ gia tiên thắp nhang khấn nguyện.
Lúc ông ngoại Tinh Vân đứng ra làm chủ hôn nói chuyện với bà nội anh thì trong lòng Đoàn Nam Phong lo lắng không thôi. Chốc chốc anh lại liếc mắt nhìn Tinh Vân để dò xét thái độ của cô. Anh lo lắng cô sẽ ngay lúc này mà nói ra chuyện hủy hôn nhưng gương mặt cô vẫn tỏ ra bình thản.
Lúc nhà trai trình ra sính lễ, quan khách tham dự ai nấy đều phải há hốc mồm trước sự hào phóng của nhà trai. Sự sa hoa này khiến cho ông Minh ít nhiều phải có sự so sánh với việc ông gả Lưu Uyển Linh trước đây cho Nam Phong. Đúng là không bằng một góc nhỏ.
Ba của Đoàn Nam Phong đứng đó, ông tham dự như một người ngoài cuộc nhưng vẫn mang ra đôi nhẫn quý báu đeo vào tay hai người như một lời chúc phúc. Đoàn Nam Phong biết rõ ông đến không phải vì anh mà là vì ba mẹ Tinh Vân. Ba của Tinh Vân cầm tay con gái trao cho Đoàn Nam Phong, trầm giọng nói: “Đoàn Nam Phong, đây là lần thứ hai ta đem con gái trao cho cậu. Đừng để ta phải làm điều này thêm một lần nào nữa.”
Đoàn Nam Phong đón lấy tay Tinh Vân, cúi xuống hôn lên bàn tay nàng, kiên định nói: “Nhất định không.”
Từ trong tráp vàng, giữa rất nhiều trang sức, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc satin màu ngà xinh đẹp, bên trong đặt đôi nhẫn bằng bạch kim nạm kim cương hiếm quý tinh xảo. Hai người bắt đầu tiến hành lễ trao nhẫn cho nhau. Khuôn mặt và thần thái cao quý của Tinh Vân trước sau vẫn không để anh biết được cô đang vui hay đang buồn. Chỉ là một vẻ mặt thản nhiên đón nhận chiếc nhẫn đeo vào tay mình. Cảm giác gắn kết giữa vợ và chồng lúc này khiến cô nghĩ về những điều trước đây khi cô còn là một tình nhân không danh phận bên cạnh Đoàn Nam Phong. Cảm giác ở cạnh một người đàn ông nhưng không được sự thừa nhận có biết bao chới với, biết bao nhẫn nhịn. “Danh phận” hai tiếng này tuy không phải là tất cả trên con đường tình yêu của hai người nhưng nếu không có nó liệu có thể bên nhau bao lâu?
Hai tiếng “lễ thành” của ông ngoại cô vang lên khiến Đoàn Nam Phong thở phào nhẹ nhõm. Trước đó lòng anh như mang tảng đá lớn lo sợ Tinh Vân ở vào giữa thời khắc nào đó sẽ tạt nước cho anh tỉnh. Hóa ra cô không làm vậy. Cô chọn cách im lặng để có được danh phận “vợ chồng” cùng anh đi hết đoạn đường trăm năm.
Đoàn Nam Phong nhìn cô rồi nhẹ đặt môi lên đôi môi đỏ hồng của cô. Sau khi chạm môi nhau trước mặt rất đông quan khách và ống kính, Tinh Vân liền cúi đầu e lệ, thấp thoáng một nụ cười. Đoàn Nam Phong cầm tay cô, anh thật sự mê luyến vẻ thẹn thùng này của vợ mình. Dù họ từng chung sống và đã có con với nhau nhưng trong mắt anh lúc nào nàng cũng đẹp như thuở ban đầu gặp gỡ. Từ lúc nàng e lệ trao nụ hôn đầu tiên cho anh ở nhà nàng cho đến hôn lễ ngày hôm nay, thực sự là một chặng đường tình yêu quá nhiều gian nan và phải đánh đổi nhiều thứ. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu thì dù bỏ ra cái gì anh cũng thấy xứng đáng. Nhất là cưới được người vợ lương thiện và chân thành như Tinh Vân thì quả thật không còn hạnh phúc nào hơn nữa.
\-\-\-\-
Hạc sắp ganh tị với hai anh chị này rồi. Nàng thì ra vẻ giận không nói, còn chàng thì làm lễ cưới mà cứ lo lắng không thôi. Đến khi cưới nhau rồi vẫn còn không tin đây là sự thật. Cảm giác này nó cứ lâng lâng như thế nào ấy nhỉ? Hihi...
Hôm nay làm sương sương 5 chương thôi nha các tình yêu. hạc còn phải viết cho xong chuỵên tình nhiều trắc trở của anh Pierre và Iris nữa. Nếu không độc giả của bộ đó sẽ giận Hạc mất thôi. Cho nên bộ này ngưng đến tuần sau nhé. Cuối tuần Hạc rảnh sẽ đăng tiếp cảnh động phòng của hai anh chị này. Đương nhiên là H nặng lắm á. Bởi vì còn một đôi nữa cũng động phòng cho tốt ngày luôn. :-P
Xin chào và hẹn gặp lại các bạn nhé!
Chúc các bạn ngủ ngon nè! Chụt...chụt...