Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 107:Chương 49: Cự tuyệt




Cao Thừa Hiên nhẹ như không nhấc bổng Tinh Vân lên không trung đi vào bên trong phòng ngủ. Ánh mắt hắn đã đỏ lên, hơi thở cũng không bình thường, não hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chiếm đoạt nàng.

Nhẹ như không hắn vứt Tinh Vân lên chiếc giường êm ái rộng lớn trong phòng ngủ. Chiếc váy nàng đang mặc cứ thế vô tình tốc lên lộ ra những khoảng da thịt đẹp đẽ mê hồn càng khiến dục vọng trong đầu hắn bốc hỏa kêu gào.

Tinh Vân bất ngờ bị tiếp xúc mặt giường nàng liền suýt xoa cái lưng, miệng thì làu bàu: “Tôi vừa ăn no, anh để tôi tự đi không được hay sao mà ném mạnh như vậy? Tưởng mình khỏe là hay lắm đấy? Cái đồ tay chân to phá hoại hoa màu.”

“Em nói gì đấy?” - Cao Thừa Hiên khó chịu hỏi lại. Nàng dám nói hắn “phá hoại hoa màu”. Đúng là chán sống.

Tinh Vân thấy hắn vẫn giữ mặt đăm đăm như mấy ông thần ở miếu thì không dám nói gì nữa, chỉ lắc đầu.

Nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi thu chân vào góc giường, Cao Thừa Hiên cũng dịu dần tâm trạng nóng nảy. Nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý định buông tha nàng. Nơi nào đấy trong hắn đã rất khó chịu.

Cao Thừa Hiên tiến lại gần chỗ nàng ngồi, ánh mắt mê luyến nhìn nàng. Tinh Vân ngửi thấy mùi vị của sự nguy hiểm. Não nàng mách bảo chuyện của ba năm trước đang sắp diễn ra. Tự nhiên Tinh Vân rùng mình, miệng lấp bấp: “Anh đừng đến gần tôi. Rốt cục anh muốn thế nào mới thả tôi về?”

“Về nhà sao?” - Cao Thừa Hiên lơ đễnh hỏi lại.

Tinh Vân gật đầu rất nhanh, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.

Cao Thừa Hiên cười lớn, sau đó lạnh lùng nói: “Em đừng mơ. Tôi muốn em mãi mãi ở lại đây.”

Nói xong chưa kịp để Tinh Vân phản ứng hắn đã đè nàng dưới thân. Hai tay khóa tay nàng trên đầu, sau đó áp môi hôn nàng nồng nhiệt. Tinh Vân cắn chặt môi, ngậm chặt miệng, hai chân không ngừng đá hắn. Cái hoàn cảnh này sao cứ lặp đi lặp lại trong đời nàng. Không biết kiếp trước nàng đã gây nên cái tội gì để kiếp này toàn bị đàn ông ức hiếp như vậy. Nhắm mắt bất lực thở dài. Tinh Vân không chống cự nữa. Chỉ im lặng nhắm mắt lại.

Cao Thừa Hiên thấy nàng không chống cự nữa thì không tiếp tục dùng sức. Hắn nới lỏng chân ra không kiềm hãm nàng nữa. Tay cũng không giữ chặt tay nàng nữa. Gương mặt điển trai của hắn nhếch lên nụ cười đắc thắng. Cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn nằm trên giường của hắn. Suy nghĩ này khiến hắn rất hài lòng.

Lúc này, Cao Thừa Hiên liền đưa tay cởi cúc áo sơ mi của hắn ra. Từng chiếc cúc áo mã nảo bọc vàng đắt giá được cởi ra lộ ra vòm ngực săn chắc.

Tinh Vân nhân lúc hắn phân tâm liền vớ gạt tàn thuốc bằng pha lê ở đầu giường đập mạnh vào đầu mình. Cao Thừa Hiên hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, hắn nhìn nàng trân trối. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ nàng lại dùng cách ngu xuẩn này để cự tuyệt hắn.

“Tinh Vân!” - Hai mắt của Cao Thừa Hiên bắt đầu hoảng loạn. Tim hắn đập nhanh vô cùng. Hắn gội tên nàng cả chục lần nhưng lúc này Tinh Vân đã bất tỉnh nằm trên giường.

