Chí Tôn Vô Lại

Chương 195: Địa Tạng Vương Bồ Tát




"Tiểu Lôi, nam, người Nam Đô, cha Phương Triển Nguyên, mẹ Lôi thị, dương thọ tám mươi mốt tuổi ……

Tiểu Lôi kinh ngạc nhìn chữ viết trên sổ sinh tử, trong lòng tựa như có mười bảy mười tám tiếng sấm rền vang, trong lúc nhất thời si si ngốc ngốc, một chữ cũng không nói ra, chỉ là môi cứ run rẩy hoài.

Diệu Yên trong lòng có chút bất an, cầm lấy bàn tay Tiểu Lôi, thì thầm: "Phu quân …… phu quân, chuyện này ……"

Tiểu Lôi khoát mạnh tay, ra hiệu nàng không cần nói, lại cầm thái đao kề ngang cổ phán quan, giọng hắn có hơi khàn khàn: "Ngươi lập lại lần nữa, trên sổ sinh tử này, có thể viết sai hay không?"

Phán quan bị thái đao kề cổ, trong đao còn có Huyền Vũ nội đan, chính là khắc tinh của quỷ hồn âm phủ. Phán quan chỉ cảm thấy hồn vía như lên mây, sợ đến nỗi cuống quít kêu lên: "Không có khả năng! Quyết không thể viết sai."

Trong mắt Tiểu Lôi đột nhiên lộ ra vài phần sát khí, sát khí khiến cho phán quan lại càng hoảng sợ, bất quá may cho hắn là tia sát khí kia liền biến mất. Tiểu Lôi chán nản buông hắn ra, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: "Phương Triển Nguyên kia …… ông ấy …… ông ấy đầu thai đi đâu? Tìm ra cho ta."

Phán quan hơi do dự một chút, Tiểu Lôi đã gầm lên: "Tra ra cho ta!!!!"

Một tiếng gầm này của hắn, trong thanh âm ẩn chứa sát khí vô hạn, pháp lực toàn thân vận chuyển, khí lưu cuồn cuộn. Liền nghe thấy "ầm" một tiếng, chung quanh hắn vô số kim quang tỏa ra, kiếm khí của "Nghịch thiên nhất kiếm" đã tu luyện trong thể nội nhiều ngày, vô hình trung bị hắn phát động. Chợt thấy phựt một tiếng, một đạo kiếm khí kim quang chói lòa phóng thẳng lên trời cao. Đạo kiếm khí đó không ngờ đã cấp cho Diêm La điện một lỗ thủng lớn.

Diêm Vương cùng chúng phán quan sợ đến hồn phi phách tán, chứng kiến trên nóc đại điện vô số ngói vỡ và tro bụi rơi xuống, cả đại điện lung lay như muốn đổ, Diêm Vương vội vàng kêu lên: "Mau mau tìm cho hắn!! Nhanh!!"

Phán quan nhanh chóng lật sổ sinh tử. Không lâu sau, gã nơm nớp lo sợ đưa cho Tiểu Lôi. Hắn chộp lấy, trợn mắt xem cẩn thận vài lần, trong lúc nhất thời trở nên ngây dại.

Cứ trầm mặc như vậy trong chốc lát, trong mắt Tiểu Lôi bỗng nhiên nước mắt chảy ra, chậm rãi đặt sổ sinh tử xuống, lẩm bẩm: "Đã lâu như vậy …… chẳng ngờ ta cũng không biết …… ông, ông chính là cha của ta …… cha của ta ……"

Diệu Yên ôn nhu nói: "Phu quân …… phu quân, Phương Triển Nguyên này chính là Phương bá sao …… sự tình này, nói vậy còn có ẩn tình. Chúng ta ……

Tiểu Lôi gật đầu: Chúng ta tự nhiên phải tra chuyện này ra cho rõ ràng!"

Ánh mắt hắn lộ xuất hận ý vô hạn, lại lệnh tìm chỗ Lôi thị, mẹ của hắn. Hắn dụng tâm nhớ kỹ, lúc này mới thở dài một tiếng, lắc đầu, tựa hồ khí lực toàn thân đã dùng hết, bất giác người hắn khẽ lảo đảo muốn ngã: "Chúng ta đi thôi …… đi thôi."

