Chỉ Vì Em Và Người Đó Giống Nhau?

Chương 16: Chương 16




Em còn gọi chú thì ngày mai đừng mong xuống giường.

Khương Duật "nhẹ nhàng" đe dọa cô một câu. Nhã Đan bất giác run người, cô không mở miệng nói thêm một câu nào chỉ lo nhặt tài liệu lên. Mấy thứ tài liệu này ngày mai phải ký hợp đồng mà hắn làm rơi rớt thế này thì ngày mai ký kiểu gì? Tuy cô theo hắn lên công ty chỉ ăn không ngồi rồi nhưng cô nhớ, đây là sắp tài liệu Mỹ Trang dặn cô đưa cho Khương Duật, cô vẫn nhớ mà.

Nhìn chung thì có mười mấy tập tài liệu, hầu như cái nào cũng rơi rớt giấy ra. Nhã Đan bất lực ngồi bệt xuống sàn đọc từng cái rồi xếp vào.

Đúng là già rồi sinh tật, cái này rõ là đang làm khó cô, không muốn cô vào thì cứ nói, cần gì cô mới vào đã bắt cô sắp lại từng cái một. Giờ tận mười mấy sắp, biết cái nào là cái nào. Nhã Đan khó chịu ra mặt:

- Chú... đúng là biết làm khổ người khác. - Vẻ mặt cô bực dọc thấy rõ.

- Đừng nhặt nữa... để Khắc Hạo làm...

Khương Duật nhìn Nhã Đan cặm cụi nhặt rồi đọc từng cái để xếp vào như một cô người hầu. Hắn nhíu mày khó chịu kéo tay cô dậy. Nhã Đan trừng to mắt với hắn, cô nhất quyết không đứng dậy.

- Anh có giỏi thì ngồi xuống nhặt với em đi... cái gì cũng Khắc Hạo, em vô dụng thế sao?

Cô khó chịu quát vào mặt hắn. Mấy thứ này Mỹ Trang nói với cô là những tài liệu quan trọng. Cả ngày trời mới có một công việc làm. Giờ thì hay rồi, bị ông chủ phá hết rồi, sắp xếp lại chắc tầm mấy tiếng chứ ít ỏi gì.

Điều khiến cô tức giận chính là hắn luôn không xem cô là thư kí, có việc gì cũng gọi Khắc Hạo...

Khương Duật định mở lời phản bác đã bị Nhã Đan cướp lời nói trước:

- Anh không cho em làm tiền lương em sẽ không nhận...

Khương Duật nhìn vẻ mặt khó chịu của Nhã Đan trong lòng hắn càng khó chịu hơn. Nhìn cô cặm cụi nhặt từng tờ hắn thầm tự trách, sao hắn lại có thể quơ đổ cả mớ như vậy? Đóng tài liệu này là Nhã Đan mang vào. Không nói hắn cũng biết nguyên ngày bắt cô ngồi yên một chỗ đã phát tức, khó khăn lắm Mỹ Trang mới giao việc cho cô, ấy vậy mà một giây tức giận hắn đã quơ đổ cả mớ "niềm vui" của Nhã Đan, nói không chừng bây giờ cô đang rất giận hắn...

Chó má thật sự. Nghĩ mọi cách để người ta hết giận ấy vậy mà lại làm người ta giận thêm. Khương Duật thật muốn tự tát cho mình bạt tay, hắn nhớ hắn thông minh lắm mà? Đâu có manh động như thế, sao hôm nay lại không biết suy nghĩ thế?

Thấy ông chú khó ưa nào đó vẫn đứng ngây ra đó không có ý định giúp đỡ. Trong lòng Nhã Đan càng buồn bực hơn. Cô thở một hơi dài rồi không cần nhìn gom lộn xộn tất cả lại.

- Tôi đem cái này về phòng lát nữa sẽ mang sang cho chú.

Nói rồi Nhã Đan ôm một chồng tài liệu về phòng. Cô thà về phòng vừa tức giận vừa làm còn hơn nhìn thấy bản mặt hắn tức giận không làm được gì.

Khương Duật ngây người trong giây lát, khi hắn định hình lại định đuổi theo thì cô đã đi mất.

Hắn đi xuống phòng cô định gõ cửa thì vô tình nghe mấy cô người hầu bàn tán:

- Cô thấy gì không, lúc nãy Chúc tiểu thư có vẻ rất tức giận...

Một cô người hầu khác tiếp lời:

- Không những thế tôi còn thấy hình như cô ấy rất ấm ức... sắc mặt cô ấy đỏ bừng lên luôn ấy chứ.

- Chắc vừa cãi nhau với ông chủ.

Khương Duật khẽ nhíu mày, rất ấm ức? Nhã Đan thật sự giận vì hắn quơ đổ mớ tài liệu đó? Thật ra với hắn mấy cái đó có cũng được không có cũng chả sao nhưng đối với cô nhóc kia có vẻ cái nào cũng quan trọng...

