Chí Tôn Vô Lại

Chương 104: Giằng co





Rất rõ ràng, ngôi nhà bên đường khá lớn, có thể là nhà kho của một ngôi chợ gì đó, được phân thành từng gian một, nơi này cũng là một gian trong số đó, chung quanh bày đầy đủ các loại rương gỗ, tên nọ bị một chưởng của Tiểu Lôi kích bay ra ngoài xuyên qua tường làm vách tường sụp đổ, từ bức tường vỡ gầm nhẹ một tiếng rồi đứng lên. Vóc dáng người này vạm vỡ, chân tay to lớn. Hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Tiểu Lôi, bộ dáng trông như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giờ phút này Diệp Bất Quần và Nguyệt Sơn mới từ phía sau đuổi đến. "Đây là quái vật gì vậy?" Tiểu Lôi cười lạnh hỏi Diệp Bất Quần: "Lang nhân hay là hùng nhân? Tiểu gia ở Trung Quốc chính là chuyên môn trừ quỷ bắt yêu, thích nhất là đối phó với cái loại gia hỏa nửa người nửa súc sinh này!"
Diệp Bất Quần trầm giọng nói: "Không phải … hắn là loài người!"
Tiểu Lôi thở dài: "Đáng tiếc Lôi Hống không có ở đây, hắn nhất định là rất thích cái chuyện so khí lực này."
Diệp Bất Quần nhíu mày, trong ánh mắt có chút u buồn: "Không nói đùa, đây là … chiến sĩ cao cấp của Hắc Ám Hội Nghị ! Bắc Âu cuồng chiến sĩ!"
"Cuồng chiến sĩ?" Tiểu Lôi bật cười nói: "Lần này thật là được thêm kiến thức. Hấp huyết quỷ lang nhân trong truyền thuyết đã kiến thức qua, không nghĩ tới lại còn có thể gặp được cuồng chiến sĩ ? Đáng tiếc là ta không có mang theo camera."
Mắt nhìn thấy gã kia đã xé tan áo của mình, lộ ra cơ bắp dữ dằn, khắp người đầy các vết sẹo.
"Ai lên trước?" Người lên tiếng là Tiểu Lôi.
"Ta tới đây!" Nguyệt Sơn phóng tới trả lời, không đợi hai người có ý kiến, thân thủ đã quay về người có khoảng cách gần mình nhất vọt tới. Hắn giống như một đạo thiểm điện phóng tới trước mặt đối phương. Tên cuồng chiến sĩ kia lập tức động thân, một quyền phát ra, nhưng lại đánh vào khoảng không. Thân thủ Nguyệt Sơn đang bắn tới trước mặt, đột nhiên dụng một loại thân pháp cực kỳ quỷ dị, giữa không trung lộn ngược người lại, hạ xuống bên cạnh đối phương rồi đạp chân vào eo hắn lấy đà. Nguyệt Sơn lăng không, song cước liên hoàn xuất ra, bịch bịch vài cái, trong nháy mắt eo và bả vai cuồng chiến sĩ kia đã bị trúng bảy tám cước, hắn bị thế công như cuồng phong bạo vũ đánh lùi từng bước về phía sau. Tiểu Lôi án ở phía sau cười to: "Đá hay lắm! Đá hay lắm! Hắc! Chẳng lẽ đây chính là Phật Sơn Vô Ảnh cước của Hoàng Phi Hồng?"
Cuồng chiến sĩ hét lớn một tiếng, đôi cự chưởng chộp tới sườn Nguyệt Sơn, ánh mắt Nguyệt Sơn hiện lên một tia kinh ngạc, thân thủ cấp tốc tránh ra, lại nghe rào một tiếng, thủ chưởng đã cắm ngập vào trong rương gỗ, song thủ hắn phân ra, lập tức gỗ vụn bay tán loạn, rương gỗ dưới một trảo của hắn liền nát bấy rơi xuống! Nguyệt Sơn hắc hắc cười lạnh hai tiếng, đột nhiên thân thủ án trên bả vai cuồng chiến sĩ cứ như vậy đè xuống, cả người lăng không hạ xuống phía sau, sau đó một quyền kích lên lưng cuồng chiến sĩ.