Diệu Yên vội đỡ lấy hắn, thì thầm: "Được, chúng ta trở về."

Hai người cứ như vậy nghênh ngang đi ra khỏi Diêm La điện, mặc dù địa phủ có vô số quỷ binh quỷ tướng, nhưng có ai dám tiến lên ngăn trở?

Chờ hai người bọn hắn ra khỏi Diêm La điện, rốt cuộc Diêm Vương mới chán nản ngồi xuống, đột nhiên cả giận nói: "Hai yêu tiên này từ nơi đâu tới! Nhanh đi …… nhanh đi bẩm cáo Địa Tạng Vương Bồ Tát!! Thỉnh lão nhân gia chủ trì công đạo cho chúng ta!!"



Địa Tạng Vương Bồ Tát, chính là bản tôn U Minh giáo chủ, giáo chủ Địa Giới, chuyên cứu độ quỷ đạo chúng sanh, địa vị còn trên cả Thập Điện Diêm La, chính là đại đạo sư của địa phủ. Phàm gian lưu truyền rằng câu "Phật nói, ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục" Những lời này kỳ thật chính là kệ ngữ của Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Lại nói Địa Tạng Vương Bồ Tát vốn được hầu hạ tại địa giới Thúy Vân cung, chính là Minh Giới Chí Tôn. Lần này bị hai nhân gian tán tiên Tiểu Lôi cùng Diệu Yên xông vào địa phủ, thập điện Diêm La vốn không có pháp lực cao cường gì, nên không thể làm gì hơn là đi cầu trợ vị Địa Tạng Vương Bồ Tát này.

Bồ Tát đang an tọa trong Thúy Vân cung, hai bên có hai đại đệ tử khoanh tay cung kính nghe kệ ngữ của Bồ Tát, chợt nghe thấy bên ngoài Diêm La tọa hạ phán quan Thưởng Thiện Ti tới cầu, đem chuyện hôm nay bị người xông vào địa phủ nói ra một lượt.

Bồ Tát đầu đội mũ Ngũ Phương Phật, hình dáng trang nghiêm, nghe xong lời của phán quan, thở dài, khẽ bấm đốt ngón tay tính toán, trong lòng đã biết, chỉ ngậm miệng không nói gì.

Phán quan cầu khẩn: "Hai yêu tiên kia thần thông quảng đại, đệ tử không thể chống địch, bị bọn chúng cường nhập Diêm La điện, hủy đi vài bản sổ sinh tử, cứ thế bỏ đi, còn đả thương vô số tiểu quỷ trong điện, vạn mong Bồ Tát tác chủ!"

Bồ Tát lúc này mới từ từ mở mắt, phật quang bắn ra bốn phía, chậm rãi nói: "Người này thành tựu không ít …… tương lai …… sợ rằng không phải các ngươi có thể chọc vào. Ai …… bất quá lần này xông vào địa phủ, xem như phạm vào thiên điều. Thôi thôi, việc này nếu ta không quản, các ngươi lại phải tấu lên Thiên đình, đến lúc đó lại một phen đại phiền toái. Ngươi trở về nói lại với Diêm Vương, sự tình này ta chịu trách nhiệm, chuyện này vốn là kiếp số đã định, hắn bất tất phải tức giận, cũng không cần dâng biểu lên Thiên Đế. Ngươi đi đi."


Nói xong, Bồ Tát phất tay, phán quan liền cung kính thối lui.

Phán quan rời khỏi, nhưng Bồ Tát lại thở dài như trước: "Kiếp số, kiếp số, không ngờ kiếp số vẫn tới …… đệ tử phía bên trái mỉm cười nói: "Bồ Tát, người đó xông vào địa phủ, vì sao không để Diêm Vương trực tiếp dâng biểu lên Thiên Đế?"

Bồ Tát lắc đầu, nói: "Ngươi lại không biết rồi, ta vừa bấm tay tính thử, người này thành tựu không ít, tương lai e là nhân vật ngoại hạng. Bây giờ nếu Diêm Vương thượng thiên tố cáo hắn, cố nhiên là hắn phải chịu một chút khổ nạn. Nhưng tương lai một khi hắn được thế, trong lòng hắn căm hận, e rằng Diêm La điện sẽ không có ngày an bình."

