Chỉ Vì Gặp Được Em

Chương 49






Lam đã rời đi từ lâu nhưng bóng dáng của Dương vẫn ngồi bất động bên sofa, anh không buồn ngủ, cũng không hề có động thái muốn đi ngủ. Nhìn xuống lòng đường, các dòng xe cộ đã vãn, không biết Dương nghĩ gì, lát sau, anh đứng dậy và rời khỏi văn phòng. Chiếc xe bạc tỷ chậm rãi lăn bánh trên đường phố Hà Nội, Dương đi qua hầu hết các quán bar quen thuộc, nơi mà anh cho rằng khả năng sẽ gặp được Yến. Nhưng cuối cùng, anh không có can đảm để đặt chân vào bất cứ quán bar nào. Bởi lẽ, đã nhiều ngày nay, việc anh ra vào quán bar đã lặp lại giống như một thông lệ, anh hỏi thăm và tìm kiếm cô nàng bartender nhiều đến mức các nhân viên ở quán bar quen tên và nhớ mặt anh.

Đêm tháng 7, không khí oi bức ngột ngạt, Dương tấp xe vào một quán bia ven đường, dẫu đã khuya nhưng nơi này vẫn rất đông người. Đủ các thành phần người, tri thức có, lao động chân tay có, có những vị khách quần áo vẫn còn lấm lem đất cát… chắc hẳn họ vừa mới kết thúc công việc của mình. Nhâm nhi thứ đồ uống mát lạnh, Dương đưa mắt quan sát xung quanh, anh đặc biệt chú ý đến những người lao động chân tay, quần áo giản dị và mộc mạc. Nhìn họ, Dương bỗng nhớ đến những người công nhân làm việc tại mỏ khai thác khoáng sản của mình, họ cũng vì cuộc sống mưu sinh nên chấp nhận bán sức lao động, ngày đêm làm việc miệt mài mà chẳng hề kêu than, dẫu cuộc sống khó khăn là thế nhưng gương mặt ai cũng luôn nở nụ cười, tràn đầy tinh thần lạc quan.

Có đôi lúc anh cũng ước được như họ, không muộn phiền, không lo âu, không mong mỏi điều gì… Cũng chẳng biết từ khi nào người đàn ông ấy lại đa sầu, đa cảm như vậy. Có lẽ là từ khi Yến xuất hiện và bước chân vào cuộc sống của anh. Sự hiện diện của cô giống như đánh dấu một bước ngoặt chuyển mình trong nhận thức của Dương, Yến đã cho anh biết thế nào là thích một người? Thế nào là nhung nhớ một người? Thế nào là thật lòng thật dạ quan tâm một người.

Thứ đồ uống vô vị kia cũng chẳng khiến cho tâm trạng của Dương tốt lên, sau khi ngồi đủ lâu, nghe đủ những mẩu chuyện của các vị khách trong quán, Dương tiến đến quầy, hào phóng tuyên bố, hôm nay anh sẽ bao trọn quán này và chúc mọi người có một ngày thật vui vẻ. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, họ nhìn Dương bằng thái độ cảm kích. Khi thấy Dương mở cửa chiếc xe bạc tỷ và ngồi vào, một lần nữa tất cả mọi người đều trầm trồ thán phục “Quả nhiên là người có tiền”.

Rời khỏi quán bia, một lần nữa Dương lái xe vô định trên đường, anh thực sự không xác định được phương hướng, không biết mình muốn đi đâu vào lúc này. Khi đi qua hướng vành đai 3, nhìn thấy ven đường có cô gái đi chiếc xe Lead màu trắng, dáng người gần giống Yến. Cô nàng mặc chiếc áo hai dây màu đen và chân váy trắng, nhìn góc nghiêng thấy có nét giống người mình đang tìm kiếm, Dương cho xe đi đến gần, anh hạ ô cửa kính thấp xuống và tò mò hỏi:

— Cô cho tôi hỏi thăm một chút được không?

Cô gái đang đi, bất ngờ thấy người lạ hỏi chuyện nên sợ hãi đi sát về phía vỉa hè, một giây cũng không ngẩng mặt lên nhìn, vì thời điểm ấy cũng đã khuya, cô sợ người trong xe ô tô không nghiêm túc.

Thấy cô gái như đang né tránh, Dương càng thêm mất kiên nhẫn, anh hỏi thêm lần nữa:

— Tôi có phải người xấu đâu, tại sao cô phải trốn tránh như vậy?

Cô gái tức giận, quay người lại và đáp trả gay gắt:

— Tôi không thích trả lời anh đấy, như vậy được chưa?

— Nhưng mà tại sao? Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, nhìn cô giống người mà tôi quen… Không lẽ trả lời một vài câu cũng khó khăn với cô đến vậy à?

— Tôi không muốn lãng phí thời gian vào mấy người lạ như anh.

