Chỉ Vì Yêu

Chỉ Vì Yêu - Chương 10: Sao anh lại cứ yêu em chứ?




Hoàng hôn lãng đãng rơi, sắc thu đẹp lắm thay, Cố Minh Châu không lái xe, tay xách cặp tài liệu, thả bộ dọc theo lối đại lộ phía sau công ty về nhà vào giờ tan tầm. Gió hiu hiu thổi, thi thoảng lại có vài đứa nhỏ cắp cặp sách chạy vụt qua, hai ba đứa tụ thành nhóm đùa giỡn rượt đuổi lẫn nhau, tiếng trẻ con lanh lảnh rải khắp quãng đường tan trường. Ánh mắt Cố Minh Châu dõi theo yên lặng như mặt nước hồ thu.



“A lô, chào anh bạn nhỏ Dung Dịch.” Không kiềm được mình, cô bốc điện thoại gọi ngay cho đứa con trai thân yêu đang ở bên kia bờ đại dương.



Dung Dịch bé nhỏ còn đang ngái ngủ, thằng bé dấm dẳng trách cứ: “Mẹ này, mẹ làm phiền giấc ngủ của con rồi đấy.”



“Ối cho mẹ xin lỗi nhé chàng trai.” Bước chân chậm lại, cô dịu dàng nói, “Mẹ nhớ con lắm. Dung Dịch à, nhớ mẹ từng bảo sẽ đón con về nước không. Hai ngày nữa để dì Hải Đường dẫn con về nhé, được không?”



“Oh yes! Á mà mẹ có đến đón con không?” Đá nhỏ phấn khích hỏi.



“Mẹ sẽ đến sân bay đón con, bố cũng đến.”



Đầu bên kia điện thoại vẳng lại tiếng reo hò lảnh lót của thằng bé kéo theo một nụ cười rạng ngời trên gương mặt cô. Hai mẹ con hàn huyên một lúc cho đến khi bầu trời trên đầu cô nhá nhem tối, cô gác máy, gọi thêm một cuộc điện thoại đến trại an dưỡng nơi bố mình đang dưỡng bệnh.



Tầm cô đến rơi đúng vào giờ cơm tối. Thoạt vừa tới nơi đã thấy Cố Bác Vân đang ngồi trước ba món ăn cùng một bát canh nghi ngút khói bày sẵn trên bàn, nom sắc mặt ông khá tiều tụy. Thấy con gái về, ông cố nặn ra nụ cười, bảo: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”



Bụng dạ hơi cồn cào, vừa ngồi xuống, cô đã múc ngay một bát canh, trong lúc nhâm nhi tiện tâm sự với bố: “Bố ạ, đợi chuyện cưới xin của Cố Yên đâu và đó, con định đón Đá nhỏ về.”



Cố Bác Vân nửa bất ngờ nửa mừng rỡ gật đầu, “Vậy thì tốt quá!”



Mọi năm có Duệ Duệ làm lá chắn nên Cố Minh Châu thường đón con trai về chơi mấy ngày xong lại lén lén lút lút tiễn nó sang Mỹ. Giá ông nói được cô con gái thì ông đã sớm đón thằng cháu về đây sống rồi.



Thấy ông hài lòng, giọng cô cũng dịu đi đôi chút: “Bố ạ, đợi con giải quyết xong mấy việc cần thiết, chắc khoảng xuân sang năm, con cũng phải đi lấy chồng thôi.”



Nghe cô nói vậy, ông càng mừng ra mặt.



Nếu bảo tình cảm Cố Bác Vân dành cho hai cô con gái có đôi chút thiên vị thì hẳn phần đó thiên về cô con cả nhiều hơn. Chuyện tình cảm thực ra chẳng liên quan nhiều lắm đến vấn đề huyết thống, Cố Minh Châu do một tay ông nuôi lớn ngần này, thậm chí ông còn quý con bé hơn cả tính mạng mình.



“Bố sẽ gắng gượng đến lúc con lấy chồng để cả nhà ta được quây quần bên nhau. Con cứ yên tâm.” Cố Bác Vân cũng thầm nhận ra ý tứ của cô con gái, ông chậm rãi nói. Kể từ lần chia tay Dung Lỗi, Minh Châu như biến thành người khác. Có vẻ như cô công chúa tính tình xốc nổi, bề ngoài thì ngang ngược, bên trong lại yếu đuối rụt rè của ngày nào đã bị chôn vùi dưới lòng đất theo Nguyễn Vô Song rồi. Giờ đây, cục cưng bé nhỏ của ông đã trở thành một nữ hoàng giỏi giang, tháo vát, lạnh lùng và tự lập. Nó không còn tỉ tê kể ông nghe mọi chuyện như thuở bé nữa.



Một chặp hai bố con không ai nói câu nào, trong phòng chỉ vang lên tiếng bát đĩa chạm nhau nghe lách cách. Nén cơn đau buốt vùng gan, Cố Bác Vân chậm rãi nhai miếng cơm, gương mặt ông thấp thoáng nụ cười. Cố Minh Châu cúi đầu húp canh, vẻ trầm ngâm, nhịn được một lúc lâu, cô bèn bảo: “Bố, về chuyện đám cưới của Cố Yên ấy mà, sau này bố đừng hỏi nữa được không ạ?”



Lời vừa thốt ra khỏi miệng cô đã thấy hối hận khi nhìn nét mặt tối sầm của ông bố. Không cho phép Cố Minh Châu kịp nói thêm dăm câu giải thích, ông nổi giận đùng đùng, đôi đũa trên tay đập xuống bàn đánh cạch một tiếng, mặt hằm hằm.



Thấy ông như thế, cô đứng phắt dậy, khoát tay lia lịa: “Tạm dừng ở đây! Hôm nay con mệt lắm. Bố con mình dời sang khi khác hẵng cãi nhau tiếp!”



Trước những giày vò của bệnh tật, Cố Bác Vân già nua đi từng ngày và cũng gàn dở theo từng ngày. Dạo gần đây, Cố Minh Châu đã to tiếng với ông không biết bao nhiêu bận chỉ bởi chuyện cưới xin của Cố Yên và Lương Phi Phàm.



Kể từ lúc biết chuyện năm xưa, Cố Minh Châu lôi Cố Yên ra làm món hàng giao dịch với Lương Phi Phàm đối lại sự tự do cho bản thân ông, trong lòng ông cứ canh cánh mãi không nguôi. Vụ làm ăn lần này của Minh Châu lại dính dáng đến Lương Thị, đâm ra ông càng thêm bận lòng, liệu nó có quy con út ra thành tiền nữa không đây.



Bố không đủ tin tưởng để sẻ bớt nỗi khổ tâm sang cô, cứ đà này, cô càng chẳng buồn giải thích. Chỉ vì chuyện đó mà mối quan hệ cha con trở nên căng thẳng, thậm chí Cố Bác Vân còn lôi việc phẫu thuật ra để mặc cả, quyết không cho Cố Yên lấy Lương Phi Phàm. Nhìn từ góc độ tình cảm lẫn lý trí của Cố Yên, tạm thời Cố Minh Châu chưa vội nói với Cố Yên, thôi thì cứ để mình cô đứng ra gánh vác mọi việc, vừa vất vả làm công tác tư tưởng cho bố luôn thể.



