Chí Tôn Vô Lại

Chương 160: Hương Diễm Liệu Thương





Tiểu Lôi cả kinh, chỉ thấy Tiên Âm dùng sức xoa cặp mắt, giường như phát cuồng rồi gắng gượng đứng dậy, chỉ là người sau khi đột nhiên nhìn không thấy đường thì thân thể lập tức mất đi thăng bằng, lại ngã sấp xuống.
"Làm sao vậy?"
Thanh âm Tiên Âm như muốn khóc, run rẩy nói: "Cặp mắt của ta, cặp mắt, cặp mắt ta nhìn không thấy gì, nhìn không thấy gì!"
"Tại sao lại nhìn không thấy gì?" Tiểu Lôi nhíu mày rồi chậm rãi đi tới, chỉ thấy quả nhiên cặp mắt của Tiên Âm mở trừng trừng, nhưng ánh mắt lại không dịch chuyển, rõ ràng là không còn tiêu cự nữa.
Tiểu Lôi không nói gì, giơ tay ra trước mắt nàng vẫy vẫy nhưng Tiên Âm lại không có chút phản ứng.
"Chẳng lẽ cái đám lục sắc mê vụ kia có vấn đề?" Tiểu Lôi ráng nhịn tự nói nhỏ với mình. Vừa nói những lời này ra, Tiên Âm lập tức lớn giọng nói: "Là độc! Ta bị trúng độc rồi!"
Nàng đột nhiên vội vã lộn ngược túi Bách Bảo ra tìm lấy linh đơn diệu dược trong đó, đem bỏ cả vào miệng, bộ dáng nàng lúc này vội vã bối rối, mặc kệ linh đơn này có phải là giải dược hay không. Sau khi nuốt xong, vết thương toàn thân lập tức trở nên đau đớn, nàng liền ngồi xuống khoanh chân vận công hóa giải dược tính.
Cứ ngồi như vậy một hồi, cả người nàng run rẩy, từ từ mở mắt ra rồi liền khựng lại.
"Á, Tiên Âm…" Tiểu Lôi vừa nói được mấy chữ thì nhận ra vẻ mặt Tiên Âm có gì không phải.
Quả nhiên không nghe gì mà trên mặt Tiên Âm lại chảy nước mắt, thanh âm run rẩy nói: "Không xong rồi, không xong rồi. Ta thật sự là nhìn không thấy!"
Hai tay của nàng sờ soạng chung quanh, Tiểu Lôi thấy vẻ mặt của nàng đáng thương như vậy, ráng an ủi nói: "Đừng sợ. Nếu như lục sắc vụ khí kia có vấn đề, chúng ta đến phía trước tìm một khúc sông rửa mắt."
"Rửa mắt!" Tiên Âm lập tức phấn chấn lên, lớn tiếng nói: "Nhanh lên! Nhanh đi lấy nước cho ta rửa mắt!"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Nơi này chung quanh hoang dã, ở đâu có nước chứ?"
Tiên Âm hừ một tiếng, nhẹ nhàng phất ra một chưởng, lập tức hóa ra được một khối hàn băng. Tiểu Lôi lắc đầu: "Chúng ta hiện tại còn chưa thoát hiểm, hay trước tiên hãy ly khai nơi này rồi nói. Bây giờ chúng ta đều không có thực lực để tái chiến, nếu còn bị đám người Côn Luân dây dưa, sợ rằng bỏ chạy cũng không thoát nổi."
Tiên Âm cắn răng nói: "Được, trước tiên hãy ly khai nơi này!"
Nàng gắng gượng đứng lên, cả người đều lảo đảo. Tiểu Lôi không còn cách nào khác, chỉ đành đỡ nàng đứng dậy.
Mặc dù tính tình Tiên Âm cương ngạnh, đó là vì nàng trước giờ đều ở địa vị tôn quý. Lần này đột nhiên đụng phải trắc trở, thêm cặp mắt không thấy được gì, lại ở ngay địa phương xa lạ này nên nội tâm nàng không khỏi lo sợ. Tiểu Lôi vừa đỡ lấy Tiên Âm thì cảm thấy nàng nắm chặt lấy cánh tay hắn, giống như một người bị rơi xuống nước, vẻ mặt nàng sợ hãi đáng thương. Hắn chỉ thầm thở dài, dìu Tiên Âm rời khỏi khu rừng.
