Chí Tôn Vô Lại

Chương 339: Một đêm dài nhất, ngàn năm bi thương




"Ngươi thật sự không lo lắng?" Tây Môn nhíu mày nhìn Tiểu Lôi, nhưng Tiểu Lôi lại đặt mông ngồi lên đầu xe, không ngờ vẫn nhơn nhơn ườn người ra.

"Không vội, không vội, việc gì phải sốt ruột." Tiểu Lôi cười hi hi: "Không có ta, đám gia hỏa đó đừng nghĩ đụng đến một sợi lông của nữ nhân và nhạc phụ tương lai của ta, việc gì ta phải sốt ruột?"

Sắc mặt Tây Môn âm trầm hẳn: "Ngươi nắm chắc vậy sao?"

Tiểu Lôi thở dài: "Thực sự ta muốn hỏi ngươi, đám Thiên sứ cũng được, Huyết tộc cũng được, hoặc thần linh Hy Lạp trên núi Olympia cũng được, có đáng để ta xem trọng không? Ta rất lấy làm kỳ lạ, đám Thiên sứ Vatican bình thường trốn ở chỗ nào? Còn đám Huyết tộc, ta đã gặp qua Thân vương của chúng, thực lực ư, cao nhất cũng chỉ cỡ như Thánh kỵ sĩ, ta xem ra chẳng có gì đáng uy hiếp."

Tây Môn dần hạ tay xuống, chậm rãi nói: "Thánh kỵ sĩ Vatican được bồi dưỡng như là chiến sĩ để đối phó với địch nhân, nhưng thực lực của Thiên sứ không thể so sánh với đám gia hỏa Thánh kỵ sĩ cấp thấp đó được."

Tiểu Lôi trầm mặc trong giây lát: "Ta có thể hình dung được."

Ngày trước khi lão điên Khinh Linh tử đại náo châu Âu, cuối cùng kéo ra đám Thiên sứ Vatican, kết cục lão phải tạm lánh bọn chúng về Đông thổ, bản lĩnh của lão, ta đây tự nhiên là biết, có thể thấy rõ là bảy Thiên sứ có thể bức lui được Khinh Linh tử, vậy thực lực bảy người hợp lại đã vượt qua lão điên đó rồi.

Cho dù mỗi Thiên sứ chỉ có một phần bảy bản lĩnh của Khinh Linh tử nhưng tại Đông phương có thể xem như là đứng đầu của đứng đầu rồi.

Lão điên kia là thứ gia hỏa gì chứ? Là thiên hạ đệ nhất, mặc dù lưu lại trên nhân gian nhưng đã có thực lực của Đại la kim tiên, hơn nữa còn dám gọi hầu tử kia là cuồng nhân ah!

Cho dù tới hiện nay, Tiểu Lôi vẫn không dám nói mình đã đạt tới trình độ của lão phong tử, có lẽ vì còn kém không ít a...

Cho nên, theo tính toán phỏng chừng của Tiểu Lôi, thực lực của Thiên sứ đại khái cũng chỉ bằng mấy tên gia hỏa cao nhân trên Đông phương ngũ phương cao nhân bảng thôi.

Tiểu Lôi mở miệng hỏi: "Vậy Huyết tộc thì sao? Huyết tộc không phải là có tới sáu tên gia hỏa trong mười ba môn đồ ư?"

"Trong Huyết tộc, danh tự của bọn họ là... Huyết thân vương."

"Huyết thân vương? Cái tên này khá quen tai a..." Tiểu Lôi vuốt cằm nhớ lại.

Nhưng hắn không biết, khi hắn hạ sơn từ chỗ Bồ Đề tổ sư, trên đường gặp Bảo nhi và Lôi Đậu Đậu gặp nạn, xuất thủ tiêu diệt yêu quái đó, kỳ thực là một hoá thân của Huyết thân vương.

Có điều Huyết thân vương đó chưa phục hồi toàn bộ lực lượng, không phải là trạng thái viên mãn nên thực lực yếu đi ít nhiều.