"Bịch!"
Chiêu này không có khả năng là Phá sơn không, mà là "Thốn kình" trong võ thuật, cũng là một loại kỹ xảo coi trọng bạo phát lực. Cuồng chiến sĩ kia lảo đảo lùi hai bước ra phía sau. Trên mặt hắn sự tức giận càng phát ra kịch liệt, Nguyệt Sơn thân pháp nhanh nhẹn, hắn có một thân lực lượng kinh khủng, lại không thể nào thi triển. Nguyệt Sơn cười lạnh nói: "Cái gì mà cuồng chiến sĩ, chẳng qua cũng chỉ có như thế."
Diệp Bất Quần đột nhiên kêu lên: "Coi chừng hắn cuồng hóa!"
Quả nhiên, cuồng chiến sĩ kia ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, thân thể đột nhiên run rẩy, xương cốt toàn thân hắn hình như phát ra thanh âm rắc rắc, sau đó thân thể hắn tựa như khí cầu, toàn thân phồng lên!
Diệp Bất Quần nói rất nhanh: "Cuồng hóa là kỹ năng đặc thù của cuồng chiến sĩ, một khi cuồng hóa sức mạnh của cuồng chiến sĩ có thể gia tăng hàng chục lần! Cẩn thận đấy!"
Cuồng chiến sĩ cuồng hóa, thân thể dường như biến cao lên khoảng nửa thước, cơ bắp tựa như cương thiết, đơn thủ hung hăng giơ lên tự đấm vào ngực mình một hồi, tựa như trâu đực phát cuồng, xông tới hướng Nguyệt Sơn!
"Lấy thịt đè người!" Nguyệt Sơn cười lạnh một tiếng. Hắn dùng kỹ xảo cũ, đang muốn dựa vào tốc độ nhanh nhẹn của mình né tránh. Nhưng lần này không được! Cuồng chiến sĩ cuồng hóa không chỉ lực lượng tăng trưởng rất nhiều mà đồng thời bạo phát lực cũng tăng trưởng theo khiến cho tốc độ hắn trong nháy mắt tăng rất nhanh!
Chỉ trong nháy mắt, Nguyệt Sơn cảm thấy kình khí đập vào mặt, quyền đầu đối phương đã tới trước mặt, lập tức ngay sau đó thân thể hắn ngả xuống, đây chính là võ thuật chánh tông "Thiết bản kiều", sau khi ngả xuống song thủ chống đất, song thối giơ lên, đá vào cằm đối phương.
Nhưng cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa chỉ rống lên vài tiếng, thân thể hơi lắc lư một chút, đầu lảo đảo lại tiến tới trước!
"Hắc!" Nguyệt Sơn thổ khí rồi hét lên một tiếng, không đợi đối phương đứng vững, đột nhiên lộ ra tư thế kỳ quái, một cước đá tới!
Chiêu này xem như là tuyệt học của Nguyệt Sơn, tên gọi là "Xuyên tâm thối", hắn đã rất khổ công luyện tập chiêu này, một cước xuất ra cho dù là một tảng đá cũng có thể bị vỡ nát!
Quả nhiên, một tiếng bịch nặng nề vang lên, cú đá trúng vào ngực cuồng chiến sĩ, nhưng trong nháy mắt Nguyệt Sơn cảm thấy có điều không ổn. Hắn cảm thấy ngực đối phương cứng rắn như cương thiết vậy, một cước đá tới bị khí lực phản chấn lại làm cả người rung động, cuồng chiến sĩ cười điên cuồng, song thủ đã chụp vào chân của Nguyệt Sơn, dụng lực vặn một vòng …
Nguyệt Sơn lập tức bay ra ngoài, người va vào mười mấy rương gỗ, một đống rương gỗ lập tức bị nghiền nát bay tứ tung. Nguyệt Sơn cũng bị chôn vùi ở phía dưới.