Bữa tiệc chúc mừng sự hợp tác giữa Vi Bác và Lương Thị được tổ chức đúng như đã hẹn.



Nhắc đến bữa tiệc này, đáng nhẽ chủ tiệc phải là Cố Minh Châu mới phải nhưng trên thực tế, toàn bộ công tác chuẩn bị lại do Lương Thị.



Cố Minh Châu đến sớm hơn độ một tiếng đồng hồ, lòng vòng xem xét khắp nơi có vẻ như đã chuẩn bị chu đáo đâu vào đó. Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn độc nhất vô nhị mà Lương Phi Phàm nhọc công kiếm tìm đã được chuyển về căn phòng phía sau hậu đài, do một đội vệ sĩ canh giữ cẩn mật. Dưới sàn trải kín một màu hoa hồng, theo kế hoạch thì chỉ chốc nữa những bó hoa này sẽ dạt sang hai bên, dưới sàn đại sánh sẽ hiện ra dòng chữ “marry me” siêu to.



Cố Minh Châu nhấc đuôi váy, nhón chân bước qua biển hoa, màu hồng phớt nhã nhặn ấy đã khơi dậy niềm vui trong cô, cô bèn gửi cho Dung Lỗi một tin nhắn: “Đang bận à?”



“Gì thế?” Chỉ thoáng cái Dung Lỗi đã nhắn lại.



Mấy lần viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, sau cùng cô đành bảo: “Chiều chủ nhật anh rỗi chứ? Em định nhờ anh đi đón một người này với em.”



“Có.” Dung Lỗi đáp gọn lỏn.



Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ lên chiếc điện thoại di động, Cố Minh Châu không nhắn gì thêm, thay vào đó, điện thoại bàn lại réo vang. Sau mười giây đổ chuông, anh nhấc máy nghe.



“Phía ngân hàng ổn thỏa rồi ạ, chiều nay vừa tố giác xong. Đằng Phương Phi Trì nhận được tin mật báo từ trước đó nên hiện tại đang tẩu tán vốn đi khắp nơi, có cần ngăn chặn không ạ?”



“Không, cứ để hắn làm, khi con số trở nên quá lớn, tình hình sẽ vượt ngoài phạm vi kiểm soát của chúng ta. Huống hồ, đối với tôi mà nói, dập hắn chết ngay bây giờ cũng chẳng thú lắm... Cậu cứ để mắt tới tình hình sắp tới đi, kẹp chặt mạch sống của hắn, đừng để sổng hắn.”



“Vâng.” Giọng nam trầm đáp lại anh rồi lập tức gác máy.



Dung Lỗi đặt điện thoại xuống, xoay xoay khớp cổ mỏi nhừ.



Toàn bộ số sổ sách dây mơ rễ má giữa Vi Bác và vụ án rửa tiền này đang nằm ngay trên bàn làm việc, anh xem xét kỹ lưỡng một lượt, sau khi chắc chắn mọi việc che giấu cho cô đã đâu vào đó, anh mới nhét toàn bộ vào máy hủy giấy hòng phủi sạch dấu vết cuối cùng về cô.



Trong khi đó, Phương Phi Trì cũng đang làm một việc tương tự, đó là chạy đôn chạy đáo khắp các cơ quan ban ngành có liên quan đang giữ toàn bộ sổ sách trước đây của công ty, hòng tiêu hủy toàn bộ những chứng từ có dính dáng đến Vi Bác.



Mãi tới khi bữa tiệc bắt đầu cũng là lúc Cố Minh Châu gặp Trần Ngộ Bạch thì tin tức về Phương Phi Trì mới đến tai cô. Trái ngược với vẻ sửng sốt của cô, Trần Ngộ Bạch lại cười vẻ thích chí. Sau động tác đẩy gọng kính trên sống mũi đầy tao nhã, cậu ta buông một câu nhẹ bẫng: “Nhờ chị chuyển lời tới Dung Lỗi hộ tôi, vụ này anh ta làm đã mắt thật.”



“Ý gì đấy?!” Chẳng hiểu tại sao Cố Minh Châu lại rướn giọng, đoạn kéo giật Trần Ngộ Bạch lại.



Trần Ngộ Bạch lách người né cánh tay cô, cậu ta thoáng cau mày khó chịu, “Chỗ bạn bè nhắc nhau thế thôi.”



Thực ra Trần Ngộ Bạch đâu chỉ nhắc nhớ Cố Minh Châu mau chóng thủ tiêu toàn bộ những gì có liên quan đến Hồng Nghiệp, cái quan trọng là cậu ta đang giết gà dọa khỉ, ý bảo đừng tưởng Lương Thị không biết Dung Lỗi đang lăm le toan nổi dậy.



Không kịp đoán ra ý tứ thâm sâu của Trần Ngộ Bạch, Cố Minh Châu đã nhấc váy lao vút ra ngoài, trên đường còn bốc máy gọi cho Phương Phi Trì, song không cách nào liên lạc được.



Đang dợm xuống lầu thì cánh cửa thang máy bật mở, sau tiếng “đing đing”, bước ra là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, không ai khác chính là anh em nhà Dung Lỗi, Dung Nham.



Thấy cô hớt ha hớt hải chạy về phía thang máy, Dung Lỗi đánh mắt ra hiệu cho Dung Nham, hiểu ý ông anh, Dung Nham bèn rảo bước vào đại sảnh. Dung Lỗi tiến về phía cô, kéo cô quay lại hội trường, anh thẳng thừng bảo cô: “Khỏi phải đi tìm Phương Phi Trì, hắn không chỉ dính líu đến mỗi chính quyền thôi đâu. Bây giờ dân làm ăn tứ xứ đang lùng sục tìm hắn ở khắp nơi, toàn bọn côn đồ vô lại, em không đọ được với chúng nó đâu, tốt nhất đừng đi.”



Cố Minh Châu kéo anh đứng lại, hỏi bằng vẻ nghiêm túc: “Dung Lỗi, anh nói thật đi, có thật là anh...”



“... Tố cáo vụ hắn rửa tiền hả?” Dung Lỗi chặn đứng lời cô, “Phải, là anh giật dây người khác làm đấy. Sao nào, có vấn đề gì à?”



Cố Minh Châu cứng họng ngay tắp lự - cái gì mới gọi là có vấn đề?



“Em cứ nhìn anh bằng cái kiểu đó làm anh tưởng em đồng lõa với hắn đấy.” Ánh mắt anh nhìn xoáy vào mắt cô, nhưng giọng điệu thì lại rất đỗi nhẹ nhàng và thân thiết, thậm chí tay anh vẫn vỗ nhẹ lên má cô.



Một lúc lâu, cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, rồi bên eo bị Dung Lỗi ôm gọn, kéo về phía trước. Cô tỏ thái độ bằng cách giãy ra khỏi anh, song vẫn bị anh níu chặt, đồng thời lôi ra một góc. Anh khỏe vô cùng, cô chẳng thể nào cựa quậy được, trong chất giọng trầm thấp còn có vẻ lạnh lùng khiến cô phải sởn gai ốc: “Cố Minh Châu, anh nói lần cuối cùng, em không được phép can thiệp vào chuyện này, đừng để anh cho rằng em đang lợi dụng anh giúp Phương Phi Trì rửa tiền.”



