Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 127:Chương 60: Hòa hoãn (2)




Tinh Vân phụng phịu: “Em cũng đâu có muốn như vậy. Lộ mặt ra lại bị anh tóm.”

Đoàn Nam Phong cắn nhẹ vào môi nàng âu yếm nói: “Không thích được anh tóm sao?”

Sau đó lấy tay cù lét nàng khiến Tinh Vân bị nhột nảy người lên bật dậy đánh vào mông hắn một cái chát rõ kêu.

Đoàn Nam Phong đau khổ ôm mông xoa xoa trông như trẻ con bị đòn nhìn rất đáng yêu. Miệng hắn lẩm bẩm: “Từ lúc gặp lại em, em toàn bắt nạt anh.”

Tinh Vân chu miệng ra nói: “Không cho anh chút trừng phạt anh sẽ nghĩ em dễ bị bắt nạt.”

Đoàn Nam Phong lẩm bẩm nhìn Tinh Vân của anh đang biến hình thành sư tử: “Em hay bắt nạt chồng như vậy mà ai cũng nói anh may mắn có được em.”

“Anh muốn đổi ý?” - Tinh Vân nghiêng đầu bắt bẻ.

Đoàn Nam Phong vội xua tay: “Không có, anh chưa bao giờ dám nghĩ như vậy?”

Tinh Vân phì cười vuốt mặt hắn vỗ về: “Em chỉ đùa thôi mà, chứ em biết anh không dám.”

“Đương nhiên rồi, khó khăn lắm mới tìm ra được em. Anh không dám nghĩ nếu không có em thì cuộc sống của anh sẽ ra sao nữa.” - Người nào đó dùng giọng tội nghiệp nói.

Tinh Vân thở dài: “Thì sẽ như hai năm trước. Rồi anh sẽ quên và tìm thấy người mới.”

Nghe Tinh Vân vẽ ra viễn cảnh như vậy, hắn liền sợ muốn rụng tim, lấy tay che miệng nàng lại: “Không cho em nói như vậy. Em phải bảo vệ mạng sống của mình cho tốt. Dù thế nào cũng không được hủy hoại mình.”  - Đoàn Nam Phong vừa nói vừa sờ tay lên vết thương trên trán của nàng. Giọng của hắn đầy thương tiếc khiến Tinh Vân mủi lòng cụp mắt xuống, thỏ thẻ: “Lần trước lúc bị bọn người của Rio bắt cóc, anh đã từng nói đời này em chỉ có thể nằm dưới thân anh mà rên rỉ. Nếu không còn nguyên vẹn em thà là chết.”

Nàng vừa dứt lời Đoàn Nam Phong liền bị chấn động, anh không bao giờ dám nghĩ đến cảnh tượng nếu Tinh Vân chết anh sẽ thế nào. Lần trước đi Colombia nhận xác, anh đã bị một phen hú vía. Cũng may Cao Thừa Hiên chưa đến nỗi tức đến mức ra tay độc ác với Tinh Vân nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thì Đoàn Nam Phong liền sửng sốt. Hắn lấy tay che miệng nàng lại, dùng giọng quở trách: “Không cho em nói gở. Em thật ngốc! Mạng sống là quan trọng nhất. Anh yêu em đương nhiên muốn em chỉ là của riêng anh cũng như em muốn anh chỉ có mình em nhưng nếu anh không thể bảo vệ được em thì em phải tự bảo vệ mạng sống của chính mình. Anh sẽ không vì những tai nạn như vậy mà không vui hay chúng ta sẽ không sống hạnh phúc. Anh chỉ đau khổ nếu mất đi em mà thôi. Có hiểu không hả?”

Tinh Vân lại theo thói quen cũ vòng tay qua ôm eo anh hạnh phúc thốt lên: “Nam Phong, anh thật tốt!”.

Sau đó liền nũng nịu nói: “Em hiểu những lời anh nói nhưng có lẽ do quan niệm và cách giáo dục từ nhỏ cho nên em luôn coi trọng chuyện giữ gìn... cho anh.”

Lời của nàng vừa chân thành vừa đáng yêu đến mức khiến hắn vui sướng trong lòng lắm nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Có rất nhiều người chia tay với nhau, quen người khác rồi lại chia tay và quay lại với người cũ. Cho nên, chuyện quan hệ nam nữ cũng không quá quan trọng đến mức khiến anh và em phải xa nhau. Ông ngoại em nói rất đúng, bản thân em là quý giá nhất. Em nghĩ xem nếu em có chuyện gì, ông em sẽ để yên cho những người có liên quan hay sao? Đầu tiên là nhà họ Cao, sau đó đến anh Khiêm, rồi cả anh nữa cũng e là không trốn nổi cơn thịnh nộ của ông ngoại em. Cho nên em mà làm chuyện dại dột thì tất cả chúng tôi đều không sống nổi. Em có biết cái mạng của em quý giá lắm hay không?”

Tinh Vân khẽ gật đầu nói: “Em biết như vậy nhưng chỉ nghĩ đến có người nào đó không phải anh chạm vào là em chịu không nổi. Bởi em biết anh sẽ vì như vậy mà đau lòng.”

Vừa nghe xong, Đoàn Nam Phong liền ôm nàng vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng. Hắn nhắm mắt vì không biết phải nói gì trước tình cảm của nàng dành cho hắn. Hắn nghĩ về cuộc sống trước khi gặp nàng, những đêm thức trắng với những người phụ nữ hắn không nhớ rõ mặt biết rõ tên khiến hắn tự rùng mình. Nàng trong trắng, ngây thơ và chân thành đến mức khiến hắn thấy bản thân không xứng với nàng.

“Tinh Vân, em làm anh thấy hổ thẹn bởi vì trước đây anh... với em... cũng không phải...là lần đầu của anh.” - Đoàn Nam Phong ấp úng nói.

