Đây là phần II của bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ. Nếu các bạn chưa đọc Thiên Kim Bạc Tỉ sẽ không thể hiểu nổi mạch truyện. Vui lòng gõ tên truyện ở phần tìm kiếm hoặc tên tác giả Hạc Giấy để tìm phần I. Chúc các bạn đọc truỵên vui vẻ.
Có những thứ những tưởng đã trở thành dĩ vãng nhưng bỗng nhiên vào lúc không ngờ nhất lại như hòn đá ném xuống nước vang lên một tiếng kêu làm cả mặt hồ rợn sóng. Cuộc đời luôn thay đổi, họa phúc vốn liền kể. Những tưởng sau khi rời khỏi Los Angeles thì Tinh Vân sẽ có cuộc sống thanh tịnh cả đời nhưng số phận trớ trêu lại để cô lần nữa bị cột chặt vào hắn trong cuộc rượt đuổi ái tình.
Từ lần gặp mặt vào lễ tình nhân trước tại nhà hàng Riverside, đã hai mùa Valentine nữa trôi qua, họ vẫn chưa từng gặp lại nhau. Đoàn Nam Phong một lần lại một lần để vụt mất Tinh Vân trên đường đời tập nập. Tinh Vân một lần lại một lần tăng thêm hiểu lầm với Đoàn Nam Phong. Mặc dù nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn không hiểu được tình cảm của anh. Tại sao anh luôn đối tốt với cô nhưng mỗi lần có Lưu Uyển Linh xuất hiện thì anh lại chỉ nhìn thấy cô ấy? Ngược lại Đoàn Nam Phong cũng không hiểu được vì sao lúc trái tim anh hướng về Tinh Vân thì cô lại chọn ở bên cạnh Hoàng Gia Khiêm?
Cứ như vậy, mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của riêng mình mà quên mất nhìn về phía đối phương để thấy họ đang chờ đợi mình. Dần dần cả hai cũng tập cách sống không nghĩ về đối phương nữa, cũng không buồn tìm kiếm tin tức về nhau. Không yêu, không hận, thời gian dần khiến mỗi người tự trưởng thành để hiểu thất tình cũng không phải là tận thế. Sau khi chia tay trong lòng mỗi người giờ đây còn lại là một khoảng trống khiến họ trở nên thâm trầm hơn trước cuộc đời xô bồ tấp nập.
...
Hai năm sau, khách sạn Jeremy bậc nhất ở Los Angeles đang diễn ra hôn lễ lớn nhất, trang trọng nhất trong suốt năm mươi năm thành lập của khách sạn này. Tiệc cưới được chủ nhân bữa tiệc hào phóng thuê luôn mười tầng để chiêu đãi khách khứa. Những nhân vật quan trọng nhất từ thương trường đến chính giới trên khắp thế giới hầu như đều được mời đến tham dự.
Trong phòng cô dâu rộng lớn sang trọng, chuyên gia trang điểm hàng đầu Thế Giới đang từng chút từng chút trang điểm cho cô dâu trở nên xinh đẹp hoàn hảo không tì vết. Nhà thiết kế thời trang hàng đầu cùng các trợ lý cũng lăng xăng chuẩn bị lễ phục cho tiệc tối của cô dâu. Với sự căn dặn kỹ lưỡng của chú rể, mọi thứ dành cho cô dâu phải là tốt nhất cho nên không một ai dám lơ là.
“Bảo Vy, cậu thấy cái vòng này và cái vòng này thì cái nào đẹp hơn?” - Tinh Vân cầm hai chiếc vòng cổ đứng trước mặt Bảo Vy đưa qua đưa lại không biết lựa chọn cái nào.
“Mình thích cái này.” - Bảo Vy tùy ý chỉ một cái vòng trên tay Tinh Vân.
Sau đó, Tinh Vân lại hỏi: “Ở đây có mười đôi giày, cậu thấy đôi nào đẹp?”
Bảo Vy lại lần nữa tùy ý chỉ một đôi. Cứ như vậy Tinh Vân liên tục hỏi ý kiến Bảo Vy từ cái lớn đến cái nhỏ. Cuối cùng Bảo Vy đành nói: “Tinh Vân, cậu tự quyết định là được rồi. Chỉ cần cậu thấy đẹp là được.”
“Tiểu thư Phương Bảo Vy, hôm nay là hôn lễ của cậu, phải là cái cậu thích chứ! Liên quan gì đến mình đây?” - Tinh Vân gương mặt khả ái, không giấu nỗi vui mừng lên tiếng.
