Chí Tôn Phế Hậu

Chương 72




“Tuân chỉ.”

Vốn tưởng rằng LâmDiễm lần này đi có thể mang kết quả trở về, một khi có trong tay hoảpháo thì tường thành dù có vững chắc đến thế nào cũng có thể đánh đổ, ai ngờ hai ngày sau Lâm Diễm trở về quân doanh với bàn tay trắng, khôngnhững thế trên người còn có cả thương tích.

“Thủy Thủy sơn trang vìsao không chịu bán ra đạn hoả pháo?” Tào Hãn mâu trung tức giận hỏi.Thủy Thủy sơn trang đối với bọn họ thần bí đã không nói, đến cả làm việc cũng cổ quái dị thường. Lần trước sau khi giao dịch xong còn đưa chobọn họ một tấm thiệp hồng và nói chỉ cần nơi nào có thành trì thì cứ cầm tấm thiệp hồng này ra là có người đến tiếp đón, có thể nói Thuỷ Thuỷsơn trang này thế lực nhất định không nhỏ. Nhưng lần này không nhữngnâng giá đạn lên gấp đôi mà khi cho người đi tìm bọn họ mua đạn thì lạiđổi ý không bán. Bọn họ không bán đạn thì thôi nhưng lại còn đả thươngngười, thật sự là quá kiêu ngạo….

“Thần không biết, thần làm việcbất lực, mong Hoàng thượng trị tội!” Lâm Diễm cúi đầu ho nhẹ tạ tội, hắn cảm thấy lồng ngực mình khí huyết cứ cuồn cuộn trào ngược lên, khôngngờ một trưởng nhẹ thôi mà lại có uy lực như vậy, chỉ tự trách mình lúcấy khinh thường, tùy tiện ra tay không những không chiếm được lợi thế mà ngược lại còn bị thương…

“Không trách ngươi, trước tiên phải lo tĩnh dưỡng đi đã!” Tào Hãn đăm chiêm lệnh bảo Lâm Diễm lui ra.

Theo như lần trước nói Thuỷ Thuỷ sơn trang nâng giá đạn lên là vì họmuốn cầu lợi, nhưng dù sao may mà họ cũng không đem hoả pháo bán cho Lan quốc, có thể thấy bọn họ làm việc có chữ tín. Nhưng vì sao lần này LâmDiễm tới cửa mua đạn lại bị họ cự tuyệt như vậy? Bọn họ cũng không nóinâng thêm giá mà nói là không bán, không biết là trong đó có ẩn tình gìkhông?

“Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư ở bên ngoài trướng chờ!” Lộ Tam ở bên ngoài trướng nói vọng vào thông báo.

“Vào đi.” Tào Hãn run sợ chút, từ buổi chiều không vui đó đây là lầnđầu nàng chủ động đến đây tìm hắn! Ngày thường làm việc gì hắn cũng cóthể thản nhiên không lo lắng, nhưng chỉ trong giây lát nhìn thấy nàng là tự nhiên không khống chế được bản thân mình thay đổi cách cư sử, trongcòn mắt luôn quanh quẩn bất an gì đó….

“Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư lại đi rồi……”

“Thôi, tùy nàng đi……”

————————————

Tần Chư là cách kinh thành Nam An một thành trì, nơi này phồn hoa náonhiệt không kém gì kinh thành Nam An, Vân Sơ các của thành Tần Chư làmột tửa lầu bạc nhất nơi đây với cảnh vật hoa lệ, mỹ nữ hàng đàn, rượungon, thức ăn quý hiếm không nơi nào là không có, thật là nơi tiên cảnhchốn nhân gian, Không biết bao nhiêu tài tử phong lưu, anh hào tronggiang hồ, quan lại chức sắc đến nơi này mua vui mà quên cả trời đất,quên hết sự đời không muốn rời xa.

Chủ thành Tần Chư là một tên nhát như chuộ, ngày đó vừa mới thấy đại quân Cảnh quốc tiến đến gần đã hồnphi phách tán, không có chống cự gì hết ngang nhiên mở cổng thành nghênh đón đại quân vào. Tuy là chiến loạn nhưng đại quân Đại Cảnh kỷ luậtnghiêm minh, không cho phép được bắt bớ người vô tội cướp của hà hiếpdân chúng nên rất được lòng dân nơi này. Sau đó Tào Hãn cho năm ngànbinh lính ở lại tiếp quản công việc trong thành còn đại quân lại tiếptục rời thành đi tấn công về phía kinh đô nên thành Tần Chư hầu nhưkhông có thay đổi gì nhiều.

Dù là như thế, nhưng đây vẫn là thời kỳchiến loạn, Vân Sơ Các vì thế mà cũng bình lặng hắn trước rất nhiều,không còn náo nhiệt như lúc đất nước hoà bình.

Bên trong Vân Sơ các, trên bàn đá bày rất nhiều món ăn tinh sảo, hai gã nam tử ngồi hai bên,lẳng lặng không nói, chỉ chăm chú nghe một nữ tử tuyệt sắc tên Hồng Yuyển chuyển lướt từng ngón tay trên phím đàn.

Chén rượu lạnh đưa lên miệng đã làm say lòng người, gia nhân lại ở bên đàn một khúc nhạc khithì tan thương, khi thì phập phồng lay động, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm như mưa đánh vào tán lá, như châu ngọc rơi trên cát, lượn lờ như khócnhư than, lúc lại thanh thuý tăng dần lên. Lúc đang cao trào thì tiếngđàn liền im bặt kiến lòng người nào đang có hứng thưởng thức liền theođó mà mất hết cảm xúc.

“Hồng Y, vì sao không đàn hết khúc nhạc?” Quỷ Quái âm thầm cắn răng hỏi, Hồng Y này thật là biết làm người ta mấthứng, ngồi nghe cả buổi đến đoạn hay nhất lại không đàn tiếp, thật sự là đáng giận!

“Nhiều ngày như vậy rồi mà chủ tử vẫn chưa có tin tứcgì, hai vị vẫn có tâm trạng ngồi nghe Hồng Y đàn sao, không biết là haivị nghĩ gì nữa?” Hồng Y cười ảm đạm, cầm lấy khăn tay đi đến ngồi trướcbàn đá, ánh mắt dò xét không cam lòng nhìn vào Quỷ Quái, rồi sau đó lạibình tĩnh nhìn sang bên Yêu Quái cũng không thấy có động tĩnh gì. Hồng Y mày liễu nhíu lại, lời nói sắc bén: “Chớ không phải là có người biếtchủ tử đang ở đâu nhưng mà không nói để cho chúng ta mấy ngày vì an nguy chủ tử là lo lắng sao?”

“Không biết ôm suy nghĩ gì trong lòng làhắn, muốn tới đó trách thì trách hắn, ta cũng như ngươi ngày ngày đềumong chủ tử sớm trở về!” Yêu Quái biết lời nói của Hồng Y là có ý gì,rầu rĩ đứng lên không có hứng thú muốn tiếp tục ngồi đây nói chuyện qualại.

“Các ngươi cứ yên tâm đi, rất nhanh chủ tử sẽ xuất hiện, rấtnhanh!” Yêu Quái mỉm cười uống nốt chém rượu vào miệng, bộ dạng vô cùngtự tin nói. Lâm Diễm bị cự tuyệt trở về đã được hai ngày, hắn có nhiệmvụ đi mua đạn hoả pháo cho Đại Cảnh, nếu muốn buộc người nào đó xuấthiện mà hắn không biết đã phải nghe Quỷ Quái lải nhải không biết baolần….

“Ngươi dựa vào cái gì là nói thế?” Hồng Y không tin vào lời hắn hỏi lại.

“Ta liệu sự như thần a!” Yêu Quái không lớn đứng đắn vui đùa nói.

