Bảo Vy vừa nói vừa nhìn bà Minh. Tình cảm của bà đối với ba của Tinh Vân khiến cho cô rất xúc động. Hai người họ xa nhau bao nhiêu năm trời nhưng khi gặp lại vẫn có thể giữ được tình cảm như vậy thật là hiếm có.
Lưu Viễn nghe xong liền cầm chặt tay bà, xúc động nói: “Cám ơn em, Minh Minh.”
Bà Minh mỉm cười, vỗ lên mu bàn tay của ông: “Chuyện nên làm mà. Để người khác dọn phòng không đúng ý anh, anh thức dậy sẽ không vui.”
Một giọt nước mắt của ông rơi xuống tay bà chỉ vì một câu nói đơn giản nhơ vậy. Minh Minh của ông là “lá ngọc cành vàng” mà nay chịu vì ông đụng tay làm tất cả mọi chuyện, chăm sóc ông như một người vợ, quan tâm đến cả cảm nhận của ông. Ông làm sao có thể bớt yêu bà chỉ dù chỉ một chút?
Lưu Viễn nghĩ ngợi một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi bà Minh: “Uyển Linh không đến, vậy còn Tinh Vân đâu? Sao nó không cho anh máu? Có phải con bé đã gặp chuyện gì không?” - Mi tâm của ông càng lúc nhíu càng sâu, ông nghĩ mãi cũng không hiểu nổi vì sao ông có hai đứa con gái mà ông lại ở trong tình cảnh thiếu máu. Bà Minh tránh né câu hỏi của ông, quay sang nhìn Bảo Vy. Bảo Vy luôn là người có cái đầu lạnh và tỉnh nhưng cô cũng băn khoăn không biết nên nói thế nào với ông, người vừa vượt qua cơn nguy kịch.
Lưu Viễn nhìn thái độ của bà liền đoán ra có chuyện chẳng lành cho nên nghiêm giọng nói: “Minh Minh, nói cho anh biết sự thật.”
“Thiên Bình, anh vừa tỉnh lại, hay là để chuyện này nói sau đi nha.”- Bà Minh tìm cớ thoái thác nhưng Lưu Viễn vẫn một mực khăng khăng muốn biết sự thật. Bà Minh biết không thể giấu ông nữa liền thở dài nói: “Lúc con tàu gặp nạn, Tinh Vân đã bị những kẻ tấn công bắt đi rồi. Đến nay vẫn chưa có tin tức. Em nghe Đoàn Nam Phong và Gia Khiêm nói là do Cao Thừa Hiên trùm ma túy ở Colombia đứng sau chuyện này.”
Lưu Viễn nghe xong liền run sợ đến nhói tim. Trước khi ông ngất lịm đi, ông vẫn còn nghe Tinh Vân gào khóc gọi ông là ba. Không ngờ lúc ông tỉnh lại cô lại rơi vào hung hiểm. Bọn buôn ma túy không có tính người, bọn chúng sẽ làm gì con gái ông. Ông không dám nghĩ tiếp nữa. Liền hoảng sợ hỏi: “Bọn chúng có yêu cầu gì không?”
Bà Minh lắc đầu nói: “Không có bất kỳ yêu cầu hay liên lạc gì cả. Đã hơn một tuần rồi.”
Lưu Viễn nghe xong liền nhăn mặt, ôm tim ngả lưng vào phía đầu giường khó khăn thở. Một lúc sau khi bình tĩnh hơn, ông đưa mắt nhìn sang Lưu Uyển Linh, thắc mắc hỏi:“Uyển Linh, tại sao con không đến bệnh viện hiến máu cho ba?”
Uyển Linh ấp úng không biết nói sao liền nhìn qua bà Fancy như tìm người giải dây: “Con...con...”
Bà Fancy liền tìm một cái cớ vô duyên vô lý nói ra: “Tôi sợ các người bày mưu bắt con tôi nên tôi không cho nó đi. Tôi muốn bảo vệ nó, như vậy là sai sao?”
Lưu Viễn đương nhiên không chấp nhận nổi lý do này nhưng ông không buồn nói thêm mà chỉ lắc đầu. Bà Fancy nghĩ đã có thhể lấp liếm cho qua được sự việc Uyển Linh không hiến máu cho ba cô nhưng lúc này Bảo Vy đã rút từ trong tập hồ sơ ra một tờ giấy đưa cho Lưu Viễn: “Cháu nghĩ đây mới là lý do chính để vợ bác không cho con gái bác đến đây.”
Lưu Viễn xem xong tờ giấy muốn nhồi máu cơ tim nhưng may có Bảo Vy là bác sĩ chuyên khoa tim mạch lồng ngực cho nên có thể ở bên giúp ông chống đỡ.
Tay ông rung rung nhìn bản báo cáo xét nghiệm ADN, sau đó ném cái nhìn về phía mẹ con bà Fancy. Bảo Vy nghiêm giọng nói thêm: “Nếu bác không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm lại lần nữa.”
Lưu Viễn liền nói: “Không cần.” - Giọng ông rành rọt dứt khoát và có phần lạnh lẽo. Bác sĩ chữa trị cho ông và vợ con ông không thù không oán cũng không có lý do vu oan hãm hại họ cho nên ông tin đây là lý do chính khiến Fancy không cho Lưu Uyển Linh đi cứu ông. Hơn hai mươi năm ông bỏ rơi con gái ruột của mình để đi nuôi con người khác. Hai mươi năm, bà ấy đã lừa ông hơn hai mươi năm. Ông đã là thằng ngu bị lừa hơn hai mươi năm. Điều này càng khiến ông áy náy với mẹ con bà Minh và đau lòng cho chính mình.
Sắc mặt Lưu Viễn khó coi đến cực độ, nhưng ông không trút ra oán giận với bà Fancy và Lưu Uyển Linh, chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn bà Minh nói: “Minh Minh, em giúp anh liên lạc với luật sư của Viễn Phương. Anh muốn đơn phương ly hôn dù bất cứ giá nào.”
Bà Fancy kinh ngạc trước quyết định dứt khoát của ông. Hai ngày nay bà đợi ở đây chờ ông tỉnh là muốn ngọt nhạt với ông mong ông hồi tâm chuyển ý. Không ngờ ông vừa mới tỉnh lại mà đã dứt khoát như vậy.
“Ông vì người đàn bà này mà không nghĩ đến ơn cứu mạng của tôi năm xưa sao? Cũng không kể đến tình nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm nay của chúng ta. Nhất quyết vì hồ ly tinh mà đòi bỏ tôi. Ông không phải là người.” - Bà Fancy lại lần nữa kêu khóc.
Vị bác sĩ trung niên cũng là bác sĩ trưởng khoa ngoại, bác sĩ cơ hữu của bệnh viện tư nhân này lần nữa nhắc nhở nhưng bà Fancy dường như bỏ ngoài tai lời ông vẫn tiếp tục kêu gào.
Lưu Viễn thở dài ném tờ giấy xét nghiệm cho bà, tức giận nói: “Hơn hai mươi năm nay từ hai bàn tay trắng tôi gây dựng nên sự nghiệp cho bà cuộc sống đủ đầy mà bà vẫn chưa thấy hài lòng sao? Ơn cứu mạng suốt đời tôi xin ghi nhớ nhưng từ hai mươi năm trước tôi cũng đã nói rõ với bà tôi sẽ dùng danh nghĩa vợ chồng bảo bọc bà và các con nhưng tình cảm của tôi tuyệt nhiên không thay đổi. Bà ở đây kêu khóc ai là hồ ly tinh hả?”