Dũng mặc dù không nghe được đầu dây bên kia nói gì, nhưng qua thái độ và những gì Thùy đối đáp, anh có thể hiểu là, người đó là mẹ cô. Và chắc chắn một điều nữa là, gia đình cô đang gặp vấn đề gì đó. Chờ cho bạn gái qua cơn xúc động, Dũng dịu dàng hỏi:
— Người vừa gọi điện cho em… là mẹ em phải không?
Vừa nói anh vừa đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt cho Thùy.
Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
— Vâng. Mẹ em gọi điện. Bà ấy nói, bố em ở nhà đi đ,,ánh b,,ạc, hiện đang bị c,,ông a,,n bắt tạm giam. Bây giờ em không biết phải làm sao nữa.
Thùy thật thà kể chuyện cho Dũng nghe. Đối với cô, Dũng là bạn trai, cũng là người cô cảm thấy tin tưởng nhất ở đất Thủ đô này nên cô không sợ anh chê cười.
— Không sao. Em bình tĩnh lại đi.
— Không. Em vẫn rất bình tĩnh. Có thể anh không biết, em làm ở bar sàn, vũ trường nên chuyện bị c,,ong a,,n bắt em thấy bình thường. Bạn bè của em, có những người ra vào xộ khám như cơm bữa. Môi trường làm việc nhạy cảm nên chuyện đó cũng xem như thường thôi. Em chỉ khó chịu về mẹ, bà ấy chiều hư bố em. Lần nào bố vay nợ đi đánh bạc cũng lén lén trả nợ giúp ông ấy, vì sợ người khác chê cười.
— Anh cảm thấy dường như em và bố mẹ có chút mâu thuẫn với nhau đúng không?
— Bố em ghét em lắm. Vì tính cách em ngang ngược, bướng bỉnh.
— Anh nghĩ, không có cha mẹ nào ghét bỏ con cái mình đâu. Bố mẹ chúng ta sinh ra ở thế hệ khác, khi ấy điều kiện sống còn lạc hậu, tư tưởng cũng lạc hậu… Đáng buồn hơn là, họ luôn áp đặt tư duy của thế hệ trước lên con cái rồi mặc định đấy là thương con và muốn tốt cho con. Chúng ta nghĩ thoáng ra thì sẽ thông cảm cho họ, rằng họ thương nên mới có những suy nghĩ và hành động như thế. Các cụ xưa hay có câu “Thương cho roi cho vọt” cũng là vì vậy.
— Không phải em không hiểu những điều anh nói, nhưng tính khí bố em lạ lắm. Dường như có bao tính xấu trên đời này đều hội tụ ở người đàn ông ấy.
Nói rồi Thùy nhìn thẳng vào mắt Dũng, cô chậm rãi kể:
— Em không muốn kể xấu bố mình đâu, vì những điều này nói ra chỉ khiến người ta chê cười thôi. Nhưng em không sợ anh chê cười. Bố em xấu tính thật sự ấy. Từ khi em bắt đầu ý thức được mọi thứ trong cuộc sống, trong mắt em, chỉ có mẹ là người quần quật làm việc. Một mình mẹ tần tảo thức khuya dậy sớm đi chợ bán hàng, ở đâu người ta mách làm gì mẹ em làm cái đó. Miễn là có tiền. Còn bố em, hình ảnh gợi sâu trong ký ức của em là những khi ông ấy say rượu về đập phá đồ đạc, mắng chửi vợ con.
Em nghĩ, tính cách ngang ngược, bướng bỉnh của em một phần cũng là bởi ảnh hưởng từ người bố như vậy đấy.
Nghe tâm sự của Thùy, Dũng thực sự cảm thấy xót xa cho cô. Anh vòng tay ôm lấy bạn gái và nhẹ nhàng vỗ về:
— Mọi chuyện đều qua rồi mà, sau này anh sẽ bù đắp lại những tổn thương mà em đã phải chịu. Đừng buồn nữa nhé. Em xem này, chiếc đèn treo tường anh mới lắp cho em có đẹp không?
Đôi mắt Thùy ngấn lệ, cô gật đầu không do dự và đáp lời:
— Anh phung phí tiền bạc quá đấy. Em thấy không cần thiết mà.
— Không đáng kể. Chỉ cần bạn gái anh vui là được. Bây giờ đi ngủ nhé.
Thùy khẽ gật đầu, cả ngày làm việc mệt mỏi, bây giờ lại thêm chuyện của bố, cô thấy tâm tư mình nặng trĩu, chỉ muốn tìm một góc nào đó tĩnh lặng cho riêng mình để cân bằng lại cảm xúc mà thôi.