“Cậu thay mình quyết định đi. Không thì cần thêm dâu phụ như cậu làm gì?” - Bảo Vy lém lỉnh trả lời.
Một lúc sau, cả khu vườn của khách sạn Jeremy tắt đèn tối om, từ trong một vùng sáng bảy màu, cô dâu xinh đẹp bước ra cùng chú rể như một đôi thần tiên bước ra từ khu vườn cổ tích khiến cho hàng trăm máy ảnh và máy quay của khách mời và của truyền thông lóe lên liên tục.
Tinh Vân cũng bước theo sau trong trang phục dâu phụ màu trắng xinh đẹp bên cạnh phù rể Charles lịch lãm. Họ cùng cô dâu chú rể tiến lên bục làm lễ cao ngất trên sân khấu tráng lệ. Toàn bộ hình ảnh của buổi lễ được phát trực tiếp khắp mười sảnh tiệc của mười tầng trong khách sạn. Trong những khách mời đến tham dự có một đôi mắt trầm ngâm dõi theo hình ảnh của cô phù dâu xinh đẹp.
Sau khi lễ thành, Tinh Vân liền quay về sảnh tiệc. Lúc cô ra hành lang để xuống lầu thì một người đàn ông rảo bước nhanh phía sau, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tinh Vân. Trước mắt Tinh Vân, người đàn ông có dáng người cao lớn điển trai mặc bộ âu phục màu đen kẻ sọc sang trọng và phong cách. Mái tóc đen bồng càng khiến khuôn mặt anh thêm tuấn tú, lại có mấy phần lãng tử. Tinh Vân kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Lâm Thiên Vũ lấy ngón tay trỏ gõ nhẹ vào khuôn trán cao bóng của Tinh Vân, nhoẻn miệng cười vui vẻ nói: “Em gái nhỏ, em trốn cũng giỏi quá! Suốt mấy năm nay không sao tìm được em. Không phải lần này là đám cưới của Ưng Túc thì tôi cũng không sao ra em.”
Khuôn mặt Tinh Vân rạng ngời, mái tóc đen búi hờ hững ngang vai tôn lên bờ vai thon trắng nõn mê hoặc thị giác. Nụ cười phớt hồng, ánh mắt tinh tế, giọng nói nhu mì dịu dàng: “Xin lỗi, là tôi bận quá nên không liên lạc với anh nhưng sau này anh sẽ hiểu. Anh thế nào rồi?”
Trước câu trả lời xã giao của Tinh Vân, Lâm Thiên Vũ cười cười: “Em gái nhỏ, từ ngày em không còn ở bên cạnh Đoàn Nam Phong, em trở nên khách sáo hơn với tôi sao? Đừng quên, tôi và em từng vào sinh ra tử. Những ngày ở cenote, tôi cả đời này không quên.”
“Lâm Thiên Vũ, hôm nay là đám cưới người ta, anh đừng nói cái gì mà “tử”, nghe không hay gì hết.” - Tinh Vân hạ giọng nói rất nhỏ chỉ đủ cho Lâm Thiên Vũ nghe. Cô hơi đứng sát anh. Lâm Thiên Vũ hơi cúi đầu. Cảnh tượng này nhìn từ xa vô cùng ám muội.
Chốc chốc Tinh Vân lại bị Lâm Thiên Vũ chọc cười. Đôi vai thon gầy khẽ run lên, tấm lưng trần uốn lượn theo làn áo, đôi lúc co lại, có khi duỗi thẳng kích thích thị giác của người khác. Lâm Thiên Vũ vô tình tìm thấy Tinh Vân, tinh thần cũng vô cùng vui vẻ và hào hứng. Anh liên tục kể chuyện cười cho cô, pha trò khiến cho bầu không khí giữa hai người phút chốc trở nên vui vẻ.
Nói chuyện được một lúc thì Lâm Thiên Vũ có điện thoại quan trọng phải rời đi. Trước khi đi, anh quay sang nói với Tinh Vân: “Em gái nhỏ, đứng đây chờ anh, anh trả lời điện thoại xong sẽ quay lại ngay.”
Tinh Vân khẽ gật đầu tươi cười nhìn theo bóng lưng anh hướng về một góc của đại sảnh tráng lệ với ánh đèn chùm pha lê lung linh. Bất ngờ, từ phía sau, một bàn tay to giữ chặt miệng cô, kéo cô về một góc khuất của đại sảnh. Tinh Vân vùng vẫy chống cự, rơi hai chiếc giày trên sàn đá hoa cương bóng loáng.