Đoạn đường này, cả hai đều không còn sức lực sau khi bị thương. Tiên Âm thì không thấy gì, đi chập chà chập choạng, cũng không biết vấp té bao nhiêu lần, đụng phải bao nhiêu thứ. Chỉ là không biết khu rừng này rộng lớn cỡ nào mà cả hai đi nửa ngày trời cũng chưa rời khỏi. Lúc này Tiểu Lôi mới dừng lại, nhíu mày nói: "Được rồi, chúng ta đi kiểu này có thể là không xong. Ngươi còn có thể sử dụng Ngự Phong Thuật hay không?"
Nhưng Tiên Âm ở bên cạnh không lên tiếng. Tiểu Lôi quay đầu sang nhìn thì thấy sắc mặt Tiên Âm tái nhợt. Tiểu Lôi vừa mới hỏi xong thì Tiên Âm đột nhiên gục đầu xuống rồi sau đó bất tỉnh nhân sự.
"Con mụ chết bầm kia, ngươi muốn chết thì cũng đợi rời khỏi nơi này rồi mới chết a." Tiểu Lôi chửi một câu nhưng cũng đành phải để nàng xuống mặt đất.
Vừa liếc mắt nhìn thì chỉ thấy trên người Tiên Âm ẩn ẩn vài chỗ rỉ máu ra ngoài, khiến quần áo đều nhuốm đỏ. Nguyên là sau khi giao đấu kịch liệt lần trước, một số vết thương cũ trên người Tiên Âm bị toạc ra ít nhiều. Vừa rồi chỉ lo chạy, Tiên Âm lại cứ chuyên tâm lo đi ra khỏi khu rừng tìm chỗ rửa mắt cho nên mới cắn răng chịu đựng. Nhưng chịu đựng cương ngạnh kiểu này thì chỉ dựa vào một khẩu khí mà thôi. Vừa dừng lại thì khẩu khí kia cũng hết, liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Lôi không còn cách nào khác, chỉ đành ráng kéo nàng lên một khu đất sạch sẽ một chút rồi xé y phục Tiên Âm, kiểm tra lại các vết thương. Nguyên là Tiên Âm bị thương rất nặng, nàng lại không có thể chất bán tiên chi thể như Tiểu Lôi, lại cũng chưa có luyện qua "Luyện Thần Thiên" như Tiểu Lôi, vết thương hành hạ nàng đã mấy lần. Cộng với liên tục bị xốc qua xốc lại, các vết thương trên người vốn đã khép miệng, nay lại toạc cả ra, máu chảy không ngừng. Lại còn chỗ xương bị gãy, nay càng thêm nghiêm trọng.
Tiểu Lôi thở dài, nếu hắn hiện tai cứ mặc kệ quay đầu bỏ đi không quản tới cô nàng này cũng không phải là không được. Nhưng dù sao thân thể của hắn đã dần dần khôi phục. Vừa rồi mặc dù cũng có bị thương, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể kiên trì, nếu cứ tiếp tục đi, chắc cũng nhanh chóng là có thể thoát thân.
Chỉ là thấy Tiên Âm nằm ở chỗ này, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thống khổ, hai người mấy hôm này cùng chịu hoạn nạn, mặc dù là địch chứ không phải bạn, nhưng mơ hồ cũng có chút ý tương trợ lẫn nhau trong đó.
"Mẹ kiếp, coi như là lão tử mềm lòng, không nỡ để ngươi chết chỗ này!" Tiểu Lôi chửi một câu rồi thở dài nói: "Coi như tiểu gia hành thiện một lần, cứu lấy một mạng nhà ngươi. Nếu ngươi còn dám làm ác, ta tự nhiên sẽ dùng Tỏa Hồn Đơn đối phó với ngươi!"
Nói xong hắn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tiên Âm, từ trong túi Càn Khôn của hắn lấy ra một cái lọ, lại còn thêm một hộp kim dài màu đen.
Mấy thứ này Tiểu Lôi đã lâu không dùng, chính là đồ kiếm cơm của hắn. Cái hộp hắc châm này đã dùng để cứu một mạng Kha Nhi tiểu thơ của Điền gia, và lúc đó cái mông của Tiểu Lôi bị nở hoa cũng là do cái hộp hắc châm này.
Tiểu Lôi nhìn nhìn Tiên Âm, do dự một hồi rồi cao giọng nói: "Ài, con mụ độc ác kia, ta hiện tại muốn trị thương cho ngươi, chứ không cố tình chiếm tiện nghi của ngươi!" Nói xong, hắn ra tay cởi bỏ y phục trên người Tiên Âm.