Tây Môn cười, giải thích: "Huyết thân vương ư, là tài sản duy nhất của Hắc Ám Hội Nghị so sánh với Vatican, có thể đối kháng với sự tồn tại của Thiên sứ, trong truyền thuyết của Hắc Ám Hội Nghị thì lại càng rất thần kỳ, nghe nói tất cả có sáu Huyết thân vương, nhưng nhiều năm qua không xuất hiện, mọi người đều biết sự tồn tại của sáu người này, nhưng chưa từng gặp qua, nên câu chuyện được phủ thêm một lớp vỏ thần bí. Bây giờ ư, theo giải thích của Hắc Ám Hội Nghị, rất lâu trước đây, trong một cuộc đại chiến với Giáo hội, tất cả họ đều thất tung, chỉ để lại sáu "giọt máu truyền thừa", chỉ cần tìm được giọt máu này, cấp cho một Huyết tộc cường đại là có thể biến thành một tân Huyết thân vương, nhưng không biết tại sao trong truyền thuyết nói sáu giọt máu truyền thừa này lại ở Đông phương. Vì vậy trong năm nay có rất nhiều Huyết tộc lặng lẽ tới đông phương tìm máu truyền thừa, nhưng không tìm được hoặc cũng không có tin tức"

Tiểu Lôi nhíu mày: "Phức tạp vậy?"

Tây Môn cười ha ha: "Kỳ thật truyền thuyết đó đều là giả."

"Giả ?"

"Giả!" Tây Môn cười lạnh nói: "Cái gọi là Huyết thân vương, là sáu gã gia hỏa trong mười ba môn đồ, bọn họ vẫn không có lộ diện, chỉ ẩn một chỗ. Không chỉ Huyết thân vương, vài Thiên sứ Vatican kia cũng đâu có lộ diện? Chính vì không lộ mặt nên khiến đám thủ hạ tín đồ một mực thành kính, mới tạo ra được những câu chuyện hoang đường chứ. Còn lý do vì sao bọn họ trốn không thấy mặt, ta nghĩ không cần nói ra chứ hả?"

"Ta rõ rồi." Tiểu Lôi thở dài.

Vì sao trốn không gặp mặt mọi người?

Nói bậy! Là phản đồ, đương nhiên sợ hãi trong lòng, không dám gặp người, đặc biệt là sợ người Thiên quốc tìm họ tính sổ, hơn nữa thân là tồn tại thần bí trong tông giáo, đương nhiên là càng thần bí càng tốt, tuyệt không thể gặp người, càng gặp nhiều thì nét thần bí càng mất đi.

Tây Môn đột nhiên đổi giọng: "Nhưng cái gọi là máu truyền thừa thật sự tồn tại, nhưng không có tới sáu mà chỉ có một giọt."

Hắn thở dài: "Trong sáu Huyết thân vường kỳ thực chỉ còn lại năm, trong đó một sớm đã tử vong, chỉ lưu lại một giọt máu truyền thừa, nhưng chỉ cần một Huyết tộc nhận được ngay lập tức có thể tiến hoá thành Huyết thân vương, điều này là thật." Hắn đảo mắt: "Hơn nữa giọt máu duy nhất này đang ở Đông phương, đây là do ta tra xét rất nhiều tư liệu mới tìm được đầu mối."

Ánh mắt Tiểu Lôi sáng ngời: "Vậy là có thể nói trong mười ba môn đồ, có một lưu lạc tới Đông phương? Hơn nữa chết ở Đông phương, lưu lại một giọt huyết dịch, chỉ cần có người tìm được nó, có thể có được thực lực của hắn."

"Trên cơ bản là như thế" Tây Môn tựa hồ có chút mệt mỏi.

Ánh mắt Tiểu Lôi càng sáng hơn: "Chẳng lẽ... ngươi tiếp cận Điền gia cũng vì máu truyền thừa? Cái tên Huyết tộc trong mười ba môn đồ đi tới Đông phương có quan hệ gì với Điền gia?"



Nghe xong, Tây Mộ cười giống như một con hồ ly giảo hoạt: "Những lời này ta không thể nói với ngươi", rồi thở dài: "Do mấy Huyết thân vương bình thường giấu mặt nên tạo ra truyền thuyết được đám Huyết tộc tin tưởng, cho tới giờ vẫn không rõ ràng, đây cũng là điều bình thường. nhưng nếu có thể tìm được một Huyết thân vương đối kháng được với lực lượng của Vatican, vậy cũng mạnh hơn một phần."