Đêm khuya, nằm trên giường, Thùy trăn trở hoài nhưng không ngủ được. Vì không muốn đánh thức người nằm bên cạnh nên ngay cả việc trở mình cô cũng không dám, trong một khoảng thời gian khá lâu, cô chỉ có thể nằm thẳng tắp trên giường. Càng mất ngủ càng nghĩ đến những chuyện phiềm muộn, cô lo lắng cho mẹ ở nhà, cô vừa giận lại vừa thương người bố chỉ biết gây họa của mình, nghĩ đến những ngày tháng sau này, nếu như cô và Dũng có tiến xa hơn, liệu gia đình anh có chấp thuận một đứa con gái có hoàn cảnh gia đình như cô không?
Không biết đã qua bao lâu, Dũng từ phía sau lưng ôm cô vào lòng, hơi ấm nhẹ nhàng phả vào sau gáy.
Thùy hoảng hốt hỏi:
— Em đánh thức anh phải không?
— Không. Anh không ngủ được.
Thùy, anh biết em có chuyện khó nghĩ, anh cũng biết em là một cô gái hiếu thảo. Ngoài mặt em tỏ ra lạnh lùng thế thôi nhưng sự thật là em rất thương yêu gia đình của mình. Anh không biết quãng thời gian trước kia em đã trải qua những tháng ngày như thế nào, cũng không hiểu em phải chịu những ấm ức gì, nhưng có điều này anh có thể cam đoan. Từ nay về sau, bất kể trong cuộc sống có xảy đến chuyện gì với em… cũng sẽ là chuyện liên quan đến anh. Chúng ta sẽ cùng giải quyết. Khó khăn cùng nhau vượt qua. Có anh đồng hành cùng em rồi, em đừng buồn nữa nhé.
Thùy khẽ xoay người, cô nương theo ánh trăng sau rèm cửa để nhìn rõ đường nét mờ nhạt trên khuôn mặt anh, đôi tay vuốt ve nếp gấp nhíu lên giữa hai hàng lông mày rồi nhẹ nhàng nói:
— Bố mẹ anh có khó tính không? Nếu như họ biết em là cô gái xuất thân từ chốn bar sàn, vũ trường… Liệu họ có đồng ý cho chúng mình quen nhau?
— Bản thân anh không nhìn nhận, đánh giá bất kỳ một ai qua môi trường họ sống, cũng như những công việc họ làm. Giá trị và bản chất thật sự của một con người không thể đánh giá qua một vài khía cạnh đơn thuần được. Nếu như anh cũng có những cái nhìn phiến diện giống với người khác thì anh đã không dày công theo đuổi và tiếp cận em.
— Thế anh nghĩ về em như nào?
— Cảm giác ban đầu của anh là tò mò, cuốn hút. Vì ánh mắt lạnh lùng của em đấy. Đôi mắt như muốn thiêu rụi trái tim anh. Rồi đến body chuẩn từng cm này nữa.
— Em biết rồi nhé. Hóa ra, đàn ông ai cũng ham sắc đẹp cả.
— Đối với cái đẹp thì ai cũng thích. Nhưng thích là một chuyện, thích để nhìn và thích để rung động, hình thành cảm giác tò mò, muốn chinh phục lại là một chuyện khác.
— Anh lạc đề rồi nha. Em đang hỏi, nếu như bố mẹ anh biết em từng làm ở quán bar, hai bác có đồng ý cho mình quen nhau không?
— Ai nói chuyện này mà bố mẹ anh biết được? Hơn nữa, người yêu em là anh chứ có phải bố mẹ anh đâu. Em đừng suy nghĩ những chuyện này quá nhiều kẻo mệt đầu, chỉ cần là việc anh muốn làm, không có ai ngăn cản được anh hết.
— Anh có biết rằng, khi nghe được những lời này của anh… em cảm động tới mức nào không? Từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên khiến em cảm thấy cuộc đời này đáng sống, không những vậy, em nghĩ mình phải sống thật tốt nữa đấy.
— Thật vui vì anh có thể lan tỏa được những điều tốt đẹp trong cuộc sống này đến với em. Khuya rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ nhé.
Thùy khẽ gật đầu, cô vùi mặt vào ngực anh và ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt.
***
Chiều hôm sau, Yến và Dương từ Vũng Tàu về đến Hà Nội. Ngay khi đáp xuống sân bay, người của Dương chờ sẵn và đưa Yến về bệnh viện thăm bà theo đề nghị của cô. Trên đường đi, cô mở điện thoại gọi điện cho Thùy nhưng không có người nghe máy. Có lẽ chị ấy đang bận làm việc. Yến tự nhủ rồi lặng lẽ cất điện thoại vào túi xách. Trải qua hành trình di chuyển mệt mỏi, đôi mắt cô buồn buồn, nhìn qua ô cửa kính xe, Yến chăm chú nhìn quang cảnh nhộn nhịp hai bên đường phố. Cũng không biết từ khi nào, cuộc sống của cô gắn liền với nhà hàng, khách sạn 5 sao, đi xe sang, có người đón rước. Đây chẳng phải cuộc sống sung túc mà cô vẫn hằng mong ước ư? Tiền tiêu không phải nghĩ, có người đưa kẻ đón… Cớ sao cô lại buồn??
