Ánh sáng ngày dài dần tắt lịm, màn đêm dần buông, chiếc du thuyền xa hoa với hệ thống đèn trang trí tinh xảo giờ đây sáng lấp lánh giữa đại dương mênh mông. Dương và Yến cùng nhau ăn tối trên boong tàu lộng gió. Cả buổi cứ nghĩ tới việc phải “dùng thân báo đáp Chủ tịch” nên tâm trạng của cô căng thẳng, khắc khoải không yên. Sau khi ăn xong, Yến ngập ngừng nói:
— Bây giờ anh ngồi ở đây, không được di chuyển đi đâu nhé!
Dương tò mò hỏi:
— Lý do cô muốn tôi ngồi ở đây là gì?
— Anh cứ làm theo là được rồi.
Yến đỏ mặt bối rối đáp. Nhìn biểu hiện ấy của cô, Dương hí hửng nghĩ ra một tình huống khác, chắc hẳn cô nàng muốn dành cho anh điều gì đó đặc biệt đây. Dương không nhịn được mà bất giác mỉm cười, đồng thời gật đầu không do dự:
— Được, tôi sẽ làm theo lời cô nói!
Sự thật là Yến muốn đi tắm. Nhưng ngặt nỗi, thiết kế phòng tắm quá đỗi mờ ám, toàn bộ đều là thủy tinh trong suốt. Lỡ như cô đang tắm mà Dương ngang nhiên đi lại… Như thế thì xấu hổ không biết che mặt đi đâu. Chính vì vậy cô mới yêu cầu Dương ngồi cố định ở trên boong tàu.
Tắm xong, Yến mặc lên người chiếc váy ngủ 2 dây màu đen, vạt váy mỏng tang vừa chạm đến gối, ngực như ẩn như hiện. Đứng trước gương, Yến đưa tay lên lau đi lớp sương mờ phủ trên bề mặt gương, cô thấy sắc mặt mình hơi khó coi. Không đúng, nói chính xác hơn là, tâm tư của cô vì nghĩ đến chuyện trao đổi giao dịch quá nhiều nên nét mặt cứng đờ ra, không còn chút cảm xúc tự nhiên nào cả. Yến đưa hai bàn tay đặt lên mặt, khẽ vỗ nhẹ để sắc mặt tươi tắn hơn, sau đó, cô tô một lớp son hồng lên môi. Cuối cùng, dáng vẻ trong gương đã biến thành quyến rũ. Yến cứ đứng nhìn ngắm mình như thế thật lâu, sau cùng cô tự nhủ:
— Không sao đâu. Chắc chắn sẽ không sao cả. Cũng chỉ là làm chuyện đó thôi mà… Người ta đã vì mình mà làm nhiều chuyện tốt như thế… Một lần, hay ngàn vạn lần… Nếu anh ta muốn thì đều xứng đáng cả!
Không sao… Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi!!
Không lâu sau đó, Yến chậm rãi rời khỏi phòng ngủ và tiến về hướng boong tàu. Dương đứng ngay sát boong tàu, có vẻ như anh đang ngắm nhìn cảnh biển giữa đêm tối mù mịt, chiếc áo sơ mi màu đen Dương mặc trên người khiến anh như hòa tan vào khoảng biển đen kia. Yến rót hai ly rượu đi đến gần Dương và đưa cho anh một ly.
Cô thấp giọng hỏi:
— Anh đang nghĩ gì vậy?
Dương đáp lời bằng chất giọng khàn khàn:
— Tôi đang nghĩ, ở nơi này một hai ngày thì tạm được, nếu ở lâu sẽ thấy đơn điệu, vô vị.
Yến khẽ nhấp môi ngụm rượu, cô hồn nhiên tâm sự:
— Lúc còn nhỏ, ông tôi thường kể cho tôi nghe những mẩu truyện cổ tích của Việt Nam và những truyện cổ tích nổi tiếng thế giới, như là Andersen, truyện cổ Grimm…
— Ừ. Rồi sau đó thế nào?
— Thỉnh thoảng tôi vẫn hay tưởng tượng rằng, nếu như sau này có dịp được lênh đênh trên biển khơi, nửa đêm, khi thuyền đi qua một mỏm đá nào đó, nói không chừng tôi sẽ có cơ hội được gặp Mỹ Nhân Ngư nằm phơi mình vào buổi đêm để nghe tiếng sóng vỗ rì rào…
— Trẻ con!