Tiểu Lôi chớp mắt, lưu ý duy nhất trong lòng hắn chính là, gã Huyết thân vương duy nhất lưu lạc vào đông phương, cũng là một trong mười ba môn đồ, tại sao lại đến đông phương?

Tây Môn thấy vẻ mặt của hắn là biết Tiểu Lôi đang suy nghĩ gì, nói: "Này, ta có thể nói cho ngươi biết, gã Huyết thân vương mất tích tại phương đông, là một trong mười ba môn đồ, mà tên của hắn ngươi khá quen thuộc, là Do Đại."

"Do Đại...", Tiểu Lôi thở dài: "Làm sao chỗ nào cũng có hắn? Bán đứng Da Tô là hắn, chạy đến phương đông cũng là hắn."

Tây Môn cười: "Ngươi không cần phải hận hắn, vì hắn đã chết, dù sao sau khi hắn chết mới có thể để lại máu truyền thừa của mình."

Tiểu Lôi bĩu môi: "Chưa chắc, nhỡ hắn chưa chết thì sao? Tóm lại, cái tên gia hỏa phiền toái này làm sao có thể dễ dàng chết được?"

Tây Môn cười: "Cái này không phải là giả, Do Đại chết thực rồi", rồi thở dài: "Kể ra, trong mười ba môn đồ hồi đó, người ta bội phục nhất chỉ có hắn. Trong mười ba môn đồ, Huyết tộc và Vũ tộc luôn không hoà hợp. Do Đại thân là Huyết tộc, hiển nhiên là thủ lĩnh trong sáu Huyết tộc đó, tên gia hỏa này nghe nói là cực thông minh, thực lực mạnh nhất trong sáu Huyết tộc, sau khi phụng mệnh bán đứng Da Tô, Huyết tộc với Vũ tộc tranh chấp quyết liệt, đều là hắn lãnh đạo Huyết tộc đối kháng với Giáo hội, rồi rất nhanh sau đó hắn biến mất, đầu mối duy nhất là hắn đi phương đông. Việc hắn làm gì tại đông phương, ta không biết, ngươi đừng nhìn ta như thế, nhưng việc hắn chết tại phương đông là sự thật."

Hắn giơ một đầu ngón tay điểm một cái, một ngọn hoả diễm lục sắc từ đầu ngón tay bốc lên, chậm rãi nói: "Huyết tộc cấp cao đều có pháp thuật của chính mình, khi sắp chết đều có một ngọn lửa linh hồn cuối cùng, năm Huyết thân vương kia đều cảm nhận thấy khí tức tử vong, điều này tuyệt đối không phải là giả. Hơn nữa, trước khi hắn chết, nghe nói còn mang thần thức thông qua linh hồn hoả diễm truyền tống trở về, đáng tiếc là khi hắn chết pháp lực quá yếu ớt, nên không thể truyền lại tin tức gì, tin tức duy nhất là hắn chết tại đông phương, hơn nữa đem năng lượng của chính mình lưu lại trên một giọt máu truyền thừa, các chuyện khác thực sự ta không biết."

Tiểu Lôi thấy ánh mắt của Tây Môn đầy vẻ thản nhiên nhưng không dám tin rằng hắn "gì cũng không biết".


Nhưng Tiểu Lôi càng không biết, một giọt máu truyền thừa lưu lại tại phương đông đó sớm đã bị chính hắn huỷ diệt, khi Huyết thân vương vừa mới hấp thu máu truyền thừa, chưa kịp hoàn toàn thức tỉnh đã bị hắn tiêu diệt.

Đương nhiên đấy là lúc hỗn loạn, bây giờ không ai biết đến điều này.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên thấy xa xa trên trời có một đạo thiểm điện lớn bổ xuống, chính xác đánh vào phương hướng Điền gia.

"Đó là pháp thuật của Thần tộc Olympia."