Hồng Y ánh mắt xinh đẹp lay động, đột nhiên nhớ tới sự tình hai ngàytrước, Yêu Quái một chưởng đánh thương tướng quân Cảnh quốc, trong mắtchợt loé kim quang nói: “Chẳng lẽ chủ tử đang ở trong trận?” Ngẫm lạilại khả năng đó không lớn, chủ tử làm sao có thể theo đại quân Cảnh quốc đi đánh Lan Quốc?

Ai ngờ Yêu Quái lại đạm cười không nói, hình như là đã thừa nhận.

Hồng Y vì thái độ của hắn mà kinh hãi, thất thanh hỏi:“Chủ tử vì sao phải……”

“Hồng Y, không nên hỏi thì tốt nhất là không hỏi, tuy nói là có ý tốt,nhưng mà có người sẽ không thích, có phải không?” Yêu Quái nhẹ nhàng nói một câu chặn câu hỏi của Hồng Y định đặt ra chất vấn hắn.

Hồng Ymiễn cưỡng cười,“Vâng, Hồng Y không nên hỏi nhiều.” Lăn lộn chốn hồngtrần hơn mười năm, khi mới vào Minh Tinh lâu nàng chỉ là tiểu cô nươngkhông hiểu chuyện, đối với năm tháng lạnh như băng đã cho sự nhẹ dạ cảtin và ngây thơ của nàng năm nào biến mất tăm, thay vào đó là sự từngtrải, nói ít hiểu nhiều. Nếu trong Minh Tinh lâu mà lắm miệng nhiều lờilà điều vô cùng tối kỵ, không nói là sẽ bị phạt nặng….

Quỷ Quái cũng không để ý đến bộ dạng Yêu Quái nói gì chỉ nhíu mày nói thêm vào: “Từtrước đến nay chủ tử có việc gì cũng cùng ngươi thương lượng trước tiên, lần này ngươi lại không biết tin tức gì sao?”

“Chủ tử……” Hồng Y quay ra ngay ra bên ngoài nhìn dưới đường người người qualại, bỗng nhiên đập vào mắt nàng là bóng một thiếu niên áo trắng cưỡimột con tuấn mã đang đi tới Vân Sơ các, người đó không phải là chủ tửthì còn có thể là ai?

“Thật sự là chủ tử!” Quỷ Quái ghé mắt nhìnqua, nhìn vào Yêu Quái còn đang đăm chiêu hớn hỏ nói:“Ngươi thật sự làliệu sự như thần!”

“A, nói đến là đến, nhưng không ngờ đến nhanh như vậy!” Yêu Quái khẽ cười nói. Tính thì có lẽ vài ngày nữa chủ tử mớiđến, không ngờ mới có hai ngày mà đã xuất hiện, nhất định mà rất bấtbình nên mới chạy về đây nhanh như vậy!

Ba người đứng dậy đón chào,sắc mặt khác nhau, Băng bước nhanh vào đình, mặt trầm như nước, thảnnhiên quét mắt liếc nhìn ba người một hồi nói: “Các ngươi thật sự làbiết thưởng thức, Yêu Quái ở lại!”

“Hồng Y, chúng ta đi nơi khácuống rượu đi, chủ tử cùng với tâm phúc còn phải mật đàm, chúng ta khôngtiện xen vào!” Quỷ Quái biết sự tình liền săn đón đưa Hồng Y đi nơikhác.

“Đi đi đi! Lúc các cùng các ngươi nói chuyện!” Băng liếc mắtbảo hai người đó ra ngoài, sau khi thấy bóng hai người đó đi xa mới ngồi xuống, xoa xoa đùi mình, ngồi trên ngựa lâu như vậy không tránh khỏi có chút khó chịu.

Thấy Yêu Quái cứ đứng đó cười không có nói gì,Băngtrừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói:“ Các ngươi làgì vậy! Lúc ta đi ta đã nói là ngươi và Quỷ Quái tiếp nhận cai quản TânSinh Các, việc như vậy không mừng sao?” Hắn dám không bán hoả pháo,chính là muốn ép nàng xuất hiện đây mà! Thật không ngờ Yêu Quái dám lấyviệc này ra ngáng chân nàng.

“Tân Sinh Các là người một tay tạo nên, người thật sự có thể bỏ lại như vậy sao?”

Băng vỗ trán mình một cái, nói“ Trời ại, có cái gì mà không bỏ được? Ta chả nhẽ phải chết già ở Tân Sinh Các sao? Ban đầu tiếp nhận Minh Tinhlâu cũng không phải là ý nguyện của ta, càng không muốn làm các ngươi vì chuyện quá khứ mà bị liên luỵ. Tân Sinh Các tạo thành vốn là giả, tachỉ muốn mọi người có cuộc sống mới yên lành, không cần đi giết người để kiếm kế sinh nhai mà thôi. Và ta đã làm được, hiện tại mọi chuyện củaTân Sinh Các đã đi vào quỹ đạo, các ngươi mỗi người đều có thể có mộtcuộc sống an nhàn, việc ra đi của ta đối với Tân Sinh Các mà nói khôngquan trọng, ngươi cần gì phải ép ta trở về? Tốt hơn hết là ngươi đem sốhoả pháo còn lại bán đi, lưu lại cũng không dùng, nói không chừng nhâncơ hội này còn kiếm được món hời lớn!

“Người đi rồi, đó là cách nócủa người, ta làm sao có thể đưa mọi người đi vào quỹ đạo đây? Bọn họmỗi ngày đều đến hỏi ta chủ tử đang ở nơi nào, người nảo ta trả lời vớihọ thế nào?” Nàng thật sự là người đã cầm được thì cũng buông được,nhưng mà đáng tiếc không phải ai cũng có thể làm được như vậy, nàng vớibọn họ chính mà máu thịt, nàng nói đi thì đi, không quan tâm gì đến sựtình khác, hắn cũng không có khả năng ngăn cản, nhưng mà nếu những người khác trong Tân Sinh các biết được sự tình nàng muốn đi dễ dàng thế sao?

“Đã nói là ta chết, mất tích, bị người ngoài hành tinh nào đó bắt cóc,tuỳ tiện lấy một cái cớ gì đó là được, ngươi muốn nói sao thì nói, dùsao đừng bao giờ hy vọng ta trở về làm chủ tử của các ngươi là được.”Băng không kiên nhẫn hét lên.

“Người ngoài hành tinh là người nào?”

“Ách, gười ngoài hành tinh là một cái tên chỉ người từ trên trời xuốngbắt cóc người nào đó đi và không bao giờ trở về được nữa…” Nàng thật sựvì giận là lại nói bừa rồi, Băng sau đó chuyển đề tài: “Không nói vòngvo nữa, mau cho người chuẩn bị đạn hoả pháo đưa đến tiền tuyến đi, càngnhanh càng tốt, như vậy đi! Ta đi đây.” Nhìn ra Yêu Quái cũng không cố ý muốn giữ nàng lại Băng nhất thời có cảm giác không an tâm.

“Đợichút, ta xem người hình như là có chuyện gì đó,chẳng lẽ là Hoàng Thượngkhông chịu thừa nhận người?” Yêu Quái tự đoán, nhưng mà hắn cũng khôngdám chắc vào khả năng đó, sau đó liền tự mình lắc đầu.

Nàng vốn làHoàng hậu sau khi đầu thai lại muốn đi tìm hắn, nghĩ trăm phương ngàn kế giúp Hoàng đế thảo phạt Lan Quốc thuận lợi, năm đó đem Minh Tinh lâuchuyển thành Tân Sinh Các chỉ sợ cũng có một phần tâm tư bên trong đi!Nhưng mà thời gian vừa qua nếu nàng được ở bên Hoàng đế thì đáng lẽ rabộ dạng phải vui mừng mới phải, nhưng sao hắn lại cảm thấy nơi nàng làsự âu sầu không vui? tưởng Hoàng đế khi nhìn thấy nàng sẽ mừng rỡ nhưđiên mới phải, hay là có chuyên gì đó phát sinh rồi?

