Khương Duật vừa rời đi, một lúc sau có tiếng gõ cửa vang lên. Chúc Nhã Đan thở dài.
- Vào đi.
Nhận được sự đồng ý, mấy cô người hầu lần lượt bước vào, mang theo rất nhiều đồ, một cô người hầu đại diện nói:
- Chúc tiểu thư, đây là một số đồ ông chủ đã mua cho cô.
Nhã Đan nghe vậy thì đưa mắt nhìn những bộ đồ trên tay bon họ. Nhìn sơ qua Nhã Đan có thể nhận thấy toàn bộ đều là hàng hiệu, đa số là đầm và váy. Không đúng, thật chất là không có một bộ đồ bộ hay một cái quần nào. Nhã Đan nhíu mày.
- Không có cái nào có quần sao?
Cô người hầu nghe vậy mỉm cười.
- Đây chỉ là một số, số còn lại đang chuyển đến.
Nhã Đan kinh ngạc, nhiều như vậy chỉ mới là một số? Còn có cả mấy số còn lại ư? Nhã Đan than thầm, không biết là nên cảm kích vì ông chú này quá tốt với cô hay nên thế nào khác nữa.
Cô người hầu lại tiếp tục nói:
- Chúc tiểu thư, chúng tôi mang số đồ này để vào tủ cho cô nhé.
Nhã Đan mỉm cười hơi gật đầu xem như cảm ơn họ. Nhìn theo hướng người hầu Nhã Đan thật sự trố mắt. Vừa rồi Nhã Đan còn nghĩ cái tủ phải lớn đến đâu mới có thể đựng hết số đồ này không ngờ nó to hơn cô tưởng tượng. Phải gọi nó là căn phòng chứ cái tủ gì? Nó như là một căn phòng... không phải mà nó chính là một căn phòng to lớn dùng để chứa đồ, bên trong là những giá treo và kệ, giá treo được xếp thành mấy hàng ở giữa như ở cửa hàng, mấy kệ tủ thì xếp liền nhau sát vách tường.
Vẫn còn đang kinh ngạc, đám người hầu sắp xếp xong quần áo liền cúi đầu chào rồi ra ngoài. Nhã Đan bước đến trước "cái tủ" nó có hai cánh cửa kéo bằng kính theo kiểu sử dụng khung hợp lớn cao cấp đảm bảo cách âm, cách nhiệt, chống bụi… kiểu cửa này thì Nhã Đan từng đọc được qua bài báo trên mạng và cũng từng nhìn thấy ở những cửa hàng lớn.
Căn phòng bên ngoài đã rộng, "cái tủ" này cũng không kém căn phòng bên ngoài. Đây có thể xem là hai căn phòng liền nhau không?
Bên trong "cái tủ" có đèn mâm ốp trần hiện đại làm điểm sáng chính giữa, xung quanh là mấy cái đèn led ốp trần phụ họa. Nền nhà được lát bằng gạch màu trắng vân mây cao cấp. Đúng là người giàu có khác!
Sự kết hợp giữ đèn, gạch trắng cao cấp và tường trắng khiến "cái tủ" cành sáng chói, thoáng mát hơn. "Cái tủ" này thật xa hoa, lộng lẫy nó bằng cả cái nhà của cô không chừng. Nhã Đan vào rồi cũng không muốn ra...
- Muốn ở trong đó luôn sao?
Đang chìm đắm trong vẻ đẹp của "cái tủ" bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của Khương Duật xuất hiện bên tai khiến Nhã Đan thay đổi sắc mặt.
Cô xoay người lạnh nhạt nhìn hắn.
- Chú mua nhiều thế làm gì?
Không biết hắn nghĩ gì, chỉ nhìn cô một lúc rồi cười khẩy.
- Tôi dư tiền, mua cho em một số thì có sao?
Chúc Nhã Đan nhìn vẻ bất cần biến thái của Khương Duật. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét.
- Tôi cần chắc?
Khương Duật nhanh như chớp đến cạnh cô lôi cổ cô từ trong tủ ra ngoài. Sắc mặt hắn không còn vẻ đùa cợt như lúc nãy. Nhã Đan có chút kinh ngạc, giây trước còn bất cần giễu cợt, giây sau đã chín chắn trưởng thành.
Khương Duật nắm tay cô nhẹ nhàng dẫn cô ra khỏi phòng. Nhã Đan cũng không có ý định phản kháng dù sao trong tay hắn vẫn có điểm yếu của cô. Tốt nhất vẫn là nên nghe lời hắn.
