Chị Trợ Lý Của Chủ Tịch

Chương 34




Hai tuần qua Phan An bắt đầu một hành trình mới, công việc mới... tất cả đều diễn ra bình thường, ngày ngày đi làm tối về điện thoại nói chuyện với con, cô dự kiến hè năm sau sẽ sang thăm con trai nếu thu xếp được cô sẽ đón con về ở cùng, hiện giờ con ở cùng ông bà nội cô vẫn yên tâm hơn là sống với ba, vì dù sao thì anh ta cũng đã có gia đình riêng, cô cũng chẳng an tâm khi giao Bảo Bảo cho hai người họ.

Mọi việc cũng xem như tạm ổn, mặc dù lương không cao khi làm cho Âu Cung Lãnh nhưng đổi lại cô không phải trực 24/7 cùng cậu ta, tháng sau là đám cưới Lâm Hân, con bạn ngày nào cũng bảo phải về trước một ngày mới được. Hôm nay Phan An tan làm sớm, cô đi dạo quanh mấy cửa hàng quần áo để chọn một bộ váy về ăn cưới chứ, cũng lâu rồi cô không có nhiều thời gian giành cho bản thân, cô chọn một bộ váy màu ren màu hồng nhạt, tay lỡ nhìn cũng xinh xắn, mà giá thì không mềm chút nào, cũng gần nửa tháng lương của cô rồi, haiza.....

Sau khi lượn một vòng quanh mấy cửa hàng, Phan An tạc qua cửa hàng thức ăn nhanh mua một 1 phần mì xào, hôm nay cô mệt nên cũng lười nấu ăn, cả buổi đi vòng vòng đau cả chân, cô vừa về tới chung cư, mở cửa đi vào thì một mùi thuốc lá xộc vào mũi cô, Phan An đứng yên ngay gạch cửa không dám đi vào, đang định xoay người bỏ chạy thì đã bị một cánh tay kéo lại lôi vào trong, hai túi xách quần áo và đồ ăn theo đó mà rớt xuống sàn, còn cô thì va vào ngực của một người rất quen đó là Âu Cung Lãnh, cô đang định xoay người bỏ chạy thì hai người vệ sĩ đã ra ngoài và đóng cửa lại, hình như có gì đó sai sai chỗ này, cô đứng né ra xa, cô nói:

- Sao cậu vào đây được?...um... mà ai cho cậu vào đây hả?



Âu Cung Lãnh đi thẳng đến ghế ngồi xuống, định châm thêm điếu thuốc nữa thì Phan An ngăn lại:

- Tôi không thích mùi khói thuốc trong nhà của tôi, nếu muốn hút thì ra ngoài mà hút hít cho đã đi!

Cô đi thẳng đến cửa sổ mở ra, Âu Cung Lãnh cũng dẹp luôn rồi thuốc, cậu ta nói:

- Xem ra thời gian qua cô sống rất thoải mái, cô nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi hả? Nghĩ việc là xong sao? Tôi đã đồng ý cho cô nghĩ chưa?

- Cậu thôi đi! Tôi không nợ nần gì cậu hết! Tôi đã nộp đơn xin nghĩ rồi, cậu tìm người khác mà làm đừng phiền tôi nữa, dù sao cậu cũng chẳng muốn tao làm mà!

- Vậy cô đã xem kĩ hợp đồng cô kí chưa? Trong đó có nói rõ là khi nào chú Bảo trở lại thì cô mới được phép thôi việc? Có nhìn kĩ chưa?

- Cậu... cậu.... quá đáng lắm! Cậu cũng không cần người trợ lí như tôi mà!



- Đó là do cô tự nghĩ tự nói, nếu tôi không muốn cô làm việc tại sao lại kí hợp đồng với cô! Ngu ngốc!....

- Cậu...

Phan An tức giận đi lại nhặt 2 túi đồ lên, cô bỏ túi quần áo vào tủ, còn cái pizza đã nát bấy rồi, ném vào sọt rác, cô đi nấu mì ăn, Âu Cung Lãnh cũng không hiểu tại sao mình lại đi đến đây, lúc nhìn thấy cô tâm trạng thoải mái hơn hẳn, còn những khi không có cô trong lòng cứ thấp thỏm, bồn chồn không yên! Nhưng không hiểu lí do tại sao mình lại như vậy! Âu Cung Lãnh ngồi vào bàn sẵn, cậu ta nói:

- Nấu cho tôi 1 phần luôn!

- Cái gì?.....

- Đó không phải là nhiệm vụ của cô hả?

Phan An đặt tô mì xuống cho cậu ta rồi xoay người rời đi. Vừa đi được hai bước đã bị kéo lại ngồi vào ghế:

- Cô không ăn lỡ bỏ thuốc xổ vào cho tao ăn hả!

- Cậu quá đáng lắm!

- Bớt ý kiến lại và ăn đi! Mình còn nhiều chuyện để nói với nhau lắm!