“Chuyện đó vớihắn không quan hệ, chỉ là trong lòng ta cảm thấy không được tự nhiên màthôi.”Băng không muốn nhiều lời, dù sao Yêu Quái đối với chuyện của nàng cũng là người ngoài cuộc, sự tình ra sao hắn mới chỉ hiểu có một nửa mà thôi.

“Mọi việc không cần để tâm thì tốt nhất để nó một bên, khôngcần làm khổ chính mình.” Là lời khuyên cũng là lời chia tay, năm năm ởchung, hoạn nạn có nhau, hắn không chỉ là thuộc hạ mà còn là thầy củanàng, biết chuyện nàng rời đi là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ hyvọng nàng có một tương lai tốt đẹp. Đến lúc nàng cần đi hắn tự nhiên sẽkhông ngăn cản, sở dĩ lần này muốn bức nàng ra mặt là muốn có một lần từ biệt với nàng chính thức mà thôi.

“Ta sẽ mau chóng đem đạn đưa đến,không lấy một xu, coi như quà tặng cho người!”

“Yêu Quái, cám ơn……” Hốc mắt hơi hơi nóng lên, Băng cảm đọng không nóinên lời, miễn cưỡng nhịn không cho mình khóc, liền đứng dậy cáo biệt rồi đi.

“Là chúng ta nên cám ơn người mới phải…..” thấy bóng dáng Băngrời đi, Yêu Quái mỉn cười nhìn nàng thất thần, đến tận khi có người đếnđẩy mạnh hắn một cái hắn mới tỉnh lại, thấy người đẩy hắn là Quỷ Quáivới sắc mặt hình như rất tức giận.

“Chủ tử đâu?”

“Bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi, rốt cuộc không về được.”

“Cái gì mà người ngoài hành tinh, ta chưa bao giờ nghe nói qua! Ngươi bảo vệ chủ tử bất lực,theo quy định của lâu nên…”

“Nay làm gì còn cái gọi là quy định của lâu…. Chủ tử nói, sau này TânSinh Các đều do ta và ngươi cùng nhau cai quản, hiện tại không còn gìnữa, ngươi không cần để ý đến ta, đi uống rượu đi, ta phải đi làm một số chuyện mà chủ tử giao phó đã!” Yêu Quái một cái lắc mình tránh thoátQuỷ Quái lủi nhanh ra khỏ Vân Sơ Các.

“Ngươi lại cùng chủ tử ngầm làm trò gì? Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta! Hừ…”

Trên đường trở về, Băng chỉ tập chung đi thật nhanh sao cho đến khi trời hừng đông là có thể trở về doanh trại.

Bên trong doanh trại Triệt cũng nghĩ mọi biện pháp để chuẩn bị cho sựvắng mặt của nàng, hắn nói nàng bị ốm không thể gặp gió, thức ăn thìTriệt đều tự tay mình hằng ngày đem vào bên trong trướng, bất luận là ai cũng không được phép vào. Hãn cũng vì lo lắng cho bệnh tình của nàng mà khẩn trương không ít, hẳn là hắn thấy áy náy lần đó không gặp mặt nàng.

Vào lúc ban đêm thừa dịp mọi người không chú ý Băng liền rời doanh trại đến Tần Chư, nếu hừng đông có thể về trướng thần không biết quỷ khônghay thì tốt. Trong lòng Băng không ngừng cảm ơn Yêu Quái không có làmkhó nàng, nếu thuận lợi thì không lâu nữa hắn sẽ cho người đem đạn hoảpháo đến doanh trại, đến lúc đó công thành Nam An không còn khó khăn gìhết! Nam An, Nam An, cái này phải gọi là “Gian nan” thì mới đúng.

Thuận lợi lẻn vào trong doanh trại, Băng cẩn thận né tránh không cho đám lính canh phát hiện ra mình, sau đó nén lút đi về phía trướng của mình. Vừa đi vừa thận trọng, vì đến Chư Thành mà nàng phải thay trang phục,trở về quá vội cũng chưa có kịp thay đi, nếu mà ai đó phát hiện ra cóngười lẻn vào trong doanh trại không chừng sẽ nói Thuỷ Thuỷ sơn trangđêm hôm vào quân doanh có ý đồ bất chính, nói không chừng nàng chưa kịpmở miệng giải thích thì đã bị loạn đao chém chết tại chỗ….

Băngtránh ở chỗ tối, đợi cho một đội lính tuần đi qua mới vén rèm đ vào cửasổ trướng, vừa định đi vào thì phát hiện trong trướng của nàng có gìkhông ổn, hình như là có người!

Nội trướng có người! Hơn nữa không phải là một người!

Băng cảm giác không ổn, vừa muốn bước trở lại thì thấy bên tai tiếnggió vụt qua, hiển nhiên là có người xẹt đến bên cạnh nàng, chặn trướcmặt nàng không cho nàng đường lui….

“Thắp đèn.”

Âm thanh ra lệnh trầm thấp truyền đến tai, Băng cả người đều run lên, rung mình cả người đều nổi da gà.

Là Hãn! Vì sao Hãn ở trong nội trướng của nàng….

Ánh lửa chợt lóe, đèn bị đốt lên, ánh mắt không kịp thời thích ứng vớiánh sáng bất ngờ trong nội trướng sáng bừng lên nên tất cả đều đập vàomắt Băng sáng vằng vặc, Tào Hãn đang ngồi vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng,Triệt đứng ở bên phải hắn, mà người đứng sát sườn nàng nhất chặn khôngcho nàng đường lui không ai khác chính là Tô Trản, xem ra chuyện nànggiả bệnh đã bị phát hiện….

Nếu đã như vậy, cúng không cần bày trận lớn như bày yến tiệc như vậy chờ nàng chứ?

“Ngươi là ai?” Tào Hãn trên mặt kinh ngạc lớn tiếng quát hỏi.

Chạng vạng hắn không để ý đến sự ngăn cản lạ thường của Triệt Nhi nhấtquyết tiến vào trong trướng xem tình hình của Băng Nhi, nhưng đến khivào bên trong trướng lại không có lấy một bóng người, ép trên hỏi dưới,Triệt Nhi mới nói thật là Băng Nhi căn bản không bị bệnh. Chính là trong lòng phiền muộn mượn cớ đó trốn ra ngoài doanh trại đi giải sầu. BăngNhi tính tình vốn luôn tuỳ hứng lên hắn cũng không để ý, nhưng đến chiều tối đợi không thấy nàng quay về, trong lòng hắn lo lắng bất an, một mặt phái người ra ngoài doanh trại tìm, một mặt ở trong trướng chờ nàng, ai ngờ người đi ra ngoài tới giờ vẫn chưa có tin tức thì tới đêm lại có kẻ lạ mặt lẻn vào trong doanh trại qua đường cửa sổ. Vốn tưởng là Băng Nhi trở về, ai ngờ người đi vào lại là một thiếu niên xa lạ bộ dạng tuấnmã!

Thiếu niên đó mới quay đầu trong chớp mắt Hãn thấy Tô Trản bộmặt nhất thời chấn động, hắn tưởng là đêm khuya có người đến hành thíchHoàng thượng nên tay nhanh chóng ra chưởng đánh về người đó…

Băngđang tìm biện pháp gì để che giấu sự việc bỏ đại doanh đi mà không làmcho Tào Hãn và Tô Trản sinh hoài nghi, nhưng do không dự tính được sựbất ngờ này nên đến khi muốn chạy cũng đã muộn, hai vai bị đại chưởn của Tô Trản giữ chặt, huyệt đạo bị chế ngự lập tức không thể động đậy.

Nàng chậm rãi muốn nói cái gì đó nhưng Triệt đối với nàng ra hiệu lắcđầu, ý muốn bảo nàng không bất đắc dĩ thì không nên nói ra.