Hắn đứng dậy từ trong đống rương nát bấy kia, song chưởng rung lên, hai cái rương vỡ bắn tung ra, Nguyệt Sơn sắc mặt hắng giọng, dường như đã nổi giận thật sự. Hắn cắn răng nói: "Cứng thật! tên gia hỏa này làm sao luyện được? Thân thể thật còn cứng hơn cương thiết?"
Nguyệt Sơn giật mạnh chiếc áo khoác đã nát tan rơi xuống, quay người lại muốn xông tới. Cuồng chiến sĩ kia đã lao tới trước mặt hắn, đột nhiên con ngươi hắn lồi ra, trong giây lát rống lên một tiếng. Thủ chưởng vừa mới giơ lên một nửa, đã chậm rãi hạ xuống …
"Xoạt!"
Đầu của hắn đã bay thẳng lên tận trời, xoay vòng rồi rớt ra rất xa, sau đó thân thể không đầu mới đổ sầm xuống!
Tiểu Lôi đứng ở phía sau hắn, sắc mặt lạnh lùng, trong tay vẫn cầm theo thái đao …
"Rất cứng rắn hả? Ta thấy cũng tầm thường thôi." Hắn nhẹ nhàng khua thái đao.
Chỉ có Diệp Bất Quần thấy rõ động tác của Tiểu Lôi, vừa rồi thân thể hắn dường như loài quỷ mị vô thanh vô tức tới phía sau cuồng chiến sĩ, trong tay cầm thái đao vuốt nhẹ…
Không biết nói thế nào … thân thể hắn hình như không có trọng lượng, tựa như một làn khói mờ, Diệp Bất Quần cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra vài động tác của hắn.
Diệp Bất Quần hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tiểu Lôi, cười khổ nói: "Nghĩ không ra a … thực lực của ngươi so với báo cáo của Micheal còn mạnh hơn … ít nhất cho tới bây giờ ta chưa có gặp qua ai đó có thể một đao chặt đầu cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa … cho dù là thánh kiếm của Thánh kỵ sĩ cũng không có sắc bén như vậy …"
Tiểu Lôi chỉ nhẹ nhàng hạ thái đao xuống, sau đó nhanh chóng thu vào túi càn khôn.
"Ngươi nói cái gì?"
Trong một căn nhà cổ ở phía nam Toulouse
Đây là một căn nhà nằm ở một quận phía nam thành phố dưới tháp chuông cổ, lịch sử của nó cùng với thành phố đã có từ rất xưa rồi. Thành phố Toulouse này được kiến lập trong thời kỳ thống trị của người La Mã, mà tháp chuông cổ này cũng là kiến trúc từ thời kỳ La Mã được bảo tồn rất ít cho tới bây giờ.
Tháp chuông bề ngoài nhìn qua cũ kỷ và loang lổ, thực ra trong đó có một đại sảnh được trang hoàng cực kỳ tinh mỹ. Thảm trải nền dày khiến cho mặt sàn đại sảnh hoàn toàn không có cái mùi ẩm ướt như bình thường, hai bên cắm những ngọn đuốc cao bằng người, không hề có một bóng đèn nào. Trên vách tường treo vài bức tranh sơn dầu từ thời trung cổ, một bộ khải giáp kỵ sĩ hoàn chỉnh được đặt ở góc tường.
"Ngươi nói cái gì?" Một thanh âm khàn khàn cộc cằn phẫn nộ vang lên, đó là một nam nhân trung niên, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe mắt co giật kích động, biểu hiện tâm tình đang trong trạng thái hung bạo.
"Ngươi dám tự mình phái người động thủ!" Thanh âm hắn tựa hồ như phát ra từ cổ họng, ánh mắt đầy sát khí.
