Lâm Thiên Vũ ngẩng người nhìn Đoàn Nam Phong, anh và hắn trước nay bao nuôi phụ nữ chưa từng giao ra thẻ tín dụng của mình. Nếu có cũng là tạo thẻ ghi nợ không giới hạn và cuối tháng thanh toán lại. Nhưng rõ ràng Tinh Vân nói là thẻ của Đoàn Nam Phong tức là thẻ tín dụng mang tên anh.
“Nam Phong, cậu làm thẻ tín dụng phụ sao?” - Lâm Thiên Vũ thắc mắc hỏi Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong ngậm miếng chè thanh ngọt ở cổ lắc đầu thành thật khai: “Không phải. Mình đưa cho Tinh Vân thẻ chính.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong trừng mắt: “Thẻ chính tức là thẻ trước giờ cậu vẫn dùng, do Đoàn thị trả lương cho cậu cùng với lợi nhuận, tất tần tật trong cái thẻ đó, có phải không?”
Đoàn Nam Phong gật đầu xác nhận. Nhìn thấy Đoàn Nam Phong như vậy, gương mặt Lâm Thiên Vũ không biết nên có cái biểu cảm gì, anh lại nheo mày hỏi: “Nhưng nếu mình nhớ không lầm thẻ đó của cậu không thể dùng chung. Cậu đưa nó cho Tinh Vân vậy cậu tiêu xài như thế nào?”
Đoàn Nam Phong ăn xong chén chè thứ hai liền uống ngụm nước rồi nhẹ nhàng nói: “Cần tiêu gì thì mình ký sổ, cuối tháng hoá đơn gửi đến chỗ Tinh Vân để cô ấy thanh toán.”
Lâm Thiên Vũ và Lưu Uyển Linh nghe xong cái muỗng trên tay tự nhiên rơi xuống. Bọn họ không ngờ Đoàn Nam Phong cũng có ngày bị lâm vào cảnh này, bị phụ nữ quản lý chi tiêu đến chặt chẽ không còn chỗ thở.
Lâm Thiên Vũ nhìn qua Tinh Vân đang ăn, cô như không để ý đến câu chuyện của họ nhưng thật ra cô luôn lắng tai nghe xem ai nói xấu mình.
“Vậy nếu đi ăn uống ở nhà hàng với khách thì sao?” - Lâm Thiên VŨ vẫn không buông tha đề tài bị vợ quản lý của Đoàn Nam Phong, anh tiếp tục khai thác.
Đoàn Nam Phong cười nói: “Cũng ký hóa đơn như vậy, quản lý nhà hàng có trách nhiệm thông báo người đi cùng và hóa đơn cho Tinh Vân. Bao gồm cả giờ ra về.”
Lưu Uyển Linh liền nhăn mặt lên tiếng: “Nam Phong, chị ta đối với anh như vậy anh cũng chịu sao?”
Đoàn Nam Phong không thấy khó chịu mà trong mắt còn lấp lánh ánh cười: “Đoàn tổng tài này chỉ là vỏ bọc thôi, ruột đã thuộc về Cao Hoàng chủ tịch lâu rồi.”
Lúc này Tinh Vân mới ngẩng lên nhìn anh: “Đoàn Nam Phong, anh cảm thấy bị uất ức sao?”
Đoàn Nam Phong vội xua tay nhanh miệng nói: “Vợ à, không có, anh rất hạnh phúc. Em muốn thẻ chính của anh thì anh đưa cho em. Em muốn anh tiết kiệm chi tiêu anh liền làm theo em. Không thấy uất ức gì hết.”
Nhìn thấy Đoàn Nam Phong như vậy, Lâm Thiên Vũ chỉ làu bàu: “Nam Phong, cậu còn là đàn ông không đây? Chưa cưới đã sợ vợ đến vậy?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười nhìn Tinh Vân nói ra một câu đầy ngụ ý: “Chỉ cần ở bên cô ấy thì tôi luôn là đàn ông.”
Ưng Túc nghe ra ẩn ý liền ôm bụng cười. Tinh Vân thấy vậy liền quay sang chất vấn anh: “Ưng Túc anh cười cái gì? Chiêu này cũng là do Bảo Vy dạy tôi.”
Lâm Thiên Vũ lần nữa trố mắt nhìn Phan Ưng Túc bạn anh, thì ra hai thằng bạn nối khố này của anh đều là bại dưới tay đàn bà. Lâm Thiên Vũ không biết nói gì, chỉ ấp úng hỏi: “Ưng Túc cậu cũng vậy sao?”
Ưng Túc ngậm ngùi gật đầu.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu chậc lưỡi nói: “Vậy nếu như chúng ta muốn mua thứ gì đó yêu thích thì sao?”
Ưng Túc liền trả lời ngay: “Chạy về hỏi xin vợ, nếu cô ấy đồng ý thì sẽ cho cậu tiền đi mua. Lúc đó, cậu sẽ cảm thấy vui như đi học được lãnh thưởng, hay là vòi được tiền mua kẹo vậy đó.”
Gương mặt Lâm Thiên Vũ lộ ra đau khổ và đồng cảm với hai người bạn thân. Anh vốn thích cuộc sống tự do tự tại cho nên bắt anh sống như vậy thà rằng giết chết anh.
“Lấy vợ khổ như vậy sao? Chẳng trách ở Mĩ càng ngày càng có nhiều người ly hôn. Đặc biệt là sống độc thân như tôi” - Lâm Thiên Vũ dùng ánh mắt cảm thông hai người bạn của mình rồi cảm thán nói.
Đoàn Nam Phong và Ưng Túc đồng thanh đáp lại: “Không khổ. Đều do chúng tôi tự nguyện.”
Lâm Thiên Vũ tròn mắt, bất lực thở dài nghĩ: “Hai cái tên này đúng là trúng độc quá sâu rồi.”
Anh nhìn sang người đàn ông còn lại trên bàn, tràn đầy hy vọng hỏi: “Bác trai à, bác là ngoại lệ phải không?”
Ba của Tinh Vân liền nói: “Thiên Vũ à, cháu có vợ rồi sẽ hiểu. Sự chia sẻ này rất là hạnh phúc.”
Hai vai Lâm Thiên Vũ lập tức rủ xuống, anh trước nay chưa từng nghĩ đến kết hôn lại là quá trình ràng buộc như vậy. Anh cứ đơn giản cho rằng lấy vợ cũng như bao nuôi gái, không có gì khác biệt. Không ngờ còn có chuyện như vậy. Thật không thể nhịn nổi.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nhìn sang Bảo Vy và Tinh Vân bất mãn nói: “Hai người đâu phải thiếu tiền xài. Có cần quản lý chồng chặt như vậy không?”
Tinh Vân chưa kịp lên tiếng, Bảo Vy liền hóng hớt trả lời: “Vấn đề không phải là tiền, mà vấn đề là chi tiêu. Người nào đó “tiền án tiền sự” viết đầy trang giấy. Thành tích bao nuôi gái xứng đáng nhận huy chương. Nếu tôi không để anh ta học thói quen suy nghĩ trước khi tiêu tiền thì nhỡ lúc nào hứng lên lại đem vài triệu đô đi mua biệt thự tặng phụ nữ thì sao? Lâm Thiên Vũ, anh nghĩ xem, bác sĩ như tôi phải mổ bao nhiêu ca mới kiếm được một phần mười số tiền đó? Các anh kiếm ra tiền dễ dàng nhưng đâu phải ai cũng vậy. Đúng không?”