Chí Tôn Vô Lại

Chương 96: Có thể nhìn nhưng không thể ăn




"Phòng thứ ba …… a, một, hai …… a, là phòng kia ." Tiểu Lôi nhìn cánh cửa cách mấy thước ở cuối hành lang, rốt cuộc thở ra, đi thẳng tới, đột nhiên, nghe thấy ầm một tiếng, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên đổ ập xuống. Cánh cửa vỡ toác, một thân ảnh tráng kiện từ bên trong vọt ra, thân ảnh đó hung tợn đụng vào người Tiểu Lôi, Tiểu Lôi không kịp đề phòng, cả người bị đụng mạnh va vào vách tường, "Ầm" một tiếng, vách tường lập tức lủng thành một lỗ to, hai người đều đổ nhào vào căn phòng sau bức tường.

Tiểu Lôi ngã trên mặt đất, lập tức lăn nhanh tới trước, quả nhiên, cơ thể hắn vừa mới di động, một quyền đầu to lớn liền nện ngay vào chỗ đầu của hắn vừa nằm.

Mặt sàn bị đập thành một hố to, đá gỗ vụn bay lên bắn vào mặt Tiểu Lôi, da thịt cảm thấy đau đớn. Hắn lăn được vài vòng, vừa mới tung người nhảy lên, kình phong đã đến trước mặt, Tiểu Lôi vội vàng hít sâu một hơi, hai tay bắt chéo đưa lên đỡ trước ngực.

Bịch! Quyền đầu nện vào cánh tay Tiểu Lôi, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, lúc đập vào vách tường, Tiểu Lôi tung cước đạp mạnh vào tường, lúc này mới có thể đứng vững. Cũng nhìn rõ tên gia hỏa nào đã tập kích mình.

Trước mặt hắn có một người đang đứng, tên gia hỏa này thân cao chừng hai thước, tóc vàng, khuôn mặt là kiểu người Bắc Âu, thể hình tráng kiện, mặc một chiếc áo body không cổ, trước ngực lộ ra đám lông rậm rì, hai mắt hắn đỏ ngầu, miệng gào thét, sắc mặt dữ tợn, thân hình vạm vỡ như một con trâu đực …… không, phải nói là giống một con gấu đen!

Hắn đứng trước mặt Tiểu Lôi, cao như một tòa núi thịt, vươn cự chưởng, chụp lấy cổ Tiểu Lôi. Tiểu Lôi lập tức né tránh, nhưng tên đầu to này không ngờ lại thập phần nhanh nhẹn, tung ra một quyền vào đầu Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi vừa rồi đã biết khí lực của hắn, nếu bị đập thêm một quyền, sợ rằng đầu mình lập tức có thể khai hoa. Tiểu Lôi ngửa đầu, lộn người tránh khỏi quyền đầu đối phương, sau đó tung chân đá vào cằm đối phương.

Tên đầu to đau đớn gào lên, cơ thể loạng choạng thối lui vài bước, đụng vào trên vách tường một tiếng ầm, sau phun ra một ngụm nước bọt có lẫn cả máu.

Tiểu Lôi lúc này mới đứng vững: "Ngươi là ai?"

Tên kia há hốc mồm gào rống, hai tay dang ra, xông tới Tiểu Lôi theo kiểu gấu chụp mồi.

"Hừ !" Tiểu Lôi trong mắt lộ ra vẻ tức giận, không thèm né tránh, người hơi khom xuống, đợi đối phương bổ nhào đến trước mặt, trong mắt hắn hiện lên một tia tinh mang, quát: "Đi!"

Tả thủ của hắn nhanh như thiểm điện, ấn lên ngực đối phương, trong nháy mắt tiên khí bạo phát.

"Phá sơn không!"

Một tiếng "Phịch" vang lên, tên đầu to đang xông đến, đột nhiên dừng lại trong một tư thế kỳ quái, trong nháy mắt cả người hắn bắn ra phía sau. Một trận ồn ào vang lên, bức tường phía sau đã đổ sập thành một đống to.