"Đúng vậy." Đối với vẻ mặt uy nghiêm phẫn nộ của nam nhân này, giọng nói trả lời cũng rất bình tĩnh. Nói chuyện là một nam nhân tuổi còn trẻ, đang đứng cách nam nhân trung niên kia ngoài năm bước, hắn mặc dù nhìn như cúi xuống hai tay cung kính nhưng thân thẳng, thần sắc trên mặt không có nửa điểm kính sợ: "Là ta phái người hạ thủ bọn họ. Nhưng ta nghĩ rằng ta có đủ lý do để làm như vậy."
Trung niên nhân kia áp trụ nộ hỏa, lạnh lùng nói: "Hả? Nói đi! Nếu câu trả lời của ngươi không làm ta hài lòng, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!"
Người trẻ tuổi có một gương mặt bình thường, gương mặt với ngũ quan không có gì xuất chúng, có thể nói, bạn mà đi trên đường tại bất kỳ địa phương nào thì loại khuôn mặt đại chúng này cũng có thể thấy được. Có điều thần sắc hắn lãnh đạm mà ung dung, chậm rãi nói: "Đại nhân, ngài thân là một trong những nghị viên trong Hắc Ám Hội Nghị, chưởng quản hết thảy sự tình ở phía nam Pháp quốc … nhưng về vấn đề này, tư liệu của mấy tên ngoại lai, chúng ta cũng không chính thức nắm giữ trong tay! Cấp trên đã chỉ thị, `Nếu có những tên khả nghi nào tiến vào khu vực quản lý của ngài, đề nghị ngài mật thiết chú ý đến bọn họ …"
"Đúng vậy!" Trung niên nhân cay đắng nói: "Nhưng chẳng lẽ ngươi không thể nhìn xa hơn sao? Raphael đi cùng với mấy người Phương Đông đó! Ngươi cho rằng một tên cuồng chiến sĩ là có thể đối phó với Thánh kỵ sĩ giáo đình Raphael? Ngươi đang làm ta mất mặt đó! Vì việc làm ngu xuẩn này của ngươi, ta sẽ bị mấy gã kia cười nhạo!"
"Ta đương nhiên biết một tên cuồng chiến sĩ căn bản không có khả năng là đối thủ của Raphael …" Người trẻ tuổi trên mặt lộ ra một tia khinh thường, mỉm cười: "Nhưng cấp trên đã ra lệnh, `những Thánh kỵ sĩ tiến vào khu vực quản lý của ngài mong ngài mật thiết chú ý tới bọn họ, nhưng lại không được có hành động gì thất thố …` bản thân mệnh lệnh này thật ngu xuẩn! Thứ cho ta mạo muội, chẳng lẽ ngài không có nghĩ tới điều này? Giáo đình thủ tịch Thánh kỵ sĩ Raphael, tại sao lại cùng nhóm người Phương Đông đó tới Toulouse chứ?"
"Đây là cơ mật tối cao của Hội Nghị … ngươi ngươi như thế nào lại biết chứ!" Ngữ khí trung niên nhân mang theo vài phần âm trầm.
"Thế thì đúng rồi." Người trẻ tuổi cười nói: "Từ đó tới nay, ngài mặc dù danh vẫn được liệt vào nghị viên Hội Nghị, nhưng lại bị đám gia hỏa phương Bắc gạt bỏ ra ngoài Vòng Tròn Quyền Lực … không chỉ có ngài mà còn cả thế lực phương Nam chúng ta, các nghị viên khác ở phía nam Châu Âu đều bị loại trừ. Ở trong Hắc Ám Hội Nghị , luôn luôn là thiên hạ của bọn phương Bắc … chẳng lẽ ngài đối với cục diện này, một chút phẫn nộ cũng không có?"
"Ta đương nhiên phẫn nộ!" trung niên nhân cắn răng, đột nhiên thủ trảo tóm lấy một cái ghế ném ra ngoài. Rắc một tiếng, bộ khải giáp kỵ sĩ kia vì sự phẫn nộ của hắn mà thành vật hy sinh.