Dương kiệm lời nhận xét, đồng thời anh khẽ nhấp môi ly vang, quay người lại nhìn Yến rồi bỗng chốc ngẩn ngơ…
Tại sao cô ấy lại ăn mặc như thế này kia chứ? Cô ấy không biết được rằng, nơi này chỉ có 2 người duy nhất, hoàn toàn không có người thứ ba. Với bộ trang phục sexy như hiện tại… thực sự là một điều bất lợi đối với cô. Vì anh cũng là đàn ông mà, làm sao có thể vượt qua được cửa ải sắc đẹp khó cưỡng này đây?
Hic, chiếc váy này thật khó hiểu mà. Đã hở hang rồi lại còn khêu gợi nữa, nhìn Yến hiện tại còn hấp dẫn hơn cả mấy cô nàng trên ảnh bìa tạp chí đặc biệt mà cánh mày râu hay xem. Còn nữa, dường như Yến không mặc cả áo ngực thì phải, nhìn hai kích thước tròn tròn, có chỗ lại lộ rõ trên nền vải mềm mại kia thật khiến cho tâm trí của ai đó trở nên hỗn loạn. Cô ấy đang muốn làm gì đây? Nhẽ dặn anh ngoan ngoãn đứng trên boong tàu để ra mắt màn xuất hiện đặc biệt này??
Nếu đúng là như vậy thì anh nghĩ, kế hoạch của cô nàng đã thành công rồi đấy.
Yến nhẹ nhàng bước đến lan can, bên dưới là đại dương mênh mông, cô tựa lưng vào lan can, nghiêng người đến phía trước, giang rộng hai tay đón gió biển như đang bay và cao hứng cất giọng:
— Anh thử nói xem, nếu như nhảy xuống từ đây, liệu Mỹ Nhân Ngư có đến và đỡ tôi không?
— Vớ vẩn!
Dương khẽ thì thầm, anh hoảng hốt chạy đến vươn tay ra kéo cô vào ngực mình.
Cơn gió biển từ đâu ùa đến thổi tung mái tóc cô, làn váy bay phấp phới, cô nép vào lòng anh, bàn tay anh dịu dàng ôm lấy cô rồi quay người lại chắn gió giúp cô.
Ngọn hải đăng từ xa chiếu sáng loang loáng, mắt cô dường như có hơi nước sóng sánh. Im lặng hồi lâu, Yến chậm rãi cất lời:
— Anh đang nghĩ gì vậy?
Dương ngập ngừng đáp:
— Ừmm… tôi nghĩ, cảm giác đứng ở trên boong tàu như thế này rất tuyệt!
— Thật không?
— Thật… Vì được ôm cô như thế này…
Lời nói dịu dàng ấy khẽ mơn man trên mái tóc rối bời của Yến, cô thấy trong lòng xuất hiện cảm giác rung động, xốn xang đến khó tả. Khẽ kiễng chân, Yến vòng tay ôm lấy cổ Dương, cả thềm ngực căng đầy ghì sát vào người anh. Dương mở to mắt vì ngạc nhiên, anh thực sự không hiểu nổi những tín hiệu mà Yến đem đến có nghĩa là gì… Nhưng mà, nếu như cô tiếp tục có những động thái như thế này, nơi cứng thép trong người anh sẽ không thể nào chịu đựng được nữa đâu.
Dương khẽ nâng cằm Yến lên, trong đêm tối, Yến thấy đôi mắt anh chứa đựng sự khao khát vô hình, cô lúng túng hỏi:
— Ôm tôi… có gì mà thích?
Bên ngoài này gió lạnh quá, tôi muốn đi xuống dưới.
Yến dứt khoát rời khỏi vòng tay đầy cám dỗ cùng ánh mắt như muốn thiêu rụi của Dương, cô rảo bước đi thật nhanh, ai ngờ, đôi chân vừa bước đến gần cầu thang thì từ phía sau lưng có một sức mạnh thật lớn kéo lấy tay cô. Yến mất thăng bằng, cả người ngã vào vòng tay của Dương. Đôi môi anh nhanh chóng phủ xuống, hôn sâu đến bất tận. Yến nhắm chặt mắt, đôi tay anh ôm lấy cô, trong giây lát bế bổng cô lên và sải bước tiến về phòng ngủ.