Thấy cơ thể hắn đập vào tường, tựa hồ đã vô lực ngọ ngoạy, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Lôi lúc này mới lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là ai? Là Hắc Ám Hội Nghị phải không?"

Gã đó gào thét liên tục, một mặt điên cuồng kêu rống, đột nhiên gắng gượng từ trong túi lấy ra một cây kim màu bạc, sau đó đâm mạnh vào cổ.

"Ai, đánh không lại ta cũng không cần tự ngược đãi đâu ……" Tiểu Lôi cười lạnh chỉ nói được một nửa, phải lập tức đem nửa câu sau nuốt vào.

"Grừ! Grừ!!" Thân hình tên đó đột nhiên run nhẹ, cũng không biết lực lượng thần kỳ từ đâu tới, hắn bắt đầu đứng dậy trên đống gạch vỡ, vẻ mặt cuồng bạo, hai tay vung lên, rắc rắc vài cái, nửa bức tường còn lại không ngờ bị hắn đẩy ngã. Thân hình hắn hơi run rẩy, trong mắt lộ ra ánh mắt thống khổ, miệng gào rống không dứt, từng bước ép tới Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương ẩn dấu một tia nguy hiểm, giống như dã thú phát cuồng!

"Grừ!!!" Tên đó đột nhiên rống to một tiếng kinh thiên động địa, dưới mục quang chăm chú của Tiểu Lôi, song thủ của hắn đột nhiên ôm lấy đầu của mình, sau đó ……

Hắn dùng đôi tay, hung tợn bấu vào cằm của mình, lột ra một lớp da!!

Tên gia hỏa này xương cốt toàn thân kêu lên rắc rắc, cơ thể phình to một cách mãnh liệt, thân hình vốn cao khoảng hai thước, đột nhiên trong nháy mắt, đỉnh đầu đã đụng đến trần nhà, quần áo trên người xé toạc, lộ ra cơ thể của hắn, da dẻ toàn bộ bung ra, cả người trong nháy mắt mọc đầy lông đen dài, cuối cùng bộ mặt của hắn cũng biến đổi hoàn toàn, cái miệng há hoác, hướng về Tiểu Lôi gào thét !



Tiểu Lôi sửng sốt, lui ra sau hai bước, cười khổ: "Ngươi …… ngươi …… không ngờ ngươi lại là một hùng nhân?"

Đúng vậy ! Tên khổng lồ trước mặt, giờ phút này lại vươn người cao gần ba thước, thân hình vạm vỡ đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình dạng của con người, thêm vào đó là cái đầu của hắn, đã hoàn toàn giống một con gấu đen!

"Grừ!" Hắc Hùng đột nhiên nhanh như thiểm điện xông tới Tiểu Lôi, Tiểu Lôi tung mình lộn một vòng chạy về phía hành lang, tên hùng nhân vừa chạm sàn, bộ móng vuốt thật lớn vung lên, đập tan một ghế trường kỷ trong phòng thành từng mảnh nhỏ, sau đó quay ngoắt đầu hướng về Tiểu Lôi rống to.

"Xem đây!" Tiểu Lôi nâng một bình hoa nện vào đầu hùng nhân. Căn phòng này hình như cũng là một phòng nghỉ bên cạnh hành lang, cho dù đập bể thứ gì cũng là đồ của khách sạn, Tiểu Lôi một mặt lui về phía sau, một mặt đem bình hoa quăng đi.

Bịch một tiếng, bình hoa đập trúng đầu hùng nhân, hắn chỉ lắc lắc cổ, há mồm rống lên một tiếng, tứ chi phục trên mặt đất, lưng cong lên, chậm rãi bò về phía Tiểu Lôi.

"Hức, ngươi muốn so khí lực à!" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, hít nhanh một hơi, hai chân dẫm mạnh lên mặt sàn, cơ thể không lùi mà tiến tới, xông về phía hùng nhân, quyền đầu nắm chặt, nhắm ngay cổ hùng nhân bổ xuống.