Người trẻ tuổi vẻ mặt không thay đổi, chậm rãi nói: "Chuyện này phi thường thú vị … những tên phương Bắc đó đã lấy danh nghĩa Hội Nghị hạ lệnh cho chúng ta không được khinh cử vọng động … nhưng lại không nói cho chúng ta biết tại sao … rất rõ ràng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì thú vị rồi, hơn nữa là sự tình phi thường trọng yếu! Phương Nam chúng ta cùng phương Bắc luôn luôn không quá hòa thuận, bình thường đã rất ít lui tới. Nhưng lần này bọn chúng lại vận dụng danh nghĩa Hội Nghị chuyển cho chúng ta một mệnh lệnh như vậy … mà sự tình này, lại có cả Giáo Hội thủ tịch Thánh kỵ sĩ tham dự … chẳng lẽ ngài không nhận thấy đây là một cơ hội sao?"
Nói đến đây, người trẻ tuổi hơi dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: "Ta phải đi kiếm một ít tin tức thú vị … từ người bạn tốt của ta, ngài Lyon của gia tộc Rodriguez từ Italy tới … ngài Lyon trước đó vài ngày đã đi một chuyến tới Trung Quốc, đi cùng với hắn còn có ba tên phương Bắc, thêm một Huyết tộc thân vương … ngài có thể ngẫm lại … phương Đông … mệnh lệnh của Hắc Ám Hội Nghị từ xưa là không được đặt chân đến phương Đông. Nhưng mấy tên phương Bắc kia lại dám phá lệ phái người đi trước tới phương Đông … vậy nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó phi thường trọng yếu! Đáng hận là sự tình trọng yếu như vậy, bọn chúng lại giấu diếm chúng ta! Chẳng những che dấu ngài, cả sáu vị nghị viên phương Nam cũng đều không có tin tức gì! Bọn chúng căn bản là muốn bài trừ phương Nam ra khỏi Vòng Tròn Quyền Lực! Lần trước du hành phương Đông, trong đó duy nhất có một người có thể xem như thế lực phương Nam tham dự, chính là Lyon, nhưng cho dù là kẻ ngu ngốc cũng biết rằng Lyon xuất thân từ gia tộc Rodriguez, mặc dù là thuộc về phương Nam Italy nhưng mà vẫn là tay sai của lão già phương Bắc này mà thôi. Gia tộc Lyons căn bản là công cụ để bọn phương Bắc dùng đánh vào phương Nam chúng ta mà thôi. Nhưng đáng buồn hiện giờ chính là bảy vị nghị viên phương Nam chúng ta căn bản là không thể hiện được sự đoàn kết mà đứng lên đối kháng phương Bắc, theo ngài … thứ cho ta mạo muội … chẳng lẽ người phương Bắc hạ lệnh không cho ngài nhúng tay vào, ngài sẽ thật sự không nhúng tay vào?"
Trung niên nhân trầm mặc.
Người trẻ tuổi thở dài: "Tôi đã cẩn thận phân tích chuyện này, hơn nữa tôi có một ít thông tin tình báo, trước mắt xem ra vấn đề này có hai điểm thú vị: "Thứ nhất, du hành phương Đông lần trước, phương Bắc đã tổn thất lớn, bọn họ mất ba cao thủ huyết tộc, một hùng nhân chiến sĩ, còn vị huyết tộc thân vương Morales hình như đã bị thương, tiểu bạch diện Lyon căn bản là đã thành phế nhân. Giấy không gói được lửa, chuyện này mặc dù mấy tên phương Bắc đã kiệt lực giấu diếm nhưng sẽ có người biết. Thứ hai, lần này người phương Đông tới chỗ chúng ta, còn có vị Giáo Hội thủ tịch Thánh kỵ sĩ Raphael đi cùng … chuyện thú vị như vậy, rõ ràng đã xúc động thần kinh của đại đa số bọn người phương Bắc yếu ớt … nhưng mà bọn chúng yêu cầu không cho ngài nhúng tay vào … hừ, nếu chúng ta thật sự không nhúng tay, e rằng mới là ngu xuẩn!"