Cố Minh Châu như vừa nhận một quả trời giáng, thậm chí thở ra hít vào cũng khó. Cánh tay anh chắc nịch, vòng tay vừa đủ chặt để không làm đau cô, song không dễ gì vùng ra được. Cơ thể cô run lên, kể từ cú shock của nhiều năm về trước, lâu lắm rồi Cố Minh Châu không có cảm giác sợ hãi phát khóc như lúc này.



“Cố Minh Châu!” Dung Lỗi khẽ gọi, người con gái trong vòng tay anh mới rồi còn vùng vằng nhưng chỉ bằng một câu dọa, cô ấy bỗng ngây ra, bàng hoàng nhìn anh, “Phương Phi Trì được gọi đi hợp tác điều tra rồi, nói cách khác thì bây giờ hắn an toàn hơn lúc nào hết. Một khi bọn chủ nợ kia không tìm được hắn thì bọn chúng sẽ lần theo số vốn, em chính là người chúng tìm đến đầu tiên. Em biết điều thì ở yên bên anh, nghe chưa!”



Dáng vẻ lúc này của Dung Lỗi hoàn toàn xa lạ với Cố Minh Châu, nhưng trong lòng cô buộc phải thừa nhận lời anh nói hết sức chí lý, bố và em trai Phương Phi Trì toàn những nhân vật nắm quyền hành trong giới chính trị, chính ra được mời đến cục công an mới là an toàn tuyệt đối.



Cô nhìn Dung Lỗi bằng ánh mắt khó mà tin được, thậm chí ngay cả lời thốt ra cũng méo mó: “Anh làm như vậy với Phương Phi Trì là vì em ư?”



Thấy cô tĩnh tâm trở lại, Dung Lỗi bèn nới lỏng tay.



Tiết trời đã chuyển mát mẻ, bộ váy đầm trên người cô có chất liệu mỏng mảnh, thêm vào đó lại bị anh ép chặt vào tường, đâm ra vùng lưng lạnh cóng. Dung Lỗi kéo cô về phía trước, lòng bàn tay nóng rực khẽ vuốt ve tấm lưng cô, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng có tự dát vàng lên mặt em lẫn hắn. Chẳng qua anh đang cố gắng làm một công dân tốt kiêm một doanh nhân chân chính có trách nhiệm mà thôi.”



Lấy một hơi thật sâu, cô nhìn vào mắt anh, thành thực bảo với anh rằng: “Em biết chuyện anh ấy rửa tiền. Mấy năm gần đây, Vi Bác đã nhiều lần giúp anh ấy tẩu tán tiền vốn, có lẽ anh đã điều tra cặn kẽ cả rồi, đống sổ sách ấy toàn do em làm, em biết rõ số tiền ấy từ đâu mà ra. Khoản tiền đầu tư cho Hữu Dung, chính em bảo anh ấy chuyển cho anh dưới danh nghĩa là vốn đầu tư nước ngoài.”



Vào lúc này, tình cảm trong cô đang nghiêng về phía Phương Phi Trì.



Nhiều năm nay, Phương Phi Trì đã thực hiện trót lọt không ít phi vụ làm ăn phi pháp, nhưng cách làm việc của anh ấy rất thận trọng, tuyệt đối không để lại dấu vết. Chẳng hiểu Dung Lỗi đã phát hiện ra kiểu gì, song cô ngầm hiểu bản thân mình khó mà tránh được trách nhiệm.



Lo quá hóa quẩn, nhưng cớ sao là vì Phương Phi Trì chứ không phải vì anh?



Vẻ bất mãn, khó hiểu thâm chí đan xen chút thù hằn đều đươc biểu đạt một cách rõ ràng trong ánh mắt cô. Dung Lỗi cúi đầu nhìn cô, tự nhủ lòng chưa lúc nào khiến anh buồn bã hơn chính lúc này.



“Cố Minh Châu, em... được lắm.” Dung Lỗi cười gằn, “Thế mà lúc đầu em còn thề thốt với anh rằng đấy là vốn đầu tư nước ngoài... Em có tưởng tượng nổi nếu chuyện này mà lọt tai phe chống đối chú Hai anh thì cả nhà họ Dung sẽ rơi vào cảnh lao đao bởi chính người leo lẻo miệng muốn làm dâu con trong nhà không hả?”



“Anh thật không hiểu nổi, sao em toàn thế này cơ chứ?! Nhìn thì có vẻ nặng tình với anh, ngoài anh ra quyết không lấy ai, lắm lúc anh cũng bị em lừa. Nhiều lần anh tự nhú với mình rằng đấy là cách biểu lộ tình yêu của riêng cô ấy, mình phải tha thứ cho cô ấy, mình sẽ tha thứ cho cô ấy... nhưng kết quả thì sao nào? Em lừa anh, lấy công ty anh ra để rửa tiền hộ Phương Phi Trì?! Em thật lòng muốn anh hạnh phúc là thế này ư... Năm xưa em nói, em muốn tốt cho anh, nhưng em đâu biết sáu năm qua anh đã sống thế nào!”



Càng nói, Dung Lỗi càng nổi điên lên, vầng trán anh nổi gân xanh, cặp mắt đỏ ngầu, những ngón tay đang nắm bờ vai cô siết chặt lại như muốn lõm sâu vào da thịt cô, “Nếu như, nếu như có ai đó đủ khả năng đưa anh trở về năm hai mươi mốt tuổi, có chết anh cũng không cá cược vụ đó với em! Anh sẽ không bao giờ yêu em! Kể cả có phải chết vào ngay lúc đó thì thà chết còn hơn... Sao anh lại yêu em cơ chứ? Em thì có gì hay ho?! Em thì có gì hay ho...” Anh nghiến răng ken két như thể sắp nuốt chửng cô vào bụng đến nơi. Nói đến câu cuối cùng, vầng trán anh hằn lên vẻ bi đát bất lực, dần dà, anh nới lỏng tay, giật lùi về phía sau một bước.



Cô tê dại trước cái siết tay của anh, bả vai như sắp vỡ vụn, những lời buông thõng của anh như từng nhát dao cửa vào tim cô. Trong một thoáng hoang mang, người run lên vì đau, vành môi mím chặt không cho những dòng nước mắt tuôn rơi.



Cơ thể cao to của anh lùi lại, chiếc bóng phủ lên người cô cũng tán mất, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh. Những gì anh nói như sét giáng xuống đầu cô. Hóa ra... bấy lâu nay anh luôn đinh ninh là thế.



Vào lúc hai người trở nên căng thẳng. Đột nhiên Dung Lỗi cất tiếng bảo, “Em gái em.” Cố Minh Châu ngoảnh đầu thẫn thờ trông Cố Yên vụt chạy ra từ hội trường, chẳng hiểu cớ gì mà sắc mặt cũng xám ngắt lại.