"Phá sơn không!"


"Grừ!"

Hùng nhân cũng xông lên, hai người cứ như vậy đụng vào nhau, Tiểu Lôi một quyền đập xuống, lại không đánh trúng cổ hắn, chỉ nện trúng vai hắn, "rắc" một tiếng, xương bả vai hùng nhân lập tức vỡ vụn , hắn đau đớn gào rú, há hốc mồm cắn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nghiêng người né tránh, nhưng cự chưởng của hùng nhân đã vung lên, đập văng Tiểu Lôi ra ngoài như đập một con ruồi.

Tiểu Lôi bị đánh văng ra ngoài, xuyên thủng bức tường, mang theo vô số đá vụn rớt ngoài hành lang.

Một bên bả vai của hùng nhân rủ xuống, đau đến cả người phát run, nhưng vẫn xông về phía Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi đau nhức khắp người, chỉ cảm thấy lưng giống như sắp gãy đôi, mắng: "Mẹ! Giỏi cho con súc sinh!" Hắn vừa gắng gượng đứng lên, đã thấy từ phía hành lang đột nhiên truyền đến tiếng người, liền thấy hai tay vệ sĩ Điền gia chạy tới.

Nguyên đây là hai người bị Lôi đại tiểu thư sai ra ngoài, bây giờ vừa vặn chạy trở về.

Hai người không thấy hùng nhân sau bức tường, lại thấy Tiểu Lôi đang chật vật bò dậy, đồng thời phát ra tiếng cảnh cáo, cùng rút súng ra.

"A!!" Trong một căn phòng khác, Điền Kha Nhi và Lôi đại tiểu thư đã nghe thấy được tiếng đánh nhau, từ trong phòng chạy ra, thấy Tiểu Lôi tựa ở bức tường, áo quần rách nát, mặt mũi đầy bụi, hai nữ tử đang kinh ngạc, Điền Kha Nhi lại thấy từ trong lỗ thủng của bức tường, hùng nhân đang gắng gượng bò ra, nàng vừa thấy con quái vật này, lập tức thét lên.

Lôi đại tiểu thư trái lại phản ứng cực nhanh, chỉ vào hùng nhân quát: "Nhanh! Nổ súng giết hắn!"

Hai vệ sĩ cũng bị con vật kềnh càng trước mặt này làm sợ ngây người, nghe thấy mệnh lệnh của Lôi đại tiểu thư, mới lập tức giương súng ngắm bắn.

"Cách, cách, cách...!" Hai người đồng thời liên tục xạ kích, khẩu súng ngắn có ống giảm thanh phát ra những thanh âm trong trẻo.

Đạn liên tiếp bắn ra trúng lưng hùng nhân, tấm lưng vạm vỡ của hắn đột nhiên rung động một chút, quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn hai gã vệ sĩ, mồm há to rống lên một tiếng kinh thiên động địa!

Sau đó lúc hai vệ sĩ đang lặng người, hùng nhân xoay người vồ tới, chỉ nghe thấy một tiếng hừ nặng nề vang lên, một vệ sĩ bị một chưởng của hắn đánh bay, bay thẳng tới cuối hành lang, đầu đụng vào tường, óc bắn tung ra ngoài, gã vệ sĩ kia đã xả hết hai băng đạn vào bộ ngực đầy lông của đối phương, tên hùng nhân nắm lấy cổ gã vệ sĩ, xách đầu hắn lên rồi bóp chặt, "rắc" một tiếng, cổ gã vệ sĩ gãy đoạn, lập tức tuyệt khí.

Hùng nhân thở phì phì, lúc này mới xoay mặt lại.


"Đi vào đi vào! Đi vào!" Tiểu Lôi đã chạy tới trước mặt Điền Kha Nhi và Lôi đại tiểu thư, đẩy hai cô gái vào trong phòng. Sau đó hắn cũng tự mình chạy vào.

"Đó là cái gì …… cái đó là cái gì ?" Điền Kha Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, giống như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.

