Chỉ Vì Yêu

Chỉ Vì Yêu - Chương 24: Ngoại truyện 4: Anh đang ở nơi nào?




Thành phố C giữa những ngày hè.



Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Cố Minh Châu vận động tay chân còn đương uể oải, rồi xuống lầu rót nước.



Trong phòng khách, Cố Yên đang chơi cờ tỷ phú với một vị khách quý dạo gần đây rất năng đến thăm nom. Trình Quang đang xay nước dâu tây dưới bếp, thấy Cố Minh Châu bước vào, cậu lập tức rót một cốc đưa cô.



“Lương Phi Phàm lại đến tìm bố chị nữa à"?” Cố Minh Châu làm ngụm nước quả mát rượi, đoạn nheo mắt ngó ra phòng khách, thì thào hỏi Trình Quang.



Trình Quang lắc đầu, “Nói chuyện với chú Cố chừng năm phút là xuống đây luôn, từ đó đến giờ vẫn ngồi chơi với Cố Yên.”



“Ờ.” Cố Minh Châu gật đầu suy tư.



“Chú Cố dặn em để mắt đến Cố Yên, kẻo con bé lại giở thói lấc xấc với người ta. Nhưng con bé có chịu nghe em đâu, mới rồi thua có một ván mà nó đã khoằm mặt lườm nguýt với người ta. Đây, em bàn giao cho chị, chị mang qua đó đi. Chị nói may ra nó còn nghe.” Trình Quang đưa khay đựng nước quả cho Cố Minh Châu.



Cố Minh Châu uống cạn cốc nước của mình, ợ một tiếng đầy sảng khoái rồi vỗ vai Trình Quang, “Cậu không thấy à? Thằng cha kia chưa biết chừng đang chết mê chết mệt cái vẻ lấc xấc của cô hai nhà mình đấy!”



Tiếng cười vui vẻ của Lương Phi Phàm chen lần tiếng trêu đùa lảnh lót của Cố Yên văng vẳng khắp quãng đường từ bếp rẽ sang phòng khách. Cố Minh Châu mang nước hoa quả tới, tiện thể vỗ đầu em gái, “Ê ngố, bố bảo chị dặn em, đừng có lấc xấc, kẻo thất lễ với khách quý.” Cố Yên hậm hực nghiêng đầu, “Chị, em không ngố.”



Cố Minh Châu tức cười, liền giơ tay cốc cho con bé một cái. Lương Phi Phàm ngồi đối diện Cố Yên, thoạt đầu sắc mặt còn có vẻ hiền lành dịu dàng, lúc này tự nhiên cậu ta lại ngẩng lên nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.



Ố ồ... Cố Minh Châu thấy rùng mình, cái quái gì đây, chẳng nhẽ thằng con nhà Lương Thị, nhân vật khiến cả hai giới chính tà phải nể sợ này lại thích con bé Cố Yên ngốc nghếch nhà mình thật à?



“A chị ơi, anh Dung Lỗi vừa gọi điện bảo bốn giờ đến đón chị đấy.” Cố Yên nhấp ngụm nước dâu tây rồi liếm khóe môi, không quên nheo mắt cười với chị.



“Ờ chị biết rồi.” Cố Minh Châu quen tay ấn đầu em gái, nhưng một lần nữa, ánh mắt sắc lẹm kia lại xoẹt qua làm cả người cô đông cứng. Cô bèn nhanh nhảu chuyển sang vuốt ve xoa đầu đứa em: “Ngoan ngoan.”



“Anh chị đi đâu chơi thế?” Thật hiếm khi Cố Yên nhận được sự đối xử dịu dàng từ cô chị, “Tối chị có về ăn cơm không?”



“Đi xem phim, chắc không về ăn cơm đâu.”



“Cho em bám càng với!” Cố Yên kéo váy, mè nheo với chị gái, “Diệc Thành phải muộn mới về, em ở nhà buồn lắm, chị cho em theo với, em sẽ không ngồi gần anh chị đâu.”



Nếu là ngày bình thường thì chắc chắn Cố Minh Châu sẽ gạt phắt đi ngay, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, bởi cái gã Lương Phi Phàm nham hiểm này đã nhìn Cố Yên bằng ánh mắt vô cùng bất thường, trong khi Cố Yên có người yêu nhưng lại không có óc, nó chẳng biết gì cả, còn cô thì lại không thể thả rông cho hai đứa nó tự do qua lại với nhau được.