Bị Cố Yên chen ngang, Cố Minh Châu dần lấy lại bình tĩnh, cô lách người đi qua Dung Lỗi. Thế mà anh lại nắm chặt cổ tay cô, cô luống cuống vùng ra,khẽ gắt lên với anh: “Em biết rồi, em không đi tìm anh ấy nữa! Có gì mai nói tiếp, hôm nay là ngày trọng đại của Cố Yên, em không rảnh để bận tâm những thứ khác.”



“Anh chưa nói xong!” Dung Lỗi đanh giọng quát, cánh tay siết chặt hơn kéo giật cô lại. Vốn chẳng phải người hiền lành gì cho cam, cộng thêm lúc này đang rối như canh hẹ, đâm ra cái tính nóng nảy của cô càng được đà phát tác, cô quay phắt người theo lực kéo của anh, đoạn co cẳng toan cho anh một cú lên gối.



Cánh tay anh bất ngờ giơ ra, lòng bàn tay ghì chặt đầu gối mịn màng của cô,ngón tay bấm vào phần thịt non đằng sau khớp gối. Đã túm chặt được bắp đùi cô, anh bèn kéo mạnh về phía trước làm Cố Minh Châu mất đà, ngã dúi vào người anh, thế rồi lại bị anh ôm trọn vào lòng. Anh không thả tay thì đùi cô cứ thế mắc trên lòng bàn tay anh mà thôi.



Có gã phục vụ tình cờ đi ngang qua, Dung Lỗi bèn xoay người cốt che chắn cho cảnh xuân lộ liễu dưới lớp váy của cô, đoạn ngoái đầu ném cho gã kia một cái lườm sắc lẻm.



Cố Minh Châu đập mũi vào lồng ngực chắc nịch của anh, đau điếng người, cái cảm giác khó chịu càng xoắn chặt trong lòng. Cơ thể cô áp vào lòng anh cứng đờ, ý nghĩ duy nhất thoáng qua đầu cô vào lúc này đó là: bụng làm thì dạ chịu, tất cả là lỗi ở mình.



“Buông ra!” Cô khẽ gào lên, nghe giọng như chực khóc.



Dung Lỗi thả cô xuống, anh nghe lòng mình thắt lại khi thấy khóe mắt ấy hoe hoe đỏ. Với tay sửa sang lại dây áo bị lệch trên người cô, anh nói chắc nịch: “Anh có việc không ở lại đây được, bao giờ kết thúc thì gọi điện cho anh đến đón em.”



Cố Minh Châu đành nghiến răng gật đầu.



Bữa tiệc đã bắt đầu nhưng vì một sự cố hiểu lầm nên Cố Yên đã tháo chạy trước lúc lâm trận. Kế hoạch “rước nàng về dinh” bằng một lễ cầu hôn hoành tráng bỗng nhiên thiếu vắng nữ nhân vật chính, thật đúng là trò cười.



Đúng tám giờ hai mươi tám phút tối, khu vực xung quanh tòa nhà giải trí “Phi” được giải tán, thế rồi một tràng pháo hoa bay vọt lên không trung, thắp sáng cả bầu trời đêm, huy hoàng rực rỡ chẳng khác nào ban ngày.



Đèn đóm trong hội trường vừa được tắt bớt. Người ta đã mang lên chiếc bánh kem chín tầng đặt làm riêng, rồi chẳng rõ tự khi nào mà hoa hồng đã xếp vào vị trí vốn có. Tấm rèm dày nặng rủ buông, che kín ba mặt tường dần dần kéo mở vào chính lúc đó, hướng tầm mắt ra ngoài vách kính, trăng vằng vặc treo ngoài khung trời lơ lửng, trong ánh pháo hoa huy hoàng, sông ngân lấp lánh cũng nhạt phai ít nhiều.



Thế mà Lương Phi Phàm đứng dưới ánh đèn chiếu kia, tay cầm chiếc nhẫn cầu hôn, vẻ mặt thất thần.



Cả buổi tối bị làm rối tinh rối mù.



May mà đến giây phút cuối cùng, đôi bạn trẻ vẫn về với nhau. Trải qua nhiều chông gai, trắc trở, rước được nàng về dinh đã thỏa mãn niềm mong mỏi bấy lâu nay của Lương Phi Phàm.



Vào lúc nửa đêm, toàn bộ ban điều hành của Lương Thị cùng người nhà đã quây quần bên nhau để cùng thưởng thức bữa đêm sau một buổi tối kinh hồn bạt vía. Cố Minh Châu mắng cho cô em ngây thơ xốc nổi của mình một trận như tát nước, làm Lương Phi Phàm phải nhăn nhó vì xót người yêu, ánh mắt cảnh cáo của cậu ta bắn tới tấp về phía Cố Minh Châu, Cố Minh Châu tức điên lên được - đúng là cái thằng không biết điều, chị đã giúp lại còn!



Sau cả một buổi tối bận rộn, son phấn đã nhòe nhoẹt, người bã ra vì mệt. Giữa chừng, Cố Yên bải hoải ngả vào người Lương Phi Phàm, ngủ gà ngủ gật.



Thấy thế, đám anh em của Lương Phi Phàm liền thức thời nháy nhau tỏ ý “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” thế rồi cả đám vội vội vàng vàng giải tán, ai về nhà nấy, vợ ai người nấy lo.



Cố Minh Châu gọi điện cho Dung Lỗi từ trước đó, lúc cô ra ngoài đợi thì xe anh đã tới.



Trên xe, cả hai người đều hết sức kiệm lời. Cố Minh Châu ngả người dựa vào cánh cửa, lòng thầm nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra vào tối nay. Xe cộ trên đường thưa thớt, Dung Lỗi cho xe chạy rất nhanh, lúc dừng đèn đỏ, anh liếc nhìn sang người phụ nữ ngồi cạnh đang nhắm mắt, có vẻ đang thiu thiu ngủ.



Về đến chung cư nhà mình, anh cho xe đỗ thật êm rồi nhẹ nhàng xuống xe toan bế cô lên. Bất thình lình cô mở choàng mắt, nhìn trân trân vào gương mặt đang kề sát mặt cô với dáng vẻ lom khom của anh.



Sau mấy giây sững sờ, gương mặt anh đanh lại. Anh tháo đai an toàn xong liền kéo cô xuống xe. Cô để kệ cho anh kéo, từ lúc xuống xe, cơ thể rũ rượi của cô cứ gắn chặt lấy anh y như Cố Yên lúc dựa vào người Lương Phi Phàm.



Ôm cô đi được mấy bước, anh thở dài rồi quay người bế xốc cô lên. Không ngoài dự liệu của Cố Minh Châu, cô liền choàng tay qua cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực ấy, tha hồ hít hà thật sâu, nụ cười phớt trên môi.



Tình yêu thực chất là một sự thỏa hiệp, còn giới hạn mà Dung Lỗi dành cho Cố Minh Châu có lẽ vô hạn.