Tây Môn nhìn rồi thở dài nói: "Ta thực sự không rõ tại sao ngươi nắm chắc vậy? Hiện tại ở nơi đó, chắc chắn là có Thần tộc Olympia, còn về phương diện Vatican phải có Thiên sứ, về phương diện Huyết tộc cũng phải có Huyết thân vương! Ngươi rốt cuộc đã cử ai bảo hộ Điền Chấn mà yên tâm như thế?"

Tiểu Lôi cười nói: "Ta tự nhiên là yên tâm ngồi chỗ này nói chuyện với ngươi, giải quyết được không ít câu hỏi trong lòng ta."

Mắt thấy đạo thiểm điện bổ xuống, Thiên sứ Gabriel lúc này mới ngẩng đầu, cười lạnh lùng hướng về đạo thiểm điện, vươn một ngón tay, đầu ngón tay điểm nhẹ một cái...

Cứ như vậy, đạo thiểm điện kia kích chính xác vào đầu ngón tay hắn, trong nháy mắt phát ra ánh sáng khiến mọi người chói mắt. Trong quang mang đó, Thiên sứ Gabriel đứng nguyên một chỗ, đầu ngón tay hắn dường như có thể hấp thu tất thảy ma lực, đạo thiểm điện lớn tới mức cơ hồ có thể bổ đôi bầu trời đã bị đầu ngón tay của hắn đùa giỡn, thấy một tiếng hô, tiếng sấm nổ ngừng lại, trong nháy mắt tan rã. Đạo thiểm điện lớn như vậy đã bị đầu ngón tay làm tiêu thất vô ảnh vô tung!

Sau đó hắn lại ngẩng đầu, mỉm cười với không trung: "Thần tộc trên núi Olympia, chỉ còn chút bản sự vậy thôi à?"

Trên đỉnh lầu, Solomon cùng đứng sánh vai với Eve, hắn đột nhiên thở dài: "Gabriel so với năm đó mạnh hơn không ít, cái tên gia hỏa Olympia gì đó hôm nay chết chắc.. hắc hắc..."

Eve lạnh toát người, dùng hết khí lực toàn thân quay đầu lại, nhìn kỹ Solomon bên mình.

Solomon, chẳng qua là một thủ lĩnh trong trọng tài đoàn của Hắc Ám Hội Nghị, mặc dù là một thành viên cao cấp nhưng hắn đến thân vương cũng không phải, làm sao hôm nay có thể biến thân thành Huyết thân vương chí cao vô thượng?

"Kỳ quái lắm sao hả tiểu biển bức xinh đẹp?..." Solomon nhìn nàng ta một cái, sau đo chậm rãi ghé vào tai nàng ta khẽ cười nói: "Vậy ta nói cho nàng một bí mật, Huyết thân vương, kỳ thực luôn ở bên cạnh các người! Ngàn năm trước, chúng ta có đủ các loại thân phận, hoặc chỉ là một bá tước cấp thấp, hoặc chỉ là nghị viên trong nghị hội, hoặc một tiểu tiểu nam tước trong trọng tài đoàn... nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên các ngươi." Nói xong, hắn mở miệng, thò đầu lưỡi lông lá liếm nhẹ lên tai Eve.

Eve giật nảy mình, trong đầu giật mình vì câu nói này: "Vẫn luôn bên cạnh chúng ta?"

"Đúng, vẫn bên chúng ta tại nhân gian, trong tầng tầng lớp lớp nhân viên thần chức tại Vatican", Tây Môn cười khẩy: "Bọn họ không giống như các ngươi tưởng tượng là trốn tại chỗ quỷ quái bế quan không gặp bất cứ ai, mà là sinh hoạt hàng ngày tại nhân gian. Bọn họ có thể là một cha xứ bình thường trong giáo đường, thậm chí có thể là một thằng bé con bình thường trong ca đoàn, hoặc là một giáo chủ không hề nổi bật trong Vatican. Nếu không, ngươi nghĩ Thiên sứ ở nơi nào? Ngủ tại một chỗ "cấm địa" trong Vatican chắc? Cho dù là Thiên sứ, cũng không thể ngủ cả hơn trăm, ngàn năm một chỗ." Nói xong, Tây Môn bổ sung: "Năm Huyết thân vương kia cũng giống thế."