“Được rồi, đi thôi.” Cố Minh Châu nhéo cằm em gái, “Bằng không em lại làm phiền khách, cậu Lương đây chắc phải bận lắm.”



“À không hề, Cố Yên đang có hứng mà tôi cũng chẳng công to việc lớn gì.” Lương Phi Phàm mỉm cười đáp lại rất đúng lúc.



Y như rằng, Cố Yên đã cắn câu, “Vậy anh đi cùng cho vui nhé? Em ngồi với anh.”



Hình như vế sau cùng đã khiến Lương Phi Phàm phải sửng sốt, sự kinh ngạc vụt qua mắt cậu ta nom rất khả nghi, thế rồi nhanh như cắt, cậu ta lấy lại phong độ thường ngày, hắng giọng đáp, “Được chứ.”



Cố Minh Châu tức xì khói, mặc xác cô em dại dột này, cô quay phắt người lên lầu thay quần áo, nhưng cũng không quên quẳng lại một cái lườm.



Trong lúc ba người lái xe tới rạp chiếu phim thì Dung Lỗi đã chờ sẵn ở đó với bốn tấm vé trên tay. Gặp anh, mặt mày Cố Yên tươi hơn hớn, nó í ới gọi “anh rể”, Cố Minh Châu vừa dợm đưa tay toan búng trán con bé thì người đằng sau đã cất tiếng đằng hắng ra chiều đe nẹt.



Cố Minh Châu tạm thu tay lại, khoác tay bạn trai đi vào bên trong như không có chuyện gì.



Dung Lỗi cứ đinh ninh người đi cùng Cố Yên là Phương Diệc Thành nên mới mua hai cặp vé ngồi theo ghế đôi. Đôi bên được chắn bởi một bức vách khá rộng, ngồi trong này thì đố ai nhìn được, mà cũng chẳng nhìn được người ngồi bên cạnh.



Cố Minh Châu nhấp nhổm như ngồi trên tổ kiến lửa, chốc chốc lại nhô ra ngoài, toan ngó sang bên kia. Dung Lỗi chống cằm, tức cười nhìn cô bạn gái hiếm khi bộc lộ mặt ngờ nghệch của mình.



“Nào nào, đừng ngó nữa.” Đến giờ, đèn được tắt bớt và phim bắt đầu chiếu. Dung Lỗi mỉm cười, kéo Cố Minh Châu ngồi lên đùi anh, anh ôm cô, tiện thể hôn chụt một cái.



“Anh có thấy ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên rất gian không?” Cố Minh Châu vừa đút cho anh món khoai tây chiên vừa ghé tai anh thì thào hói.



Anh hút ngụm coca theo tay cô đưa, “Vậy em có thấy anh nhìn em bằng ánh mắt rất gian không?”





“Đồ cà chớn! Em đang nói nghiêm túc cơ mà!”



“À, vâng thưa cô vợ của đồ cà chớn, anh cũng có đùa đâu.”



Cố Minh Châu đấm người ngồi sau, Dung Lỗi la oai oái. Anh hút thêm một ngụm cô ca, kế đó anh giữ chặt cằm cô rồi cúi xuống trao cô toàn bộ.



Bộ phim chiếu được gần nửa thì cả hai bắt đầu những pha đong đưa mùi mẫn tình cảm, chẳng còn biết trời ơi đất hỡi gì nữa.



Sau hai tiếng đồng hồ tranh tối tranh sáng ấy, Cố Minh Châu chợt nhận ra ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên càng thêm phần khác thường. Nhiều năm sau đó, hễ nhớ lại ngày hôm ấy là cô lại thấy day dứt khó tả.



Hoặc biết đâu, một khi đã yêu, trong tình yêu có sự quyết tâm cao độ thì chỉ cần hai tiếng là đủ?



“Chị?” Cố Yên rụt rè sờ tay chị gái, bàn tay lạnh ngắt. Bắt gặp vẻ mặt bần thần của Cố Minh Châu, vành mắt cô cũng hoe đỏ ngay tức thì.



Đang đứng tựa người bên cửa sổ nghe cuộc điện thoại, thấy Cố Yên như thế, Lương Phi Phàm liền cúp điện thoại, bước lại gần, ôm Cố Yên vào lòng xót xa dỗ dành, Cố Yên dùng cùi chỏ đánh thật mạnh vào người anh, thậm chí còn trừng trộ khó chịu. Thấy anh vẫn mỉm cười dịu dàng, cô hằm hằm quay ngoắt mặt đi.