Về đến bệnh viện, Yến vui vẻ xách những túi đồ lớn nhỏ tiến về phía phòng bệnh của bà, khi đôi chân dừng bên ngoài hành lang, cô nghe được giọng nói của bà đang trò chuyện vui vẻ cùng nhân viên chăm sóc đặc biệt. Yến không đẩy cửa vào mà kiên nhẫn đứng bên ngoài dỏng tai lắng nghe:
— Cháu nói thật nhé, cháu gái của bà xinh xắn thật ấy. Không những xinh mà còn ngoan hiền, lễ phép nữa. Xinh xắn như vậy bảo sao được Chủ tịch của Tập đoàn Thiên Hoàng quan tâm như thế.
Bà Nhật tò mò hỏi lại:
— Chủ tịch Tập đoàn Thiên Hoàng là ai cơ? Cô nói gì tôi không hiểu.
— Cháu tưởng bà biết chuyện rồi. Chủ tịch là người đàn ông cao khỏe, đẹp trai ngời ngời, thỉnh thoảng cậu ấy mặc vest qua đây thăm bà và cô Yến đó.
— Cậu ấy… là Chủ tịch à?
— Vâng. Bà không biết ấy chứ. Danh tiếng của Thiên Hoàng Group ở Hà Thành này ai ai cũng biết. Một tập đoàn phát triển mạnh về khai thác khoáng sản, xây dựng cầu đường, bây giờ lại chuyển qua khai thác năng lượng tự nhiên, ngoài ra còn kinh doanh bất động sản, trang sức đá quý… Tiền tiêu ba đời không hết bà ạ.
— Giàu vậy sao?
— Giàu lắm. Cháu cũng không tưởng tượng được là giàu cỡ nào. Cháu gái của bà được gả vào gia đình danh gia vọng tộc như vậy đúng là có phước lắm đấy.
— Không. Cô đừng suy đoán tùy hứng như vậy. Cháu gái tôi có bạn trai rồi. Cậu ấy là bộ đội biên phòng đóng quân ở biên giới Tây Bắc. Còn cậu thanh niên Chủ tịch gì đó… chỉ là bạn thôi. Chính miệng cậu ấy nói với tôi là hồi xưa theo đuổi cháu gái tôi nhưng không thành. Hai đứa nó bây giờ là bạn bè tốt. Cô đừng hiểu lầm kẻo cháu gái tôi biết nó lại giận.
— Ôi, thế ạ. Cháu cứ tưởng cô Yến và Chủ tịch là một đôi. Nhưng mà nhìn hai người họ xứng đôi lắm ấy bà ơi. Cô cậu ấy đi bên nhau chẳng khác gì diễn viên điện ảnh trên tivi. Bà bây giờ lớn tuổi rồi mà vẫn đẹp lão, phúc hậu như vậy, chẳng trách cô cháu gái cũng tươi tắn như hoa.
— Cảm ơn cô.
Bà Nhật mỉm cười vui vẻ vì lời nhận xét chân thành ấy.
Đứng thêm một lát, Yến đưa tay lên gõ cốc cốc rồi cô đẩy cửa bước vào. Vừa đi cô vừa ồn ào nói:
— Con chào bà!
Em chào chị!
— Bà ơi, con về rồi đây. Bà thấy trong người thế nào rồi ạ? Hôm nay bà ăn được nhiều không? Bà có nhớ con không?
Nhân viên chăm sóc đặc biệt của bà Nhật nhanh tay nhận lấy những túi đồ lỉnh kỉnh mà Yến mua về. Bà Nhật ngồi trên giường dịu dàng nói:
— Bà khỏe, thấy trong người rất dễ chịu, thoải mái. Con đi đường xa có mệt không? Công ty cho đi Vũng Tàu ăn nhiều hải sản quá hay gì mà hai má phúng phính lên thế kia?
— Nhìn con béo lắm ạ? Tại con ăn nhiều nên thế đó. Chắc con phải giảm cân thôi.
— Bà đùa đấy, mũm mĩm một chút mới xinh. Sao con mua nhiều thứ vậy, tiền ở đâu mà mua sắm nhiều thế? Mới đi làm một thời gian… phải biết tiết kiệm chứ?