Lúc này, cuộc chiến phía dưới Điền gia đã tới hồi kịch liệt. Trên trời mây đen cuồn cuộn, từng đạo từng đạo thiểm điện dường như chứa đựng sự điên cuồng hướng Thiên sứ Gabriel đánh xuống.

Khuôn mặt của Thần tộc Olympia trên trời đầy lửa giận, thanh âm như mang theo lời nguyền: "Hỡi thần chiến tranh Ares vĩ đại! Xin cho ta kế thừa thần lực vĩ đại của người, dùng hoả diễm phẫn nộ của chiến thần, dùng cự phủ lôi đình, bổ đôi địch nhân đầy tội ác dưới kia!"

Toàn thân hắn run rẩy, thanh cự hình đại kiếm trong tay giống như cột thu lôi, dẫn từng đạo lôi điện trên không vào rồi bắn xuống Thiên sứ phía dưới.

Sắc mặt Gabriel vẫn bình tĩnh, gương mặt ẩn hiện trong từng đạo thiểm điện, không lộ chút biểu tình, vẫn giơ ngón tay lên cao (tất nhiên không phải là ngón giữa), đầu ngón tay giống như một dòng suối chảy, từng đạo thiểm điện lớn phách xuống bị hấp thu toàn bộ vào trong dòng suối đó, và dòng suối chảy ngày càng lớn, mang theo thanh âm sấm sét cuồng bạo.


"Tên gia hỏa đáng thương kia, ngươi không phải đối thủ của ta", ngữ khí của Gabriel mang theo sự thương hại: "Lực lượng của chiến thần à? Hừ, mấy ngàn năm trước tên gia hỏa Ares đó bị ta tự tay tiêu diệt rồi, ngươi thừa kế lực lượng của hắn không được một phần ba, làm sao đánh bại được ta?"

Người trên trời cuối cùng khí kiệt, da thịt toàn thân hắn đỏ rựng lên, áo choàng bạch sắc trở nên run rẩy, mặc dù tiếng sấm vẫn nổ vang trong mây đen nhưng dường như mang theo vài tiếng than thở bất đắc dĩ.

"Đám gia hỏa Olympia kia, các ngươi vài nghìn năm trước đã chết sạch cả rồi, hiện giờ gắng gượng xuất hiện khác gì tự đi tìm chết." Gabriel thở dài, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng hấp thu vô số đạo thiểm điện, cười lạnh nói: "Bây giờ… đi chết đi!"

Một tiếng ù rồi cuồng phong nổi lên.

Dòng suối đó đột nhiên vặn mình một cách hung tợn, phương hướng chợt xoay tròn ngược lại, cát đá xung quanh lập tức bị hút hết vào dòng suối đó.

Cảnh tượng này khá quỷ dị, trong không gian trong vòng một trăm mét tại Điền gia, vô số đá vụn, nhánh cây, lá rụng, vỏ cây, rễ cây, thậm chí đồ gia dụng hỏng, còn có suối nước chảy trước cửa, tất cả đều bị cuồng phong cuốn đi, hướng về trung tâm của dòng suối.

Trong khi ngoài vòng một trăm mét đó vẫn an tĩnh, không một chút gió.

Thủ hạ trong Điền gia không thể đứng vững trong cuồng phong, có vài người bị gió cuốn bay lên nhưng tỉnh táo nắm lấy đồ vật xung quanh, bất kể là nắm cửa, đồ đạc, cửa sổ, tường đều được, đều chết cũng không buông, khi cuồng phong cuốn lên, đến Lôi Hống cũng không đứng vững, hắn hét lên một tiếng, hai tay rung lên, tung ra toàn bộ đấu khí toàn thân, trụ tại lỗ thủng trên tường, kiên quyết đối kháng với cuồng phong mới đảm bảo an toàn được cho chúng nhân trong nhà.

Trên mặt Thiên sứ ở phía dưới nở nụ cười, cánh tay trên không đã nhẹ nhàng cầm lấy một cây thập tự giá trước ngực, sau đó trên mặt phát ra một thứ quang mang rất thánh khiết, soi sáng khuôn mặt vốn bình đạm tầm thường của hắn, không ngờ lại trở nên vô cùng thánh khiết.

Hắn nhìn gã gia hoả trên không, miệng đột nhiên hét một tiếng thét chói tai dài.