Cô gái dứt lời xong kéo ga vụt lên phía trước. Có chút hơi men trong người, Dương thực sự khó chịu với tính cách này của cô gái kia, anh cho xe đuổi theo cô ấy, nhất định muốn làm cho rõ trắng đen, mà kỳ thực, cách đáp trả lấp lửng cộng thêm sự bướng bỉnh ấy sao mà giống Yến quá đỗi. Đi thêm một quãng, chiếc xe Lead đi thẳng vào ngõ nhỏ, Dương chẳng nghĩ gì nhiều, cố chấp điều khiển xe đuổi theo, trời tối, ngõ vắng nhiều góc cua, vì tính háo thắng nên Dương nhất định không muốn để mất dấu cô gái bướng bỉnh ấy. Khi tìm ra được đường lớn thì Dương không thấy chiếc xe Lead đâu nữa, trong lúc vội vàng, do không chú ý quan sát nên chiếc xe bạc tỷ của Dương đâm thẳng vào dải phân cách.

Kết quả, chiếc xe biến dạng, gương và kính vỡ tan, khói bụi bay mịt mùng, âm thanh chói tai vang lên giữa màn đêm gây chấn động đối với người đi đường. Khi c,ảnh s,át, xe cứu thương đến hiện trường thì người điều khiển xe đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, trên trán n,ạn nhân có chỗ bật m,áu tươi loang lổ xuống áo quần.

Ngày hôm sau, thông tin vị Chủ tịch trẻ tuổi của Thiên Hoàng Group lái xe gây tai nạn đã trở thành chủ đề cực kỳ tốn giấy mực của báo chí. Ông Hải có mình Dương là con trai độc nhất, khi thấy anh gặp tai nạn, người làm bố như ông thực sự đứng ngồi không yên. Giữa đêm, khi nhận được điện thoại của bệnh viện, ông Hải cùng trợ lý tức tốc tìm đến. Nhìn con trai nằm trên giường bệnh, khắp trán và đầu băng bó chằng chịt… Ông Hải không tránh được xót xa. Biểu hiện của Dương nhiều ngày nay ông đều nhìn thấy rõ, con trai suy sụp, không buồn xuất hiện ở tòa lâu đài, nguyên nhân cũng là vì ông đã tác động khiến cô gái kia bỏ đi. Ban đầu ông Hải vốn nghĩ, Yến chỉ là một cô gái bình thường, nếu không nói là quá tầm thường, xuất thân ở chốn bar sàn đèn mờ… Yến không xứng ở bên con trai của ông. Cơ mà, mọi chuyện dường như đi ngược toàn bộ với suy nghĩ của người đàn ông từng trải ấy.

Hóa ra, ông chỉ có thể mang đến cho con trai mình hình hài, cung cấp cho con cuộc sống đủ đầy… chứ thực sự không hiểu được con cần gì và muốn gì nhất. Lúc này đây, thấy Dương nằm trên giường bệnh một cách bất động, ông Hải vừa đau lòng, vừa dằn vặt tự trách bản thân mình. Giá như ông không nóng vội, giá như ông không quyết định mọi chuyện quá đường đột thì Dương cũng không thành ra thế này. Nếu như con trai có mệnh hệ gì, có lẽ cả đời này ông Hải cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Ở một nơi cách xa khói bụi thành phố, hòa mình vào cuộc sống giản dị nơi núi rừng Tây Bắc, ngày hôm ấy, bầu trời âm u khác lạ, giông gió mang theo cát bụi mịt mùng, học sinh nghỉ gần hết, sau cùng, các cô giáo quyết định cho các bạn nghỉ. Vì sợ lốc xoáy và những hiểm họa có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Ngồi trong mái nhà đơn sơ, 4 chị em nhìn nhau, nhìn trời nhìn đất, quan sát từng đợt nước trắng xóa thi nhau rơi xuống. Không hiểu vì sao, hôm ấy Yến thấy lòng dạ bồn chồn, nóng như lửa đốt, không hiểu người thân đã xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ bà, nhớ Thùy, Yến vẫn mở điện thoại lên để liên lạc, hỏi thăm… Nhưng Dương thì không, dù nhớ anh cô cũng không gọi. Hy vọng, qua thời gian nữa, cô có thể quên được anh.

Yến bấm số gọi về cho bà, nhận được điện thoại của cô, bà Nhật mừng rỡ hỏi han đủ điều, sau đó cô lại gọi cho Thùy, mục đích cũng là vì tò mò, muốn hỏi chút thông tin về Chủ tịch. Đầu dây bên kia vừa truyền đến tín hiệu thì Yến đã nghe được giọng Thùy nói dồn dập:

— Đúng là màyy thiêng như cún luôn Yến ạ. Cả buổi sáng chị mong gọi màyy không được. Rốt cuộc thì màyy cũng gọi cho chị rồi. Đi đâu mà hành tung bí ẩn đến khiếp, ngay cả chị màyy cũng không tin tưởng mà tâm sự nữa hả?

