Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 245:Chương 106: Tiệc độc thân (2)




Ánh mắt của người đàn ông như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng. Nàng cứ như vậy, chầm chậm bước đến gần hắn. Nhìn thấy nàng đưa tay về phía mình, hắn chỉ cảm thấy cảm giác này như là một giấc mơ. Đoạn đường này, hắn chờ cũng chờ quá lâu rồi. Trong tình yêu với nàng, không biết phải dùng bao nhiêu đau đớn thậm chí là máu và nước mắt để đổi lấy. Cuối cùng nàng cũng cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Cảm giác chạm tay vào hạnh phúc có phải chính là cảm giác này chăng?

Tinh Vân nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt câu hồn đoạt phách khiến hắn như bị mê hoặc chìm đắm trong nhan sắc của nàng. Người đàn ông này, không biết từ lúc nào đã đánh cắp trái tim nàng. Có lẽ là từ lúc hắn và nàng lần đầu hôn nhau vội vã tại căn hầm ở nhà nàng. Cũng có thể là lúc hắn tự tay bưng thức ăn đến giường cho nàng khi biết nàng mang thai. Cũng có thể là lúc hắn nửa đêm không ngủ đáp trực thăng mang mứt tắc đến cho nàng. Cũng có thể là lúc hắn vì dỗ ngọt nàng mà co ro trên chiếc giường nhỏ xíu ở căn phòng phía Tây của biệt thự Nam Uyển. Cũng có thể là hắn vì sợ nàng sinh con đau mà âm thầm an bày cho nàng sinh mổ. Cũng có thể là lúc hắn dùng thân chắn đạn cho nàng, cứ như vậy gục ngã trên tay nàng. Cũng có thể là lúc hắn đưa con đến tìm nàng và nói với nàng hắn không buông tay, cũng không cho phép nàng buông tay. Cũng có thể là lúc hắn bất chấp mọi thủ đoạn đấu giá bằng được cho nàng sợi dây chuyền mà nàng yêu thích. Nàng không biết cụ thể là từ lúc nào, chỉ biết người đàn ông này từ lâu đã trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng. Vô tình gặp gỡ đã không thể lìa xa.

Đoàn Nam Phong không nói lời nào, tiến đến bên cạnh nàng, hắn giữ eo nàng nhìn vào chiếc gương lớn trên tường, gương mặt có biết bao nhiêu là hạnh phúc.

Nàng cảm nhận được hơi thở nồng đậm cùng giọng nói êm ái của hắn bên tai, bên cổ mình: “Tinh Vân, anh chờ được rồi. Cuối cùng cũng đến ngày em chịu vui vẻ mà lấy anh. Cám ơn em.”

Tinh Vân quay sang nhìn gương mặt xúc động của hắn, liền lấy tay bóp má hắn rồi tươi cười nói: “Không phải anh nói giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo sao?”

Đúng lúc này, từ phía xa, một cô gái tóc đen, mắt đen, dáng người cao ráo, ăn mặc sang trọng tiến lại gần hai người.

Bà Amada thấy vậy liền nói: “Hai vị có khách, tôi xin đi trước. Nếu có việc gì cần thì gặp tôi ở văn phòng tầng dưới.”

Đoàn Nam Phong gật đầu nói: “Cám ơn bác, chúng cháu rất ưng ý mẫu bộ lễ phục này. Bác cứ xuống lầu trước.”

Bà Amanda mỉm cười đi lướt qua cô gái, cô gái nở nụ cười xinh xắn chào bà. Sau vài câu xã giao thì liền bước đến trước mặt Đoàn Nam Phong và Tinh Vân.

“Anh à, đây là chị dâu sao?” - Cô gái trẻ xinh đẹp có gương mặt dễ mến tròn mắt kinh ngạc nhìn Đoàn Nam Phong.

Thấy anh khẽ gật đầu, cô gái liền cầm tay Tinh Vân, thân thiện nói: “Chị thật là quá xinh đẹp. Trước khi về Mĩ em có lên mạng xem hình của chị. Báo chí nói chị là “thiên kim bạc tỉ” vì thừa kế rất nhiều sản nghiệp, nhưng em thấy những mặt đó cũng không nổi bật bằng nhan sắc của chị. Chị thật sự là đẹp hơn trên hình và trong trí tưởng tượng của em.”

Đoàn Nam Phong nghe em gái mình tấm tắc khen ngợi Tinh Vân thì liền kéo tay Nam Phương ra, không cho phép cô bỏ qua sự tồn tại của anh: “Em khen đủ chưa? Nói nhiều đến mức chị dâu em không nói được câu nào.”

Nam Phương thè lưỡi trêu anh trai mình rồi cười rất tươi đưa chiếc túi giấy trong tay cho Tinh Vân và Nam Phong rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là quà của em. Phải qua tận Ai Cập tìm đó.”

“Em đi đào mộ sao? Sang đó làm gì?” - Đoàn Nam Phong một tay nhận lấy túi quà còn miệng thì hỏi ngay cô em gái biệt tăm suốt mấy tháng trời của mình.

Nam Phương phì cười gật đầu xác nhận: “Chính là như vậy.”

Tinh Vân trước đây từng nghe cô em gái của Nam Phong rất thích lịch sử và theo học ngành khảo cổ nhưng cô không ngờ cô ấy lại vì đam mê mà đi đào mộ.

Nam Phương thấy Tinh Vân ngạc nhiên thì liền giải thích thêm: “Thật ra chuyến này đoàn khảo cổ của em đi đến Ai Cập tìm kiếm về bí ẩn của thành phố Rhinocolura. Anh chị biết không, đây là một thành phố rất đặc biệt, cư dân ở đây đều là tội nhân. Họ bị cắt mũi và đày đến đây.”

Nghe Nam Phương kể mà Tinh Vân cũng nổi da gà. Đoàn Nam Phong liền đưa túi quà của cô lên trước mặt hỏi: “Trong này không phải lỗ mũi đó chứ?”

Nam Phương nhìn gương mặt của anh mình thì liền phì cười lắc đầu nói: “Không phải, không phải. Trong này chỉ là một bức tranh bằng đá khắc hình thần Kim Ngưu, vị thần hôn phối của người Ai Cập thôi. Em chính là muốn vị thần này phù hộ cho hai anh chị hòa hợp trong cuộc sống hôn nhân. Sinh được nhiều con cái.”
\-\-\-\-
Chương này đến đây thôi nha bà con. Từ chương này trở đi chỉ có thể gọi là đặc sắc mĩ mãn. Cho nên từ từ mình luyện ha. Ai có thuốc tiêm cho Hạc một liều đi nè để chúng ta chung tay vì một xã hội ham đọc truyện.:-D