"Dù sao cũng không phải người." Tiểu Lôi đẩy hai nữ nhân ra sau cái bàn, quát: "Ngồi yên ở đây, không được cử động!"

Tiểu Lôi hô hấp có vẻ hơi gấp rút, hắn vừa rồi cũng đã trúng hai đòn. Giờ phút này cả người đang đau nhức. Con quái vật đó khí lực quả thực không giống bình thường̀, chỉ phất tay là đánh đổ bức tường, hơn nữa ngay cả súng đạn cũng không giết được nó……

Tiểu Lôi cho tay vào tìm kiếm trong túi Càn Khôn. Nhưng vừa sờ vào túi đang định lấy ra, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, bức tường bên cạnh đã đổ sụp xuống, một bàn tay to lớn thò qua bức tường, phách một chưởng vào người Tiểu Lôi, hắn hừ một tiếng bay ra ngoài, đụng phải một tủ quần áo, đầu đập vào tấm kính trang điểm, lúc này mới rớt xuống đống đổ nát.

Con quái vật thò nửa người qua lổ thủng trên bức tường dò xét, tựa hồ thấy lỗ thủng này quá nhỏ, song thủ nắm lấy hai bên mép dùng sức giật mạnh, nửa bức tường còn lại bị hắn giật sập. Cả người hắn đầy lông đen, trước ngực có vài lỗ đạn, máu tươi chảy ra làm lớp lông dính bết lại với nhau , quái vật tựa hồ cũng đau đến méo miệng, nhưng lại ánh mắt nhìn chằm chặp vào Lôi đại tiểu thư và Điền Kha Nhi đang đứng sau cái bàn, rồi gầm lên một tiếng giận dữ.

Điền Kha Nhi thét lên, Lôi đại tiểu thư mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định, đưa tay ra sau hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Thanh nhuyễn kiếm không biết là dùng kim loại gì chế thành, vừa mảnh vừa dài, kiếm phong mềm mại, vẫn liên tục rung động .

Lôi đại tiểu thư nghiến răng, đang muốn vung kiếm lên, đột nhiên một bàn tay mạnh khỏe nắm lấy cổ tay nàng, liền nghe thấy thanh âm uể oải quen thuộc của Tiểu Lôi: "Thu lại đi, kiếm mỏng như vậy, làm sao còn dám lấy ra cho người khác xem."

Tiểu Lôi đã bò tới bên cạnh, cả người đều là gỗ vụn và mảnh thủy tinh, trên trán còn có máu tươi chảy xuống mặt, bộ dạng có vẻ bất cần, hắn nhẹ nhàng ấn tay Lôi đại tiểu thư xuống, mặt khác một tay vung vẩy thứ gì đó.

Trong tay hắn đang cầm một thứ gì đó đen thui, bất ngờ lại là thứ đã dùng các loại pháp bảo trân quý tu luyện mà thành…… thái đao!

Tiểu Lôi đứng dậy, người hơi co lại, trong mắt lộ ra một tia sát khí lăng lệ, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng: "Đi chết đi!"

Quái vật kia rống to một tiếng, nhảy tới, ánh mắt Tiểu Lôi hơi nheo lại, trong mắt bộc phát ra một tia tàn khốc, chỉ thấy cơ thể hắn trong nháy mắt vọt tới trước, lướt sát qua bên cạnh vai quái vật, lại phảng phất thấy một đạo hắc khí nhàn nhạt hiện lên. Quái vật vặn người chụp lấy Tiểu Lôi, Tiểu Lôi đã xoay hông né tránh, liền lộn nhào ra ngoài.

Một người một quái, một ngả trên mặt đất, một đứng ở nơi đó, đều hổn hển thở gấp. Đột nhiên, một đạo huyết tinh từ bả vai quái vật phun ra, quái vật kia đột nhiên gào rống, cánh tay to lớn đen đúa đột nhiên rớt xuống! Huyết dịch phun ra mãnh liệt, cả người quái vật run lên, tiếng kêu tràn ngập nổi thống khổ.