Ngón tay của hắn nhanh như bay, lập tức cởi xong áo trên của Tiên Âm, để lộ ra bả vai như bạch ngọc, da thịt mịn màng, lại còn có cặp "nhũ đầu' màu hồng hồng trước ngực kia…
Tiểu Lôi vừa nhìn xuống, trong lòng không nhịn được rúng động, lập tức tập trung ra sức tụng niệm Tam Thanh Đạo Tôn, lúc này mới đè nén được tạp niệm trong lòng.
Chỉ là bước kế tiếp khiến cho hắn thiếu chút là nhịn không nổi.
Tiểu Lôi cẩn thận dùng hai tay thăm dò toàn thân Tiên Âm, tử tế xem lại đầu khớp xương của nàng. Lần này xém chút là lấy mạng của tiểu vô lại hắn. Tiên Âm thiên tư tuyệt sắc như vậy nằm lõa thể trước mặt. Nếu chỉ là để xem thôi thì cũng không gì, dù sao thân thể của nữ nhân hắn cũng không phải chưa hề thấy qua, không cần phải nói. Ít nhất là vòng đo cỡ A cũng từng xem qua không ít. Chỉ là động thủ kiểu này, thật muốn lấy mạng hắn.
Hai tay hắn từ bả vai người ta cho đến bụng dưới, từ cánh tay đến tận đầu ngón tay, đều cẩn thận rờ rờ nắn nắn, chỉ cảm giác được vẻ mềm mại mịn màng. Hắn đành cuồng niệm trong tâm, khẩn cầu Tam Thanh Đạo Tôn bảo hộ giùm hắn.
Tiên Âm trong cơn hôn mê tự nhiên là cái gì cũng không biết. Tiểu Lôi xem xét một lượt lại thương thế của Tiên Âm, nhưng có vẻ như mệt mỏi không chịu nổi, hơi thở dần dần trở nên khó khăn.
Mắt thấy ngọc thể nằm ngay trước mặt, cặp ngực xinh đẹp rung động khiến tâm hồn của Tiểu Lôi cũng rung động theo. Hắn đột nhiên cười khổ một tràng: "Mẹ kiếp, bây giờ lão tử mới thật sự bội phục tới Liễu Hạ Huệ"(1)
Hắn dùng sức giữ thẳng vị trí chỗ gãy xương của Tiên Âm, lại lấy ra vài viên đơn dược, cũng bất chấp là có nhiều quá hay không, bỏ vào miệng nhai tạo thành một thứ kẹo kẹo như hồ, rồi cẩn thận trát lên chỗ gãy xương của Tiên Âm, lại đem y phục của nàng xé rách rồi bọc lấy vết thương. Sau cùng trên tay chỉ còn lại một chút thuốc, hắn không nhịn được một chút ý phá phách trong đầu, dùng sức quẹt hai cái lên bộ ngực đầy đặn của Tiên Âm. Lúc này hắn mới cười hì hì, giở bộ mặt quỷ ra, rồi mớm cho Tiên Âm nuốt một viên đơn dược. Lúc này hắn mới cảm thấy cả người ê ẩm, vết thương sau lưng cũng hơi bắt đầu trở đau.
"Mẹ, chỉ lo chiếu cố cho ngươi, thiếu chút nữa tiểu gia ta cũng quên ta cũng bị thương.. Xem ra ta lần này làm vô lại cũng không xong. Không nói chứ, vô lại mà còn xả thân vì người hay sao?" Nói xong, Tiểu Lôi mới tự mình uống thuốc, rồi cởi áo khoác lên người Tiên Âm. Sau đó mới ngồi khoanh chân, từ từ bắt đầu luyện tập Luyện Thần Thiên.
Nhập định lần này, sau khi tỉnh lại đã là sang ngày thứ hai. Tiểu Lôi vừa đứng lên liền cảm thấy thân thể đã khá lên nhiều. Vốn vết thương của hắn cũng không nghiêm trọng, vả lại Luyện Thần Thiên này cũng thật là thần diệu, nội trong một đêm, mặc dù vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng thân thể cũng đã phục hồi như cũ.
Nhìn sang Tiên Âm thì thấy nàng vẫn như cũ, chưa tỉnh lại. Tiểu Lôi thở dài rồi đi ra ngoài tìm vài cành cây tương đối còn thẳng mang về bẻ ngắn lại thành vài cái nẹp gỗ để giữ cho chỗ gãy xương của Tiên Âm được cố định, lại xé lấy vài mảnh vải dài buột chặt lại. Lúc này mới cười khổ nói: "Ngươi thì khá rồi ngủ được yên ổn, nhắm mắt lại cái gì cũng không cần lo tới."
