Sau khi chia sẻ rất nhiều tâm sự trong lòng mình, Dương cho rằng, chỉ cần mình chân thành, chỉ cần bản thân can đảm nói ra thì sẽ nhận được sự vui mừng, một cái ôm thắm thiết của Yến. Song lại không có, vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh nhìn vô cảm của cô khiến anh cảm thấy lo lắng. Dương không biết được, rốt cuộc mình đã nói sai ở chỗ nào, hay tại bởi anh nói quá nhiều, nói không kịp suy nghĩ nên có những điều đã khiến cô tổn thương hay không? Hay là cách bày tỏ tình cảm này chưa đủ lãng mạn nhỉ? Hay là Yến nghĩ tới những lúc anh đối xử với cô chưa tốt nên vẫn còn giận??
— Anh buông tôi ra được chưa?
Yến hờ hững cất lời.
— Em nói gì đi…
Dương nhìn Yến bằng ánh mắt như cầu khẩn.
— Tôi rất mệt, tôi muốn ngủ. Anh có biết hiện tại đã khuya lắm rồi không?
— Anh xin lỗi… Em nên đi nghỉ sớm để giữ gìn sức khỏe.
Vừa nói Dương vừa buông lỏng cánh tay, Yến bước đi chậm chạp về phía giường, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Dương một lần. Dương thực sự không biết nên làm gì vào tình huống này, bởi lẽ, Yến đang phải chịu những tổn thương nhất định trong tâm hồn, anh nghĩ, mình không nên tiếp tục quấy rầy cô nên nhẹ nhàng nói:
— Em nghỉ đi. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Ngày mai anh qua đón em.
Cánh cửa khép lại, Yến nằm xuống giường, cô vùi mặt vào chăn và không ngừng tự trách bản thân mình, cứ như thế, cô trằn trọc cả đêm, đôi mắt thao thức nhìn bình minh hé sáng nơi chân trời.
Rời khỏi khách sạn, Dương lái xe trở về nhà. Cửa thang máy vừa mở ra, Dương giật mình khi thấy Lam đang đứng bên hành lang, đôi mắt nhìn anh chan chưa bao hy vọng. Dương tò mò hỏi:
— Em làm gì mà chưa ngủ?
Lam nhẹ nhàng cất lời:
— Em đợi anh về.
— Tại sao em phải làm hành động vô nghĩa đó?
— Không. Với em, việc chờ đợi người mình thích trở về nhà là một điều hạnh phúc. Thậm chí em còn cảm thấy vinh dự vì điều đó nữa. Tại sao anh lại nói đó là hành động vô nghĩa nhỉ?
— Lam!!
— Vâng, em nghe đây. Anh nói đi ạ.
— Theo anh vào thư phòng!
Lúc đó trời đã khuya lắm, Dương không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người nên kêu Lam vào phòng riêng để nói chuyện. Bởi, sau câu chuyện ngày hôm nay, anh muốn một lần dứt khoát rõ ràng với cô. Không đúng, trước nay anh vẫn luôn rạch ròi, dứt khoát với cô, nhưng dường như Lam cố tình không hiểu, cô luôn có những hành động khiến anh phải suy nghĩ.
Khi thấy Dương nói mình vào thư phòng để nói chuyện riêng, Lam hí hửng bước đi thật nhanh, bởi cô nghĩ, chắc anh định chia sẻ điều thầm kín gì với mình đây mà. Hay là, do ông Hoàng Hải tác động nên Dương đã ý thức được, ai mới là người xứng đáng gắn bó bên anh cả đời???
Lam bước chân sáo vào phòng, mặt mày hớn hở, cô nhoẻn miệng cười và hồn nhiên nói:
— Sao nhìn sắc mặt anh nhạt nhòa thế? Anh mệt à? Anh thấy trong người không được khỏe ư?
Dương ngồi xuống sofa, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam ngồi đối diện với mình rồi thong thả đáp:
— Lam, có chuyện này anh muốn nói với em.
— Em vẫn đang lắng nghe đây, anh nói đi ạ.
— Hôm nay, chắc em cũng nghe được câu chuyện ồn ào trong phòng của bố anh rồi, đúng không?
Lam khẽ gật đầu:
— Vâng. Bác nói hơi to nên vừa khéo em nghe được cả.
— Vậy chắc em cũng còn nhớ ông ấy có nhắc đến chuyện hôn sự giữa anh và em??
— Em nhớ chứ. Bác cũng nói với em rồi, bác muốn em và anh dành nhiều thời gian ở bên nhau, tìm hiểu nhau… Em biết công việc của anh bận rộn nên em không đòi hỏi gì đâu. Em cũng sẽ không tạo áp lực cho anh. Em chỉ muốn ở bên anh thôi. Lúc nào em cũng có thể chờ đợi anh…
— Chuyện đám cưới… chắc chắn sẽ không diễn ra đâu em nhé. Bố anh nói là một chuyện. Điều anh thực sự mong muốn lại là một chuyện khác.
— Em không hiểu anh định nói cái gì?
— Em hiểu mà, chỉ là em cứ giả vờ ngốc thôi. Em biết đấy, hôm nay Yến đã rời khỏi nơi này, kể từ lúc không tìm thấy cô ấy, anh giống như một kẻ điên vậy. Anh điên cuồng tìm kiếm dáng vẻ của Yến, anh cũng không tưởng tượng được một lúc nào đó, nếu như không được gặp cô ấy… anh sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.