Hắn chụp lấy cánh tay cụt, đột nhiên hung tợn nhìn Tiểu Lôi, nhảy về cửa sổ, "rắc" một tiếng, phá cửa sổ mà nhảy xuống.


"Muốn chạy sao! Để một cánh tay lại!" Tiểu Lôi hét lớn, cầm thái đao đuổi theo, thò đầu qua lỗ thủng trên cửa sổ.

Bất thình lình quái vật kia lại không lập tức bỏ chạy, nửa người Tiểu Lôi vừa thò ra ngoài, liền nghe thấy kình phong ập vào mặt, hắn không kịp né tránh, thái đao từ sau phách tới. Chỉ cảm giác được một luồng chất lỏng nóng bỏng tanh hôi phun vào mặt, tai nghe thấy tiếng quái vật kêu thảm thiết, trong bóng đêm cũng không biết một đao vừa rồi chặt trúng chỗ nào. Trước ngực Tiểu Lôi đột nhiên đau nhói, giống như bị thứ gì kích mạnh, bắn tung lên.

Nguyên lai là lúc quái vật bị một đao của Tiểu Lôi chém trúng, cũng phách một chưởng vào ngực Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi bắn lên giữa không trung, lập tức thi triển ngự phong thuật, hắn thấy trên cao ốc có nhà hàng trước mặt, con quái vật khổng lồ đang dùng một cánh tay bám bên ngoài, sau đó bò lên rất nhanh. Tốc độ của hắn cực nhanh, liên tục nhảy lên, đã bò lên mấy tầng.

"Hức! Ngươi tưởng ngươi là kim cương a!" Tiểu Lôi vặn người bắn tới, từ mặt sau ôm lấy bả vai quái vật, cử thái đao chém xuống.

Quái vật bị Tiểu Lôi chụp vào sau lưng, lập tức vùng vẩy mãnh liệt, một đao của Tiểu Lôi chém ra, làm quái vật tuột tay rơi xuống, thân hình treo lủng lẳng nhờ cánh tay còn nguyên.

Trong nháy mắt, Tiểu Lôi thấy móng của quái vật bám vào một bệ cửa, lập tức một đao phách xuống.


"Xịch" một tiếng, quái vật ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, năm ngón tay bị Tiểu Lôi chặt đứt tận gốc, ngay cả bệ cửa sổ cũng bị Tiểu Lôi chém mất phân nửa. Quái vật không biết bay, ngón tay vừa đứt. Cơ thể lập tức rơi xuống.

Tiểu Lôi lại lắc mình né tránh, chụp lấy bệ cửa sổ, mắt thấy quái vật đó rơi thẳng xuống, cuối cùng "phịch" một tiếng đập trên mặt đường. Hắn lúc này mới thở hắt ra, chỉ cảm thấy mắt như nổ đom đóm, vừa rồi liên tiếp phát ra hai lần phá sơn không, mà còn thi triển thái đao này, chiêu "Bách trảm quy nhất" đó cũng quả thực là hao phí pháp lực, toàn bằng một khẩu khí mà chống đỡ, giờ phút này hắn thả lỏng người, lập tức liền cảm thấy chống đỡ hết nổi .

Mắt thấy quái vật phía dưới nằm bất động trên mặt đường, cao ốc có nhà hàng nằm ở ngả tư đường, nhất thời chưa có người nào đi tới, Tiểu Lôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, hắn đã vô lực ngự phong, xoay người bò vào bệ cửa sổ trước mặt này.

Vận khí của hắn cũng khá, cửa sổ này đại khái là thuộc về một phòng trong nhà hàng, cửa sổ lại mở ra không khóa. Tiểu Lôi xoay người nhảy vào phòng, mắt thấy bên cạnh có một cái giường lớn, liền ườn ra nằm nơi đó thở hổn hển.