[...]

Đặt một đống lên giường, Nhã Đan mệt nhọc thở dài. Lúc nãy ra oai làm gì bây giờ nhìn cái đống này cô chỉ muốn xỉu luôn cho xong.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng ít nhất thư ký cũng phải sắp xếp lại. Chứ có thư ký nào ăn không ngồi rồi như cô không? Như vậy đồng tiền kiếm được cũng chẳng vui vẻ gì...

Cô thở dài, lên giường ngồi bắt tay vào việc sắp xếp lại.

Nhã Đan ngồi rất lâu... không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng bây giờ lưng cô đã tê cứng rồi...

Cô ngã người vươn vai ngáp dài một cái, cuối cùng cũng xong...

Cùng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nhã Đan không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy ra mở cửa.

Mở cửa rồi mới thấy hối hận, Khương Duật với nụ cười ôn nhu trên môi, trên tay hắn là ly sữa trắng. Hắn mỉm cười đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa:

- Uống đi rồi làm tiếp...

Nhã Đan như bị ánh mắt ấm áp của hắn hút hồn, cô đứng ngây ra đó ngắm nhìn hắn. Khương Duật thấy cô nhóc ngẩn người hắn thừa cơ đưa tay ôm cô vào trong. Đống tài liệu bừa bộn lúc nãy đã được sắp xếp lại gọn gàng. Cô nhóc này làm việc cũng nhanh quá đó chứ?

- Chú đến đúng lúc lắm, cầm đóng này về phòng đi...

Nhã Đan dứt ra khỏi sự ma mị của hắn. Cô lảng tránh bay lên giường nằm, lưng cô nhức đến mức nó như bị gãy ra. Khương Duật đặt ly sữa lên bàn cạnh giường, hắn không nói không rằng kéo người cô ngồi dậy, để cô tựa vào lồng ngực hắn. Nhã Đan định phản ứng thì bàn tay cứng cáp của hắn đột nhiên đưa lên xoa bóp vai cho cô.

Nhã Đan có chút bất ngờ nhưng rồi lại thôi, cô ngồi yên để hắn tùy ý. Phải công nhận một điều lão già này rất có tay nghề.

- Lão già, qua phải một chút...

Khương Duật nhíu mày, xem như hai chữ đầu hắn không nghe thấy.

- Đúng rồi... lão già anh mát tay thật!

Nhã Đan cong môi cười thoải mái khen ngợi tay nghề của hắn. Khương Duật ngay sau đó bê đóng tài liệu quăng xuống giường. Hắn đẩy ngã người cô xuống giường, giữa chặt cơ thể nhỏ bé dưới thân. Đôi môi hắn nhếch lên ma mị:

- Em gọi lại một lần nữa xem...

Nhã Đan nhướng to mắt.

Xong, xong, xong... Nhã Đan cảm nhận rất rõ, tuy hắn chưa cởi quần như cái thứ bên trong đã không chịu nổi ngóc đầu cạ vào bụng cô. Cho dù bây giờ cô có nói lại hay không thì kết cuộc vẫn sẽ nằm dưới thân hắn. Sáng giờ cô đã rất bất mãn, nếu kết quả vẫn bị "ăn" thôi thì liều.

Nhã Đan nhắm mắt hét lớn:

- Lão già! Lão già! Lão già!

Câu nói vừa dứt cũng chính là lúc Nhã Đan bị đưa lên thớt, Khương Duật mạnh bạo ngấu nghiến chiếc môi cô. Nhã Đan đau đến mức hai tay không tự chủ đấm vào lưng hắn miệng không ngừng chửi:

- Ưm... l... lão gi... già chết bầm...

Dù đôi môi vẫn đang bị giữ chặt, dù không thể nói tròn trĩnh câu nhưng cô vẫn cố chấp chửi rủa hắn. Khương Duật như bị đôi môi cô mê hoặc, hắn không thể cưỡng lại, hắn không thể kiềm chế bản thân.

Ngay trong lúc cấp bách, ngay lúc cô sắp sửa lên thớt thì "rầm" một tiếng. Cơ thể cô bị một lực vô hình hất tung lên rồi ngã mạnh xuống chiếc giường sập xịu.
Đúng vậy! Là sập giường đấy, tuy nói nó có đệm cao su êm nhưng với tình thế đang bị đè như này thì lưng cô như sợi dây thun bị kéo giãn rồi thả ra thật đau.

Nhã Đan không thể nhịn được mà nhăn mặt đau đớn kêu lên vài tiếng. Nước mắt sống đã tuôn ra vì đau. Cô đưa tay ôm chiếc lưng tê dại của mình không thể làm gì lão già họ Khương.

Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế hả trời!