Cả ngày mải lo tính toán sách lược tác chiến đã thấm mệt rồi. Bây giờ phải bế một người nặng hơn bốn mươi cân từ tầng trệt lên tầng mười bảy, rồi mở cửa vào nhà, thả cô xuống sofa. Dù có được đi thang máy thì cũng đủ hành anh mệt thở không ra hơi.



Nhìn sắc mặt anh là Cố Minh Châu đã tinh ý hiểu ra ngay, cô ôm ghì cố anh,kéo anh ngồi xuống ghế, còn mình chạy ào vào buồng ngủ chuẩn bị nước cho anh ấy tắm rửa.



Dung Lỗi ngả vào ghế sofa, chân tay dang rộng hình chữ đại, người không buồn nhúc nhích, Cố Minh Châu quỳ trên ghế, tay day nhẹ lên trán anh.



“Hôm nay Dung Nham lại nghịch dại gì à? Mới rồi nhà gọi điện bảo tối nay nó vừa điều động một máy bay trực thăng quân sự, bay thẳng đến Amsterdam?” Dung Lỗi uể oải hỏi.



Cố Minh Châu hừ mũi, “Nó lừa cô em gái yêu dấu của em, làm con bé chạy cuống cả lên. Phen này Lương Phi Phàm bẽ mặt không biết để đi đâu. Từ hồi nào đến giờ, hôm nay em mới được thấy dáng vẻ kích động của cậu ta.”




Dung Lỗi chẳng lấy làm hứng thú với câu chuyện, anh chỉ ậm ừ cho qua: “Đã định ngày cưới chưa?”



“Chưa,” Cố Minh Châu thở vắn than dài, “Bố em không đồng ý cho hai đứa nó lấy nhau, Cố Yên chưa biết gì đâu, giờ em đang phải giấu đầu giấu đuôi. Bao giờ khuyên được ông cụ ra nước ngoài phẫu thuật, em sẽ nhân lúc ông cụ vắng mặt rồi tống quách Cố Yên đi lấy chồng.”



Dung Lỗi mỉm cười bảo “Ừ, cách làm rất Cố Minh Châu. Tròn méo thế nào thì Cố Yên cũng đành chịu em vậy.”



Trải qua một buổi tối với quá nhiều điều khác thường, tự dưng lại có một cuộc nói chuyện bình thường. Dung Lỗi không hề đả động đến việc rửa tiền nên Cố Minh Châu cũng vờ như bâng quơ, “Người trong thì quáng, người ngoài thì sáng, tình cảm Cố Yên dành cho Lương Phi Phàm ra sao, em nhìn là biết. Phương Diệc Thành chẳng còn cơ hội nào đâu.”



Dung Lỗi vẫn lim dim, giọng nhạt nhẽo bảo, “Em và Phương Phi Trì có thể làm này làm nọ với nhau thì sao Cố Yên và Phương Diệc Thành lại không thể về với nhau?”



“Cố Yên không phải em, không nhất thiết phải ôm đồm vào người.” Cố Minh Châu phớt lờ lời châm chọc của anh, “Tự do không có nghĩa là anh muốn làm gì cũng được. Tự do chân chính tức là anh không phải làm những gì mà anh không thích. Con cả như em, làm gì có được diễm phúc đó. Bản thân em đã không có rồi thì đương nhiên em phải dốc sức bảo vệ em gái mình, để nó có được một cuộc sống tự do thoải mái.”



“Ờ, vĩ đại thật.” Dung Lỗi thấy chướng tai bèn buông thõng một câu khen, đoạn bật dậy đi tắm. Cố Minh Châu bĩu môi, rồi lại như một cô bé con lon ton theo anh, nào là lấy khăn mặt, lấy quần áo, cuối cùng là trải giường chiếu chuẩn bị đi ngủ.



Lên giường tắt đèn, Dung Lỗi nằm quay lưng về phía cô, Cố Minh Châu dán mình lên lưng anh, mơn trớn nhè nhẹ. Anh từ chối cô bằng giọng uể oải: “Hôm nay anh mệt lắm.”



“Em có ý gì đâu... em cũng mệt lắm chứ bộ.” Cố Minh Châu ôm ghì eo anh, “Em đã suy nghĩ cả một buổi tối về những gì anh nói. Trước kia em cứ nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ nói gì, nhưng nghe anh nói xong, em lại thấy buồn. Đá này, em bảo, em không hợp với nghề kinh doanh, em cứ như... ếch ngồi đáy giếng, phải vậy không nhỉ? Mấy năm qua nếu không có Lương Phi Phàm và Phương Phi Trì, có lẽ Vi Bác đã tan tành trong tay em rồi.”



Sau tiếng “Ừ” rất khẽ, anh hỏi “Thế nên em muốn xin anh hãy tha cho Phương Phi Trì chứ gì?”



Cô áp tai lên lưng anh, nơi có con tim đang đập, từng nhịp đều đều mà sao ruột gan cứ rối bời bời. Xin anh ư? Cũng chẳng phải cô không thể hạ mình, nhưng... xin anh ấy, liệu có làm anh ấy tức điên lên không? Có lẽ anh nói thế chỉ để thử cô, thử xem Phương Phi Trì quan trọng với cô đến cỡ nào.



Đồ chết bầm, Cố Minh Châu thấy oan ức quá, gã này lằng nhằng kinh lên được.



“Không rõ nữa, chuyện của đàn ông các anh, em sao biết được.” Cố Minh Châu thầm thì, rầu rĩ, “Bây giờ em sợ anh một phép rồi đấy, nhỡ đâu có câu nào làm anh nổi sùng thì sao... Anh càng lúc càng gớm đấy nhé, đồ đáng ghét!”



Qua lớp áo ngủ mỏng manh, hơi thở của cô thấm vào từng thớ thịt trên lưng anh, hơi nóng hầm hập từ nơi ấy dần lan rộng ra rồi chui tọt vào trái tim anh. Dung Lỗi xoay người, ôm cô vào lòng, cánh tay anh gối dưới đầu cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô ấy, hai cơ thể ghép lại với nhau, ăn khớp như trời sinh.



Dung Lỗi ôm thật chặt cô nàng nhỏ nhắn mảnh mai trong lòng mình, tay kia vỗ lên lưng cô, “Em khỏi phải thử anh, anh cứ nói để em rõ, trong tay anh đang nắm chắc mọi chứng cứ về hành vi rửa tiền của Phương Phi Trì. Nếu em đã bảo lúc chuyển tiền, em không nghĩ được nhiều đến thế thì ngay bây giờ anh sẽ phân tích để em biết. Rồi sau đó đừng xen vào chuyện này nữa.”



Cơ thể Dung Lỗi cứng đờ, Cố Minh Châu cựa mình rúc sâu vào lòng anh. Cánh tay vắt ngang eo anh bắt đầu miết nhẹ lên bờ lưng, cho đến khi anh bình tĩnh trở lại, hơi thở dài và đều. Cô ngẩng đầu, thơm lên yết hầu anh, “Vậy... anh định giải quyết thế nào? Hôm nay Trần Ngộ Bạch bảo em, mấy cơ quan chức năng có liên quan đều đến tìm anh à?”