Bức màn màu trắng che khuất những cơn gió đang ngày một thổi mạnh, ngoài khơi xa, những cơn sóng đang nhấp nhô vỗ vào bờ đá. Đèn sáng trong khoang thuyền vụt tắt, căn phòng nhuộm dần một màu đen…
— Tôi muốn em…
Dương đặt Yến nằm xuống chiếc giường êm ái, cả cơ thể anh bao trùm lấy cô, che chắn cho cô, đôi môi thì thầm những lời tình ý.
Yến không đáp lời, ngược lại, cô chủ động quấn lấy anh, đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc kia, đôi môi thì áp lên bờ môi quyến rũ của anh. Dương đứng hình mất mấy giây, sự chủ động này của cô thực sự là ngoài mong đợi của anh. Tại sao cô ấy lại có những khoảnh khắc đáng yêu như thế này?
Bóng đêm mờ nhạt, tiếng sóng biển càng lúc càng mãnh liệt. Trên du thuyền hơi chồng chềnh dường như sắp xảy ra một trận phong hoa tuyết nguyệt…
Trên nền ga trải giường màu tím, hai thân thể nam nữ không một mảnh vải cứ thế gối lên nhau, người con gái nằm bên dưới, gương mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi. Đôi bàn tay không an phận của Dương chu du khắp nơi trên cơ thể tuyệt mỹ của Yến, bất cứ chỗ nào anh cũng muốn động chạm và khám phá. Từ kích thước căng đầy nơi thềm ngực đến chiếc eo nhỏ xinh… Và khi những ngón tay mang tính thám hiểm kia tọa lạc ở nơi mật tư, não bộ Dương như muốn nổ tung ra, anh chỉ muốn chôn sâu thật sâu thân mình vào nơi quyến rũ mê người ấy ngay tức khắc.
Dương thấy cổ họng mình khô khốc, anh cất giọng thì thầm:
— Em thực sự muốn làm chuyện đó cùng tôi chứ?
Yến khẽ gật đầu, cô “ưm” một tiếng như đồng tình, đồng thời đôi chân quấn lên người anh như khẳng định sự dâng hiến tình nguyện. Dương chỉ chờ có vậy, thực lòng anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, khi nghe được tiếng thở gấp của Yến, anh cúi xuống khóa môi cô, nơi nóng rực cứng thép kia chậm rãi tiến vào lối nhỏ. Yến căng thẳng nhắm nghiền đôi mắt, đôi tay cô bám lấy ga trải giường để phân tán cơn đau như muốn xé rách cơ thể mà anh đem đến. Tại sao lại đau như thế này nhỉ? Cô đã từng tưởng tượng, từng sợ hãi không biết bao nhiêu lần… nhưng không nghĩ cảm giác lại đau đến thế.
Khi anh tiến thêm vào chút nữa, cảm giác đau đớn kia như nhân đôi khiến cô không nhịn được mà buột miệng rên rỉ.
— Dương… Tôi đau lắm…
Yến định nói thêm gì đó nhưng đôi môi anh đột ngột phủ xuống và nuốt hết những lời nói của cô vào cổ họng, nụ hôn của anh giống như thôi miên, hành động dịu dàng này như muốn chia sẻ cơn đau mà Yến đang phải chịu đựng. Anh biết chứ, anh hiểu tất cả những đau đớn mà Yến đang trải qua, nhưng mà, nơi nhỏ bé kia như có ma lực khủng khiếp, nó mang đến cảm giác vui sướng có thể nhấn chìm hết thảy. Mà kiểu vui sướng mang theo chút cảm giác đau đớn này lại khiến từng lỗ chân lông trên người anh như sống lại sau một trận tai kiếp, nó thức tỉnh, gào thét trong sung sướng.
Bất chợt, đôi môi của Dương nếm phải vị mặn của nước mắt, anh vội dừng lại, cuống quýt hôn lấy dòng lệ kia. Thái độ dịu dàng hỏi:
— Em có đau không?
— Có một chút…
Giọng Yến yếu ớt, cô nhẹ nhàng buông tấm trải giường ra và ôm lấy Dương. Lát sau cô lại nói:
— Tôi đã sẵn sàng rồi… Anh cứ tiếp tục đi.