Nhưng mà nàng thật sự không thể làm thế, cho dù là muốn nói thì cũng chỉ bảnthân nàng mới có thể nói mà thôi. Nếu mà Hãn biết nàng chính là trangchủ của Thuỷ Thuỷ sơn trang thì không biết hắn sẽ phản ứng thế nào, nếumà hắn tức giận giáng tội xuống thì chỉ có nàng mới gánh vác được, không thể để Triệt bị liên luỵ vào, hắn chỉ cần làm bộ không biết là tốtrồi…..

“Hoàng Thượng, người này chính là trang chủ của Thủy Thủy sơn trang!” Tô Trản trực tiếp chỉ tay vào người Băng nói rõ thân phận củanàng. Sau đó quay ra quát lớn:“Thấy Hoàng Thượng, còn không quỳ xuống!”Tô Trản ra thêm lực áp vào người Băng ép nàng phải quỳ xuống.

“Hả?”Tào Hãn nghe vậy càng kinh ngạc hơn, ánh mắt nhìn Băng dánh giá mỗi lúcmột sắc bén, trong lời nói phát ra mang hàn ý đe doạ: “Trang chủ đêmkhuya đến thăm không biết là có chuyện gì? Hình như không phải là muốnđàm thoại bình thường với quân ta?” Tô Trản nói không sai, người này quả thật là tuấn dật xuất thần, nhưng mà nếu hắn đã cự tuyệt Vân Sở thì sao đêm hôm lại lẻn vào trong doanh trại của Băng Nhi?

Băng cần nhắctừng lời trong đầu, không còn biện pháp nào khác chỉ có thể mạnh miệngnói: “Đúng là đến đàm thoại, lần trước thuộc hạ vô ý, thảo dân muốn đếnđây bồi tội với Hoàng thượng…”

Tào Hãn sắc mặt u ám, âm thanh lạnh lùng nói:“Trang chủ thật là nhân tài mà gan cũng thật lớn…”

“Hoàng Thượng quá khen……”

“Tiểu tử ngươi trước mặt hoàng thượng còn dám nói năng xằng bậy! Ngươinếu là đến để bồi tội với Hoàng thượng sao không quanh minh chính đại mà đên, cần gì đêm hôm khuya khoắt như đạo tặc lẻn vào doanh trại. Đúng là có dụng ý không tốt, nói, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì, nói mau!”Nguyên bản Tô Trản thật sự rất có cảm tình với tiểu tử này, nhưng mà từsau vụ việc Thuỷ Thuỷ sơn trang tự ý nâng giá này nọ, đã thế còn cựtuyệt không bán đạn nữa, hiện tại còn thêm tội đêm hôm khuya khoắt lẻnvào trong doanh trịa thì cảm tình đó đã biến mất hoàn toàn….

Nghehắn nói mà sắc mặt không biến, hình như là không nói dối, Tô Trản càngthêm tức giận, tay thêm lực bẻ bả vai Băng kiến Băng không chịu được,xương cốt như sắp bị hắn bóp nát hô lên một tiếng….

Chính tiếng hônày là đại sự hỏng hẳn, Tô Trản ngẩn người hoài nghi có phải là tai mình có vấn đề rồi không, sao tự nhiên lại nghe có tiếng Băng ở đây?

“Băng nhi?” Tào Hãn sắc mặt cũng thay đổi, ngồi bật dậy, hướng Tô Trản đứngsững người quát lớn: “Còn không buông tay?” Kia rõ ràng chính là tiếngcủa Băng nhi, vẻ mặt đau đớn của thiếu niên này thật sự là Băng Nhi sao? Khó tranh sao nàng lại xuất hiện trong trướng này…Có thể hiểu đượcnguyên nhân nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao Tô Trản lại nhận địnhBăng Nhi là trang chủ Thuỷ Thuỷ sơn trang?

Trên vai như kìm sắt đóng vào đã được buông lỏng, Băng nhẹ thở phào, ngã trên thảm, xoa vai đaunhức bả , vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn những ánh mắt nghi hoặc bắn về phíamình, chính mình bước gần đến Tào Hãn, tim không khỏi vì thế mà phậpphồng lo lắng.

Trong lòng biết là giấu giếm không được, khóe miệnghàm ý cười khổ, quay đầu nhìn lên ngọn đèn lớn, mặt oán hận nhìn Tô Trản nói: “Dượng, ngươi làm con đau.”

“Ngươi thật sự là Băng nhi?” Tô Trản vẫn khôn g tin vào mắt mình.

“Là giả được sao?”Băng dứng bên nhìn Triệt ra hiệu ánh mắt ý bảo hắn đừng nói nhiều, Triệt hiểu ý nàng ngậm miệng không nói gì.

“Các vị chờ một lát, ta đi rửa mặt và thay xiêm y, sau đó ra nói hết sự thực có được không?” Nếu đã giấu không được thì nói hết cho bọn họ cũng không sao, dù sao nàng cũng đã rời khỏi Tân Sinh các, Hãn nếu muốntrừng trị tội phi quân cho nàng thì liền để hắn làm đi….Nhưng mà hắn hẳn sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy….

Được Hãn đồng ý, Băngkéo rèm đi vào bên trong tẩy đi hoá trang trên mặt, sau đó thay quần áo, cả người khoác trên mình bộ váy trắng thuần khiết đi ra.

“Quả thậtlà Băng nhi a!” Tô Trản lúc này mới tin vào mắt mình, bên cạnh đó dò xét nhìn xem Tào Hãn đang nghĩ gì, nhất thời bất an, dù sao việc này nóilớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ, tất cả chỉ chờ xem Hoàng thượng phán quyết,mong sao hắn có thể nhân nhượng không trị Băng tội phi quân là được.

“Băng nhi a! Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh đã khôngnhỏ, ngay cả Trẫm cũng bị ngươi lừa xoay quanh….Ngươi có biết đó là tộiphi quân, theo luật Đại Cảnh thì bị chu di cửu tộc không?”

Lời nói nghiêm nghị làm Băng rung mình một cái, hắn nói như vật thật sự là muốn trị tội nàng sao?

“Hoàng Thượng, Băng nhi trẻ người non dạ, xin người đừng trách tội,quay về thần nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn lại nàng…” Tô Trản ở bêncạnh nhìn sắc mặt Tào Hãn khuyên can, lời nói rõ ràng có ý muốn bao checho Băng.

Tào Hãn trong mắt lóe ra nhìn Băng không rõ là có ý địnhgì, nàng hít một hơi sâu, vòng qua người Tô Trản đứng trực diện với Hãnkhông nén được kích động nói: “Không sai, ta là người nói dối mọi người, năm năm qua ta không ở cùng với sư phụ kỳ quái nào cả, đương nhiên, tacũng không phải là trang chủ Thủy Thủy sơn trang gì, đó là cái tên do ta bịa đặt ra, trên đời này căn bản không có nơi nào gọi là Thủy Thủy sơntrang! Điểm này ta tin là Hoàng Thượng hẳn là cũng biết đi?”

“Băngnhi, ngươi……!” Tô Trản thật không hiểu nên nói cái gì mới tốt, muốn hỏimột chút nhưng cũng không biết mình nên hỏi từ đâu, nếu mà không may làm cho Hoàng thượng nổi giận thì không chừng cái chết đang chờ cả nhà hắn, Tô Trản trong lòng bất an, hung hăng liếc mắt quát lớn với Băng, tứcgiận nói:“ Đã đến nước này rồi mà còn không nói rõ sự tình! Hảo hảohướng Hoàng Thượng thỉnh tội, Hoàng Thượng đại nhân đại lượng tất nhiênsẽ không cùng tiểu hài tử ngươi so đo.”

Tào Hãn liếc mắt nhìn TôTrản một cái, thật vất vả mới hạ cơn tức giận âm thanh lạnh lùngnói:“Băng nhi, còn không nói thật sao? Hay là trong lòng ngươi còn có gì đó không tiện nói ra!”

“A, không có gì không dám nói! Nhưng mà nóira nó khá dài…” Thấy trong mắt Tào Hãn hình như có gì đó bất đồng, Băngcơ hồ không còn lo lắng nữa. Thật là đáng giận, vậy mà còn làm bộ mặt đó doạ nàng!

