Sau hơn hai tiếng đồng hồ hì hục lau chùi gọn ghẽ mọi thứ, Hoàng Gia Khiêm như muốn ngã vật ra sàn. Cuộc đời này của anh ngoại trừ ký ức mơ hồ cực khổ hồi lúc nhỏ ra thì anh hầu như chẳng bao giờ chạm tay vào việc nặng. Cơm dâng nước rót đầy đủ. Lúc tốt nghiệp đại học xong nhiều bạn bè phải đi làm nhân viên văn phòng chạy đủ nơi xin việc thì anh nghiễm nhiên được ngồi vào vị trí cao nhất của Hoàng Thiên. Con đường sung sướng bao năm giờ phải nhọc vì con nhóc này. Đúng là tự tạo nghiệt mà. Càng nghĩ anh càng không cam tâm, chỉ muốn nhào tới cắn vào cái má phúng phính kia một cái.
Bất ngờ một chai nước mát áp vào mặt khiến anh giật mình ngẩng lên. Yên Di mỉm cười chớp chớp mắt nói: “Quản lý nói tôi nên mang nước cho anh vì anh đã giúp tôi lau chùi dọn dẹp. Họ còn nói thức ăn trong bếp còn thừa nhiều lắm, hỏi anh có muốn ăn cùng chúng tôi không hay lấy mang về?”
Hoàng Gia Khiêm đang uống nước liền phun ra như rồng phun mưa, nộ khí bốc lên đầu, anh lườm Yên Di rồi quát: “Đi về mau cho tôi.”
Yên Di không biết mình nói sai cái gì, lời của quản lý thế nào cô đều nói lại y chang như vậy. Làm sao sai được? Vậy sao hắn phun nước rồi còn quát cô? Cái chuyện này là chuyện gì? Khó hiểu quá!
Yên Di ngẩng người trước cả đống câu hỏi, cuối cùng nói ra một câu khiến Hoàng Gia Khiêm xị mặt cúi đầu chịu thua cô: “Tôi không về nhanh vậy được đâu, tôi còn phải gom thêm chút thức ăn đem về bỏ tủ lạnh, như vậy sẽ không cần đi chợ cả tuần đấy.”
Nói xong cô còn quơ chân múa tay tấm tắc khen: “Thức ăn của nhà hàng này rất ngon đấy. Một bữa ăn có khi bằngc ả tháng lương của tôi. Tôi phải tranh thủ nếm mĩ vị nhân gian mới được. Ông chủ đúng là tốt nhất. Cuối năm lại hào phóng với nhân viên như vậy. Hoàng Tổng anh thật không lấy về ăn sao? Ăn thử đi, ngon lắm đấy.”
Hoàng Gia Khiêm hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi từng việc từng việc nói với cô gái trước mặt: “Yên Di, em gọi tôi là gì?”
Yên Di chưng hửng đáp: “Hoàng tổng tài.”
Hoàng Gia Khiêm lại hỏi: “Hoàng Tổng tài sao? Tôi là Tổng giám đốc tài chính và điều hành của tập đoàn châu báu Hoàng Thiên, em có biết không?”
Yên Di gật gật đầu rồi cúi đầu ngay bởi cô biết thân phận của anh như mây trên trời còn cô như hạt đậu nhỏ rướn mình không nổi mây.
Hoàng Gia Khiêm thấy Yên Di cúi đầu thì lại hỏi: “Nếu tôi muốn, tôi sẽ mua luôn cái nhà hàng này, em có hiểu không?”
Yên Di lại gật gật đầu, lần trước hắn cho cô năm triệu đô la Mĩ cho cô đi học, thanh cao làm chi trả lại hắn rồi giờ để hắn hỏi coi cô có biết hắn có thể mua cái nhà hàng này không?
Hoàng Gia Khiêm lại thở dài hỏi: “Em làm vợ của Hoàng Cao Thừa Hiên bao lâu, hắn không cho em ăn ngon hay sao mà cứ nhìn thấy đồ ăn là em bán mạng như vậy, quên hết thân phận của mình.”
Yên Di lại phụng phịu nói: “Tôi đâu còn là gì của anh ta nữa đâu. Cũng lâu rồi đâu có ăn ngon như lúc ở biệt thự Celio nữa đâu. Nhớ thân phận gì chứ?”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền ôm chầm lấy cô rồi nói: “Ở bên cạnh anh, anh mua cái nhà hàng này về cho em, em muốn ăn cái gì cũng có.”
Nhưng Yên Di lại từ chối anh, cô khẽ đẩy anh ra rồi bước lùi hai bước, nghiêm túc nói: “Hoàng tổng tài, xin anh hãy để tôi sống một cuộc đời bình thường thuộc về tôi. Tôi không thấy cực khổ khi đi làm, ngược lại thấy vui vì có thể kiếm ra được tiền từ công sức và thời gian của mình. Tuy ít nhưng nó là tiền của riêng tôi. Mỗi ngày của tôi đều tự do tự tại, muốn làm gì làm, không cần bị giam cầm, cũng không cần sợ hãi...”
Hoàng Gia Khiêm nghe đến đây liền chặn lại không cho cô nói nữa, anh gấp gáp chen vào: “Không có đâu Yên Di, anh không làm trong hắc đạo như Hoàng Cao Thừa Hiên cho nên em không cần sợ.”
Yên Di lại lắc đầu nói tiếp: “Nhưng ở bên cạnh anh tôi không vui, tôi cứ thấy buồn và khóc hoài. Nếu lãng phí thời gian cho những chuyện buồn thì ăn thêm một miếng ngon hay làm chủ một nhà hàng thì có ý nghĩa gì?”
Hoàng Gia Khiêm đứng như tượng, bất động trước mặt cô. Tư duy của Yên Di anh thực sự không hiểu, nếu là người khác có thể làm phu nhân tổng tài thì ai lại chê? Ai sống trên đời không mong kiếm được nhiều tiền và trở nên giàu có? Nhưng cô ấy thà chọn cách sống làm việc quần quật mỗi ngày chứ không muốn ở bên anh. Tổng tài giống như anh, tại sao lại bất lực như vậy, mất giá trị đến như vậy?
Hoàng Gia Khiêm biết Yên Di còn lo sợ về những chuyện trước đây cho nên cô không muốn tiến thêm với anh nhưng anh cũng không biết cách nào để nói cho cô hiểu và khiến cô tin tưởng rằng anh thật lòng với cô.
Xưa nay có mấy khi “gương vỡ mà lại lành” đâu. Tì vết trong lòng Yên Di là rào cản khó khăn nhất với anh. Giữa lúc đang sắp bước qua năm mới, anh không muốn tranh cãi với cô. Chỉ nhẹ giọng nói: “Tùy em.”
\-\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Hạc Giấy rất vui vì các bạn đã yêu thích và đọc truyện của mình viết. Càng vui hơn là đã nhận được thưởng từ các bạn. Tuy số tiền không nhiều nhưng đó là món quà tinh thần rất lớn giúp mình có thêm động lực đi trên con đường gian nan này.
Nếu các bạn muốn tìm Hạc Giấy và cập nhật tin tức nhanh nhất về truyện của mình thì vui lòng vào FB của mình nha.
FB: những câu chuyện của Hạc Giấy
Một lần nữa xin cảm ơn và hẹn gặp lại các bạn!