Thăm dò nội tức Tiên Âm một hồi thì thấy mặc dù vẫn còn hư nhược, nhưng cũng may là lại rất bình ổn, lúc đó hắn mới yên tâm được một chút.
Trong bụng hắn vẫn còn tính toán, dù sao nơi này vẫn còn là địa bàn của đám người Côn Luân, vừa mới mạo phạm với bọn chúng một hồi mà vẫn còn tiếp tục ở lại chỗ này thì không được hay lắm. Tính ra cũng nên nghĩ tới biện pháp nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nhưng Tiên Âm lại không thể cử động được. Vừa mới tiếp lại xương, nếu cử động sợ rằng sẽ phiền toái lắm. Tiểu Lôi vỗ đùi chửi một câu: "Coi như tiểu gia ta xui xẻo!"
Hắn đứng dậy, bạt ra thái đao, lập tức chặt gãy hai cây đại thụ. Một ngày một đêm không ăn gì khiến hắn chịu không nổi có chút váng đầu hoa mắt. Mặc hắn là người tu luyện nhưng lại chưa từng tu luyện tới biện pháp nhịn ăn, nên cũng chịu không nỗi. Lúc này vừa đói vừa khát, nhịn không được cứ nghĩ mãi tới mấy miếng thịt mèo rừng vừa chua vừa thối kia. Mặc dù lúc trước cảm thấy miếng thịt mèo rừng kia khó ăn lắm nhưng hiện tại nghĩ lại, cứ như là sơn hào mỹ vị hạng nhất vậy.
Hắn lại chế ra một tấm mộc bản, đem Tiên Âm để lên trên, rồi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một sợi dây thừng buộc xuyên qua tấm mộc bản để kéo Tiên Âm theo, từng bước từng bước rời khỏi nơi này.
Mặc dù thân thể Tiểu Lôi cường tráng, nội tức thâm hậu, nhưng đi hết một ngày trời, cũng khó tránh khỏi cả người bủn rủn. Vừa lúc đó thì đột nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách ở xa xa truyền tới. Vừa nghe được, hắn nhịn không được hoan hô một tiếng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, miễn cưỡng đề tụ khí lực, kéo Tiên Âm một hơi tới hướng đó.
Quả nhiên chỉ chạy trong chốc lát thì thấy trước mặt là một suối nước. Suối nước này bề ngang không quá hai thước, nước trong suốt tới đáy, dưới đáy xếp lớp những viên sỏi tròn tròn trơn láng, kết quả của bao năm bị nước xói mòn. Tiểu Lôi hoan hô một tiếng, để Tiên Âm xuống rồi lập tức đâm đầu nhảy thẳng vào dòng suối, lúc này mới phát hiện suối không sâu lắm, chỉ tới hông mà thôi. Hắn tha hồ thống khoái hò hét một hồi, rồi sảng khoái tắm rửa, cảm thấy đất ghét dơ bẩn hôi thối trên người tích tụ bao nhiêu ngày nay quét một cái là đi hết, tinh thần cũng phấn chấn trở lại.
Có một điểm thiếu sót duy nhất là dòng suối này không có tôm cá gì, nên không thể bắt lấy bỏ vào bụng.
Hắn nô đùa một hồi rồi mới đem một vốc nước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Tiên Âm, cẩn thận chùi đi hết những vết huyết tích hôi thối ở khóe miệng trên mặt nàng.
Chỉ mỗi việc muốn cho nàng uống nước thì có chút khó khăn. Tiên Âm đang ngậm chặc miệng lại, nếu muốn đẩy viên thuốc vào miệng, chỉ có thể đánh xuống một chưởng khiến nàng hả miệng uống nước, nhưng uống kiểu này, lượng nước vào cũng không nhiều lắm.
Tiểu Lôi cũng không có tâm tình nghĩ tới việc dùng miệng kề miệng mớm nước cho Tiên Âm, mấy cái chuyện hương diễm này. Bất quá hiện tại gặp tình huống tòng quyền này, suy nghĩ một hồi lại nghĩ ra được một trò hôi thúi.
