Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 38: Ân Ái




Chương 38: Ân Ái

Vân Nhi lúc này cũng nhận ra tên tướng công ngố của mình giờ đã điêu luyện hơn lần đầu rất nhiều, cái sự âu yếm, nhẹ nhàng đưa đẩy trong từng nhịp thở của chàng luôn là thứ khiến nàng phải quyến luyến không thôi.

Và rồi khi cảm nhận được có kẻ muốn đưa sính lễ sang dạm hỏi, Vân Nhi không có lý do gì để từ chối, nàng từ từ để cho hắn ta tiến vào mà không có một chút trở ngại.

Lúc này Lạc Thiên đã vào được bên trong, chàng chậm rãi dò tìm từng ngóc ngách để có thể cảm nhận trọn vẹn sự ngọt ngào của người nương tử yêu dấu.

Vân Nhi cảm nhận được sự tham lam của kẻ mới đến, thế nhưng nàng cũng muốn gặp hắn. Và rồi không để Lạc Thiên chờ đợi lâu, Vân Nhi đã đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình ra.

Khoảnh khắc cả hai chạm nhẹ vào nhau bên trong khóe miệng, cảm giác như có một tia sét chạy thẳng lên từng tế bào thần kinh, nó khiến Lạc Thiên và Vân Nhi như không thể tách rời trong thời khắc đó.

Lúc này cả hai rất dịu dàng và nhẹ nhàng đối với nhau, sự trân trọng là thứ khiến màn kết hợp ban đầu trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết.

Rồi một chút mỏi cổ khiến Lạc Thiên không thể ở trong tư thế này nữa, chàng từ từ nằm ngửa ra đồng thời choàng tay xuống nhấc nhẹ cơ thể Vân Nhi lên.

Lúc này dù đang nhắm mắt và hôn nhau nhưng Vân Nhi cũng hiểu ý, nàng nhanh chống ngồi dậy và trèo lên người Lạc Thiên.

Tình thế bây giờ đã hoàn toàn đổi chiều, Lạc Thiên nằm dưới và ngoan ngoãn như một con mèo, còn Vân Nhi lúc này mới là người chiếm thế chủ động, đúng như một tên nô tài và công chúa thật thụ.

Vân Nhi ngồi trên người Lạc Thiên, nàng phải khom xuống mới có thể hôn chàng một cách thoải mái. Và rồi khi vừa đổi tư thế xong thì Vân Nhi thu lưỡi lại, đôi môi mềm mại khẽ tách khỏi Lạc Thiên, nàng thì thầm:

- Cởi đồ ta đi, nô tài yêu dấu!

Lúc này ánh nắng của buổi sớm mai chiếu vào khung cửa sổ, từng mảnh vải được cả hai quăng ra khỏi giường, chẳng mấy chốc đã chẳng còn lại thứ gì trên cơ thể cả hai.



Mọi thứ lúc này là những v·a c·hạm xác thịt thuần túy, không một khoảng cách nào ngăn cách hai con người hòa quyện vào nhau trên chiếc giường lớn nơi quán trọ đơn sơ.

Lạc Thiên nhìn ngắm Vân Nhi, Vân Nhi cũng nhìn ngắm Lạc Thiên, cả hai trao nhau ánh mắt hạnh phúc khi hoàn toàn là của nhau, giữa họ lúc này là tình yêu, tình thương và cả những xúc cảm mãnh liệt của tuổi trẻ.

Lạc Thiên vẫn nằm đó, chàng giao hết quyền chủ động cho Vân Nhi, nàng cũng không quá khó khăn để điều khiển cuộc yêu.

Vân Nhi ngồi trên người Lạc Thiên, nàng từ từ trượt xuống, hai chân khẽ nhếch lên để Lạc Thiên từ từ tiến vào bên trong.

- Ư...

Một khoảnh khắc khẽ run, tiếng rên nhỏ phát ra từ đôi môi căng mọng của Vân Nhi khi Lạc Thiên vô tình hơi ưỡn người lún sâu.

- Đau hả? - Lạc Thiên lo lắng hỏi.

Vân Nhi khẽ gật đầu, hàm răng trắng tinh cắn nhẹ vào môi, khuôn mặt khẽ nhăn vì có chút khó khăn. Thế nhưng mọi thứ cũng dần ổn định sau đôi lần nhấp nhô lên xuống.

Vân Nhi ban đầu thì hơi từ tốn nhẹ nhàng, thế nhưng khi sự khít khao đã vơi đi đôi chút, nàng từ từ tăng tốc độ khiến cho âm thanh v·a c·hạm của da thịt phát ra ngày một lớn hơn.

Tiếng rên rỉ trong bất giác hưng phấn của Vân Nhi cũng ngày một dồn dập và quyến rũ khiến cho Lạc Thiên cũng phải phấn khích mà nhấp nhô theo những lần lên xuống của Vân Nhi.