Yến nhìn những túi đồ lớn nhỏ đặt trên bàn, trên đó là nhân sâm, tổ yến, thuốc bổ và một số đặc sản biển Dương đặc biệt cho người chuẩn bị để cô mang về làm quà cho bà. Cô làm gì có tiền để mua những thứ đó. Nhưng cô trót nói dối bà đi du lịch cùng công ty nên bây giờ thuận miệng đáp:
— Con có mua đâu, đây là quà của công ty con chuẩn bị cho những cá nhân lao động chăm chỉ đấy bà ạ.
— Thế à. Công ty tốt quá.
Yến ngồi trò chuyện với bà một lát thì điện thoại đổ chuông, nhìn tên người gọi, cô nhanh chân bước ra ngoài hành lang và kết nối cuộc gọi.
— Chị Thùy, em nghe đây!
— Đi Vũng Tàu về có quà gì không hả?
Thùy vui vẻ đáp lời trong điện thoại.
— Có quà. Khi nào chị rảnh em mang qua cho.
— Tối nay rảnh nè. Lên bar giải ngố chút không? Lâu lắm rồi chị không đi bay nhảy. Nhớ quá.
— Em vừa đi xa về còn hơi mệt, hay là để hôm khác hả chị?
— Hôm khác thì em phải ở bên Chủ tịch, thời gian nào đi chơi nữa. Nhưng mà thôi, em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Chị nói đùa ấy.
— Lát nữa em tắm gội xong chắc sẽ hết mệt. Tối nay chị em mình gặp nhau nhé. Nhắn em địa chỉ, em mang quà sang cho chị rồi chúng mình lên bar uống vài ly.
— Có chuyện muốn tâm sự với chị phải không?
— Em có gì giấu chị đâu mà phải tâm sự. Lâu không gặp chị nên thấy nhớ thôi.
— Nỡm. Thôi được rồi, chị tan làm đã nhé. Tối gặp nhau. Để chị gửi địa chỉ qua box chat.
— Vâng. Tối em qua nhé. Chị đi đường chú ý an toàn nha.
Sau bữa tối, Yến sửa soạn tắm gội và rời khỏi bệnh viện. Cô gọi taxi đi đến địa chỉ Thùy gửi, vừa bước vào phòng, Yến ngỡ ngàng khi thấy căn phòng bà chị sang chảnh như công chúa. Yến không nhịn được mà buột miệng khen:
— Không ngờ bà chị em lại giàu như này. Sắm toàn đồ đắt tiền thôi. Chiếc giường này hôm em thấy quảng cáo trên mạng, hình như mấy chục triệu hay sao ấy. Nhìn thích quá. Em nằm thử được không?
— Màyy cứ giả vờ lễ phép. Thích thì cứ nằm, sao phải khách sao vậy chứ. Quà gì cho chị đây?
— Mực khô, yến sào cả mấy bánh kẹo gì ấy, Chủ tịch cho nhân viên chuẩn bị, em cũng không biết đâu. Nhưng mà sao chị sửa sang chỗ ở nhìn chất thế??
— Chị làm gì có tiền. Anh Dũng mua tất đấy.
— Anh Dũng?? Anh Dũng nào ạ??
— Còn anh Dũng nào nữa. Anh Dũng trợ lý của Chủ tịch đó.
— Ghê nha. Hai người kết nối với nhau từ khi nào mà em không biết. Rõ ràng lúc trước em thấy có gì đó sai sai rồi mà hỏi kiểu gì chị cũng một mực từ chối.
— Không nói chuyện của chị nữa. Nói chuyện của em đi. Tình hình sao rồi??
— Chuyện gì đến cũng phải đến thôi. Em và Chủ tịch đã…
— Ừ. Chị hiểu.
— Em không sợ điều gì cả, nhưng mà không hiểu sao, càng ở gần, càng tiếp xúc với Chủ tịch… em lại bị mê phong thái đĩnh đạc của người đàn ông ấy. Hợp đồng những 1 năm. Cứ như thế này… liệu em có thể không nảy sinh tình cảm với anh ấy được không?
Em biết điều này là bất lợi đối với em, bởi, em không phải là đích đến cuối cùng mà Chủ tịch mong đợi, nếu em phát sinh tình cảm… người đau khổ sẽ là em. Nhưng em thực sự không có cách nào ngăn cản con tim thôi rung động trước anh ấy. Phải làm sao để giữ được một cái đầu lạnh khi mà ngày đêm quấn quýt bên họ kia chứ?
— Những chuyện khác thì không biết, nhưng đúng là, động đến tình cảm thì khó nói thật. Là chị thì chị cũng không biết phải làm sao. Nhưng mà cứ kệ đi đã. Trước mắt cứ lạc quan yêu đời, chuyện ngày mai thì cứ để ngày mai tính. Đợi chị make up một lát rồi mình đi nhé.
— Vâng.