Hắn sợ hãi rung rẫy đưa tay chạm vào đầu Tinh Vân, sau đó đưa lại gần nhìn thì thấy một mảng máu bê bết trên tay mình. Cao Thừa Hiên không phải là người mềm yếu, chưa từng thấy máu nhưng đây là máu của một cô gái yếu đuối bị hắn ép đến cùng đường mà tự vẫn. Điều này khiến trái tim hắn chấn động mà rung lên bất thường.

Cao Thừa Hiên đau đớn gọi tên nàng: “Tinh Vân tỉnh lại. Tỉnh lại mau cho tôi. Tôi ra lệnh cho em mau tỉnh lại. Em tuyệt đối không được có chuyện. Tôi không cho phép em rời bỏ tôi. Tôi không cho phép...” - Cứ như vậy Cao Thừa Hiên ôm lấy Tinh Vân gào thét trong uất ức phẫn tức và đau lòng.

Tiếng còi cấp cứu nhanh chóng đến nhà đưa Tinh Vân vào bệnh viện tư nhân sang trọng nhất ở Cartagena. Bên ngoài phòng cấp cứu, Cao Thừa Hiên thất thần ngồi cúi mặt vào hai bàn tay đang đan chéo vào nhau.

“Hắn là đang lo lắng sao? Không. Không phải. Hắn là đang lo sợ. Hắn lo sợ Tinh Vân gặp bất trắc sẽ rời bỏ hắn vĩnh viễn. Hình ảnh xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ trong ánh nắng chiều của nàng vào ngày hôm đó cứ hiện đi hiện lại trong lòng hắn. Chiếc váy bạc trải dài dưới sàn như dát cả ánh chiều vào vóc dáng yêu kiều xuất hiện trước mắt hắn đã khiến hắn không sao quên được.

Nàng chết đi xem như hắn đã trả được thù, nhưng tại sao hắn lại lo sợ chuyện đó xảy ra như vậy. Đây là yêu sao? Vì yêu mà để tâm, vì yêu mà lưu luyến, vì yêu mà thương tiếc nàng. Có phải không?”

Ngồi nghĩ suốt cả một đêm, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được hắn đối với nàng là yêu hay hận. Chỉ biết hắn muốn nàng... sống.

Bước ra vườn hoa gần đó, rút điếu thuốc ra, hắn châm lửa hít một hơi dài để thả lỏng tinh thần. Ánh sáng ban mai rọi vào gương mặt tuấn tú hốc hác vì mất ngủ. Thủ hạ từ ngoài bước vào cúi đầu cung kính thưa: “Cậu chủ, phía bên Mĩ có tin báo. Đoàn Nam Phong, Lâm Thiên Vũ và Hoàng Gia Khiêm đã tra ra tung tích của Hoàng tiểu thư. Bọn chúng chuẩn bị kéo sang đây.”

Cao Thừa Hiên hướng mặt về phía mặt trời buổi sáng đang từ từ nhô lên, uy quyền ra lệnh: “Đem cuộn băng quay cảnh tự vẫn của Hoàng tiểu thư tối qua cắt ra một số đoạn không cần thiết. Sau đó gửi cho bọn chúng, tung tin Hoàng tiểu thư đã chết. Hai ngày sau đưa tin tìm được một xác nữ bị ném xuống sông không rõ hình dạng, chỉ có trang phục và trang sức là của Hoàng tiểu thư. Ngoại trừ sợi “dây chuyền mê hoặc” ra, hãy đem tất cả tư trang của cô ấy gắn vào cái xác đó.”

Người thủ hạ cúi đầu nghe lệnh: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Cao Thừa Hiên lại nói: “Bệnh viện của chúng ta không thiếu xác vô chủ, hãy chọn lựa cẩn thận, trách sơ xuất. Nhớ là phải tìm người phụ nữ Á Đông có vóc dáng tương tự. Nhớ kỹ, không được giết người.”

“Thuộc hạ nhớ rõ.” - Người thủ hạ cúi đầu vuông góc với mặt đất rồi lui ra.

“Đoàn Nam Phong, Tinh Vân từ giờ sẽ không còn là của mày nữa. Cô ấy sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tao.” - Cao Thừa Hiên mãn nguyện và có phần đắc chí vì mưu tính vẹn toàn của mình.