Tuy buồn ngủ díp cả mắt nhưng cũng thấy liêu xiêu bởi động tác vuốt ve của cô, song anh lại thấy bực, vì cái kiểu cô cứ vòng vo tam quốc xoáy mãi vào chuyện của Phương Phi Trì. Anh ôm cô chặt hơn, đoạn khẽ gắt lên: “Ngủ đi!”



Cố Minh Châu giật mình, huých cho anh một cú rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Sau tối đó, nếu không ở Vi Bác hoặc Lương Thị, bắt buộc Cố Minh Châu phải gọi điện báo cáo lộ trình với Dung Lỗi. Đi làm hay tan ca đều do anh đưa đón tận nơi.



Thoạt đầu, Cố Minh Châu còn thấy khó chịu, nhưng sau cái lần suýt bị mấy gã bặm trợn mặc đồ đen xách súng bắt cóc thì cô tuyệt nhiên không dám ý kiến ý cò với sự quản chế 24/24 của anh nữa.



Rắc rối của Phương Phi Trì rất nhanh đã qua đi, anh từng liên lạc với Cố Minh Châu, bảo cô rằng hiện tại mình chỉ còn hai bàn tay trắng nên bọn bên Mỹ không đến gây sự nữa. Phía cảnh sát trong nước không có đủ chứng cứ, huống chi anh lại là nhân vật đặc biệt, thế nên qua một thời gian là sẽ giải quyết êm thấm. Nghe anh nói vậy, cô càng thấy rợn tóc gáy. Nhưng lúc đó, cô cũng không nói với Phương Phi Trì rằng Dung Lỗi đã nắm chắc trong tay đầy đủ chứng cứ xác thực. Đã nhiều lần cô định bụng sẽ thủ thỉ với Dung Lỗi, nhưng lần nào cũng bị anh áp đảo, đâm ra mối quan hệ giữa họ cũng vì thế mà lúc thì tình thương mến thương, lúc lại mặt nặng mày nhẹ.



Chớp mắt đã đến cuối tuần là ngày Dung Dịch về nước.



Sáng hôm ấy, Cố Minh Châu bừng tỉnh vào lúc bảy giờ hơn, nằm trong lòng anh chừng hai mươi phút là cô đã thấy sốt ruột, thế rồi khẽ khàng nhấc tay anh ra, leo xuống giường, mặc quần áo, đánh răng, tắm rửa.



Lúc cô ra khỏi nhà tắm, Dung Lỗi đang ngồi nghệt mặt trên giường, hình như vừa mới dậy và chưa lấy gì làm tỉnh táo cho lắm.



“Còn sớm, anh cứ ngủ thêm một lúc nữa đi, chín giờ em gọi anh.” Cố Minh Châu vừa cầm khăn lau tóc, vừa bảo anh.



Dung Lỗi vẫy tay gọi cô, cô bèn quay lại chiếc giường vừa mới bước xuống. Anh chồm người kéo cô nằm xuống, đè lên cô, vừa hôn vừa vuốt ve đầy tha thiết, Cố Minh Châu vỗ vào lưng anh, làm bộ từ chối, “... Đừng... lát nữa còn phải ra sân bay đấy...”



Bàn tay anh thò vào trong lớp áo tắm, bắt đầu dạo chơi qua các chốn. Anh còn cắn bờ môi cô, ngậm đầu lưỡi ấm mềm ấy toan hút cạn mọi hơi thở thanh mát. Mãi cho đến khi chính miệng anh cũng thơm mùi kem đánh răng còn vương lại, anh liền chuyển sang hôn cô. Cố Minh Châu cố tình dùng đầu lưỡi mình chặn lại, không cho anh được đà lấn tới, nhưng anh vẫn hùng hổ gõ răng mình vào răng cô. Những tiếng lách cách phát ra như ngọc chạm vào nhau làm Cố Minh Châu dở khóc dở cười, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.



Đến gần chín giờ, bài thể dục buổi sáng mới kết thúc, Cố Minh Châu được Dung Lỗi bế vào nhà tắm, tắm rửa lần hai. Mái tóc dài âm ẩm của cô xòa xuống ngực anh, đôi gò má ứng đỏ, cặp môi hơi sưng. Dung Lỗi để cô nằm bên trên, hai cơ thể xếp chồng lên nhau trong bồn tắm, anh giơ chân mở vòi hoa sen, từng tia nước xối xả đáp xuống, có mấy giọt nước bắn vào mắt cô, cô rên lên một tiếng rồi lật người nằm sấp trên ngực anh, quay lưng về phía làn nước.



Dung Lỗi nghịch ngợm mớ tóc đen nhánh buông thõng của cô, cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn như đóng đinh vào cô một lúc rất lâu, sau rồi mới khẽ gọi tên cô.



Cố Minh Châu uể oải đáp một câu “hừ?”, song chẳng thấy anh nói gì tiếp, ánh mắt vẫn nhìn thật lâu, lâu lắm, dường như sau một hơi thở dài, anh mới nhấc cô dậy, lau khô rồi bế ra ngoài.




Leo lên chiếc xe Volvo vừa trờ tới, cô vô tình hỏi: “Sao lại lái xe nầy?”



“Không để được hành lý.” Dung Lỗi đáp gọn lỏn. Nhưng Cố Minh Châu thì khựng lại, giọng chừng như căng thẳng: “Anh... biết em đi đón ai không?”



“Anh biết mình phải đi đón ai.” Dung Lỗi đùa bâng quơ, song rõ ràng có ý cả.



Sự hưng phấn buổi sáng ngay lập tức bị thế chỗ bởi hoang mang và nghi ngờ,cô đoán chắc anh không biết gì về Dung Dịch, chứ nếu không, làm gì có chuyện giọng anh nghe bình tĩnh thế này. Vậy thì, thái độ răm rắp nghe lời của anh chứng tỏ anh phải đi đón một người mà anh quen - lẽ nào là con bé Fay kia? Nó là người Trung Quốc hồi hương hay là người Pháp mò về đây tìm Dung Lỗi?



Bụng bảo dạ không chắc chắn, nên cô vẫn giữ im lặng suốt dọc đường đi, địch bất động thì ta cũng bất động.



Tại sân bay, Dung Lỗi vẫn đứng cạnh cô, chẳng có vẻ gì là đi đón một người xa lạ nào đó.



Trong đám người chen chúc ở cửa ra vào, cách một quãng rất xa, Cố Minh Châu thoạt trông đã nhận ra một cô gái trẻ tầm đôi mươi đội mũ beret, mái tóc ngắn đánh rối, tém về đằng sau, để lộ trái tai có bấm một cái khuyên kim cương màu trắng sáng lóa, áo len dáng dài sợi thô màu trắng vắt trên tay, cô gái kéo theo chiếc vali da màu nâu dòng classic của LV đang thắng tiến về đằng này.



Cũng từ góc nhìn của Cố Minh Châu, một bóng dáng nhỏ xíu đang ngồi xoay lưng trên đống hành lý, chiếc mũ liền áo màu đỏ trùm kín đầu thằng bé. Cái đầu nhỏ xíu không ngừng ngó nghiêng, đôi bàn tay hồn nhiên vỗ bôm bốp vào nhau không biết mỏi là gì.