“Vậy nói ngắn gọn!” Tô Trản sợ Hoàng thượng vẫn còn tức giận trị tội Băng nên mới ở bên thúc giục Băng nói hết sự tình.

Vài câu ngắn ngủi nhưng đã đem hết sự tình năm năm nàng trải qua nóihết, nói xong đến gần chỗ Triệt cầm lấy một chén trà, uống vào mới cườinói tiếp: “Hẳn là rất nhanh Yêu Quái sẽ đem đạn hỏa pháo đưa đến đây,như thế không biết Hoàng Thượng có còn muốn trị tội tiểu nữ nữa không?’

Trị tội theo lý mà nói đương nhiên là không ai nhắc lại, chính là saukhi Tào Hãn và Tô Trản nói sự tình năm năm nàng trải qua có chút giậtmình, sau đó nhìn ánh mắt nàng không có gì thay đổi hiển nhiên nàng vẫnluôn là tiểu hài tử mà họ yêu thương bao lâu nay, nếu không thật sự conngười nàng thật sự rất đáng để khám phá.

Mặt trời dần dần lên cao, Băng hít một hơi không khí buổi sáng trong lành,đắm mình trong ánh mắt mới buổi sáng, gió nhẹ mang theo hơi lạnh, dướichân cỏ vàng phủ môt lớp sương ướt vẫn còn chưa tan hết. Tất cả đều hiển thị cho mọi người nhận thấy mùa đông sắp đến, chỉ cần chờ đạn hoả pháođến nữa là chiến tranh sẽ đi vào kết cục, đến lúc đó mọi chuyện có thểkết thúc….

Một đêm không ngủ, Băng lại vô cùng tốt, đúng vào thờiđiểm dự tính, Yêu Quái hiển nhiên giữ lời cho người đưa hoả pháo đến,trước khi rời đi còn nói một lời vô cùng thâm ý: “Tân Sinh Các vĩnh viễn là nơi mà người có thể trở về bất kỳ lúc nào.”

Quay đầu thoáng nhìn Tào Hãn không kịp giấu đi tức giận trên nét mặt, trong lòng ngọt ngào,hắn đang lo lắng nàng có thể bỏ lại tất cả trở về đó sao?

Phía sautruyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn ánh sáng nơi hắn toảra là Băng đã biết người đến gần là ai, quay đầu hướng phía hắn thảnnhiên cười, giống như mặt trời buổi sớm làm nàng vô cùng cao hứng.

“Băng nhi, mấy năm ngươi ẩn mình trong Minh Tinh lâu, hao tổn bao nhiêutâm trí biến nó thành Tân Sinh Các, vì sao đang lúc nó hưng thịnh ngươilại chọn cách rời đi?”

Tất cả không phải vì hắn sao, vì muốn đuổitheo ánh mắt nhu tình của hắn, chung quy chỉ cần hắn biết nàng khôngphải vì vui đùa với hắn là được…Nhưng chẳng nhẽ năm năm trước mà nàng đã tính toán vậy sao? Trong mắt hắn sao không hề phát hiện tiểu nha đầunăm đó tâm tư trong lòng lại phức tạp đến vậy? Làm sao có thể, năm đónàng mới có….

“Đêm qua những điều cần nói đã nói, nhưng mà có mộtcâu trước mặt mọi người nên không tiện nói…” Tào Hãn sóng mắt laychuyển, nhiều năm qua hắn luôn chôn giấu trong lòng nay nghẹn lại khôngnói lên lời, thấy ánh mắt nàng trông chờ hắn đành nuốt xuống: “Vẫn làchờ hồi kinh rồi nói sau!”

Tào Hãn nhẹ nhàng thở dài, sau đó khôngnói gì nữa mà cùng nàng chăm chú theo dõi đại quân đang chuển bị bàybinh bố trận chuẩn bị công thành.

Trong không khí vì thế có chútnặng nề, không bao lâu nữa sẽ khai chiến, Lan quốc nhất định sẽ liềuchết chống cự lại, Tào Hãn đành mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh lặng đó nói:“Băng nhi, từ giờ trở đi ngươi phải luôn đi theo bên cạnh trẫm,không được chạy loạn!”

“Hoàng Thượng nghĩ ta là nữ tử yếu đuốichắc?” Băng khéo miệng cong lên nụ cười đầy tự tin, con mắt sáng longlanh hạnh phúc vì biết hắn là đang quân tâm đến mình.

Tào Hãn cười nói:“Trẫm nào dám xem thường ngươi…”

Tiếng trống trận thứ nhất vang lên báo hiện khai chiến mở màn, cùng với tiếng trống trận là tiếng tù và báo hiệu hoả pháo khai hoả, hai mươiquả hoả pháo đặt xung quanh thành Nam An phóng ra những tiếng nổ đinhtai nhức óc, cách mỗi đoạn lại đặt một quả hoả pháo. Rất nhanh bốn phíathành Nam An bị phá hỏng, binh sĩ Lan Quốc vì thế mà tử vong không ít,người thì do hoả pháo bắn vào bị thương, người thì rơi từ trên thành cao xuống mà chết…

Băng thật sự không đành lòng nhìn thảm cảnh đó, nàng từng thề cuộc đời này không cho phép tay mình nhiễm máu tươi, chỉ cóĐào Tiềm kia là trường hợp ngoại lệ, nhưng giờ không biết bao người phải chết dưới hoả pháo do nàng chế tạo, tâm tình thêm trầm lắng, kéo dâycương ngựa quay đầu về phía doanh trại, quay đầu nói: “Hoàng Thượng, tamuốn về doanh trại.”

Tào Hãn nhíu mày, quả quyết cự tuyệt nói:“Không được.” Nàng nói là muốn trở về doanh trại nhưng ai biết nàng lại muốnlàm chuyện gì , nhỡ đâu nguy hiểm đến tính mạng thì sao, vẫn là để nàngtrong tầm mắt là yên tâm nhất.

Băng thở dài, xem ra là đi khôngđược, chỉ có thể ở lại đây nhìn thảm cảnh, chịu sự dày vò của lương tâm, nhìn binh lính Lan quốc vì hoả pháo là thương vong rên la Băng nhíu mày nói: “Sao phải tấn công bốn phía thành Nam An làm gì, tường thành nếubị hỏng sau này lại phải tu sửa, trực tiếp cho hoả pháo tấn công vàocổng thành sau đó cho đại quân tiến vào bắt Hoàng đế Lan quốc không được sao? Binh lính Lan Quốc nhưng vẫn là người a!”

“Băng nhi, ngươixem, đã không còn kẻ nào dám đứng trên thành, nếu đại quân của ta cótiến sát vào gần thành cũng không cần lo sợ lính trên thành dùng tên bắn xuống, vì vậy mới thuận lợi ra tay giết quân địch.” Tào Hãn bình tĩnhgiải thích.

Hoả pháo uy lực thật không gì có thể ngăn cản, trongtriều nhất định cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm mà hoả pháo gay ra, Uý Phong Vanh nhất định cũng biết tường thành không còn trụ được baolâu, thời thế của hắn đã định, một khi ba mươi vạn đại quân Cảnh Quốcvào được thành, đến lúc đó đường sống của hắn đã tuyệt, nếu muốn có cơhội sống sót hắn chỉ còn kế mở đường máu xông ra khỏi thành rồi mới tính tiếp…

Băng nghĩ đến hết thảy đều ở trong khống chế của Tào Hãn, Đại quân Cảnh quốc nắm chắc phần thắng, từ xa cửa thành Nam An đang từ từmở, một đội kỵ binh vài trăm người xông ra, trong lòng họ nhấ định làmuốn vì nước xông ra mở đường máu, nhưng có làm thế cũng chỉ là lấytrứng chọi đá, Lâm Diễm cho quân át sát đánh lùi quân trở về. Người cầmđầu đội quân đó quay đầu nhìn về hướng bọn họ ánh mắt hận thù làm Băngkinh ngạc.