Phá!

Cơ thể Gabriel rung lên, áo choàng màu đen trên người đột nhiên rách vụn, một đôi cánh trắng như tuyết từ sau lưng hắn mọc ra, hai cánh rung lên, thân mình đã bay lên không, lượn một vòng đẹp đẽ, nhẹ nhàng bay hướng về phía gã gia hoả của Thần tộc Olympia.

Toàn thân gã Thần tộc Olympia dường như bị một cỗ lực lượng vô hình chế trụ, ra sức gắng gượng nhưng không nhúc nhích được, đành trơ mắt nhìn đối phương lại gần...

Một âm thanh phát ra, cơ thể hắn biến thành một đạo quang mang, trong nháy mắt bị dòng suối trên tay Thiên sứ hấp thu và biến mất.

Sau đó Thiên sứ vẫy cánh đứng trên không trung, thở một hơi dài, dòng suối trong tay cũng biến mất, không gian khôi phục lại sự yên tĩnh.

Eve mặt xám như tro, đột nhiên hét lớn: "Là âm mưu!Đây là một âm mưu!! Đây là một âm mưu mai phục!!"

Thanh âm của Solomon âm lãnh nhớp nhúa như một con rắn: "Là âm mưu, đáng tiếc lại không thành công."

Eve quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.


Trên mặt Solomon có chút âm hiểm: "Đám gia hỏa Olympia không ngờ chỉ phái một tên tiểu thần thấp bé tới, thật kỳ quái, chẳng lẽ trong tay bọn chúng không có tới một thần linh chân chính sao?" Rồi trên mặt nở nụ cười giảo hoạt, nhìn Eva nói: "Nhưng đối với ta là một cơ hội rất tốt, có phải không tiểu biển bức của ta?"

Eve run lên, nghe thấy hắn chậm rãi nói tiếp: "Nàng thân là Huyết tộc chúng ta, tại sao lại bán mạng cho bọn Thần tộc Olympia? Alpha thân ái của ta, nàng là một Huyết tộc thuần chủng, cha, mẹ nàng đều là Huyết tộc thuần chủng, tại sao nàng lại giúp đỡ đám gia hỏa Thần tộc Olympia kia?"

Eve vừa định mở miệng, nhưng không đợi nàng ta nói, Solomon bằng một ngón tay đã nhẹ nhàng nhấc cơ thể nàng ta lên, giống như một con rắn bị rút hết xương, vô lực bị treo giữa không trung.

Roẹt roẹt vài tiếng, quần áo trên người nàng ta rách tan tành, gần như đem thân thể hoàn mỹ của nàng ta phơi ra ngoài, ánh trăng chiếu trên cơ thể nàng ta giống như một con dê bị tế thần.

Solomon cười một tiếng rồi cong ngón tay, cơ thể Eve đã tiến sát người hắn, lập tức nàng thấy trên ngực đau nhói, nhìn thấy hắn đã cắn một miếng, răng bén nhọn cắm rất sâu trên bộ ngực mềm mại của nàng, huyết dịch bắt đầu chảy ra thành từng tia.

Ngay khi Eve sắp hồn phi phách tán, Solomon nhẹ thở dài: "Mùi vị thật thơm ngon, tiểu Hấp huyết quỷ của ta, máu của ngươi có mùi vị thật tuyệt. Nhưng vì sao ngươi phản bội lại dòng tộc?" Ngón tay hắn chậm rãi đặt trên cổ nàng ta, từng phân từng phân xiết lại.

Trong mắt Eve lúc này đột nhiên phóng ra quang mang kỳ dị, có cả u oán, bi thương, dường như mang theo sự giải thoát thống khoái.

Nàng ta dùng hết khí lực từ yết hầu nói một câu: "Bởi vì ta hận các ngươi, ta hận toàn bộ thế giới Huyết tộc, ta hận, ta hận!"

"Hả?" Ngón tay Solomon thả lỏng vài phần, Eve thấy cổ thông một chút, ho một tiếng, sau đó dùng khí lực toàn thân, dường như đem toàn bộ oán hận trong linh hồn một hơi gào thét lên.