Cố Minh Châu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dung Lỗi đang đứng cạnh bên. Theo ánh mắt cô, Dung Lỗi cũng hướng về phía trước. Bất chợt điện thoại trong túi réo rắt đổ chuông, thấy Trình Quang gọi đến, cô bèn nghe ngay. Giọng cậu cất lên đầy nôn nóng: “Em đang ở sân bay! Chị đang ở cửa sổ mấy?”



Cố Minh Châu nói rõ địa điểm đang đứng cho Trình Quang hay, hình như cô còn loáng thoáng cảm nhận được cậu ấy đang chạy, giọng nói hổn hà hổn hển: “Fay chính là Nguyễn Hạ! Dung Lỗi không đi Pháp, anh ta đến Úc, học cùng trường với Nguyễn Hạ... Đã xác minh rồi, thật đấy... Em bảo thằng Tam đi đón Hải Đường và Dung Dịch rồi, chị đừng lo!”



Đúng, là thế thật, ngay vào lúc này và ngay trước mắt Cố Minh Châu, một cô gái nhỏ nhắn đang lao thắng về phía Dung Lỗi: áo vải lanh màu trắng phối cùng short bò mài bạc, chiếc thắt lưng da bện hình đuôi sam vắt vẻo lắc lư trên eo theo từng bước chân cô ấy. Đôi chân dài miên man thẳng tắp xỏ đôi boots UGG bẻ cổ màu da bò, làn da nâu giòn ấy khiến Cố Minh Châu phải lóa mắt.



Cứ thế, Cố Minh Châu đã thấy con bé chạy vụt qua người Hải Đường, lao về phía người đàn ông cao to đĩnh đạc đang đứng cạnh mình, nhanh hơn nhiều so với Dung Dịch.



Bấy giờ, Cố Minh Châu quả quyết rằng bản thân cô đã nghe thấy lời chỉ dạy thương xót của các đấng thần linh khuất mặt.



“Kevin!” Fay dừng bước trong niềm phấn khởi.



“Diên đâu?” Dung Lỗi tủm tỉm đưa tay xoa đầu cô bé. Còn về phần Cố Minh Châu, một bộ phận nào đó trong cơ thể cô đang quặn đau như thể vừa bị ai véo mất.



“Đang đợi lấy hành lý, ra ngay giờ đấy!” Fay tít mắt cười nói, mãi đến tận lúc này cô bé mới chợt nhận ra bên cạnh Dung Lỗi còn một người nữa, cô bé không khỏi ngạc nhiên khi thấy người đó, “... Chị? Sao chị cũng đến? Sao chị biết hôm nay em về!”



Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Nguyễn Hạ liền ôm chầm lấy Cố Minh Châu. Dung Lỗi đứng đó, mỉm cười và chứng kiến khuôn mặt bơ phờ, lạnh như tiền của Cố Minh Châu khi được cô em gái trao cái ôm.



Vẻ mặt cô chết lặng chứ không biểu hiện cảm xúc nào khác.



Thấy cô không hỏi han gì, Nguyễn Hạ chừng hơi sợ bèn le lưỡi bảo: “Chị... em muốn tặng chị một bất ngờ mà, chị giận đấy à?” Bấy giờ Dung Lỗi đã xoay ra đứng cạnh Nguyễn Hạ, thấy vẻ mặt cứng đờ của cô, anh thản nhiên nở một nụ cười.



Còn cô chẳng tài nào gượng cười cho được, chỉ có mồ hôi chảy từng dòng trên lưng.



Loáng thoáng bên tai câu hỏi tò mò của Nguyễn Hạ: “Kevin, anh quen chị em à?”



Ánh mắt Dung Lỗi dán chặt vào Cố Minh Châu, cười thích chỉ bảo, “Ừ, anh và chị em quen nhau lâu rồi...”



Dường như Cố Minh Châu đang chìm trong một cơn ác mộng buốt giá, cô bị bóng đè, muốn cựa quậy mà không cựa quậy được. Cô thấy anh cười vẻ thản nhiên, từng câu từng chữ thoát ra khỏi miệng anh thật tàn nhẫn, thế mà cô ngay cả mở miệng ngăn anh lại cũng khó mà làm được.



“Hi... Tiểu Hạ!” Dung Lỗi đang nói bỗng nhiên bị cắt ngang.



Có làn hơi thở ấm áp vây quanh Cố Minh Châu, đập nát vụn cơn ác mộng của cô. Cô gượng gạo quay đầu thấy Trình Quang đang khoác vai mình, cậu mỉm cười chào người đối diện trong hơi thở hổn hển, “Anh Dung... ta lại gặp nhau rồi!”



Nguyễn Hạ càng ngạc nhiên hơn, “Anh Trình Quang? Cả anh cũng biết hôm nay em về à?”



“Anh đến để đón em đây. Mừng em trở về, Tiểu Hạ!” Cậu cười nói với Nguyễn Hạ, tảng lờ ánh mắt sắc lẹm và lạnh lẽo của Dung Lỗi. Cố Minh Châu vẫn bồn chồn không yên trong lòng cậu, cánh tay đang ôm vai cô liền siết chặt thêm, có thể mới khiến vẻ hoảng loạn đang choán đầy mắt cô dịu xuống ít nhiều.



“Trình Quang nắm thông tin cũng nhanh nhỉ.” Nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều lọt cả vào mắt Dung Lỗi, anh nói bằng giọng đều đều.



Sẩm tối ngày hôm qua anh mới tung tin ra, hiển nhiên vẫn kịp để Trình Quang dự trù.



Sau cả một quãng đường dài phải chạy, cho đến tận bây giờ, khuôn mặt sáng sủa ấy vẫn mướt mồ hôi đi kèm hơi thở hổn hển, cậu trai trẻ nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào mắt Dung Lỗi đáp, “Có lòng thì tất sẽ kịp.”



Đương nhiên cậu thừa biết chính Dung Lỗi là người tung tin. Anh ta toan mượn mồm cậu chuyển lời đến Cố Minh Châu. Chứ không làm gì có chuyện tìm hiểu mãi mà vẫn không ra, thế rồi đùng một cái, tất cả đều nối lềnh phềnh trên mặt nước chỉ sau một đêm. Chỉ vậy thôi đã đủ để Trình Quang nhận ra Dung Lỗi là kẻ khó lường, nhưng ngay lúc này đây, cậu chỉ có thể dành cho anh ta sự tức giận và khinh thường.



Nguyễn Hạ đứng một bên, dỏng tai nghe mà ù ù cạc cạc, hết nhìn người này lại ngó người kia. Tuy Dung Lỗi đang nói chuyện với cô ấy, nhưng ánh mắt luôn lia về phía Cố Minh Châu. Trình Quang mạnh dạn kéo Cố Minh Châu nép sát vào lòng mình, kề tai cô thì thầm: “Đừng lo, cứ giấu trước đã, bao giờ chị nghĩ thông suốt thì mình lại quyết.”



Cố Minh Châu đã bình tĩnh hơn một tẹo, cô lẳng lặng gật đầu với Trình Quang.



