Những tiếng nói lẫn tiếng ho của bà càng khiến Tinh Vân bất an, cô quan tâm nói: “Mẹ à, người uống chút nước đi.”
Bà Catherine khẽ gật đầu, đón ly nước từ tay cô nhấp một ngụm rồi kể tiếp: “Nam Phong từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình không hạnh phúc. Tuy bà nội của Nam Phong luôn đứng về phía ta nhưng cảm giác trống vắng trong lòng không sao bù đắp được. Nam Phong hiểu được điều này cho nên nó đã cố gắng rất nhiều. Nó muốn được ba nó và hội đồng quản trị thừa nhận năng lực của nó cho nên đã bỏ ra không ít công sức. Nó nói với ta nó không muốn một ngày nào đó ba nó mang con riêng trở về giành lấy Đoàn Thị với nó. Nó nói không muốn ta bao năm ẩn nhẫn vô ích. Nó còn nói phải trở thành người mạnh nhất để bảo vệ ta và chăm sóc cho Nam Phương. Thằng bé hiếu thảo này cũng vì vậy mà đã nhúng tay vào hắc đạo. Những ngày đầu giành lấy địa bàn, ta nhìn nó bị thương quay trở về mà lòng đau như dao cắt. Sau đó, nó vì không muốn ta buồn mỗi khi nhìn nó thương tích đầy mình mà đã dọn ra riêng.”
Qua từng lời của bà Catherine, tuy chỉ là tóm lượt nhưng Tinh Vân có thể hình dung ra được Nam Phong của cô đã trải qua rất nhiều khổ sở . Lần đầu tiên bắt gặp hắn máu me đầy người đến nhà mình đã khiến nàng sợ xanh mặt. Nhưng hắn thì không mảy may kêu than hay nhíu mày rên rỉ mà chỉ bình thản dửng dưng. Tất cả giống như là trong dự liệu của hắn, buộc hắn phải chấp nhận.
Tinh Vân thất thần nghe từng chuyện từng chuyện của Đoàn Nam Phong. Cô đã từng không tin hắn, đã từng thấy hắn chuyện gì cũng không chịu nói với cô giống như không thương cô nhưng bây giờ, khi nghe mẹ hắn nói ra những điều này, cô mới hiểu để đối mặt chia sẻ những chuyện này với ai đó, quả là không dễ.
“Thằng bé này, nó vốn rất cô đơn. Có đau khổ, có khó khăn cũng tự mình gánh vác. Cho nên, con dâu à, ta mong con mang đến hạnh phúc cho nó. Đừng khiến nó nửa đời sau tiếp tục sống trong giá lạnh, có được không con?” - Bà Catherine nắm chặt tay Tinh Vân, nói như cầu khẩn.
Tinh Vân có cảm giác khóe mắt cay cay trước lời van nài chân thành của bà Catherine. Cô cầm tay bà, liên tục gật đầu: “Con hứa, con sẽ tận lực. Dốc hết sức mình ủng hộ sự nghiệp của anh ấy. Yêu thương và chăm sóc anh ấy cả đời.”
Bà Catherine mỉm cười hạnh phúc nói: “Con dâu à, ta không nhìn nhầm con. Con không chỉ xinh đẹp, thông minh, giàu có, lương thiện mà còn yêu con trai ta sâu sắc. Ta coi như cũng được Thượng đế giúp đỡ đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của mình.”
Nói xong bà từ giỏ xách để ở bên cạnh, lấy ra một tập hồ sơ đưa đến trước mặt Tinh Vân, khẩn thiết nói: “Con dâu à, đây là toàn bộ tài sản của ta. Dinh thự, cung điện, lâu đài và nhà cửa của ta ở Anh quốc, ta đều đã sang tên hết cho con. Ta biết với con mà nói có thêm những thứ này cũng không là gì nhưng đây đều là tài sản của gia tộc để lại cho ta. Giờ ta trao hết cho con để con có thời gian thì đến coi sóc phần tài sản này. Cứ coi như đây là một phần trách nhiệm đối với tổ tiên.”
Nói đoạn, bà Catherine lại lật giở những trang giấy phía sau rút ra một tờ giấy đưa cho Tinh Vân: “Còn đây là cổ phiếu của công ty nhà ta. Nó là phần tài sản của riêng ta. Ta cũng đã sang hết qua tên con.”
Tinh Vân liền lắc đầu nói: “Mẹ à, người đừng làm như vậy. Những thứ này nên thuộc về Nam Phong và Nam Phương.”
Thấy Tinh Vân từ chối bà Catherine liền cười cười gật đầu, bàn tay bà vỗ nhẹ lên tay Tinh Vân giải thích: “Có, có, ta có chuẩn bị ít trang sức cho Nam Phương khi kết hôn. Nhưng ta không biết ta có đợi được đến ngày nó gả đi hay không? Cho nên nhân lúc ta còn sống, tất cả ta cho con hết. Nếu con có thương em, hãy thay ta chăm sóc cho nó. Như vậy coi như ta đã mãn nguyện.”
Tinh Vân ngần ngại nhìn bà Catherine. Bà Catherine lại nói: “Ta biết một ít tài sản này không là gì so với tài sản con đang sở hữu của hai nhà Cao - Hoàng, nhưng đây là tấm lòng của ta tặng cho con. Ta chỉ mong con và con trai ta được sống hạnh phúc trọn đời.”
Tinh Vân nghe thấy liền vội lắc đầu: “Không phải, con không có ý đó. Con chỉ đang nghĩ không biết làm sao để nhận nổi nhiều tài sản như vậy.”
Bà Catherine cười động viên Tinh Vân: “Con cứ nhận đi. Con người ta khi không còn thì có nhiều tài sản cũng không để làm gì. Ta chỉ tin tưởng con, cho nên coi như con thay ta giữ nó. Được không con?”
Trước lời nói chân thành khẩn thiết của mẹ chồng tương lai, Tinh Vân chỉ còn có thể cúi đầu nhận lấy tập hồ sơ bà đưa cho. Cô tự hứa sẽ bảo quản số tài sản của mẹ chồng thật tốt để sau này làm của hồi môn cho Nam Phương.
\-\-\-\-\-
Cám ơn sự động viên của tất cả các độc giả thân yêu. Có nhiều bạn đọc truyện của mình tới chương này mà mới lần đầu viết bình luận cho mình. Hạc Giấy rất xúc động trước tình cảm và sự quan tâm của các bạn cho bộ truyện này. Cho nên, 3 chương tiếp theo xin được phục vụ các bạn đây.
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nha.