"Chú ý ngôn từ của ngươi!" Trung niên nhân lạnh lùng nói một câu, bất quá nộ khí trên mặt hắn thật sự đã tiêu thất vài phần.
Người trẻ tuổi hơi cúi người: "Xin lỗi, đại nhân. Ta chỉ là nói ra lời thật mà thôi. Chuyện này dám chắc phi thường trọng yếu, ít nhất là đối với bọn phương Bắc mà nói là phi thường trọng yếu … nếu là sự tình trọng yếu, dựa vào cái gì mà phương Nam chúng ta không thể tham dự? Dựa vào cái gì chúng ta vẫn bị gạt bỏ ra ngoài Vòng Tròn Quyền Lực?"
"Cho nên ngươi chưa được ta đồng ý đã tự tiện phái người hạ thủ bọn họ? Đã biết rõ ràng đối phương có một Thánh kỵ sĩ đi cùng, lại còn làm tổn thất của ta một cuồng chiến sĩ ?" Trung niên nhân sắc mặt ảm đạm.
"Đúng vậy." Người trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt không chút úy kỵ nhìn đối phương: "Ta đương nhiên biết phái ra một cuồng chiến sĩ thì chỉ có chịu chết … nhưng ta nhận thấy là điều này hoàn toàn đáng giá! Đối với bọn phương Bắc, đây là thị uy, biểu lộ tôn nghiêm của ngài - nghị viên Hội Nghị, ngài không có nghĩa vụ nghe lệnh chúng, bọn chúng không có quyền đưa ra mệnh lệnh với ngài! Ta dám khẳng định, phương Bắc nhất định cử người âm thầm theo dõi mấy người phương Đông kia! Bọn họ trọng thị chuyện này như thế, không có khả năng buông tha nhóm người phương Đông tiến vào địa hạt của chúng ta, bất kể có vấn đề gì! Nếu bọn họ không hy vọng đả thảo kinh xà, vậy chúng ta vẫn cứ làm ngược lại ý tứ của bọn họ! Khi trải qua chuyện này, mấy người phương Đông kia nhất định sẽ đề cao cảnh giác … những tên phương Bắc này mặc dù rất phẫn nộ, nhưng với ngài mà nói, hoàn toàn không cần quan tâm bọn họ. Đồng thời, ta nghĩ đám người phương Bắc sau này làm việc nhất định phải càng thêm cẩn thận … kết quả tốt nhất chính là bọn họ tạm thời gọi về người giám thị, thả lỏng bọn phương Đông."
"Điểm thứ hai, hy sinh một cuồng chiến sĩ, ta ít nhất đã lấy được một số thông tin thú vị … người hôm nay ra tay giết cuồng chiến sĩ cũng không phải là Thánh kỵ sĩ Raphael mà là một người phương Đông khác. Ngài đã biết có thể đánh bại cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa, thực lực người này kinh khủng thế nào. Chúng ta ít nhất có thể biết, nhóm người phương Đông này đều là nhân vật lợi hại. Xét theo thực lực cuồng chiến sĩ tại Hội Nghị thuộc cấp B, ta tạm thời đánh giá thế lực nhóm người phương Đông thuộc cấp A." Người trẻ tuổi rốt cuộc vẻ mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Đại nhân, bất kể như thế nào, chúng ta phải tham dự chuyện này, mà không phải dựa theo ý tứ mấy lão phương Bắc đứng bàng quan một bên! Nếu ngài có điều muốn làm! Chính là ém nhẹm tin tình báo với bọn phương Bắc. Chúng ta mặc dù rút ra kết luận, vấn đề này không tầm thường, nhưng có tư liệu của chúng ta hoàn toàn chỉ là giấy trắng, cho nên cần phải thăm dò và tiếp xúc! Sự hy sinh thỏa đáng, ta tin rằng điều này cũng đáng giá."