Chí Tôn Vô Lại

Chương 230: Ký sinh





"Ngươi có bán tiên chi thể, lại có áo khoác kia trên người, chính là do vi sư lấy áo choàng ngũ sắc từ chỗ Tử Vi đế quân, dùng sợi vàng sợi bạc may thành, lại còn được Cửu Thiên Huyền Nữ tập hợp mây chiều tại chân trời dệt thành, làm sao dễ bị cháy được? Ngươi yên tâm đi, nếu món đồ trong người ngươi không đốt đi cẩn thận, một khi nó sống lại, mạng ngươi khó toàn. Chịu khổ một chút để bảo toàn mạng sống đi. "
Thanh âm của Bồ Đề tổ sư từ bên ngoài truyền đến, nhưng do cách vách lò, nên đến tai Tiểu Lôi thấy lùng bùng, trong lòng còn nghi hoặc đã thấy ngọn lửa từ bốn phương tám hướng tràn đến, tầng tầng lớp lớp vây kín người, hỏa nhiệt làm người hắn nóng rực, mồ hôi trên đầu vãi như mưa.
Hắn mặc dù không bị thiêu chết, nhưng vẫn thấy nóng rực, huống chi đây là lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, mặc dù là tam muội chân hỏa nhưng cháy trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân nên đâu phải tầm thường?
Trong chốc lát Tiểu Lôi đã thấy lượng nước trong người đã bốc hơi hết, mồ hôi túa khắp người, chiếc lò làm mọi chỗ trên người hắn khô cạn, miệng lưỡi khô rát, nhất là đôi mắt bị khói không mở ra được, nước mắt vừa trào ra đã ngay lập tức bốc hơi.
"Hụ hụ hụ… Tổ sư Bồ Đề, tổ sư… chớ phóng hỏa nữa, ta sắp bị chết ngạt rồi!" Tiểu Lôi dùng toàn lực hét to. Truyền thuyết năm đó Tôn Ngộ Không bị đốt trong cái lò này bảy ngày bảy đêm, xem ra người bình thường làm sao chịu nổi, con khỉ kia tuy không chết nhưng thành ra mắt lửa ngươi vàng, còn xem ra mình không có may mắn như vậy, trong một tuần công phu, Tiểu Lôi không chịu nổi đã thầm mắng Bồ Đề tổ sư ở bên ngoài.
"Khặc khặc.. ta thực sự… không ổn, không chịu được nữa!" Tiểu Lôi rốt cục không cách nào chịu đựng được nữa, vận khí pháp lực toàn thân, húc đầu xuống đất.
Rầm! Rầm
Vì không có cách nào đứng thẳng người dậy nên phải lấy cả người để húc, húc hai ba lần hắn đã thấy đầu óc ong ong muốn xỉu, bên ngoài Bồ Đề tổ sư lớn tiếng nói: "Không được đập, ngươi tên tiểu tử này sao không nghe lời. Cái lò này rất quý giá, nếu ngươi đập hỏng ta lấy gì bồi thường cho Thái Lão quân! Nếu ngươi thực sự không chịu được, ta sẽ cho ngươi một thứ"
Dứt lời, từ trong lỗ nhỏ của lò bay vào một miếng thứ gì đó to cỡ trái nho, Tiểu Lôi thuận thế bắt lấy, nghe thấy Bồ Đề tổ sư bên ngoài nói: "Ngươi ngậm nó trong miệng, nhưng ngàn vạn lần không được nuốt xuống!"
Tay Tiểu Lôi cảm thấy ẩm ướt, không biết là cái gì, nhưng nghĩ Bồ Đề tổ sư sẽ không hại mình nên bỏ vào miệng, cho vào dưới đầu lưỡi.
Rất nhanh, hắn cảm thấy dưới đầu lưỡi phát ra một cảm giác mát mẻ ẩm ướt, tựa như một dòng nước trong lành, vô số nước từ dưới lưỡi chậm rãi chảy xuống yết hầu làm dịu cơ thể đang khô kiệt của hắn.
Đang bị thiêu gần chết, cảm thấy dễ chịu như vậy, Tiểu Lôi rên một tiếng, nói to: "Thoải mái! Thoải mái quá! Quả nhiên là thoải mái! Bồ Đề tổ sư, vật này là vật gì vậy?"