Cố Minh Châu bình tĩnh trở lại, thấy hai đứa đang hục hặc, lòng không cầm được suy nghĩ đời thật khó mà lường hết được những thăng trầm, biến động.



Cô thở dài, tiếng thở dài lọt vào tai Cố Yên nghe như lời tự trách móc.



“Lương Phi Phàm!” Cô hai nhà họ Cố nghẹn ngào, “Đừng có đùn đẩy cho Kỷ Nam nữa! Hẳn anh cũng phải biết Dung Lỗi đang ở đâu chứ! Anh mau nói đi!”



Lương Phi Phàm giơ tay kéo cô vào lòng, bất kể cô có bù lu bù loa thế nào.



Cơ thể nặng nề của Cố Minh Châu khẽ rục rịch đổi tư thế nằm thoái mái hơn. Lương Phi Phàm đánh mắt tỏ ý mấy lần liền, cô bèn cười nhạt bảo, “Thôi, Cố Yên, đừng la lối nữa, chị đau đầu lắm.”



Cố Yên nhăn nhó, nước mắt lưng tròng, “Chị...”



“Cậu nhắn với Kỷ Nam là, nó không phải trốn nữa.” Cố Minh Châu bảo Lương Phi Phàm, “Cậu gọi nó đến đây, tôi sẽ không hỏi việc của Dung Lỗi nữa. Cậu cứ bảo con bé qua đây, tôi chỉ hỏi nó một câu thôi, tuyệt đối không làm khó nó đâu.”



Giọng cô thấp dần đi, còn đôi lông mày của Lương Phi Phàm lại dựng ngược lên.



Cố gắng chẹn cái cảm giác cay xè đang dâng trào từng đợt dưới vành mắt nóng hôi hổi, lúc ngẩng đầu trông lên, cô vẫn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, “Cậu không phải lo, tôi nói được làm được.”



“Cố Yên, em cũng đừng ép Kỷ Nam nữa. Nó bị kẹt ở giữa, chọn đằng nào cũng khó. Em nghĩ mà xem, nếu đổi lại, chị là Dung Lỗi, em là Dung Nham, thể nào em cũng tìm đủ mọi cách ép Kỷ Nam bưng bít hành tung của chị... Huống hồ, con bé cũng giấu chuyện mang thai hộ chị. Coi như công bằng.”



Cố Yên toan nói gì đó nhưng Cố Minh Châu đã giơ tay ngăn lại, “Thôi thôi, mấy đứa về đi, chị muốn chợp mắt một lát.”



Được lời như cởi tấc lòng, Lương Phi Phàm đứng bật dậy, “Vậy chị nghỉ ngơi đi, tối nay chúng em phải bay về luôn, lần sau lại đến thăm chị.”



Cố Minh Châu gật đầu, nghĩ thế nào lại vẫy tay gọi em gái lại.



Cố Yên ngồi xuống, Cố Minh Châu gắng sức vịn vào ghế sofa ngồi dậy, xoa đầu em gái, “Con bé này, đừng có hở một tí là làm mình làm mấy kiểu thích thì bay sang, xong lại bay về như thế này nữa. Lần sau thôi đi. Lương Phi Phàm không giống em, nó còn công lên việc xuống này nọ, em phải thông cảm cho nó. Đừng tưởng vắng mặt chị là tha hồ quậy phá, biết chưa?” Cố Yên lặng lẽ gật đầu.



Mưa ở New York không triền miên dai dẳng như mưa ở thành phố C.



Cố Yên và Lương Phi Phàm ra về, căn phòng lại chìm vào tinh lặng. Cố Minh Châu ngồi lặng người trên ghế sofa hồi lâu rồi nhích về phía cửa sổ, ngó ra sắc trời mờ mịt giữa những tòa nhà cao tầng qua ô cửa kính.



Lộ Hân Nam tan học về nhà, tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ đựng thức ăn sống, “Ui chao! Ngoài trời lạnh chết đi được!”



“Này Cố Minh Châu, đừng đứng đó nữa, chỗ cửa sổ gió lùa, kéo làm con nuôi tao bị cóng bây giờ!”



Cố Minh Châu không ngoảnh lại, song vẫn bật cười thật khẽ.



“Ơ này! Phương Phi Trì có dặn mấy giờ về ăn cơm không? Tao mua sườn rồi, bây giờ làm sườn xào chua ngọt hay sườn rang nhỉ?” Lộ Hân Nam quấn tạp dề, nhô đầu ra khỏi bếp, hỏi với bên ngoài.