Người đó trang phục khác hẳn với các binh sĩ khác, cưỡitrên lưng con tuấn mã hung dũng xông lên liều chết có vẻ rất thành thạo, Băng bất giác hỏi:“Người đó là ai?”

Tào Hãn trầm ngâm không nói,nhìn theo đội quân liều chết xông lên bên ngoài cửa thành Nam An, chỉkhi thế cuộc đã định mới cười lạnh nói: “Uý Phong Vanh quả thật ra cóchút gan dạ, đáng tiếc là không biết lượng sức mình.. Người đâu! Truyềnkhẩu dụ của trẫm!”

Một tên lính đứng ra chuẩn bị tiếp nhận khẩu dụcủa Hãn, Băng kỳ quái hỏi: “Hắn chính là Lan hoàng Uý Phong Vanh?” Băngkinh ngạc một hồi sau đó thở dài: “Hắn có lẽ là có gan dạ, đáng tiếckhông có suy nghĩ.”

Một lát sau đó, bốn phía đột nhiên vang lêntiếng hô đinh tai, Băng quay đầu ra nhìn Tào Hãn thần sắc thản nhiên,sau đó lắng nghe lộn xộn xem quân lính hô hào cái gì, chỉ thấy chungquanh binh lính tập hợp môt chỗ, hoá ra câu khẩu hiệu được lính vừa nãyđứng bên cạnh Hãn hô to:“Lan hoàng đã chết, Lan quốc đã vong, Hoàngthượng nhân từ, đầu hàng không giết!”

Lúc này Úy Phong Vanh cùngđoàn quân của mình tả hữu xông pha, nghe lời hô bản thân mình bị giếtkhông hiểu gì, quân lính người nào người nấy nhiễu loạn, tay cầm thươngtập chung vào tướng quân cầm đầu của Đại Cảnh trên mặt đầy sẹo lớn, liền biết người này là tướng quân Lâm Diễm, hắn mạnh mẽ thở dốc, hô lớn:“Trẫm vẫn còn đây, chớ có nói năng xằng bậy!”

Đáng tiếc dù hắn có gào lớn thế nào cũng không áp chế được tiếng hô lớn củađại quân Cảnh quốc. Lâm Diễm biết được Lan Hoàng trong đoàn quân mởđường máu muốn thoát khỏi thành liền ra hiệu cho quan áp sát hắn. LâmDiễm cũng rút kiếm ra xông lên cùng hắn giằng co, một kiếm làm bay mũgiáp trên đầu hắn, sau đó tiếp tục cheé liên tiếp về phía đầu hắn.

Úy Phong Vanh bị Lâm Diễm áp sát chỉ còn cách tập chung cùng Lâm Diễmgiằng co, hơn nữa bốn phía còn phải phòng bị bao nhiêu quân lính cứ thếáp sát đến người, trong lúc nhất thời mất tập chung một đao chém trúnggáy, đầu choáng váng ngã khỏi ngựa.

Khi chưa kịp định thần, binh khí trong tay đã rơi mất, bao nhiêu đao kiếm từ trên phản xạ hàn quang chĩa về phía hắn….

———————–

Một đêm đại tuyết rơi đã nhuộm trắng cả một vùng trời, nơi nơi đều làcờ phấp phới của đại quân đang trên đường hành quân trở về.

ThànhNam An bị công phá, Lan Hoàng bị mắt, chiến cuộc đã định, Tào Hãn cùngđại quân áp giải Lan Hoàng hồi kinh, còn công việc thì toàn quyền giaocho Lâm Diễm cùng Tô Trản ở lại xử trí, nửa tháng trước quân báo về baonhiêu thành trì còn lại của Lan Quốc đã bị công phá, đại quân đang chỉnh đốn sau đó hồi kinh. Trong triều ai đấy đều phấn chấn, dân chúng hồhởi, nơi nơi ca tụng Hoàng thượng anh minh thần võ, là minh quân từ cổchí kim không ai sánh bằng. Cũng có đại thần xin xây một toà điện bày tỏ ý kiến nơi đó không thờ thần phật mà thờ đế vương, lời nói a dua đếncực điểm, chỉ đến khi Tào Hãn trách cứ các đại thần coi thần phật khôngcao hơn hoàng đế, còn cho Triệt trừng phạt ai dám dâng lời xàm ngôn nhưvậy nữa thì mới có thể ngăn chặn các đại thần đòi xây điện.

Trên đường tuyết rơi, Lộ Tam thấy Hoàng thượng mặt mày âm u, hình như làtrong lòng còn có gì lo lắng, không hiểu là người lo gì, nay thiên hạthống nhất, thái tử xử lý chính sự thuần thục, Hoàng thượng còn phảikhen tặng không ít, thần tử tận tuỵ, vậy vì sao Hoàng thượng vẫn thườngxuyên cau có nhíu mày? Tuy nói là hai vị tướng quân vì tuyết rơi mà phải lùi ngày ngày về kinh, nhưng nhất định có thể trở về trước khi năm mớiđến, Hoàng thượng đâu cần vì thế mà u sầu?

“Trên đường có tuyết, ẩmướt lạnh giá, Hoàng Thượng, người vẫn là lên xe đi ạ!” Lộ Tam cẩn thậnnói, sau khi hồi kinh tâm tình Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt,ngay cả khi hắn hầu hạ Hoàng thượng mấy chục năm rồi mà mỗi khi muốn nói gì đều phải cẩn trọng cân nhắc mới dám mở lời.

“Không cần ngươi lo, Trẫm muốn đi bộ một lát.” Tào Hãn cước bộ không dừng tiến về phía trước..

Lộ Tam không dám nhiều lời, lại càng không dám mở miệng hỏi Hoàng Thượng muốn đi đâu, chỉ còn cách đi sau hắn.

Tào Hãn cũng không biết mình thật sự là muốn đi đâu, hàng năm vào mỗidịp này hắn lại nhớ đến ngày đại tuyết năm nào nhìn thấy nàng tươi cườidạt dào dưới tuyết, lúc đó hắn đã biết nàng không phải là Nhược Nghiên…

Bống nhiên một tiếng cười của nữ tử đánh gãy suy tư của hắn: “Là người nào cười?”

Lộ Tam dò xét ánh mắt Hoàng thượng, khom người hồi báo: “Bẩm Hoàngthượng, âm thanh đó hình như là của Thái tử phi và Mẫn Điệp quận chúaạ…”

Tào Hãn đưa mắt vừa nhìn, hoá ra hắn bất tri bất giác đi đếnĐông cung lúc nào không hay, nghe âm thanh thật là của Nghi Dung và Nồng Tình, nhíu mày nói: “ Nghi Dung không phải là đang mang thai sao? Saokhông ở trong điện nghỉ ngơi mà còn chạy ra ngoài tuyết cười đùa?”

Lộ Tam không dám trả lời, thấy Hoàng thượng đang bước về phía Đông cung, chạy nhanh theo hô lớn:“Hoàng Thượng giá lâm!”

Tiếng cười vì thế mà ngừng lại, vừa mới đến cửa cung, Tào Hãn đã thấyNghi Dung và Nồng Tình đến đón, nữa tháng trước thái y đến bắt mạch nóiNghi Dung đã mang thai hai tháng, quần áo khổng tước trên người tràn đầy màu sắc, mặt mày sáng tươi như hoạ, cùng Nồng Tình đến hành lễ liền bịTào Hãn ngăn lại.

“Nghi Dung, con đang có thai trong người, khôngcần đa lễ.” Mày kiếm lợi hại nhìn về phía cách Nồng Tình hơn mười bướcchân, có người không nhúc nhích hay lên tiếng động gì, “Băng nhi cũng ởđây…..”