Đệ tử nọ vẫn mỉm cười nói: "Như thế người này thành tựu rất cao?"

"Tội lỗi, tội lỗi ……" Địa tạng vương Bồ Tát thở dài: "Số mệnh người này đã được định trước, còn có một đoạn duyên phận sư đồ với ta, tức là số mệnh đã được định đoạt, tránh cũng không thoát. Bà La Na Tề, ngươi lại đây."

Phía dưới Bồ Tát, đệ tử còn lại vẫn luôn bế mục không nói chợt mở mắt, đi tới chỗ Bồ Tát, khom người nói: "Có đệ tử."

"Hai người này còn chưa rời khỏi địa phủ, ngươi hãy thử đi một chuyến xem sao. Trước khi bọn họ rời địa phủ, ngăn lại một chút, nhẹ nhàng nói cho bọn hắn biết địa phủ không phải là nơi có thể tùy tiện xông loạn vào, thế là được. Sau đó, ngươi cũng chưa cần trở về ngay, cứ âm thầm đi theo hai người đó. Nếu bọn họ muốn gây ra sự tình tội nghiệt gì đó, ngươi xuất thủ ngăn trở một chút, thế là được. Người này nói ra, cùng với ngươi còn có một chút uyên nguyên, ngươi cứ đi, tự nhiên sẽ biết.

Bà La Na Tề khom người, xoay người ra khỏi Thúy Vân cung.

Quả nhiên, Tiểu Lôi cùng Diệu Yên rời khỏi Phong Đô thành, đi trên Hoàng tuyền lộ, Tiểu Lôi tâm thần không yên, đi một đoạn lại dừng lại, hắn giờ phút này tâm thần đại loạn, vừa rồi đằng vân chẳng ngờ lại bất ổn, suýt nữa ngã nhào xuống, may là bên cạnh có Diệu Yên bảo vệ hắn.

"Phu quân …… chàng ……"


Tiểu Lôi khoát khoát tay: "Ta biết." Đột nhiên hắn dừng chân, trong lòng oán khí vô hạn, không chịu được liền dụng lực hú dài. Tiếng hú này bao hàm oán phẫn trong lòng hắn, không ngờ lại xông thẳng lên tầng tầng mây xám của U Minh địa phủ. Trong lúc nhất thời cũng không biết kích phát bao nhiều oán khí lệ quỷ âm phủ, đồng thời điên cuồng kêu gào.

Tiểu Lôi vừa hú xong, nhưng không thấy oán khí trong lòng thoát ra được chút nào, trái lại oán khí càng kết càng nhiều, cuối cùng chỉ thấy oán khí trùng thiên, không cách nào phát tác, trong lòng chợt phát ra sát khí vô hạn.

Mắt thấy sắc mặt Tiểu Lôi càng lúc càng dữ tợn đáng sợ, Diệu Yên trong lòng bất an, dụng lực nắm lấy cổ tay Tiểu Lôi, vận khí tiên pháp, bấm đại thủ ấn, điểm lên mi tâm của hắn, miệng quát: "Phu quân, bình tâm!"

Mi tâm Tiểu Lôi bị nàng điểm một cái, chỉ cảm thấy nội tâm oán khí thình lình như tìm được một điểm phát tiết, quát to một tiếng, hốt nhiên trong lúc mê mê man man chợt nghe thấy một tiếng nổ "ầm" ……

Oán khí toàn thân hắn dường như mạnh mẽ cuồn cuộn hướng điểm phát tiết phun mạnh ra. Trong tai "ầm ầm" không ngừng. Trong lúc tâm thần đại loạn, đột nhiên cảm thấy trên mặt có một luồng ươn ướt ấm áp, trong tai đang vang lên tiếng "ầm ầm" chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ thống khổ. Tiểu Lôi đang thở hổn hển dần bình tĩnh lại, trợn mắt liếc qua, đã thấy Diệu Yên lảo đảo thối lui vài bước, khóe môi lộ ra một dòng máu đỏ sẫm, sắc mặt trắng bệch. Chỉ là đôi mắt ấy lại vẫn đau xót chăm chú nhìn mình.