Cố Minh Châu ôm cái bụng lùm lùm như quả bóng rổ cỡ lớn, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, uống hớp nước rồi cười bảo Lộ Hân Nam, “Công ty có việc đột xuất nên anh ấy về nước rồi.”



Lộ Hân Nam “hả?” một câu rõ dài rồi đứng khựng ngay tại chỗ.



Cố Minh Châu hờ hững ngó bộ mặt thất thần thoáng vụt qua của cô bạn, miệng tủm tỉm cười.



“Cười cái đếch gì!” Vừa sực tỉnh, Lộ Hân Nam đã trợn mắt lấp liếm, “Tao sợ lão giở quẻ chê tài nấu nướng của tao, trách tao không chăm sóc mày chu đáo! Cố Minh Châu, mày còn cười à!”



“Thì tao có nói gì đâu, việc gì mày phải cuống lên thế?”



“Hừ! Tao quyết định sẽ làm món canh sườn mà con nuôi tao thích!” Lộ Hân Nam lè lưỡi lêu lêu rồi rụt đầu vào bếp.



Lộ Hân Nam ăn quáng quàng rồi tranh thủ đi học, Cố Minh Châu cũng buông đũa ngồi bần thần trước mâm cơm còn nguyên.



Trời chạng vạng tối, Kỷ Nam mới lò mò tới. Cô bé bước vào với cái mặt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào Cố Minh Châu.



“Chị Minh Châu.”



“Kỷ Nam, lại đây, ngồi xuống đi.” Cố Minh Châu vầy cô bé. Kỷ Nam bẽn lẽn đón cốc nước, bối rối ngối xuống.



“Lương Phi Phàm chuyển lời với cô rồi chứ?” Cố Minh Châu bình tĩnh hỏi.



“Vâng ạ.” Kỷ Nam mím môi, “Em xin lỗi chị, thật sự em không thể nói ra nơi ở của Dung Lỗi.”



“Chị hiểu. Chị không ép cô nữa. Cô chỉ cần nói với chị, hiện giờ, anh ấy... vẫn ổn chứ?” Ánh mắt cô ánh lên dịu dàng.



Kỷ Nam cân nhắc hồi lâu rồi gật đầu, “Chị yên tâm. Anh ấy vẫn bình an.”



Nghe được câu nói ấy, ánh sáng trong mắt cô như thêm vỡ vụn, lấp lánh. Hồi lâu cô không nói gì mà Kỷ Nam cũng không dám lên tiếng. Kể từ lúc chạng vạng, hai người vẫn ngồi trong bóng tối nhập nhoạng của căn phòng khách chưa lên đèn.



“Ừ,” Cố Minh Châu gắng gượng nặn ra nụ cười, “Cám ơn em, Kỷ Nam.”



Kỷ Nam mím môi ra chiều buồn bã rồi đứng dậy chào ra về.



Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, nước mắt nặng trĩu tuôn rơi.



Mưa lộp bộp rơi trên khung cửa sổ. Qua làn nước mờ mịt, ánh đèn lập lòe của những chiếc xe lao vụt qua hắt lên ô kính, ánh lên muôn vàn sắc màu. Rọi vào cảnh âm u nặng trĩu trong căn phòng, ảm đạm xiết bao.




Cố Minh Châu chậm rãi nằm xuống. Cô co quắp nằm trên chiếc ghế sofa rộng thênh thang, ôm lấy đứa con đang nằm trong bụng, con của cô và anh. Nước mắt lã chã rơi trong màn đêm cô đơn, đêm thứ bao nhiêu chả rõ.



Đá ơi, anh đang ở nơi nao, anh sống ổn nhường nào?



Thật lòng em, rất muốn biết…



“... Đá” Cố Minh Châu mở to đôi mắt mờ mịt, yếu ớt gào lên, “Anh hư...”



“Minh Châu...” Dung Lỗi buông tha cho bờ môi cô, anh thở hắt ra đầy thỏa mãn.



Cô lẳng lặng chẳng nói gì, cái miệng nhỏ xinh, mọng đỏ hơi hé mở, si mê nhìn anh đang nằm bên trên, cơ thể còn đương run lên bần bật, tiếng rên rỉ rất khẽ rất nhẹ. Dung Lỗi hôn cô trong cơn cuồng si, bụng bảo dạ chỉ muốn nhai nuốt cô vào bụng...