“Vâng” Vui mừng khi gặp lại hắn vì lời nói lạnh lùng của hắn là đông lại thành băng. Nhìn thấy nàng hắn mất hứng vậy sao? Sauk hihồi kinh hắn vẫn luôn trốn tránh nàng, cũng không cho nàng đến gần hắn,giữa hắn và nàng như có một cây cầu vô hình thật lớn, hai bên đều là rào cản không thể vượt qua…

Chịu không nổi không được nhìn thấy hắn,cũng chịu không nổi tim mình bị giày vò này. Đáng lẽ ngay từ đầu nàngkhông nên hy vọng gì quá lớn, nói cho hắn hết tất cả có lẽ mới là cáchchấm dứt hết thảy. Mặc kệ nàng có phải chịu thảm bại thế nào, cũng không cần biết tương lai thế nào, nếu cứ kéo dài tình trạng này mãi, nàng khổ sở, hắn thì bị dày vò, mặc kệ là hắn yêu là dung nhan Nhược Nghiên hayyêu linh hồn nàng cũng như nhau, đối với nàng mà nói giờ không còn quanhệ gì hết. Tóm lại nàng chỉ thầm mong một kết quả, không cần biết saukhi công khai mọi chuyện người chịu đau khổ có là nàng đi nữa….

Cho dù tan nát cõi lòng cũng tốt hơn là chờ đợi từng ngày, từng ngày không yên như vậy…

Băng tâm tư suy ngẫm trăm ngả, nhưng ngại có Nghi Dung và Nồng Tình ởđây nên không tiện nói gì, đợi cho sau khi Tào Hãn dặn dò Nghi Dung chú ý dưỡng thân, đồng thời phân phó ngự y mỗi ngày đều phải đến bắt mạch bốc thuốc an thai cho Thái tử phi rồi đứng dậy rời đi, Băng lúc đó mới kiếm cớ đuổi theo.

Tuyết rơi dày dặc cùng với màu long bào càng thêmchói mắt, Băng bước nhanh tới lại bị Lộ công công ngăn lại, lo lắngnói:“Lộ công công, ngươi đừng ngăn cản ta, ta có lời muốn nói với HoàngThượng nói! Hoàng Thượng!”

Nàng hướng về phía hướng hắn đi mà gọitheo, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, trơ mắt nhìn hắn càng lúc càngđi xa, nhìn bóng hắn cô độc một mình tâm kịch liệt đau, dù sao nàng cũng không thể trách hắn. Xét đến cùng là do nàng, là số kiếp của nàng, làdo sự sợ hãi và do dự của nàng không dám nói hết chân tướng sự việc vớihắn. Vì thế mà khoảng cách của nàng và hắn càng lúc càng xa, trướng ngại của nàng và hắn vì thế cũng không còn cơ hội nào vượt qua…

“Băngnhi tiểu thư, Hoàng Thượng hôm nay không vui, người đừng đến chọc giậnNgười. Nhìn trời nhất định lại sắp có tuyết lớn, trời đông giá rét, đêmnay tiểu thư đừng trở về, ở lại trong cung nghỉ tạm được không?” Lộ Tammột bên nói cười vui vẻ, một bên nhày máy với thị vệ. Trong lòng hắn lolắng, hắn nay thân thể mập mạp, so với Băng Nhi tiểu thư thì không khácnào lấy trứng chọi đá, đến ngay cả tướng quân Lan Quốc Đào Tiềm còn bịchết trong tay tiểu thư, nếu mà nàng có ý muốn xông đến thì….

“Không cần phiền thế, ta về, thỉnh Lộ công công nói cho Hoàng Thượng, ngày mai ta sẽ lại đến.” Băng ảm đạm xoay người rời đi, Yêu Quái nói sai rồi, dù không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt thì người khổ tâm vẫn là nàng….

Liên tục vài ngày Băng đều khóc trong phòng, không chịu mở cửa cho ai vào,Triệt thấy mà không nói được lời nào an ủi nàng bởi hắn biết từ sau khihồi cung, Hoàng huynh luôn cố ý tránh mặt nàng, vài hôm trước mỗi ngàynàng đều cố ý đến cầu kiến huynh ấy thì lại bị Lộ Tam ra ngăn cản. Nếukhông phải là Hoàng huynh nói từ trước thì Lộ Tam tuyệt đối không có lágan lớn như vậy. Nhiều ngày nay nàng lại không vào cung, tự nhốt mìnhtrong phòng, cũng không phải là chuyện gì tốt cho lắm, hắn tìm mọi cáchkhuyên giải nhưng mà thần sắc nàng càng lúc càng u buồn hơn, hình như là có chút nản lòng thoái chí, hơn nữa còn không kiên nhẫn nói:“Hắn khôngchịu gặp ta, ta có biện pháp gì?”

Hoàng huynh không muốn gặp nàng,nhưng hắn thì có thể đi gặp hoàng huynh a! Trong lòng nghĩ như vậy, vìthế, sau khi cùng Thái tử bàn chuyện quốc sự xong, mới đi ra khỏi cửađiện, tiểu Thái giám luôn theo hầu Thái tử đến nói nhỏ với hắn:“HoàngThượng mới từ Thanh Dương cung đi ra, nói là muốn đi đến Đông cung thămThái tử phi!”

“Đa tạ, nén bạc này coi như là ta mời ngươi uống rượu.” Tào Triệt từ trong tay áo lấy một nén bạc ra liếc nhìn đưa cho hắn.

Tiểu thái giám liên tục xua tay nói không muốn nhận, Triệt đành cố nhét vào tay hắn, thế này mới biết mà nhận lấy.

Triệt vội vàng theo đường từ Thanh Dương cung đi Đông cung mà chạy vớitốc độ nhanh nhất, ai ngờ không đợi được Hoàng thượng mà thấy có mộtkiệu bốn người kiêng đến để trước cửa Đông cung, trong lòng biết nhấtđịn là Nồng Tình đến thăm Thái tử phi, đợi đến khi kiệu hạ xuống, hắn hạ người hành lễ thì bên trong kiệu vọng ra tiếng nói vô cùng dễ nghe:“Mau mau miễn lễ!” Rèm kiệu xốc lên hé lộ khuôn mặt u buồn của một cô nươngdung nhan như hoạ, cười nhìn hắn nói: “Mới mấy tháng không gặp, như thếnào mà trở lên có lễ nghĩ như vậy? Ngươi đến nơi này làm gì?”

Triệtmỉm cười nói:“ Ta mới từ Nam thư phòng đi ra, đang muốn ra khỏi cung.”Nồng Tình trưởng thành càng ngày càng giống mẫu thân, may mắn là Tô Trản không gặp nàng lần nào nếu không lại không biết gây ra chuyện gì…

Nồng Tình bỗng nhiên vẻ mặt thân thiết nói:“Băng nhi có phải bị bệnh hay không, như thế nào mà mấy ngày nay không có thấy nàng? Nghi Dung tỷ tỷcòn nói mấy ngày rồi cũng không gặp nàng! Ta cũng thấy rất nhớ nàng!”

“Đa tạ quan tâm, tỷ ấy mấy hôm trước bị phong hàn, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là khoẻ thôi!”

“Vậy là tốt rồi, ta đi trước vấn an Thái tử phi, ngươi trở về nói choBăng nhi hết bệnh thì nhanh nhanh vào cung cùng bọn ta trò chuyện, không có nàng thì không vui!”

Trong lúc Triệt và Nồng Tình trò chuyện thì Tào Hãn đến, hắn đứng từ xa đăm chiêu bảo Lộ Tam: “Môt lát nữa ngươi đi hỏi xem họ nói những gì?”

Triệt tiễn bước Nồng Tình, quay đầu liềnthấy được ngự giá của Hoàng đế, không đợi hắn hành lễ Tào Hãn liền lêntiếng:“Triệt nhi, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, lên xe, theo trẫm đingự thư phòng.”