"Hừ, ngươi làm sao biết được. Vi sư ta mất một ngàn bốn trăm năm để luyện chế ra bảo bối này, thu thập Thủy Nguyên Tố tinh khiết nhất trong thiên hạ luyện chế ra, hắc hắc, bảo bối này của vi sư ta, chỉ cần ngươi ngậm trong miệng, cho đừng nói bị lò thiêu ba ngày, cho dù dùng tam muội chân hỏa thiêu tám mười ngày đều không thiêu nổi ngươi, nước trong cơ thể ngươi chỉ tiêu hao một phần. Nhưng ngươi cẩn thận, ngàn vạn lần không được nuốt xuống, thứ đồ vật này khi vào bụng, lập tức sẽ phóng thích nước, khi đó cơ thể ngươi không chịu được quá nhiều nước, bụng sẽ nổ tung! Đừng xem thường đây chỉ là một hạt châu nho nhỏ, trong thiên hạ chỉ trừ nước trong ngọc tịnh bình của Quan Âm Bồ Tát là không thể so, các loại pháp bảo khác không thể bằng được nó!"
Tiểu Lôi thở dài: "Ta ngậm thứ này, chẳng khác gì mang theo một cái hồ chứa nước to siêu cấp…"
"Có Thủy Hoàn đan của vi sư rồi, ngươi không sợ bị thiêu nữa, ngươi đợi một chút, ta sẽ gia tăng thêm hỏa nhiệt"
Nói rồi roạt một tiếng, tám ngọn lửa bên ngoài bùng lên càng lúc càng mạnh, dần biến thành màu xanh. Tiểu Lôi phát hoảng, may có Thủy hoàn đan trong miệng ngay tức khắc làm mát cơ thể, không khó chịu nữa. Cơ thể hắn vừa dễ chịu một chút là có cơ hội nói chuyện ngay.
"Bồ Đề tổ sư, ta có một chuyện chưa rõ, tại sao ông mang ta đến đây?"
Thôi thôi, tiểu tử này lòng hiếu kỳ quá nặng rồi, vốn Bồ tát Địa Tạng Vương cho ta biết… ngươi từng xông vào địa phủ đúng không? Địa Tạng Vương nói ngươi học được Viên Chân Diệu Quyết của ta, ta mới để tâm. Ngươi học Viên Chân Diệu Quyết của ta, tự nhiên là người của Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Địa Tạng Vương đã cùng ta đánh cuộc, nói ngươi đã xông vào địa phủ làm những truyện động trời, hắn sẽ giúp ngươi cho qua, nhưng lại chạy tới tìm ta, muốn ta phải quản lý tốt môn hạ đệ tử. Vi sư mới biết, tên tiểu tử học Viên Chân Diệu Quyết là ngươi, không nhịn được đành trộm nhìn ngươi một lần, ôi… không ngờ gan của tên tiểu tử nhà ngươi không nhỏ, cái gì hay không lấy, lại chọc vào "Xích Châu" trên Nga Mi sơn.
Tiểu Lôi kêu lên: "Xích Châu! Cái đồ trên tay ta là Xích Châu, có đúng là Xích Châu?"
Tổ sư Bồ Đề cười lạnh nói: "Hừ, chính xác là Xích Châu không phải là giả, nhưng đồ vật này ngươi há có thể chạm vào….! Ta hỏi ngươi, lai lịch của Xích Châu này ngươi biết không?"
Tiểu Lôi lúc này mới ngừng loạn động, khoanh chân ngồi trong lò nói: "Ta biết một chút, hình như nghe Nói Xích Châu này là của Kim Thiền tử Đường Tăng? Nói là bên trong nó có tu vi pháp lực mười đời của Kim Thiền Tử…"
"Ha ha!" Bồ Đề tổ sư cố ý cười to hai tiếng, đột nhiên ngữ khí trầm xuống quát: "Cho nên ngươi nổi lên tham niệm chứ gì?"
Tiểu Lôi bĩu môi: "Làm gì có tham niệm, chẳng qua chỉ tò mò thôi, muốn nhìn cái viên Xích Châu này là vuông hay tròn, đen hay trắng"
"Hiếu kỳ? Hừ, ngươi có biết là suýt mất cái mạng nhỏ rồi không!" Bồ Đề tổ sư trầm giọng nói: "Lai lịch của Xích Châu, ngươi nói không phải là sai nhưng…ài…."
Tiểu Lôi động tâm hỏi: "Ồ, nói như vậy cái đồ này chính là của Kim Thiền tử?"
