Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 69: Đánh lộn




Bởi vì không đủ chứng cớ xác thực, vụ khởi tố của cảnh sát cuối cùng phải chấm dứt trong thất bại.

Còn nhớ lúc ở trên tòa, khoảng cách giữa hắn và cậu cũng chỉ có mấy mét thôi, chẳng qua một người là nguyên cáo, một kẻ lại là bị cáo.

Ngô Hạo An đại diện cho công lý lại bại dưới tay Hắc Dạ đại diện cho thế lực tội ác, đây không phải là một sự châm biếm hay sao. Kẻ nào kẻ nấy đều là những tay cáo già trong thế giới ngầm, làm sao có thể đem “chứng cứ phạm tội” lên thuyền được cơ chứ? Cảnh sát vốn không ngờ được, đám người Hắc Dạ chỉ đóng vai trò thu hút sự chú ý của họ, để chiếc thuyền thực sự mang vũ khí an toàn giao dịch.

Khi Ngô Hạo An và đồng đội biết mình mắc bẫy, cũng đã muộn mất rồi.

Trên tòa, Hắc Dạ nhìn chàng trai mặc quân trang chính thức, cách hắn đâu có xa, nhưng Ngô Hạo An không hề nhìn hắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không. Lòng người đàn ông bất chợt thấy chút chán chường, bắt đầu nghĩ miên man mãi, chàng trai yêu mình, trước đây từng cưng nựng mình, có lẽ nào cũng tưởng rằng mình gần gụi cậu đều chỉ là âm mưu toan tính cả không.

Giống như Vạn Tình, giống như Alexandra, bọn họ đều nghĩ vậy, cho rằng hết thảy mọi việc hắn làm đều chứa mục đích, để rồi lại nảy sinh một sự hiểu lầm chẳng có cách nào tháo gỡ nổi?

Sợ hãi bị cự tuyệt, sợ hãi phải nghe thấy đáp án không muốn nghe tới.

Người đàn ông lựa chọn trốn tránh, rời khỏi tòa án, rời khỏi nước Mỹ, trở về Trung Quốc. Hắn chỉ đêm hôm lặng lẽ lái xe đến, dõi theo căn nhà sáng trưng ánh đèn.

Ngô Hạo An đã trở về rồi.

Nhưng hắn không có can đảm bước vào cái nơi đã từng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc ấy, cái nơi mà hắn đã từng nghĩ sẽ là chiếc tổ bé xinh ấm áp trọn đời.

Còn đâu nữa từ nay về sau đến một trấn nhỏ vô danh, sống một đời thanh thản. Cậu đang căm ghét tôi, phải không? Liệu, cậu có chịu nghe lời giải thích của tôi không?

Chỉ là __ _____ tôi đã chẳng còn cách nói ra bất cứ lời giải thích nào nữa rồi.

Rốt cuộc, người đàn ông không hề mở ra cánh cửa của căn nhà ấy, mà ở bên ngoài một lúc lâu, rồi lầm lụi rời đi, nhưng cũng không trở về dinh thự trong bang.

Tảng sáng, nơi xa xa, hắn thấy Ngô Hạo An từ trong nhà đi ra, mang theo hộp cơm, lái xe đến bệnh viện. Đương nhiên hắn biết rõ Ngô Hạo An muốn đến thăm ai, ở vùng biển quốc tế bị Alexandra bắn thương ở chân chính là Tiểu Nhu, người yêu cũ của cậu mà.

Mỗi một ngày, hắn đều có thể trông thấy Ngô Hạo An đem hộp cơm tự tay làm và thuốc đã sắc đến bệnh viện thăm Tiểu Nhu.

Nhớ mấy hôm trước thôi, ngày nào Ngô Hạo An cũng sắc thuốc cho hắn, thay đổi đủ các cách thức nấu nướng để hắn được ăn ngon. Làm người yêu của cậu thực sự hạnh phúc lắm, vì cậu lúc nào cũng cưng chiều mi, luôn luôn thương yêu mi. Chỉ là, những điều vốn từng của riêng hắn đã chẳng còn thuộc về hắn nữa rồi.

Hắc Dạ chợt nở nụ cười, không có hắn chen giữa, vậy đầu heo An kia chắc chắn sẽ lại tái hợp với Tiểu Nhu phải không.

Đến buổi chiều ngày thứ mười ba lén lút bám theo Ngô Hạo An, Hắc Dạ đậu xe bên ngoài bệnh viện, có chút ngây ngốc nhìn ráng chiều tà. Một lát sau cửa xe thình lình bị mở ra, một người tóc nâu tiến vào, dĩ nhiên đó là Alexandra.

“Cút ra ngoài.” Hắc Dạ chẳng thèm nhìn đã thẳng thừng.

Trên gương mặt người kia thoáng nét bực bõ, lát sau đột ngột bổ nhào về phía người đàn ông, giữ ghì lấy hắn, ấn Hắc Dạ ngã lên đệm. Tay nhấn chốt, ghế xe liền dang bằng trong thùng xe, mà Alexandra cũng nhân cơ hội này đè siết người đàn ông lại, cuồng dại hôn và liếm cổ hắn.

“Biến! Mi biến mẹ nó đi!” Hắc Dạ nắm tay hung hăng nện vào vai Alexandra.

Alexandra bị đau hừ một tiếng, đè chặt lấy người đàn ông, giận dữ thét lên: “Sao lại không nhận điện thoại của tôi?”