Hắn cũng không khách khí, cởi cái yếm trên người Tiên Âm ra. Cái yếm màu hồng kia không biết dùng tơ tằm gì chế thành, thủ công tinh mỹ, trên mặt lại có thêu một đóa liên hoa, bất quá thứ đồ này có thể giữ được nhiều nước. Hắn đem cái yếm thấm đầy nước suối, rồi đem một đầu để vào miệng Tiên Âm. Tiên Âm lập tức tự mình bắt đầu mút lấy. Đây là phản ứng tự nhiên của yết hầu khi người trong lúc hôn mê bị khát nước.
Sắc mặt Tiên Âm nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, vẫn chưa tỉnh lại được. Tiểu Lôi thở dài, hắn hiện giờ đói tới hai mắt nổi lửa, nhưng trên đường từ trong rừng tới đây, đừng nói tới dã thú gì, ngay cả một con chuột cũng không có. Hắn ngồi bên dòng suối, mắt nhìn trừng trừng các viên noãn thạnh trong nước mà đầu cứ nghĩ là đang nhìn mấy cái bánh bao. Trong nhất thời, đầu óc mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, mặc dầu Tiểu Lôi đang nhập định, nhưng động tịnh chung quanh đều hay biết. Đột nhiên nghe được tiếng động tĩnh ở bụi cỏ phía sau. Hắn mở mắt liền thấy một con thỏ từ phía sau chạy tới, dáng vẻ căng thẳng hoảng sợ chạy tới trước mặt hắn, không ngờ lại đụng phải một tảng đá bên cạnh dòng suối rồi lăn đùng ra đó hôn mê bất tỉnh!
Tiểu Lôi sững sờ, nhịn không được ôm bụng cười lớn: "Nghĩ không ra cổ nhân có nói "ôm cây đợi thỏ"(2), không ngờ thật sự có chuyện này, không ngờ lại khiến tiểu gia ta gặp được!"
Hắn tiện tay nhấc con thỏ khờ khạo đâm đầu tới đây lên rồi cười nói: "Thỏ ơi là thỏ, ngươi thật là có tâm địa từ bi á, biết ta đang đói bụng liền tự mình đâm đầu tới đây."
Đêm hôm đó, Tiểu Lôi rốt cuộc ăn được một bữa thịt thỏ nướng.
Nghỉ lại bên dòng suối một đêm, sáng ngày thứ hai, Tiểu Lôi tỉnh lại, nhưng Tiên Âm vẫn chưa tỉnh lại. Tiểu Lôi thăm dò lại nội tức của nàng thì không thấy gì dị thường nên cũng không lấy làm khẩn trương.
Lúc trước, Diệu Yên biến thành liên hoa ngủ một hơi tới bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nghĩ đến tỷ muội bọn họ hai người đều từ liên hoa biến thành chắc có thể ngủ như nhau. Chỉ là ban sáng vừa đứng lên là lại thấy bụng đói lại, con thỏ tối qua bị hắn chén một hơi chẳng còn gì.
Từ sau khi hắn luyện môn Luyện Thiên Thần này, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sức ăn cũng mạnh hơn hẳn. Nguyên nhân đại khái có lẽ là vì mấy ngày liền bị đói kinh khủng.
Tối hôm qua ăn hết thịt thỏ, hiện tại bữa điểm tâm này không biết kiếm đâu ra, thật là cả một nan đề.
Trong lúc Tiểu Lôi đang lo nghĩ thì đột nhiên thấy một con gà rừng cục ta cục tác bay từ trong rừng ra, không hiểu vì lý do gì đâm đầu tới ngay chỗ của hắn.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút rồi lập tức phóng tới trước, chụp lấy con gà rồi thuận tay bẻ đầu nó, vừa nhấc con gà lên vừa nói: "Chẳng lẽ tiểu gia ta thật sự là vận khí xung thiên(3)? Hay là trong lúc vô ý tán phát ra khí tức vương giả gì đó? Tại sao cứ bụng vừa đó là liền có đồ ăn đưa tới trước cửa?"
Chú thích của dịch giả
(1) Liễu Hạ Huệ: nổi tiếng chính nhân quân tử thời Xuân Thu. Tương truyền: một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào
Theo:wikipedia
(2) Nguyên văn: "thủ chu đãi thỏ": Tống điền phủ thấy con thỏ dập đầu vào gốc cây mà chết, mới nghỉ cày, canh giữ gốc cây mong lại được thỏ đến nữa, vì thế nên những kẻ giữ chết một ý kiến của mình gọi là thủ chu đãi thỏ 守株 待 兔 (Hàn Phi Tử 韓 非 子). Trích: Hán Việt Dẫn Chứng – Phàm Lệ (vietnamtudien.org)
(3) vận khí xung thiên: rất may mắn