Lúc này cơ thể mềm mại thon thả của nàng ấy không ngừng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở, hai quả đào hồng hào cũng liên tục động đậy không thôi, nó khiến bàn tay hư hỏng của Lạc Thiên không thể ở yên mà phải đưa lên giữ nó lại không để nó có cơ hội rung lắc nữa.



Rồi sau một hồi lên xuống, Vân Nhi đã có phần thấm mệt, nàng khom người, hơi thở dồn dập, giọng nói gấp gáp như đang cầu cứu phát ra bên tai Lạc Thiên:

- Th·iếp mỏi chân quá!

Lạc Thiên lúc này hiểu ý, chàng đưa tay xuống nhẹ nhàng nâng Vân Nhi lên một tí rồi chàng cũng chủ động lên xuống.

Dù Lạc Thiên đã cố nhẹ nhàng từng chút đưa đẩy để không làm Vân Nhi khó chịu, thế nhưng tư thế ở dưới đưa lên này khiến Lạc Thiên vào sâu đến tận cùng của Vân Nhi.

Vân Nhi lúc này vừa đau nhưng cũng vừa cảm giác sung sướng, nàng cúi xuống ôm Lạc Thiên vào lòng, cánh tay không ngừng bấu víu vào cơ thể chàng, miệng liên tục phát ra những thanh âm khêu gợi kích thích bên tai Lạc Thiên.

Và rồi khi nhịp thở đã trở nên gấp gáp và dồn dập đến cực hạng, Lạc Thiên cảm giác được đã đến lúc cả hai cùng thăng hoa.

Hai tay chàng nâng Vân Nhi lên thêm một chút, phía dưới chân liên hồi nhấp nhô, một phát rùng mình cảm giác như cơ thể thắt chặt rồi lại từ từ mềm nhũn ra trong một khoảnh khắc.

Vân Nhi lúc này rên rỉ lớn hơn bao giờ hết, cơ thể nàng cũng có giật dữ dội, sự sung sướng không thể tả lan tràn ra từng tế bào khiến cơ thể cũng dần thả lỏng thỏa mãn.

Lạc Thiên lúc này lấy phần dưới chân ra khỏi người Vân Nhi, chàng choàng tay lên từ từ kéo nàng nằm lên cơ thể mình.

Lúc này cảm giác mát lạnh từ những lớp da thịt đẫm ướt mồ hôi khiến dư âm của cuộc mây mưa vẫn còn nguyên.

Lạc Thiên âu yếm vuốt ve mái tóc đen buông xõa và bờ vai mềm mại của Vân Nhi giúp nàng kéo dài thêm cảm giác hạnh phúc sau khi hưng phấn.

Vân Nhi lúc này mệt lã người, nàng nằm im thả lỏng cơ thể tận hưởng sự dịu dàng ân cần của Lạc Thiên dành cho nàng.

Rồi khi đang vuốt ve cho Vân Nhi thì Lạc Thiên hỏi nàng:



- Công chúa thấy nô tài hầu hạ có ưng ý không ạ?

Vân Nhi lúc này nằm trên người Lạc Thiên nhắm mắt thỏa mãn trong đê mê, nàng nghe Lạc Thiên hỏi thì khẽ đáp:

- Có, ta rất ưng ý!

Thật ra mấy cái hành động này toàn là Vân Nhi chỉ thì Lạc Thiên mới biết, mấy lần đầu còn lóng nga lóng ngóng, thế nhưng giờ chàng đã điêu luyện và thuần thục tất cả rồi, nó khiến Vân Nhi hôm nay vô cùng hài lòng về chàng tướng công ngố của mình.

- Ưng y vậy có trừ thêm nợ không? - Lạc Thiên ngó xuống ánh mắt dò hỏi nhìn Vân Nhi.

Vân Nhi vẫn nằm gục trên người Lạc Thiên, nàng nhẹ giọng đáp:

- Có, trừ một, còn mười bảy hiệp của hôm nay, chưa tính số nợ của tháng trước!

Lạc Thiên nghe xong thì choáng váng mặt mày, chàng không ngờ là lại còn nhiều nợ như vậy, tình hình này có lẽ phải dùng cả đời cày cuốc cực lực mới trả hết nổi.

- Nay làm tốt, cho trừ thêm đi, còn mười thôi! - Lạc Thiên năn nỉ.

- Được, làm bảy hiệp nữa thì còn mười! - Vân Nhi vẫn bình thản.

Lạc Thiên như c·hết lặng, chàng cố gắng cũng chỉ vì mong Vân Nhi rủ lòng thương mà cho cấn nợ, nào ngờ nàng ấy vẫn tính toán sòng phẳng với chàng như thế.

Dù đau đớn nhưng Lạc Thiên cũng chỉ biết cam chịu chứ cũng chẳng dám cãi lại, đã lỡ ở kèo dưới rồi thì đời này còn lâu mới hết khổ.

Khóc than trong lòng rồi thì Lạc Thiên cũng ngồi dậy cày cuốc tiếp, cố gắng xóa đi số nợ mười bảy hiệp...