Khương Duật dẫn cô xuống phòng ăn, nhìn chung quanh căn phòng ăn rất rộng tách biệt với khu bếp, đúng là một nơi xa hoa...
Thấy vẻ mặt thất thần ngơ ngác của Nhã Đan, Khương Duật nhếch mép cười.
- Từ từ làm quen đi, từ giờ em còn phải sống ở đây dài dài.
Nhã Đan liếc mắt nhìn hắn, ông chú này thay đổi sắc thái rất nhanh... đúng là kỳ quặc.
- Chú tên gì vậy?
Chợt nhớ, hắn cứu cô hai lần nhưng cô vẫn chưa biết tên hắn. Dù không thích hắn thế nào cũng không thể quên ân cứu mạng của mình. Hắn nhếch mép cười đi đến chỗ ngồi trước, đưa mắt nhìn cô hắn nhàn nhạt đáp:
- Khương Duật.
Bàn ăn thịnh soạn nhanh chóng được người hầu dọn ra. Nhã Đan trố mắt nhìn đống thức ăn hấp dẫn trên bàn. Những thứ này cô đều từng thấy trên internet, đã từng mười hai giờ đêm bụng đói cồn cào lấy ảnh ra xem cho đỡ đói không ngờ có một ngày nhìn thấy chúng ngoài đời thật.
Đôi mắt Nhã Đan như bóng đèn mới được thay sáng chưng lên, cô ngước mắt nhìn Khương Duật, miệng không nhịn được nụ cười rạng rỡ.
- Tôi ăn được chứ?
Khương Duật thấy biểu cảm thích thú của cô, hắn mỉm cười ôn nhu:
- Đương nhiên.
Nhã Đan nhanh chóng cầm đũa lên và cắm cúi ăn không để tâm đến hắn.
Đầu tiên Nhã Đan lấy một cái cánh gà sau đó là một con cá lớn. Rồi lại quay sang cái đùi gà, mề gà,... lần lượt từng món ăn trên bàn tất thảy đều vào bụng cô trong khoảng thời gian không đến hai chục phút.
Khương Duật ở đối diện từ đầu đến cuối không hề động đũa. Hắn dựa vào lưng ghế khoanh tay trước ngực ngắm nhìn Nhã Đan ăn một cách thoả thích.
Đến lúc chiếc bụng no căn, Nhã Đan mới ngã người dựa vào thành ghế ợ một cái xoa xoa chiếc bụng. Lâu rồi mới được ăn thoả thích như vậy... ánh mắt cô vô tình va chạm vào ánh mắt của người đối diện.
Hắn nhìn cô bằng một đôi mắt kỳ lạ, Nhã Đan nhíu mày. Lúc này cô mới nhận ra bát cơm của Khương Duật còn nguyên cả đôi đũa hắn cũng chưa động đến. Đưa mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, toàn bộ đều bị cô ăn sạch. Nhã Đan cười cười:
- Chú giàu vậy... nhà bếp chắc còn thức ăn chứ phải không?
Khương Duật im lặng, sắc mặt vẫn không thay đổi. Chúc Nhã Đan bỗng nhiên cảm thấy gượng vô cùng. Cô đến đây chắc chắn là thân phận người hầu, là con nợ. Thế mà chủ còn chưa động đũa đồ ăn đã bay hết vào bụng cô. Tự gõ vào đầu hai cái, sao có thể vì đồ ăn mà không suy nghĩ như thế? Đã ăn nhờ ở đậu mà còn... haizz mất mặt quá đi...
Khương Duật thấy biểu hiện của cô, hắn nhếch mép đứng dậy.
- Đi thôi.
Nhã Đan vô thức đứng dậy đi theo hắn, ra đến cửa cô mới tỉnh hẳn đứng lại hỏi hắn:
- Đi đâu?
Khương Duật nhanh như chớp đẩy cô vào tường, hai tay hắn chống chặn hai bên hòng ngăn không cho cô có đường chạy trốn. Thấy không thể chạy Nhã Đan đành đối mặt, hắn tỏ thái độ rất kì lạ trên môi còn nở nụ cười bí hiểm. Hắn cúi đầu đưa mặt đến gần mặt cô, khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy gương mặt hoàn hảo không tì vết và đôi lông mi dài mượt đen láy. Khương Duật nhếch mép nói nhỏ vào tai cô:
- Em ăn no rồi, đến lượt tôi ăn em...!