Cô kéo Nguyễn Hạ, nhéo cho nó một cái: “Sao lại về sớm thế này? Đồ án tốt nghiệp đã làm xong chưa?”



Nguyễn Hạ vừa cười xòa vừa né tránh, “Em tranh thủ thời gian nên xong sớm,” cái nhìn trong veo mà đầy trìu mến không quên gửi về phía Dung Lỗi. Song từ nãy đến giờ ánh mắt anh vẫn như khoan vào người Cố Minh Châu. Lúng túng trước cái nhìn của anh, Cố Minh Châu bèn ngoảnh đầu lảng tránh.



“Người em cần đón đâu, mấy giờ hạ cánh?” Dung Lỗi lên tiếng hỏi làm Cố Minh Châu đưa mắt hướng về phía biển người như một phản xạ tự nhiên.



Trình Quang hơi nghiêng người chắn tầm nhìn của cô, cậu cười bảo: “Em thấy chị bận nên vừa bảo thằng Tam đi đón rồi. Chị và anh tầm chiều còn nhiều việc đúng không? Để em đưa Tiểu Hạ về trước, chắc bà ngoại đợi sốt ruột lắm rồi.”



Nguyễn Hạ “hả?” một tiếng rồi liếc nhìn Dung Lỗi.



Song Dung Lỗi còn mải đăm chiêu dõi nhìn theo đám đông. Gã đàn em của Trình Quang vừa đón đường một cô gái đang đẩy hành lý, thấp thoáng có bóng một đứa trẻ đang ngồi chễm chệ trên đám vali ấy. Gã Tam kia bận phân trần gì đó với cô gái nọ.



Nghe Trình Quang nói vậy, Dung Lỗi liền gật đầu. Nguyễn Hạ chực nói lại thôi, lát sau cô chào hai người rồi lặng lẽ theo Trình Quang.



Đằng kia, vừa nghe A Tam giải thích xong, cô gái liền đưa mắt nhìn Cố Minh Châu, nhận được cái gật đầu của Cố Minh Châu, cô bèn theo A Tam.



Lúc này Dung Lỗi mới dám thừa nhận, anh vừa có linh cảm. Trong lòng anh gợn lên một thứ cảm xúc rất lạ, dường như... như thể có thứ gì đó vô cùng quý giá sắp rời xa anh.



Bữa đó ở trên xe, trong điện thoại vọng ra tiếng lanh lảnh như giọng trẻ con trước khi Cố Minh Châu làm đổ cốc hoành thánh...



Sáng nay, khi bảo muốn cùng anh đi đón một người, vẻ mặt cô rất hiền...



Trong đám người đang dợm cất bước kia, đứa trẻ mặc áo khoác đỏ cứ ngọ nguậy không ngừng...



Có một lần, Duệ Duệ chỉ vào anh mà gọi “Đá nhỏ”, Cao Hạnh tỏ ra hoang mang...



Còn nữa, còn cả vết sẹo ở vùng bụng dưới của Cố Minh Châu!



“Đó là ai?” Bất thình lình, Dung Lỗi đanh giọng hỏi người đứng bên cạnh.



“Duệ Duệ chứ ai,” cố trấn áp con tim đang loạn nhịp, cô bình tĩnh trả lời: “Cao Hạnh và Chung Tiềm đi Mỹ hướng tuần trăng mật, nhưng được có mấy ngày thì Duệ Duệ đã mè nheo, Cao Hạnh đành nhờ người đưa nó về.”



Cô nói rất đỗi tự nhiên. Nhưng Dung Lỗi vẫn thấy ngờ ngợ, cụ thể ra sao thì anh lại không cắt nghĩa được.



Lối ra đông nghẹt người. Dung Lỗi vẫy tay khi thấy Diên từ đằng xa, “Diên! Bên nay!”



Đứng chen trong đám đông là một gã trai khôi ngô đang hướng ánh mắt về phía này kèm theo một cái gật đầu nhè nhẹ. Gã trai ấy phải cao đến một mét chín, đường nét khuôn mặt sắc cạnh nom như con lai. Gã kéo hành lý sải từng bước dài, nhanh thoăn thoắt nhưng lại phăm phăm tiến về phía A Tam, tuy nhìn nghiêng song Cố Minh Châu vẫn thấy ánh mắt cậu ta hằm hằm như thể sắp phóng dao tới nơi.



Cố Minh Châu linh cảm có điều chẳng lành đã xảy ra. Y như rằng, thấy mình sắp mất dấu A Tam và Hải Đường sau một khúc ngoặt, gã trai đột nhiên đứng khựng lại, gào toáng lên: “Triệu Hải Đường!”



Giữa đám đông vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ khiến bầu không khí xung quanh chợt lắng xuống. Nhóm hai người lớn và một đứa trẻ đi đằng trước cũng đứng khựng tại chỗ, giọng trẻ con lanh lảnh vẳng lại, nháy mắt nó đã gợi lên nỗi hoang mang trong Cố Minh Châu: “Dì, dì ơi! Có ai gọi gì kìa!”



Nhanh như cắt không cho ai kịp trở tay, Diên đã quẳng quách hành lý xuống rồi lao như bay về phía cửa. A Tam giơ tay chặn đứng gã lại theo bản năng, nhưng gã xồng xộc lao đến huých luôn A Tam ngã ngửa ra đằng sau.



Sau lưng bọn họ, một bóng người nhỏ xíu vừa nhảy phắt khói đám hành lý, nó lách người qua đám đông hỗn loạn toàn những người lớn hơn nó rất nhiều, thế rồi thoắt cái thằng bé đã đứng đối diện với Dung Lỗi và bóng lưng của Cố Minh Châu. Khuôn mặt nhỏ xinh nghếch lên nhìn Diên và A Tam đang quắp lấy nhau ra sức vật lộn ngay trước mặt nó, cái miệng há hốc nhưng vẫn xinh “tệ” há thành hình chữ “O”.



Con ngươi màu xanh biển của Diên như bừng cháy lên ngọn lửa khi tìm lại được người yêu đã mất liên lạc trong suốt năm năm. Còn Dung Lỗi, khi đối diện với thằng nhỏ kia, toàn bộ hô hấp lẫn nhịp tim đều khựng lại.



Sao trên đời lại có chuyện thần kỳ đến thế? Thằng bé đang đứng cách anh một khoáng rất xa là thế, xưa nay hai người chưa từng gặp mặt nhau lấy một Iần, song Dung Lỗi vẫn có thể khẳng định chắc nịch chỉ trong vòng một giây, đây đích thị là con trai anh.



Thằng bé mặc áo khoác màu đỏ ấy cao bằng tầm Duệ Duệ, nhưng bụ bẫm hơn Duệ Duệ một chút, cái mặt bầu bĩnh phúng phình trắng nõn. Khuôn mặt của thằng bé... chẳng phải chính là khuôn mặt của Dung Lỗi trong mỗi bức ảnh chụp hồi bé mà thỉnh thoảng anh vẫn giở ra xem đó ư?



Cả cuộc đời Dung Lỗi, từ xưa đến nay, bây giờ mới có một khoảnh khắc khiến anh phải đực mặt đứng nhìn.