Vai Tinh Vân rung rung, thì ra cô đang khúc khích cười vì Đoàn Nam Phong cũng có lúc ngốc như vậy. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cười lộ ra hàm răng ngọc: “Cảm thấy có lỗi với em sao?”

Hắn thành thật gật đầu. Nhìn sắc mặt của hắn rất nghiêm trọng. Tinh Vân được thể lại tiếp tục trêu chọc: “Vậy lần đầu tiên của anh là cho ai?”

Đoàn Nam Phong đứng hình nhìn Tinh Vân, gương mặt hắn bắt đầu đỏ ửng lên, trong lòng phân vân không biết có nên nói thật hay không? Tinh Vân nhìn hắn chờ đợi câu trả lời. Đoàn Nam Phong hít thở sâu vài cái liền nói: “Đây cũng là câu hỏi sao?”

Tinh Vân nghiêm túc gật đầu. Đoàn Nam Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Anh không nhớ lần đầu của mình là với ai nhưng anh biết chắc lần cuối cùng của mình sẽ là với em.”

Tinh Vân chưa kịp nói hắn xảo ngôn thì đã bị hắn đè dưới thân liên tục hôn mút môi nàng. Tinh Vân vùng vẫy cố tránh thoát, quay mặt đi tìm lấy chút không khí để thở, sau nàng liền hỏi: “Em chưa biết tình hình của ba em và ông ngoại như thế nào cho nên em không có chút tâm trạng.”

Đoàn Nam Phong cười nói: “Ba em và ông ngoại em đều đã khỏe. Dịch vụ chăm sóc y tế và trình độ chuyên môn ở bệnh viện tư nhà Lâm Thiên Vũ là số một nước Mĩ. Hơn nữa còn có Bảo Vy ở đó. Em không cần lo lắng. Ngoan, nhắm mắt lại.”

Tinh Vân nghe ba và ông của cô không sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Lơ ngơ làm theo lời hắn nhắm mắt lại. Một nụ hôn nồng nhiệt liền phủ xuống đôi môi hoàn mĩ mịn màng của cô. Day dưa môi lưỡi một lúc Tinh Vân mới chợt nhớ ra: “Vậy còn Tinh Nhật?”

Đoàn Nam Phong cười nói: “Con rất khỏe, cũng rất ngoan đang ở cùng bà nội và cố nội.”

Thấy Tinh Vân “ừ” một tiếng nhẹ như hơi thở không hỏi gì thêm, Đoàn Nam Phong liền tiếp tục cúi xuống hôn nàng. Gần chục ngày xa nàng khiến hắn không sao chịu nổi nữa. Nhanh tay chiếm lấy nàng. Bên ngoài, bầu trời đen kịt, đôi lúc chiếc chuyên cơ bay qua những đám mây tạo nên cảm giác bồng bềnh phiêu diêu. Bên trong cabin cao cấp những tiếng “ê a” bắt đầu phát ra.

“Bé con, em đẹp quá! Lần nào cũng khiến anh mê mẩn như vậy.” - Người nào đó đang cúi đầu giữa hai chân nàng bất ngờ ngẩng đầu lên nói.

Nhìn đôi môi ướt át của hắn Tinh Vân càng thêm thẹn thùng đỏ mặt. Nhìn thấy đôi má của nàng đỏ ửng lên, Đoàn Nam Phong cười đểu nói: “Lần thứ mấy rồi còn mắc cỡ như vậy!”

Tinh Vân lườm hắn, nhanh chóng lấy chân đá vào vai hắn một phát sau đó khép chân lại. Đoàn Nam Phong phì cười quấn lấy nàng, hắn ôm nàng từ phía sau, hôn vào gáy nàng, phả hơi nóng vào sau tai của nàng. Chiếc lưỡi của hắn liếm dọc sống lưng khiến nàng tê dại uốn éo. Nghĩ về khoảng thời gian trước đây xa nhau, cả nàng và hắn không khỏi rùng mình. Cho nên khi ở cạnh nhau cả hai nồng nhiệt như lửa.

Sau một hồi luật động điên cuồng hòa lẫn những âm thanh kiều mị thì hắn cũng chịu thả lỏng từ từ đi ra khỏi người nàng. Gương mặt nàng sau cơn ân ái liền ửng hồng đẹp đến mê người. Với Đoàn Nam Phong mà nói, hạnh phúc chỉ đơn giản là ôm lấy Tinh Vân vào lòng như thế này mãi mãi.

Vừa nhắm mắt được một lúc thì từ buồng lái thông báo giờ hạ cánh. Đoàn Nam Phong lười biếng nhìn ra bên ngoài, mặt trời màu cam đỏ hoà lẫn mây trắng trên nền trời xanh đẹp vô cùng. Anh khẽ gọi Tinh Vân dậy ngắm nhìn nhưng nàng mệt quá không mở nổi mắt chỉ khẽ nói những tiếng đứt đoạn: “Lần sau có thời gian em sẽ cùng anh ngắm.”

Đoàn Nam Phong phì cười, nghĩ thầm: “Không biết khi nào nàng và hắn mới có thể cùng ngắm mặt trời mọc khi mà hắn không hề có ý định tha cho nàng đêm nào để nàng đi ngủ sớm. Nghĩ vậy hắn liền bậc cười khúc khích. Vui vẻ cứ cứ đến tự nhiên và đơn giản như vậy.

Trong lúc đó anh chàng người Nga đẹp như tượng thần David của Michelangelo thì đang ôm gối ngủ. Trong giấc mơ anh thấy anh đang ôm Tinh Vân. Tinh Vân còn đối xử rất tốt với anh. Cô còn vuốt ve anh và khen anh: “Thật đẹp trai!”.