Trong phòng tràn ngập âm nhạc du dương mơ hồ, còn có hương khí ngọt ngào của rượu vang đỏ, ngọn đèn màu đỏ sậm, trên khăn trải giường tràn ngập hương khí mê người. Tiểu Lôi nằm trên giường, mờ mờ nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Đột nhiên, tiếng nước chảy dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, trong hơi nước cuồn cuộn một cô gái bước ra. Dưới ánh sáng mờ ảo, cô gái đó không ngờ toàn thân xích lõa, cánh tay cầm một chiếc khăn mặt màu trắng đang lau khô tóc, đôi chân thon dài đầy đặn, chiếc eo nhỏ nhắn, đồn bộ đầy đặn mượt mà, còn có một đôi song phong bất ngờ đập vào mắt Tiểu Lôi. Theo động tác lau tóc của chủ nhân, đôi nhũ phong trước ngực hơi run rẩy ……

Tiểu Lôi hít sâu một hơi.

Lúc này, cô gái rốt cuộc buông khăn mặt, thấy Tiểu Lôi, nhất thời ngây người ra!

"Là anh!!" Phản ứng đầu tiên của cô gái là thét lên, nhưng thấy hình dáng Tiểu Lôi, nhất thời bịt miệng, nói: "Anh! Anh sao lại đến đây?"

Sau đó nàng đi đến bên cửa sổ, dụng một tư thế cực độ mê người che nửa thân bên dưới lại, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ: "Không thể tưởng được anh quả nhiên lại đến đây …… anh yêu, anh lặng lẽ đi đến, là muốn dọa ta giật mình sao?"

Cô gái này, chính là tiểu thư phóng viên xinh đẹp phong tao Niya!

Tiểu Lôi cũng rốt cuộc lấy lại tinh thần, cười khổ: "Trời ơi, đây là phòng của cô!" Lập tức hắn nhớ lại, vừa rồi lúc dưới hội trường, đối phương từng tha thiết ngầm biểu lộ mời mình "Đi lên" đây.

Ngọn đèn mờ ảo, Niya không nhìn rõ hình dáng khốn khổ của Tiểu Lôi, dùng giọng nói ngọt ngào của nàng nói: "Bảo bối, anh đi tắm trước đi…… hay là, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ? Anh muốn ta lau khô người không? Hay anh thích làm tình cùng một cô gái ướt át?"

Tiểu Lôi nhìn đôi hào nhũ kích thước kinh nhân đang rung động trước mắt, nuốt mạnh ngụm nước bọt, trong lòng thở dài tiếc hận vô hạn, tiến lại gần, hạ giọng nói: "Ta nói ……"

Đột nhiên hắn vươn tay, một chưởng chặt vào cổ đối phương. Niya hự một tiếng rồi ngất đi.

Tiểu Lôi từ trên giường nhảy xuống, cơ thể mặc dù còn yếu ớt, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ. Nhìn cơ thể xích lỏa mê người trên giường, hắn đột nhiên trong lòng trào ra một nổi tức giận vô cùng!

"Con mẹ nó! Đều do con quái vật đó!" Mắt thấy nữ nhân mà mình đã mơ tưởng nhiều năm thoát quang trước mặt, lại không có cách nào khác mà thưởng thức! Đặc biệt là kia hai thứ có kích thước dọa người …… lúc trước mình vẫn mỗi ngày nằm trước TV nhìn "Chúng nó" nước miếng chảy ròng ròng a!

"Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt ……" Tiểu Lôi trong lòng rơi lệ, dụng nghị lực vô thượng khống chế chính mình, chạy ra khỏi phòng.

Phía dưới lập tức muốn loạn thành một đoàn, chạy cho mau a!

Ở cao ốc đối diện, một cánh cửa sổ chậm rãi khép lại, trong bóng đêm một đôi mắt sáng ngời nhắm lại, phảng phất như đang suy tư.

"Tiểu tử này lợi hại như vậy sao? hùng nhân chiến sĩ cao cấp nhất của tổ chức cũng không tiêu diệt được hắn, Jacques là sát thủ tối lợi hại của ta…… khó trách đám biên bức lại thất thủ ……"