Tiểu Lôi trong lòng đau nhói, nhất thời Linh đài sáng tỏ vài phần, lúc này mới hiểu được vừa rồi chính mình trong khi vô tình phát cuồng, chẳng ngờ đã thương tổn Diệu Yên.

Vốn Diệu Yên dụng tiên pháp làm cho Tiểu Lôi định thần, nhưng không đề phòng đột nhiên bị oán khí của Tiểu Lôi phát tác, pháp lực cũng đồng thời trào sang Diệu Yên. Nếu với bản lãnh của Diệu Yên, chỉ cần vận công đề kháng, lập tức có thể ngăn chặn pháp lực của Tiểu Lôi, chỉ là điều này không khỏi khiến Tiểu Lôi bị thương.

Nhưng Diệu Yên không muốn thương tổn Tiểu Lôi, chỉ có thể bằng vào pháp lực thâm hậu của mình hóa giải. Nhưng dẫu sao Tiểu Lôi tu luyện chính là Nghịch Thiên Quyết cùng Nghịch Thiên Kiếm, giờ phút này pháp lực hắn đã có thành tựu không nhỏ, đột nhiên phát tác. Nếu Diệu Yên toàn lực phản kích, tự nhiên không sợ, nhưng nàng lại không muốn Tiểu Lôi bị thương, chỉ tiêu cực chống đỡ, lại không dám xuất toàn lực, liền bị thương. Nàng phun một búng máu lên mặt Tiểu Lôi, té văng ra ngoài.

Tiểu Lôi kêu lên "trời ơi", một mảng ấm áp trên mặt mình, nguyên lai là do máu Diệu Yên thổ ra. Trong lòng hắn ngập tràn áy náy, ôm lấy Diệu Yên, thì thầm: "Xin lỗi, vừa rồi ta ……"

Diệu Yên cười gượng, lắc đầu nói: "Phu quân, không có gì đáng ngại. Thật ra hiện tại pháp lực chàng đã có chút thành tựu, thành tựu tương lai còn vượt xa Diệu Yên."

Diệu Yên càng nói như vậy, trong lòng Tiểu Lôi càng thêm áy náy: "Ta tâm thần đại loạn, suýt chút nữa đã phát cuồng."

Diệu Yên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Ta biết trong lòng chàng tức giận khổ não, ta mặc dù không biết đạo làm người, nhưng ta cũng biết, chàng hốt nhiên biết cha mẹ mình …… khó tránh khỏi …… khó tránh khỏi sẽ như vậy …… khụ khụ ……" Nói xong, lại ho khan mấy tiếng, khóe miệng lại rỉ ra vài giọt tiên huyết.


Tiểu Lôi trong lòng cực kỳ thống khổ, lấy ra một bình Sanh Sanh Tạo Hóa Đan, đưa liền cho Diệu Yên một hơi năm ba viên. Diệu Yên nuốt đơn dược vào, ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, sắc mặt tốt hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng nên trở về thôi, Phương bá …… ân, cha chàng cho dù chết như thế nào, cũng là lọt vào tay Ngũ Hành Tông Phong môn. Cũng may bọn chúng chạy không thoát …… chỉ cần tìm được bọn chúng, có thể hỏi được rõ ràng."

Trong mắt Tiểu Lôi lại lộ xuất sát khí, oán hận nói: " Ngũ Hành Tông Phong môn …… Cha ta chết đều do một tay bọn chúng, ta phải tìm tên Phong Cuồng kia!!"

Nói tới đây, hắn đột nhiên rơi lệ nói: "Lúc đó ta không biết Phương bá lại là cha ta, nhưng ngày đó lại chính một tay ta phá ám phong thủy ông sắp đặt, cũng do chính ta đã hại ông ……"

Diệu Yên khẩn trương ôn nhu nói: "Chuyện này tính ra do người Phong môn làm, phu quân ngàn vạn lần không nên tự trách mình!"