Thấy bên ngoài im lặng một hồi, sau đó Bồ Đề tổ sư chậm rãi nói: "Chuyện này nói ra hơi khó nghe. Đường đường là một đệ tử dưới trướng Phật tổ khi chuyển thế đã đánh mất Xích Châu của mình, Kim Thiền Tử đánh mất pháp lực mười đời của mình, không quay lại được Tây Phương Cực Lạc, nên mới bị đày đi Tây Thiên lấy kinh, gây dựng công đức. Chỉ là chuyện này quá ư vinh dự, nên tây thiên chư thần phật không nhắc tới.
"Nhưng thứ này lưu lạc tại nhân gian nhiều năm vậy, tại sao người trong Phật môn không đi tìm nó về?"
"Tìm? Tìm thế nào?" Bồ Đề tổ sư cười nói: "Đồ vật này đúng là có tu vi mười đời của Kim Thiền Tử! Kim Thiền tử nguyên là đồ đệ của Phật tổ, tu vi pháp lực không tầm thường, thần phật các nơi đều nhường nhịn hắn ba phần! Nếu hắn đánh mất Xích Châu chuyển thế, lại biến thành một gã Đường Tăng phế vật? Lại còn phải dựa vào đồ đệ của ta hộ vệ hắn đi lấy kinh? Xích Châu của hắn, không phải là không có người tìm, mà đại đa số người tìm không ra! Cho dù tìm được, cũng không thu phục nổi nó! Ngươi nói người trên thiên giới không có lòng tham ư? Đều có lòng tham hết, chín trăm năm trước Kim Luân tiên nhân tại thiên giới vì đồ vật này mà làm náo loạn một lần, chuyển dời cả tam sơn ngũ nhạc, cuối cùng tìm thấy nó tại Bồng Lai đông hải, kết quả không thu phục được nó, chút nữa lại bị nó hấp thụ sạch linh khí, mang tiếng là kim thân bất hoại mà thiếu chút nữa biến thành cái xác khô! May mà ta đi qua cứu hắn một mạng, hắc hắc…." Nói đến đây Bồ Đề tổ sư cười lạnh không thôi.
"Hấp thành xác khô?" Tiểu Lôi cảm thấy ớn lạnh.
Bồ Đề tổ sư nói: "Không sai! Đồ vật này khi ở trong tay Kim Thiền tử, bị nguyên thần của hắn luyện hóa, trở thành pháp bảo Phật môn, nhưng nó rời Kim Thiền tử mấy ngàn năm rồi, không bị áp chế, đã sớm thành… rồi! Ừ, đơn giản mà nói là: "Đồ vật này đã sớm tu luyện thành tinh rồi"
"Hừ hừ…" Tiểu Lôi tí nữa thì bị nước miếng…., trợn trừng con ngươi nhìn tay kia của mình, cái đồ vật như trứng gà trong chưởng tâm: "Tu luyện thành tinh?"
"Ở đây chẳng có điều gì kỳ quái" Bồ đệ tổ sư thản nhiên tiếp tục nói: "Thế gian vạn vật đều có tính mạng. Chim bay, thú chạy, cây cối... nếu có cơ duyên hấp thu được thiên địa linh khí đều có thể thành tinh, lại càng chưa nói tới đồ vật này linh khí đã có thừa. Trên đời đã có xà tinh, hồ ly tinh, tại sao nó không thể thành tinh?"
Tiểu Lôi trầm mặc một hồi rồi nói: "Nó thành tinh, bây giờ dính ở trên người ta, thế là thế nào?"
Bồ Đề giải thích: "Chuyện này gọi là sống ký sinh. Ngươi hãy xem trường hợp đám cua sống ký sinh bên bờ biển. Hạt châu này cũng giống như thế, nó có thể tự thân phát triển, chỉ cần tìm một chủ thể ký sinh để ký dưỡng tại nơi đó. Chín trăm năm trước ta tại Bồng Lai đông hải gặp Kim Luân tiên nhân, chính hắn bị đồ vật này dính vào, kết quả một thân linh khí chút nữa đã bị nó hút sạch! Dù ta cứu hắn được một mạng, nhưng hắn vốn là đại la kim tiên tại thiên giới, tu vi còn lại chỉ vẻn vẹn chưa được ba thành, lúc đó ta nhất thời chủ quan không bắt được nó, không biết nó tìm đến nơi nào. Dần dần đã tìm được một trăm năm, nhưng không tìm thấy. Ta nguyên đã muốn bỏ cuộc nhưng, sau lại vô tình nghe một vị lão hữu giảng kinh mới biết được lai lịch của đồ vật này. Tên tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu tu vi mà dám chọc vào nó?"