— Đó là cảm giác hụt hẫng khi xa rời một người bạn. Em hiểu mà…
— Không… Anh chưa bao giờ coi cô ấy là một người bạn. Làm gì có người bạn nào lại lên giường cùng nhau?
Câu nói của Dương khiến Lam tròn mắt ngạc nhiên, cô thừa biết hai người họ đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, cơ mà vì quá thích anh nên Lam tự đánh lừa cảm xúc của bản thân mình, cũng vờ như không thấy. Chỉ là, khi nghe Dương trực tiếp thừa nhận điều này, Lam không có cách nào để ngăn chặn những tổn thương đang len lỏi ở trong tim.
— Được rồi… cũng khuya rồi, em nghĩ anh nên nghỉ sớm. Em về phòng đây…
Lam khẽ quay người rời đi, lần này cô không mạnh mẽ được như mọi khi, nước mắt rưng rưng thầm nhủ, làm ơn đừng nói gì nữa, xin anh đừng nói gì nữa…
Thế nhưng, Dương vẫn chậm rãi nói tiếp:
— Sẽ không có đám cưới nào giữa chúng ta cả!!
— Dương, tại sao anh lại nói với em những điều này? Không phải bố anh rất yêu mến em sao? Chính miệng bác đã nói muốn em làm con dâu của họ Hoàng. Bố em cũng rất quý anh mà… Em sẽ cố gắng để trở thành người vợ hiền, em sẽ học hỏi nhiều hơn để giúp anh trong việc quản lý công ty…
— Anh yêu cô ấy. Dù mọi chuyện có như thế nào, người anh muốn ở bên cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi. Anh không thể để tuột mất người con gái ấy được. Ở bên Yến, anh thấy mình được sống trong tình yêu, cô ấy khiến anh ý loạn tình mê, cho dù cố gắng thế nào anh cũng không thể tìm được điểm trừ từ người con gái đáng yêu ấy. Anh không biết từ khi nào bản thân lại đem lòng si mê Yến nhiều đến như vậy.
Lam khẽ chớp mắt, cô bối rối nhìn xuống thảm trải dưới nền nhà, bờ môi khó khăn lắm mới có thể cất lời:
— Thời gian có thể làm mọi thứ trở nên phai nhòa. Em biết anh có tình cảm với Yến, nhưng không sao. Em có thể đợi. Đợi đến khi nào anh quên được cô ấy… Em vẫn luôn ở đây mà, vì em mới là người phù hợp với anh nhất.
— Em sai rồi. Người phù hợp nhất là người anh muốn nhất. Anh chỉ muốn ở bên Yến thôi. Anh xin lỗi, em đừng tự làm khó bản thân mình, cũng đừng làm khó anh nữa. Anh biết ý tốt của bố em, cũng rất trân trọng tình cảm mà bác dành cho mình. Nhưng mà, không thích là không thích. Cho dù em cố gắng thế nào thì kết quả cũng sẽ như vậy mà thôi. Trên đời này, không phải mình cứ thích điều gì thì thứ ấy sẽ là của mình. Chuyện tình cảm càng khó khăn hơn nữa. Em còn trẻ, em có nhiều cơ hội để gặp gỡ những người tốt hơn anh.
— Người em thích là anh, Thượng đế đã an bài cho em gặp anh trước cô ấy… Em không tin là anh không có tình cảm với em.
— Anh không thích em. Anh phải nói ra điều này bao nhiêu lần thì em mới chịu hiểu? Tại sao em luôn phải ép anh phải nói ra những điều khó nghe như thế?
Nước mắt Lam giàn giụa khắp gương mặt, cô thầm nghĩ trong đầu, đủ rồi, cô không muốn tiếp tục bị tổn thương như thế này nữa.
— Em sẽ không nói gì nữa đâu. Em về phòng đây.
Nói đoạn, Lam chạy như bay ra khỏi phòng, một bước cũng không quay đầu lại nhìn. Dương giống như vừa trút được tảng đá nặng khỏi đôi vai, anh khẽ đóng cửa thư phòng và đi về phòng ngủ của mình. Đồng hồ điểm 4h sáng, ngày mai còn cuộc họp quan trọng lúc 9h, anh cần phải đi ngủ…
11h trưa, sau khi kết thúc cuộc họp, Dương nhanh chóng rời khỏi công ty và tự mình lái xe đến khách sạn. Mở cửa phòng không thấy Yến đâu, anh hoang mang bấm số gọi cho cô nhưng thuê bao không liên lạc được. Dương như ngồi trên đống lửa, anh tìm cách liên hệ với Thùy, nhưng Thùy cũng không biết Yến đang ở đâu. Dương điên cuồng cho người đi tìm Yến, anh lên danh sách tất cả những nơi mà cô có thể đến, nhưng mà, đến cuối ngày, kết quả vẫn là 0. Giữa chốn đất trời bao la này, phải làm gì để tìm lại người con gái ấy?
Lại nói về Yến, trăn trở từ đêm đến sáng, Yến đã suy nghĩ rất nhiều, cũng thông suốt rất nhiều chuyện, cô nghĩ, đã đến lúc bản thân phải rời đi rồi. Chỉ là, cô thực sự không biết mình nên làm gì, đi đâu vào lúc này. Nhưng trước mắt, cô phải đi thật xa, phải tránh xa người đàn ông ấy. Nghĩ là làm, biết trước Dương sẽ tìm kiếm mình nên ngay cả người chị thân thiết là Thùy… Yến cũng không tâm sự. Cô lặng lẽ tìm đến bến xe, không xác định được hành trình của mình, Yến tùy ý ngồi lên một chiếc xe đi lên mạn Tây Bắc.