Nghe đến đây, mắt Lâm Thiên Vũ liền sáng lên lên như hai ngọn đèn công suất cao. Đoàn Nam Phong tuy cũng biết chuyện này nhưng lần nữa nghe từ miệng Bảo Vy anh cũng hướng ánh mắt vào gương mặt hút hồn của Tinh Vân.
“Mọi người có biết không?” - Bảo Vy đột ngột đổi giọng.
“Sau vòng sơ tuyển nhìn hình thẻ và sơ yếu lý lịch không tiền án tiền sự, không hút chích hay dấu hiệu tâm thần thì “con nai vàng” Tinh Vân của chúng ta cũng được tham gia vòng chung kết. Lúc đó Phương Bảo Vy tôi đã phải bỏ một buổi canh nhà xác để đạp xe đến chở nàng “tiên nữ” này đi tham gia vòng chung kết. Khi đến nơi, tôi nhìn bốn phía cờ hoa rực rỡ, ai nấy xiêm y diễm lệ, chỉ có mỗi con nhỏ trên yên xe là bình thường như không có gì bình thường hơn. Không một chút son phấn, tóc dài đen bóng xõa ngang vai và quan trọng là chỉ mặc mỗi bộ áo dài trắng ngả màu may từ hồi cấp ba.”
Tinh Vân nghe kể đến đây, cô chỉ biết lấy tay đỡ mặt nghĩ ngợi về cái thời xa xưa. Đoàn Nam Phong chăm chú nhìn cô, khuôn mặt tinh tế sáng ngời, ánh mắt trong veo của cô hướng về phía Bảo Vy nghe chuyện, bất giác khiến anh mê mẩn. Dù là ở góc độ nào nàng cũng xinh đẹp tự nhiên như vậy. Tự nhiên anh thầm tiếc rẻ thời gian cô đi học, anh đã không gặp được cô sớm hơn . Nếu như trong hồi ức của cô có anh sớm một chút thì liệu mỗi khi gặp anh cô có dùng nụ cười tươi sáng để nhìn anh như nhìn Lâm Thiên Vũ lúc chiều hay không?
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn qua Tinh Vân rồi lại quay sang Bảo Vy hỏi: “Rồi sao nữa? Bà tiên nào xuất hiện cho cô ấy váy áo hả?”
Bảo Vy lắc đầu nói: “Không có ai xuất hiện cho cô ấy váy áo hay giúp đánh dùm cái son hết. Lúc đó chúng tôi là sinh viên, lại từ quê lên. Anh nghĩ ai sẽ ra tay tương trợ?”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Cô đừng nói với tôi, Tinh Vân cứ như vậy bước lên sân khấu nha.”
Bảo Vy nhấp một ngụm rượu nho rồi nói tiếp: “Chính là như vậy. Tinh Vân cứ dong dỏng như vậy đi lên sân khấu khiến cả hội trường nín thở dõi theo mỗi bước đi của cô. Sau cùng năm thí sinh đi vào vòng thi ứng xử lại có tên Tinh Vân.”
Nghe xong Lâm Thiên Vũ hú lên khen ngợi: “Em gái nhỏ, em lợi hại thật đó. Không trang điểm, không váy áo lại có thể đi vào vòng ứng xử.”
Tinh Vân cúi đầu chăm chú ăn, chuyện cũ rích kể lại có gì mà lợi hại. Hiện tại cô cũng đâu có trang điểm, kém xa cô gái ngồi đối diện rất nhiều. Nghĩ đến đây cô liền lấy tay sờ sờ má.
Lúc này Bảo Vy liền cười cười, cao hứng kể tiếp: “Đây mới là đoạn vui nhất. Tuy được vào vòng trong nhưng Tinh Vân của chúng ta buồn còn hơn thi rớt. Tôi hỏi vì sao thì nàng chỉ làu bàu: “Mười giờ rồi còn không kết thúc sớm cho người ta về ngủ!”.”
Cả bàn ăn nghe xong liền phá lên cười về độ chân thật của Tinh Vân. Cô nhíu mày nhìn Bảo Vy hỏi lại: “Lúc đó mình nói vậy thật sao?”
Bảo Vy đưa tay lên thề: “Thật trăm phần trăm!”
Tinh Vân không nói gì vì bản thân cô cũng không nhớ, cho nên chỉ ngậm miệng nhìn Bảo Vy.
Bảo Vy nhìn vẻ mặt bị bêu rếu của Tinh Vân thì không nhịn được cười. Tuy nhiên cô không có ý định dừng lại câu chuyện lúc nhỏ của thiên kim bạc tỉ, vẫn ung dung kể tiếp: “Đến lượt Tinh Vân vào thi ứng xử. Ban giám khảo hỏi rằng: “Em có thể cho cô và mọi người biết vì sao em lại chọn mặc áo dài trắng và không trang điểm để tham gia cuộc thi không?”. Tinh Vân lúc này ấp úng đôi chút, nhìn quanh nghĩ nghĩ một lát liền nói: “Kính thưa ban giám khảo cùng quan khách và các bạn sinh viên, sở dĩ em chọn mặc trang phục áo dài nữ sinh cấp Ba là vì tiền mà khoa của em tài trợ cho em tham gia cuộc thi, em đã đem đi đóng tiền học tiếng Bồ Đào Nha hết rồi. Cho nên, chỉ còn có thể chọn mặc bộ áo dài này thôi.”. Lúc đó Tinh Vân nói xong còn nhìn vào bộ áo dài mình đang mặc trên người nữa.”
Bảo Vy vừa dứt lời, mọi người trên bàn mỗi người quay vào một góc ôm bụng cười lớn. Ngay cả Đoàn Nam Phong bình thường rất ít khi cười cũng không nhịn được độ tồ của Tinh Vân mà che miệng tránh cười ra tiếng.
Lâm Thiên Vũ cười mệt rồi mới chấn tĩnh lại cảm thán: “Em gái nhỏ, trước mặt nhiều người nh vậy mà em có thể ung dung nói ra lời chân thật. Anh thiệt phục em quá!”
Vẻ mặt Tinh Vân bí xị, bất mãn liếc nhìn Bảo Vy rồi nhìn sang ba mẹ của mình đang ôm bụng cười. Cô lắc đầu, bày ra bộ mặt chán chường gắp một miếng thịt cho vào miệng. Miếng thịt vừa đến cổ thì muốn nhổ ra vì Bảo Vy lại cho thêm một câu bình: “Vậy mà hoa khôi cuối cùng thuộc về Tinh Vân. Trên đời còn thiên lý hay không?”
Tinh Vân cố nhai cho xong miếng thịt rồi chống chế: “Cái này gọi là tay không đánh giặc đó.”
Lâm Thiên Vũ liền nâng ly đưa sang phía Tinh Vân: “Em gái nhỏ, anh kính em!”
Tinh Vân cố nhanh nuốt xuống miếng thịt xuống cổ rồi đưa ly lên cười xởi lởi, khiêm tốn nói: “Không dám, không dám!”
Bảo Vy kể xong chuyện liền chỉ sang mẹ Tinh Vân, bắt bà phải kể tiếp chuyện hồi đi học của bà.