Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 197:Chương 96: Ghen (1)




Đêm đó, hắn ôm nàng ngủ. Nàng cũng không cự tuyệt hắn nữa. Chỉ nhẹ vòng tay ôm quanh bụng hắn, gối đầu lên tay hắn rồi lại thỏ thẻ: “Nam Phong vì sao anh lại cứ bám theo tôi như vậy?”

“Vì em cho tôi cơ hội bám theo em.” - Người nào đó xấu xa ranh mãnh trả lời.

Bị hắn trêu chọc, nàng tức quá vung tay toan đánh hắn nhưng nhìn thấy cổ tay hắn vẫn còn hằn vết đỏ của dây thừng, nàng liền xót xa hỏi: “Anh còn đau không?”

Hắn nhìn nàng trìu mến rồi lại hỏi lại: “Em có muốn thử không?”

Nàng biết hắn giận nên tiu nghỉu lắc đầu sám hối.

“Bé con, em giỏi lắm, chưa cưới đã muốn giết chồng.” - Hắn nghiêm mặt tỏ vẻ giận dỗi trách nàng.

Tinh Vân liền phân trần: “Không có, tôi chỉ định lấy lại chìa khóa thôi. Không ngờ anh lại dùng sức làm đứt dây trói như vậy. Tôi... ”

“Hối hận rồi sao?” - Đoàn Nam Phong thấy nàng áy náy nói không nên lời thì nhoẻn miệng cười nhìn nàng hỏi lại. Tinh Vân ra vẻ không an lòng, liền vùng khỏi chăn chạy đi lấy chai thuốc, sau đó đem đến giường thoa cho hắn.

Nhìn nàng chăm chú và tỉ mỉ xoa thuốc tự nhiên hắn lại thấy lòng mình bình yên. Cảm giác ở bên nàng bao giờ cũng ấm áp như vậy. Hắn biết nàng yêu hắn và hắn cũng biết bản thân mình yêu nàng đến độ nào cho nên kêu hắn từ hôn nàng, nàng có mà nằm mơ đi.

Tinh Vân vừa xoa thuốc cho hắn vừa nói chuyện để hắn quên đi vết đau: “Nam Phong, anh biết không, lúc nhỏ tôi cứ thắc mắc vì sao mẹ tôi lại cứ sống một mình trong khi có rất nhiều người theo đuổi bà. Thậm chí không quan tâm đến chuyện bà có một đứa nhỏ là tôi bên cạnh nhưng mẹ tôi đều cự tuyệt họ. Bà ấy trước sau vẫn chung thủy chờ đợi ba tôi. Sau này tôi mới biết điều đó là yêu. Anh nói xem yêu một người tại sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?”

Đoàn Nam Phong mỉm cười nhìn nàng vừa chăm chú xoa xoa tay cho hắn vừa kể cho hắn chuyện của mẹ nàng. Câu hỏi của nàng, hắn cũng không biết, bởi vì trước khi gặp nàng, hắn chưa từng thực sự yêu ai. Cho nên đơn giản trả lời: “Tôi cũng không biết.” - Nhưng sau đó lại nói tiếp:“Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên đời này còn có thứ gọi là tình yêu. Nhưng xem ra họ Cao và họ Hoàng nhà em toàn là người chung tình.”

Tinh Vân ngẩng lên nhìn hắn, bĩu môi hỏi: “Họ Đoàn nhà anh thì bạc tình phải không?”

Đoàn Nam Phong phì cười, khẽ vuốt đôi má non mịn căng bóng của nàng, chân thành nói: “Tinh Vân, anh không phụ em. Không bao giờ. Trừ khi anh chết.”

Tinh Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Không cho anh nói bậy. Anh có thể phụ tôi nhưng không thể chết trước tôi.”

Sau đó nàng liền vòng tay ôm eo hắn, ngả đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn, khẽ nhắm mắt lại. Những điều xảy ra ở chùa Liên Hoa trước đó dường như cũng trôi đi nhẹ nhàng. Bởi nàng biết trong lòng nàng yêu hắn. Những gì hắn nói với nàng thì nàng sẽ tin. Những gì hắn không nói thì nàng sẽ không hỏi. Chỉ vì nàng tin tưởng hắn. Tin vào tình yêu hắn dành cho nàng. Niềm tin này giống như một loại tín ngưỡng đặc biệt.

Hắn mỉm cười hạnh phúc ôm lấy nàng ngủ đến sáng. Một đêm êm ái dịu nhẹ trôi qua với cả hai người.

Sáng hôm sau, khi Mặt Trời vừa nhú thì Tinh Vân đã nghe thấy tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường. Cô với tay cầm lên xem rồi biếng lười chậm chạp ấn nút trả lời: “Thiên Vũ, là em đây.”

“Em gái nhỏ, em còn ngủ sao?” - Đầu dây bên kia Lâm Thiên Vũ vừa thu xếp hành lý vừa hỏi.

“Ờ, em hơi mệt.”- Tinh Vân uể oải nói.

“Em có kế hoạch gì cho năm mới không?” - Lâm Thiên Vũ vui vẻ hỏi.

“Vẫn chưa có. Còn anh?” - Tinh Vân đáp nhanh qua điện thoại.

“Anh vừa trốn khỏi kỳ trượt tuyết với gia đình, giờ anh bay đến Los Angeles tìm em nha.” - Lâm Thiên Vũ hí hửng nói.

“Bây giờ sao?” - Tinh Vân hơi kinh ngạc liền hỏi lại.

“Phải.” Lâm Thiên Vũ đáp chắc chắn.

“Nhưng mà...” - Tinh Vân nhìn sang Đoàn Nam Phong đang nhắm mắt ngủ muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Thiên Vũ nhanh miệng cướp lời: “Không nhưng gì hết. Anh muốn đến gặp em vì có chuyện muốn bàn bạc với em.”

“Chuyện gì?” - Tinh Vân lấy tay che ống nghe lại nhẹ giọng hỏi.

“Chuyện đi Pêru. Anh muốn chúng ta đi sớm hơn.” - Đầu dây bên kia, Lâm Thiên Vũ nói ngay để tránh TInh Vân thắc mắc.

Tinh Vân ậm ừ rồi cúp máy. Sau đó cô vừa định bước xuống giường đi rửa mặt thì đã có bàn tay rắn chắc giữ bụng cô lại, giọng Đoàn Nam Phong có vẻ không vui, lớn tiếng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Tinh Vân thành thật trả lời: “Em đi thay đồ, Thiên Vũ nói sẽ đến đây ngay.”

“Em vội vội vàng vàng như vậy là để đi gặp hắn sao?” - Lửa giận bắt đầu phừng lên tới não của Đoàn Nam Phong.

Nhưng Tinh Vân đang vội nên không nhận ra, cô chỉ thành thật gật đầu. Đoàn Nam Phong nhìn nàng chầm chầm rồi rống lên: “Đủ rồi đó! Em đang nằm trên giường với tôi mà vẫn nói chuyện thân mật với người đàn ông khác. Bây giờ còn vội vàng đi gặp hắn. Rốt cục em có coi tôi là chồng của em không?”