Người đàn ông khinh khỉnh cười, đáp bằng cái vẻ châm chọc: “Tại sao ta phải nhận điện thoại của mi? Ngài Jade đây rảnh rỗi quá nhỉ, nước Ý không ở lại chạy lăng xăng sang Trung Quốc. Mi nên nhớ cho kĩ, đây không phải là địa bàn của mi.”

“Lại đi yêu một tên cánh sát, anh điên rồi sao?” Alexandra rống lên.

“Cút mẹ mi đi! Ta yêu ai cần đếch gì mi quản.” Hắc Dạ hét một tiếng rồi duỗi chân đá thẳng vào Alexandra. Người kia mau lẹ né thoát, sau đó thừa dịp nhấc chân người đàn ông lên, ám muội kề sát mình dưới của hắn.

Hắc Dạ biến sắc, hạ giọng đăy nghiến: “Ha ha ha, Alexandra! Đồ súc sinh nhà mi lại muốn cưỡng bức ta nữa sao? Thế nào, lần này mi đã chuẩn bị cái gì rồi? Là máy rung chết tiệt hay là thuốc kích thích chó má hả?”

Đúng là lúc ôm người đàn ông, Alexandra quả thật có phản ứng. Đối diện với người mình yêu thương đã lâu không gặp, cơ thể sát sạt thế này hiển nhiên phải kích lửa lòng anh rồi, nhưng nghe Hắc Dạ nói vậy, Alexandra lại ậm ừ mấy tiếng không thốt ra được gì.

“Anh _ ____ Tôi không có ý định này!” Cuối cùng đành bất đắc dĩ nói vậy.

“Vậy thả ta, rồi cút ra ngoài.” Hắc Dạ tức tối quát.

“Không thả.” Alexandra đáp.

“Có thả không?!!”

“Không thả!” Alexandra lại đáp.

Hắc Dạ cười khinh miệt, dằn dỗi “Mẹ nó, mi còn định ôm ta bao lâu hả?”

“Muốn ôm bao thì ôm bấy lâu!!!”

Đối với sự trơ tráo của Alexandra, Hắc Dạ cứng họng không đáp nhời được, so bì sức lực, hắn đâu thể bằng cái tên củ cải bự toàn ăn thịt bò để lớn lên được.

“Tôi biết rõ thân phận thật sự của anh. Hắc Dạ, tôi nghe được đôi chút từ các luồng thông tin của mình, trong bang của anh đang có rất nhiều trục trặc.” Thấy Hắc Dạ lờ tảng mình, Alexandra đổi giọng nói.

“Việc của ta không cần thằng Tây nhà mi quan tâm, bây giờ phải làm gì ta đều biết. Nếu mi vì chuyện này mà có lòng bay từ Ý qua đây, nhảy bổ vào xe ta muốn cưỡng bức ta thì cái tên ngu độn đầu toàn tinh trùng nhà mi có thể lăn luôn rồi đấy.” Đáp lại Alexandra, lời độc địa thế nào Hắc Dạ cũng có thể thốt ra được.

“Anh còn chửi tôi nữa, tôi sẽ hiếp anh ở đây thật đấy.” Alexandra cũng chẳng lấy làm giận dữ.

“Muốn thì cứ nói phắt ra đi, còn vẽ vời giả mù sa mưa làm quái gì.” Hắc Dạ hừ một tiếng đầy khinh bỉ, sau ấy dang tay dạng chân thành hình chữ đại, cười khẩy bảo: “Lại đây. Dù sao thì mi cũng chẳng phải mới làm một lần.”

“Đừng có mà ngụy quân tử nữa, ngay cả tên Vạn Tình hèn hạ kia mi cũng chả bằng.” Hắc Dạ tiếp tục chửi đổng “Đúng là một thằng Tây không có khí phách!!”

“Anh…” Biết rõ Hắc Dạ cố tình khích mình, Alexandra giận mà chẳng làm gì được, rốt cuộc đè nghiến người đàn ông lại, hung hãn in trên cổ hắn một vết đỏ hoe rồi thở phì phò bỏ đi.

Hắc Dạ phá ra từng tràng cười, cười đến chảy cả nước mắt: “Alexandra, con mẹ nó! Mi đúng là đồ vô dụng…” Cười đủ rồi, cười đến mệt nhoài, cuối cùng chẳng cười nổi nữa…

“Ta cần lũ khốn nạn trời đánh các người phải phiền lòng quan tâm sao? Đúng là ăn no dửng mỡ. Yêu ai thì cứ đi mà yêu đi, ta đếch thèm quan tâm!!!” Oán hận mắng mấy câu xong, người đàn ông nhổm dậy chỉnh lại ghế ngồi liền phóng xe đi luôn, bản thân chiếm trọn mọi đắng cay cho riêng mình.

Bị Hắc Dạ làm cho cáu cả tiết lên, Alexandra thở phù phù quay lại bãi đậu, kéo cửa xe toan bước vào thì đột nhiên bị người ta hung hăng đạp cho một cú từ phía sau, rồi đến những cái đấm đá thùm thụp, chỉ nghe thấy người kia mắng: “Một đá này là đá thay cho Tiểu Nhu. Còn mấy đấm này là thay anh ta đánh mi! Mi là đồ khốn nạn!! Không được đến làm phiền anh ta nữa!!!”

Alexandra quay lại, chửi: “Thì ra là tên khốn này!!!”

Ở bãi đỗ xe, hai chàng trai chẳng quan tâm gì đến hình tượng đánh nhau tơi bời.

Hết