"Ta hận huyết dịch chảy trên người, ta hận thế giới này! Ta mệt mỏi vì chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm. Chúng ta chỉ có thể sống trong bóng đêm, sợ ánh dương quang. Chúng ta cả đời phải mang theo thứ huyết dịch hôi tanh kia. Ta mệt mỏi vì chỉ biết hút máu. Các ngươi cho ta sinh mạng, nhưng ta được định là phải làm một Hấp huyết quỷ! Cho nên ta hy vọng các ngươi, cả ta nữa, cả thế giới Huyết tộc đều chết hết đi!"


Nàng dùng hết khí lực toàn thân nói ra một câu cuối cùng, âm thanh truyền ra xa, cuối cùng ánh mắt của nữ Hấp huyết quỷ tự phản bội dòng tộc này hiện lên sự giải thoát, dùng ngón tay gắng sức đâm mạnh vào mi tâm của mình.

Trong nháy mắt, tâm thần của Solomon nảy sinh một chút sơ hở, pháp thuật vốn khống chế Eve cũng xuất hiện một chút sơ hở, ánh mắt của hắn cũng hiện lên một tia bi thương...

Khi ngón tay Eve sắp động đến mi tâm, Solomon hành động, nhẹ nhàng bắn ngón tay, cả người Eve bay ra ngoài, nện mạnh vào vách tường, giống như con cá chết nằm trên đất.

Nhưng nàng ta vẫn còn sống.

Solomon trên cao nhìn xuống nàng ta, trong ánh mắt không có sát khí lại mang theo vài phần... vài phần thương cảm.

Hắn vung tay, bức tường trước mặt sụp đổ hiện ra một lỗ thủng to tướng, sau đó phi ra ngoài chỉ để lại một câu.

"Không phải chỉ có ngươi cảm thấy tuyệt vọng."

"Đúng vậy, ngươi tuyệt vọng vì ngươi không thể thay đổi vận mệnh của mình, từ lúc sinh ra đã là Hấp huyết quỷ, là quái vật chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, không có quyền lợi hưởng thụ ánh sáng ban ngày, vĩnh viễn không được quyền đứng dưới ánh sáng, chỉ có thể vĩnh viễn trốn trong bóng đêm u ám, chịu đựng ngàn năm ẩm ướt."

Càng thêm thống khổ chính là sinh mệnh ngươi rất dài, chừng mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, sinh mạng càng dài, thống khổ càng nhiều.

Mà ngươi mỗi ngày vì sinh tồn đều phải hút máu!

Máu ư!

Đó là một thứ kỳ quái, sản phẩm của sinh mạng, đối với mọi sinh vật đều tối trọng yếu, nhưng với ngươi lại là thức ăn, không phải chảy trong huyết quản mà ở trong bụng, chảy đến thực quản.

Chúng ta phải uống cái loại mặn mặn, có vị kim loại với hôi tanh này mấy trăm năm rồi!

Bởi vì số mạng chúng ta từ khi phút giây đầu tiên sinh ra trên thế giới này đã được định đoạt.

Bởi vì, chúng ta là Hấp huyết quỷ.

Đây là nỗi bi thương của toàn bộ Huyết tộc, không chỉ của riêng ngươi.

Không chỉ có mỗi mình ngươi.

Tiểu biển bức đáng thương, ngươi chỉ là Huyết tộc được sinh ra trên tinh cầu này mà đã cảm thấy bi thương.

Còn đối với Huyết thân vương thì sao?

Đối với đám Huyết tộc đến từ Thiên quốc, họ cũng bi thương như thế, điểm bất đồng duy nhất là ngươi là hậu duệ chúng ta tạo ra.

Mà chúng ta lại do Thượng Đế của Thiên quốc tạo ra.

Càng đau khổ hơn là sinh mạng của chúng ta so với ngươi càng dài hơn.

Eve nằm trên mặt đất, toàn thân yếu ớt, như một cái túi rỗng không, cứ vậy ngỡ ngàng nhìn Solomon từ lỗ thủng nhảy ra.

Không phải chỉ có ngươi cảm thấy tuyệt vọng ...

Từ trong mắt Hấp huyết quỷ nằm trên mặt đất này ứa ra hai dòng nước mắt.

Nước mắt mang màu đỏ.