Khoảnh khắc ấy, Dương thấy trái tim mình đau nhói, một cảm giác tổn thương khẽ len lỏi trong tâm trí. Anh muốn làm chuyện đó với cô xuất phát từ rung động chân thành chứ hoàn toàn không vì bất kỳ điều gì khác, ngược lại, thái độ của cô nàng là gì đây? Cô ấy chỉ xem việc này giống như báo đáp anh thôi ư??
Yến thấy Dương dường như bị phân tán tư tưởng, cô chủ động rướn người, thân dưới nhích lên ôm trọn lấy vật đàn ông của anh. Linh hồn của Dương giống như được triệu hồi, anh lập tức gia tăng cường độ, hạ thấp eo xuống, điên cuồng tiến vào nơi mình khao khát đến cực hạn kia… Ngay thời khắc gặp phải tấm màng chắn mỏng manh ấy, Dương bỗng chốc ngẩn ngơ, anh cúi xuống nhìn Yến bằng thái độ dịu dàng và trân trọng hơn hết thảy bất kỳ điều gì trên đời này.
Thế nhưng, khoảnh khắc ấy Dương lại buột miệng nói một câu cực kỳ trái ngược với suy nghĩ của mình:
— Từ nay về sau, bất kỳ thứ gì em muốn… Tôi đều có thể cho em. Ngoại trừ tình yêu…
Yến khẽ gật đầu, có trời mới biết tâm can cô đang tổn thương đến mức nào. Rõ ràng cô đã xác định đây chỉ là một cuộc giao dịch, vậy tại sao cô lại đau lòng? Phải chăng, thứ cảm xúc phức tạp này là bởi, cô trót rung động trước người đàn ông này ư? Vì thích nên cô mới đau lòng? Vì thích nên mới hy vọng sẽ có được tình yêu của anh?? Yến nuốt nghẹn, cô khẽ đáp:
— Cảm ơn anh!
Yến nhắm mắt lại, thả lỏng người nghênh đón từng đợt thâm nhập mạnh mẽ của Dương. Cơn d,ục tình trong người đàn ông ấy lúc này bùng phát mạnh mẽ, Dương thẳng lưng, đi vào nơi sâu nhất, phá tan lớp chướng ngại và hòa tan vào cơ thể cô.
Con thuyền lênh đênh trên biển, đong đưa không theo một quy luật nào, va chạm với trùng trùng sóng biển, điệp điệp theo con nước. Người bên trong khoang thuyền không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì ở thế giới ngoài kia nữa.
Khoảnh khắc hai thân thể nối liền khăng khít với nhau ở tư thế nguyên thủy nhất, Yến bỗng nhớ tới câu chuyện lúc mình còn nhỏ. Lần ấy, Yến được bà cho đi chơi công viên, cô mê mẩn những khóm hoa tươi đẹp bên cạnh hồ nước rộng lớn. Ngày đó cô luôn muốn ngắt những bông hoa ấy, chỉ vì nhìn nó quá đẹp. Thế là trong lúc không ai chú ý, Yến đã ngắt 3 bông hoa to nhất, đẹp nhất. Đến khi về đến nhà, những bông hoa ấy đã trở nên héo rũ. Yến không nhịn được mà khóc lóc một hồi không thôi. Bà biết chuyện liền nói, nếu không phải vì cô quá tham lam, muốn ngắt những bông hoa ấy làm của riêng thì nó sẽ không tàn sớm như vậy. Đóa hoa kia không thuộc về cô, nó thuộc về thiên nhiên, cũng giống như bây giờ, người đàn ông này cũng không thuộc về cô. Cho dù cô dâng hiến thứ quý giá nhất cho anh ấy… thì sau cùng, cô vẫn chẳng thể có được trái tim của người đàn ông ấy.
Dương rất muốn cố gắng điều chỉnh tốc độ thâm nhập vào bên trong cơ thể Yến, anh muốn mình nhẹ nhàng hơn, nhưng mà, một giây sau, rồi lại một giây sau đó… Niềm vui sướng cực hạn mà cô đem đến khiến anh quên hết tất cả, chỉ muốn thông qua mỗi lần thúc tiến cùng cô lên tận thiên đường mà thôi.
Âm thanh rên rỉ đứt quãng của Yến khiến người Dương thấy râm ran, thời điểm anh tiến vào sâu hơn, tiếng thở dốc của cô đàng đè nén, càng vỡ vụn. Đến tận giây phút cuối, hai thân thể quấn quýt ôm lấy nhau, ngủ thật say trong làn gió biển mơn man..