— Chị mong em có việc gì không?

— Còn hỏi câu này được nữa à? Chuyện tày đình luôn rồi đấy!!

— Có chuyện gì xảy ra với chị vậy? Chị đau ốm hay sao ạ? Hay là chị có bầu với anh Dũng? Muốn mời em đi ăn cưới đúng không?

— Trí tưởng tượng của màyy ghê thật đấy. Nghĩ cái gì mà ra được chuyện chị có thai vậy hả??

— Có chuyện gì chị nói đi, em tò mò muốn xỉu luôn rồi này.

— Khắp các trang báo đưa tin rần rần, mày thực sự không biết hay giả ngây ngốc vậy hả? Chắc cũng biết chuyện rồi nên mới gọi điện cho chị đúng không?

Cách nói chuyện của Thùy càng khiến cho Yến thêm tò mò.

— Em không biết thật. Em có thời gian nào mà đọc báo. Chị nói cho em nghe đi.

— Ừ. Bình tĩnh mà nghe nhé.

— Chuyện liên quan đến em sao?

— Không liên quan, nhưng chị nghĩ màyy sẽ rất quan tâm.

— Không lẽ….

— Chủ tịch bị tai nạn giao thông vào đêm qua, hiện giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Câu nói của Thùy giống như một tin cực kỳ chấn động đối với Yến, vô thức cô không còn chú ý được gì nữa. Chủ tịch… anh ấy bị tai nạn? Bây giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh??? Thấy Yến im lặng, Thùy lại bắt đầu ồn ào:

— Chị không định kể, sợ màyy đau lòng, nhưng thấy khắp mặt báo người ta đăng tải thông tin kèm mấy title giật gân, sớm muộn thì màyy cũng biết nên chị chả giấu nữa. Nghe anh Dũng nói, Chủ tịch bị chấn thương vùng hộp sọ, gương mặt trầy xước không ít, người thì không bị sao. Tới giờ vẫn chưa tỉnh, không biết có ảnh hưởng gì não bộ không…

Yến lặng người, thông tin này chẳng khác nào sét đánh ngang trời, cô vừa nghĩ đến đây thì bầu trời sấm nổ rền vang. Yến sợ hãi trùm chăn kín người, cơ thể không ngừng run rẩy. Phải làm sao đây? Người đàn ông mà cô yêu đang phải đối diện với những phút giây đấu tranh nguy hiểm nhất, vậy mà cô không ở bên anh được.

— Yến… có nghe chị nói gì không đấy??

Nước mắt giàn giụa khắp gương mặt, Yến khẽ cất lời:

— Em vẫn đang nghe. Lý do Chủ tịch gặp tai nạn là gì thế chị?

— Sử dụng rượu bia gây tai nạn… Khi ấy là đêm khuya nên không ai biết đích xác. Người giàu như họ, chiếc xe bạc tỷ có hư hại thì cũng chẳng vấn đề gì. Cơ mà, gương mặt đẹp trai ấy mà có bị sao thì chắc hàng trăm trái tim thiếu nữ cảm thấy tổn thương mất.

Em đang ở đâu? Nói cho chị nghe đi. Chị hứa không nói với ai, thề đấy.

— Chị Thùy…

— Gì hả?

— Chị cho em mượn chút tiền được không?

— Định làm gì hả?

— Em có việc, chị chuyển vào số tài khoản của em nhé!?

— Nhiều không?

— 10 triệu. Em cảm ơn chị.

— Nỡm ạ. Chị em với nhau mà màyy khách sáo làm gì?

— Em tắt máy đây.

— Ok.

Cả ngày hôm đó, Yến suy nghĩ muốn trầm cảm về chuyện có nên về Hà Nội hay không, những lúc như thế này, cô thật lòng muốn được ở bên Dương, được nhìn thấy anh, chứng kiến anh bình an vô sự… được tự tay chăm sóc cho anh… Nhưng cô lại sợ, ông Hải không thích cô, ông ấy ghét cô như vậy, những lúc như thế này, chắc chắn ông Hải sẽ túc trực ở bên con trai mình, nếu cô tìm đến, không biết ông ấy có đồng ý cho cô gặp Dương hay không?

Tại bệnh viện, ông Hải sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng con trai, hy vọng Dương sớm tỉnh lại, những người thân cận và cấp dưới cũng có mặt, cả Lam cũng không ngoại lệ. Nhớ lại đêm qua, lúc cô tìm đến và đổi lại là thái độ nổi cáu của Dương, Lam thấy áy náy vô cùng, cô nghĩ, nguyên nhân khiến Dương lái xe gây tai nạn là do mình. Nếu cô không xuất hiện, nếu cô không làm anh bực có lẽ Dương đã ngủ một mạch đến sáng mà không bỏ ra ngoài rồi. Càng nghĩ Lam càng thấy tội lỗi của mình tăng lên…