“Minh Châu...” Dung Lỗi choàng mở mắt, sờ soạng sang chỗ bên cạnh, trống huơ trống hoác. Tỉnh táo được vài giây, tự nhiên thấy phần thân dưới lành lạnh, anh thò tay xuống sờ thử, ôi đúng là... mộng tinh rồi.



Buồn cười chưa, trằn trọc bao lâu mới được một giấc ngủ ngon, thế mà lại bị mộng tinh.



Tung chăn ngồi dậy, Dung Lỗi khoác áo, làm một cốc nước. Day day cái đầu nặng trĩu, anh vào nhà tắm thay quần lót, lau rửa qua loa.




Xong xuôi ra ngoài, đương nhiên cũng chẳng ngủ được tiếp.



Anh tựa vào ban công lộng gió cho đến bảy giờ hơn, Dung Lỗi làm một bữa sáng đơn giản, ăn uống đâu vào đó liền chuẩn bị tạt qua công ty, sau đó về trường lên lớp.



Vừa dợm bước ra cửa thì điện thoại đổ chuông, anh đành quay vào nhận điện.



Giọng Dung Nham vẫn cái kiểu ba lăng nhăng như mọi khi, “Chào ông anh thân mến!”



“Hôm nay chú dậy sớm quá nhỉ.” Dung Lỗi đáp lại một câu nhạt toẹt.



“Ông bảo em gọi điện cho anh, Cố Minh Châu đang tìm anh đấy.”



Anh nghe trong lòng có tiếng đứt phụt của một sợi dây nào đó, vốn đã cất lâu giấu kỹ.



“Anh... muốn tiết lộ thông tin với chị ta không? Ông muốn bảo tốt nhất đừng nói cho chị ta biết, nhưng ông cũng nói, dù sao quyền quyết định vẫn là ở anh.”



Cổ họng Dung Lỗi nhấp nhô lên xuống trong im lặng, toan mở miệng nói thì di động trong túi đổ chuông réo rắt.



“Đợi chút nhé Dung Nham, anh có điện thoại.”



“Hello, Mr. Kevin. Xin hỏi giấc ngủ tối qua của anh thế nào?” Bác sĩ quan tâm gọi điện hỏi thăm. Hôm qua là ngày đầu tiên Dung Lỗi chuyển sang điều trị bằng loại thuốc an thần mới.



Những ngón tay đang cầm điện thoại của anh siết chặt lại đến nỗi trắng bệch, song giọng điệu vẫn hững hờ như mọi khi, “Tôi muốn đổi lại đơn thuốc cũ.”



“Không có tác dụng à?!” Đầu dây bên kia tỏ vẻ kinh ngạc quá đỗi, “Sao có thể thế được? Anh vẫn thấy khó ngủ sao?”



Dung Lỗi lặp lại một lần nữa những gì vừa nói.



“Nhưng mà thưa anh, liều lượng của loại thuốc an thần cũ đã chạm đến ngưỡng nguy hiểm rồi, bất cứ lúc nào cơ thể anh cũng có thể chịu tác hại khó lường.”



“Không sao, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả. Cứ thế nhé, tạm biệt.” Dung Lỗi bình tĩnh trả lời rồi cúp máy.



“Dung Nham.”



“Vâng, em đây!”



“Nhớ rõ, không được để Cố Minh Châu biết bất kì tin tức nào về anh.”



“... Em biết rồi, anh yên tâm.”



“Này anh... dạo này vẫn khó ngủ à?”



Nghe giọng điệu sốt sắng quan tâm hiếm hoi cửa Dung Nham, Dung Lỗi nhếch khóe môi, “Không sao, chú khỏi lo. Nhưng cũng đừng để ông nội biết.”



“Vâng.” Dung Nham đồng ý, “Em biết rồi.”



Đặt điện thoại xuống, anh gạt phắt đống thuốc bên cạnh vào sọt rác.



Tác hại khó lường cái quái gì chứ?



Sao anh cứ có cảm giác, uống thứ thuốc ấy vào rồi nằm mơ những giấc mơ kia sẽ càng để lại tác hại nguy hiểm hơn cả việc mất ngủ nhỉ?



Cố Minh Châu ạ, em muốn biết tin tức về anh sao?



Nhưng anh lại không muốn em hay: không có em, anh thấy khó ngủ, không có em, anh sống đau khổ chừng nào.