Lâm Thiên Vũ nhìn qua khu vườn một lúc rồi đặt khay bánh xuống bàn. Tinh Vân thì đặt thêm hộp trà hoa hồng thơm lừng bên cạnh. Cô liền xoay người lấy từ trong tủ gỗ ở góc ra hai cái cốc, nấu nước sôi và pha trà.
Tiếng kêu từ ấm siêu tốc ồn ồn vang ra. Tinh Vân lấy nước từ trong ấm cẩn thận pha bình trà nóng thơm lừng. Tinh Vân giữ tách trà nóng trong lòng bàn tay để cơ thể ấm lên một lúc. Khói từ ly trà lan tỏa ra bao lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lâm Thiên Vũ cứ như vậy nhìn nàng say mê không chớp mắt.
“Em gái nhỏ, sao lúc nào em cũng hớp hồn người khác như vậy?” - Lâm Thiên Vũ nửa đùa nửa thật nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi nàng. Giọng nói của anh tựa hồ như lạc vào cõi nào rất xa xăm.
“Thiên Vũ, anh lại muốn nói chuyện gì đây?” - Tinh Vân đánh hơi được mùi trêu chọc từ anh thì liền cười hỏi lại.
“Nói chuyện tình yêu.” - Lâm Thiên Vũ đáp gọn.
Tinh Vân cười nói: “Thiên Vũ, anh từng yêu rồi sao?”
Lâm Thiên Vũ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, sau đó thở dài nhìn ra cửa kính bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Anh đã từng nghĩ yêu thương một cô gái là chuyện buồn cười nhất trên đời. Đàn bà ngoại trừ dùng thân thể khiêu khích đàn ông ra còn có thể làm được chuyện gì? Hơn nữa, phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra tình yêu dạt dào nhưng không hơn gì động vật hám tiền. Cho đến khi...” - Anh ngập ngừng ngắt quãng nhìn vào đôi mắt biết cười của Tinh Vân, chân thành nói tiếp : “Gặp em.”
Tim Tinh Vân khắc này thực sự đã rung lên trước ánh mắt và vẻ mặt chân thành của Lâm Thiên Vũ, cô không thấy vẻ đùa giỡn như thường ngày của anh đâu nữa. Điều này khiến cô tin là anh đang thật lòng nói ra. Tinh Vân khẽ cúi xuống, nâng chén trà lên miệng, mùi hương hoa hồng dễ chịu giữa ngày đông khiến cô phần nào dịu lại sự chấn động. Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười rất đẹp khiến anh khắc ghi vào lòng, rồi nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, những chuyện của em và Nam Phong không phải anh không biết...”
“Anh không ngại đâu, Tinh Vân, anh thực sự không ngại chuyện quá khứ của em và hắn.” - Tinh Vân chưa nói hết câu nhưng Lâm Thiên Vũ đã kích động cầm tay Tinh Vân tiếp lời, quyết không để cô nói hết câu từ chối anh.
Tinh Vân rút tay ra khỏi bàn tay to lớn đang bao bọc bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không ngại, cũng như năm xưa anh cũng không ngại cùng Nam Phong qua lại với Băng Thanh. Em không thể coi như chưa từng có gì với Nam Phong mà vui vẻ đón nhận anh. Em xin lỗi, em không làm được.”
Nghe Tinh Vân nhắc đến Băng Thanh, dũng khí trong lòng Lâm Thiên Vũ liền chùn xuống. Anh rất muốn, rất muốn giải thích anh chỉ là vui đùa. Hoàn toàn không để cô ta trong lòng. Nhưng liệu Tinh Vân có thông cảm hay không?
“Tinh Vân, em và Băng Thanh không giống nhau.” - Lâm Thiên Vũ nghĩ mải cũng chỉ có thể nói được như vậy. Gương mặt anh khó coi đến cực độ khi nghĩ về quá khứ của mình trước đây.
Tinh Vân nhàn nhạt cười: “Em không đẹp, không tài giỏi và nổi tiếng phải không?”
Lâm Thiên Vũ bắt đầu rối bời, anh liên tục lắc đầu: “Tinh Vân, không phải như vậy. Băng Thanh cô ấy điểm gì cũng không thể so với em...”
Tinh Vân phớt cười rồi chặn lại lời anh: “Thiên Vũ, rồi sau này anh gặp một người phụ nữ khác của Nam Phong, anh cũng sẽ thấy em không thể so sánh được với cô ấy sao?”
Đến lúc này thì Lâm Thiên Vũ chịu thua, anh vò đầu bức tóc, không biết dùng cách nào nói chuyện với người giỏi đối đáp như Tinh Vân. Đối với chuyện của Băng Thanh, Tinh Vân cơ bản vẫn là không bỏ qua.
“Tinh Vân, em có thể công bằng một chút không? Lúc đó không phải mình anh làm cô ta, còn có cả Nam Phong cùng tham gia. Sao em không trách hắn?” - GIọng Lâm Thiên Vũ như lạc đi rồi thành tức giận: “Mẹ kiếp! Có phải tụi anh cưỡng bức cô ta đâu. Tất cả là do cô ta yêu cầu cơ mà. Anh không biết con rắn độc đó trước khi chết nói gì với em nhưng thực sự là “có chơi có chịu” thôi.”
“Trách Nam Phong sao? Em đến cả trách anh ta, em cũng lười. Một chút hơi sức cũng không muốn nói đến chuyện này với anh ta. Nhưng cái chết của Băng Thanh, em nhất định điều tra cho rõ. Nhất định phải tìm ra hung thủ.” - Ánh mắt Tinh Vân khẽ nheo lại, lộ lên sự quyết tâm cao độ tìm cho ra chân tướng.
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền nói: “Anh cũng muốn biết cái thằng nào mà lại tốt bụng ra tay diệt trừ mầm họa cho anh. Anh nhất định phải lập bàn thờ cúng nó.”
Tinh Vân nghe xong liền liếc Lâm Thiên Vũ trách: “Sao cái miệng của anh lúc nào cũng khoa trương như vậy?”
Lâm Thiên Vũ liền lên tiếng đính chính: “Em gái nhỏ, em thật không biết đâu, năm đó nhà anh thiệt hại mấy tỉ đô cũng là do con ả đó giở trò “giường chiếu kế” để anh sa lầy. Anh nghĩ đến đã muốn bắn chết ả. Không hiểu Đoàn Nam Phong giữ ả lại làm gì? Để giờ ả chết rồi còn cắn anh một cái như vậy...”