Chị Trợ Lý Của Chủ Tịch

Chương 18




Chưa được 5h sáng cửa phòng của Phan An đã bị mở tung, cô lồm cồm ngồi dậy thì đã bị cái tên chủ tịch khó ưa nhà cô lôi thẳng vào phòng vệ sinh, chỉ còn việc là chưa có đi vệ sinh giùm thôi, vì cái lí do hết sức vô lí là tay cô đang bị đau để tôi làm cho là cậu ta có thể ăn đậu hủ đủ kiểu. Phan An phải nói tới lần thứ N cậu ta mới chịu đi ra ngoài để cô tự mặc quần áo.

Sau 20 phút đấu tranh Phan An cũng được Âu Cung Lãnh lôi thẳng lên xe, nhìn mặt cậu ấy rất háo hức, Âu Cung Lãnh vừa cười vừa nói:

- Giờ cô cứ ngủ tý đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô thức!

- Rốt lại là tôi có được cậu cho nghĩ phép không vậy á!

Âu Cung Lãnh nở nụ cười đến nghiêng thùng đỗ nước! Ôi mẹ ơi, định lực Phan An không tốt chắc bị đau tim chết quá, cậu ta đẹp cứ như một thiên thần! Nhưng cô không biết rằng nó chỉ giành cho một mình cô mà thôi! Rốt cuộc cũng đến nơi, xe rẽ vào một khu nghĩ dưỡng ở gần biển, Âu Cung Lãnh nắm tay Phan An đi thẳng lên một truyền dốc, gió từ ngoài biển thổi không khí thật thoải mái, lâu lắm rồi cô mới có được cảm giác thoải mái như thế này!

Phan An nhìn xung quanh cứ như một thiên đường, Âu Cung Lãnh siết nhẹ tay cô kéo lên phía trước.

Từ đường chân trời, mặt trời dần nhô lên đỏ rực như ngọn lửa chiếu ánh sáng đỏ cam lên vạn vật, những con sóng dần trở nên nhẹ nhàng hơn đều đều vỗ vào bờ cát. Đúng thật là rất đẹp, bên tai giọng nói nhẹ nhàng của Âu Cung Lãnh cắt lên:



- Có phải đẹp lắm không! Tôi đã nói mà, cô sẽ rất thích! Tôi sẽ giành những gì đẹp nhất cho cô!

Phan An nhìn sang Âu Cung Lãnh, cô cười thật tươi, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm cậu, vỗ nhè nhẹ trên lưng cậu ấy rồi nói:

- Tôi cám ơn cậu rất nhiều, cậu cứ như là một ông tiên giữa đời thường, chứ không phải tôi là trợ lí của cậu! Khi tôi bế tắc nhất, thì cậu xuất hiện đã kéo tôi ra khỏi bóng đêm tăm tối! Cám ơn cậu! Cám ơn vì tất cả!

Cái ôm của cô làm Âu Cung Lãnh bất ngờ, cậu ta đứng sững người, tim đập khá nhanh rồi dần ổn định lại cảm xúc của bản thân, cậu nhẹ nhàng vòng tay qua ôm chặc lấy cô. Cả hai người ôm nhau dưới ánh bình minh như một bắt đầu mới cho cả hai người. Bãi biển dần trở nên đông người, cậu nắm tay Phan An đi trở lại khu nghĩ dưỡng, thật ra trời sáng hẳn Phan An mới nhìn rõ nó là một khu biệt thự ven biển thuộc tập đoàn AC, đúng thật tập đoàn quốc tế nhìn ban ngày nó thuộc hàng top, Âu Cung Lãnh vẫn còn nắm tay cô đi vào trong sảnh đến khu nhà mát có vài người đang ngồi nói chuyện.

Âu Cung Lãnh đi đến kéo ghế ngồi xuống, kéo cô đến chỉ vào ghế, ra dấu cho Phan An ngồi xuống, nhưng cô đã đứng lui về phía sau cậu ấy, Âu Cung Lãnh nhìn người đàn ông đối diện lên tiếng:

- Ông về khi nào sao không báo cho con trước một tiếng để cho người đón ông?

- Ta về bất ngờ mới thấy được cháu ta dẫn bạn gái đi ngắm bình minh trên biển!

Ông cụ đánh ánh mắt về phía Phan An đang đứng phía sau Âu Cung Lãnh, cô liền đính chính:

- Dạ, ông ơi! Ông đừng hiểu lầm, cháu là trợ lí của cậu ấy, cháu tên Phan An. Cháu chào ông ạ!

Ông cụ Âu nhìn Phan An ánh mắt mang ý cười, ông nói:



- Bác Tú!

Một người đàn ông trung niên từ phía cửa bước đến, cúi người chào ông cung kính, ông nói:

- Lão gia cho gọi!

- Hôm nay nấu thêm vài món bổ máu cho trợ lí Phan! Nhanh tay lên một chút. Cháu đến đây ngồi cạnh ta!

Ông ngoắc tay, rồi chỉ ghế cho Phan An ngồi cạnh! Âu Cung Lãnh mày nhíu lại, cậu nói:

- Ông ơi! Phan An còn trở về cùng con! Cô ấy còn phải thay băng vết thương nữa!

- Làm trợ lí cho con chẳng có chút gì tốt lành, còn không bảo vệ được người ta!

Hai ông cháu bắt đầu màn khẩu chiến, Phan An thấy có chút bất đắc dĩ cô liền lên tiếng:

- Dạ ông ơi, cháu sẽ ở lại đây cùng ông ạ! Hôm nay cháu còn phép nghĩ!

- Vậy mới được không! Cháu biết chơi cờ không? Lại kia chơi với ta vài ván!

- Dạ, cháu có biết chút xíu xíu!

Âu Cung Lãnh cứ như người thừa giữa hai người kia, cậu khẽ ho lên vài tiếng, vẫn không gây sự chú ý từ hai người bọn họ, cậu lên tiếng:

- Bác Tú làm cơm cho tôi ăn ở đây!

- Con bận thì về đi, để trợ lí Phan ở lại chơi cùng lão già này, tối ông cho người đưa trợ lí Phan về biệt thự!

- Lâu lắm ông cháu mình mới gặp nhau, cháu muốn ở lại ăn cơm cùng ông!

Trên mặt lão Âu mang đậm ý cười.