Tiểu Lôi gật đầu: "Không sai …… Phong môn ……"

Diệu Yên mắt thấy hận ý trong mắt Tiểu Lôi không giảm, tự nhủ trong lòng: Bộ dạng phu quân như thế, sợ rằng về lâu dài, khó tránh khỏi nhập ma, muốn tiêu trừ oán niệm trong lòng chàng, e là không thể không tìm Phong môn khai đao …… Chỉ cần có thể tiêu trừ được oán niệm trong lòng phu quân, ta cứ xuất thủ giết toàn bộ người Phong môn là được. Dù sao người trong thiên hạ, ngoại trừ phu quân cùng mấy tỷ muội chúng ta ra, giết hết cũng có thể!

Diệu Yên vốn không phải người có tâm địa hiền lành gì, chỉ chung tình đối với duy nhất Tiểu Lôi mà thôi. Ngoài Tiểu Lôi cùng mấy người ngoài có quan hệ, trong lòng nàng thật sự tất cả những người khác không khác gì con kiến hôi, chính là muốn giết cứ giết, tuyệt đối không có nửa phần do dự.

Nói đến coi rẻ sanh mạng, một chữ "độc" của hai tỷ muội Tịnh Đế Liên Hoa này, Diệu Yên cùng Tiên Âm kỳ thật không có gì sai biệt.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiểu Lôi cũng tạm thời đè nén oán khí xuống, thuận theo Hoàng tuyền lộ trở lại, muốn rời khỏi địa phủ.

Phía trước chính là một mảng sương mù hỗn độn, vượt qua là trở về dương gian. Hai người làm phép đang muốn đi, chợt nghe thấy phía trước thình lình có tiếng người quát dõng dạc: "Việc thiện đúng hay sai, cuối cùng cũng có kết luận, trong tam giới cũng tự nhiên có định số của nó. Hai vị tự tiện xông vào địa phủ, đã phạm vào Thiên điều, giờ lại muốn bỏ đi sao?"

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy một nhân ảnh chậm rãi từ trong màn sương mù bước ra.

Chỉ thấy người này dáng người cao ráo, mặc một bộ tăng bào màu xám, khoác một chiếc áo cà sa, một tay nắm cửu tích thiền trượng, theo từng bước đi tới, thiền trượng cứ vang lên "đinh đang".

Người này tuy mặc một bộ trang phục của người xuất gia, nhưng mái tóc bạc dài được buộc lên đơn giản phía sau. Khuôn mặt tuấn tú. Chỉ là sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có bất cứ biểu tình gì. Kỳ lạ nhất là đôi lông mày trắng như tuyết của hắn, dài rũ xuống chừng nửa tấc, tô vẽ khuôn mặt hắn thêm vài phần sầu khổ.

Người này chậm rãi đi tới, khom người nói: "Xin chào, Địa Tạng Vương Bồ Tát tọa hạ Bà La Na Tề, thỉnh hai vị thong thả một bước, nghe ta một lời."

Tiểu Lôi cùng Diệu Yên nhìn nhau, đều khẽ cau mày. Nghe thấy danh xưng Địa Tạng Vương Bồ Tát, trong lòng đều rùng mình.

Hai người tự nhiên biết, Địa Tạng Vương Bồ Tát chính là Địa giới chí tôn, chưởng quản U Minh giới này, tọa hạ đệ tử của hắn tìm tới, tự nhiên là truy cứu tội hai người tự tiện xông vào địa phủ.

Diệu Yên cướp lời: "Ngươi, tăng không ra tăng, tục không giống tục. Có lời gì, thống khoái nói ra đi!"

Người nọ chắp tay hành lễ: "Chỉ thỉnh hai vị thong thả một bước, đáp ứng một yêu cầu của bần tăng, bần tăng không dám ngăn trở."

Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"

Bà La Na Tề thở dài: "Tam giới này đã định sẵn cái gọi là người, quỷ khác biệt, hai vị nếu không phải vong hồn, thì không nên xông vào địa phủ. Ta phụng pháp chỉ của sư phụ Bồ Tát, cũng không dám làm khó hai vị. Chỉ thỉnh hai vị lưu lại pháp bảo tùy thân, sau đó lập lời thề, không được tự tiện xông vào địa phủ lần nữa, xong sẽ để hai vị trở về."