Từ sau khi được đầu thai làm người, đây chính là lần đầu tiên Triệt bước vào ngự thư phòng, nhiều năm như vậy rồi mà trongngự thư phòng cũng không có gì thay đổi quá nhiều, chiếc ghế dựa mà hắnvẫn thường ngồi năm nào vẫn được đặt chỗ cũ, trong lòng hình dung ra bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ…. Triệt trong lòng cảm thán không kiềm chế được bản thân mình, vẻ mặt lộ ra chút bất thường, may mà Tào Hãn khôngcó để ý, nếu không thì bại lộ rồi.

“Triệt nhi, ngươi ngồi đi!”

Triệt theo lời ngồi xuống, đương nhiên vẫn chọn chỗ mà hắn thường ngồitrước kia ngồi, cái ghế này từ khi hắn còn là thiếu niên đến khi trưởngthành đều ngồi lên mình nó, lúc nãy ngồi xuống liền có cảm giác quenthuộc khí tả, ngay cả vẻ mặt đều trở lên thất thần.

“Triệt nhi, cáighế đó…” Tào Hãn muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn hắn ngồi chỗ đó, tronglòng không tự chủ nhớ lại nhiều thiếu niên nhiều năm trước thường vẫnngồi đúng chỗ đó….

“Cài ghế này làm sao?” Triệt liền đứng lên, biết rõ còn cố ý hỏi.

“Đó là cái ghế mà Hoàng đệ của Trẫm- Cẩn Vương vẫn thường thíchngồi…Quên đi, ngươi ngồi xuống đi!” Trong lòng hắn lại nghĩ đến thiếuniên từ nhỏ đã bị Thái hậu hãm hại đến thành ra như vậy, hắn thân làHoàng huynh vậy mà không mảy may phát hiện, sau đó hắn thay đổi, trămphương ngàn kế muốn trả thù, cuối cùng là vì nàng mà mất mạng…Triệt khicòn sống thật sự sống một cuộc sống quá lãnh khốc và bi ai, người làmHoàng huynh như hắn thật sự là vô dụng…

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”

“Hả?” Tào Hãn bị Triệt gọi mới hoàn hồn, day day thái dương hỏi lại Triệt:“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì…… Không biết Hoàng Thượng có cái gì muốn nói với thần?”

Tào Hãn giống như không có nghe Triệt nói gì, buồn bã nói:“Triệt nhi,tên của ngươi cũng có chữ Triệt như tên của Cẩn Vương, mỗi khi Trẫm nhìn ngươi liền nhớ đến hắn….. Trẫm thật là có lỗi với hắn! Nếu năm đó Trẫmtinh ý phát hiện sự tình khác thường thì hắn có lẽ cũng không…”

Triệt trong lòng như có trận gió mát thổi qua, chuyện quá khứ kỳ thậtvới hoàng huynh mà nói không có quan hệ gì, là hắn tự mình làm mất đi sự trong sạch bản thân và sự tin tưởng của Hoàng huynh giành cho mình. Chỉ đến khi đối mặt với cái chết hắn mới biết mình có bao nhiêu là ngốc,hắn chính hắn tự buộc mình đi lên con đường chông gai đó. Sauk hi đượcđầu thai làm người, mọi oán hận mà nói với hắn đều biến mất sạch sẽ, dùcó ngẫu nhiên nhớ lại Thái hậu thì tâm hắn cũng không vì thế mà daođộng…

Lúc này Lộ Tam ở ngoài cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng “HoàngThượng”, Tào Hãn liền cho hắn tiến vào, Triệt phát hiện Tào Hãn đangnghe Lộ Tam thì thầm chuyện gì đó, trên mặt hình như có ưu phiền, tronglòng không khỏi bắt đầu đoán bây giờ còn có chuyện gì mà có thể làm hắnphiền nhiễu đây?

Tào Hãn vẫy tay cho Lộ Tam lui ra, nghiêm sắc mặt hỏi:“Triệt nhi, Băng nhi bệnh có nghiêm trọng không??”

Hoá ra là như vậy! Mới vừa rồi nhất định là Lộ Tam đi hỏi xem hắn vàNồng Tình nói chuyện gì, Triệt trong lòng cười thầm, giận dữ nói:“Từ năm hôm trước khi trở về đã bị bệnh, cả người vô lực, không chịu ăn uống,tinh thần thì luôn bất an!”

Tào Hãn trong mắt xẹt qua một tia đauxót, năm ngày trước nàng một mình đứng dưới trời tuyết lớn chờ hắn,không chừng chính lúc đó làm hàn khí xâm nhập nên mới ngã bệnh!

Nhân cơ hội thấy hoàng huynh có vẻ đau lòng, Triệt ánh mắt liền chuyển, vẻmặt tò mò hỏi:“Hoàng Thượng, tỷ tỷ có phải lại làm cái gì sai hay không? Vì sao Hoàng Thượng không chịu gặp nàng?”

Tào Hãn nhìn nghiên cứu vẻ mặt Triệt sau đó là cái gì thời điểm tồn kia phân tâm tư?”

“Cái gì mà tâm tư? Thần không rõ, thỉnh Hoàng Thượng nói rõ ạ.” Triệtthản nhiên hỏi lại, hình như hắn có gì đó không thích hợp.

Tào Hãnbiểu tình có chút lạnh lùng,“Ngươi không rõ, nàng cáo ốm đi Tần Chư mệnh lệnh cho người của Tân Sinh Các đưa đạn hoả pháo đến, không phải trongchuyện này ngươi cũng có phần che dấu sao? Đêm đó khi nàng trở vềtrướng. người cùng nàng nháy mắt ra hiệu tưởng Trẫm mù nên không thấysao? Nếu không phải nàng lộ sơ hở thì các ngươi định vĩnh viễn gạt Trẫm? Năm năm trước, nàng đột nhiên mất tích có phải là dự tính của các ngươi từ trước? Trẫm già đi, nàng nếu thực sự có tâm tư muốn xâm nhập Hoànggia thì cũng không nên đem tâm tư động đến Trẫm…”

“Không phải! Không phải như thế!” Vừa nghe Tào Hãn nói thì Triệt liền biết hắn hiển nhiênlà có hiểu lầm rất sâu với Băng, Triệt vội la lên:“Cụ thể tình hình tỷtỷ không phải đã nói hết rồi sao? Thần cũng là lúc cùng người xuất chinh mới biết được sự tình..”

“Năm năm đó Băng nhi chưa từng cùng ngươi trao đổi tin tức?”

“Tuyệt đối không có! Hoàng Thượng hoài nghi cái gì? Là hoài nghi chúngthần có âm mưu gì khác sao? Thần không có, tỷ tỷ lại càng không có, nàng làm hết tất thảy đều vì Hoàng thượng, nếu không nàng cần gì dòi Dượngcho mình đi ra chiến trường, cũng không làm hết mọi chuyện để có cơ hộigiết chết Đào Tiềm, còn vì thế mà suýt mất mạng! Chuyện này cùng chuyệnxâm nhập Hoàng gia hay không nhập không có quan hệ gì hết!”

“Như thế mà còn nói là không có mưu đồ khác? Nàng muốn làm cái gì? Muốn làm Phitử của trẫm sao? Khắp thiên hạ đều biết trong lòng Trẫm chỉ có một mìnhHoàng hậu là người duy nhất trong lòng, ngươi trở về khuyên nàng khôngnên ôm tâm tư đó, chỉ có bất lợi mà thôi.” Hắn dừng một chút, lấy ngữkhí nói tiếp: “Nàng giết Đào Tiềm không phải vì trẫm, mà là vì nước lậpcông, ngươi nói cho nàng, đợi cho đến khi hai đại tướng quân hồi kinh,Trẫm nhất định luận công ban thưởng, Trẫm cũng sẽ ban thưởng hậu hĩnhcho nàng.”

“Hoàng Thượng, có một câu thần chỉ có thể nói với ngườithế này.” Triệt hít một ngụm khí, lấy hết bình tĩnh nói: “Trong lòng tỷtỷ có đại bí mất, mà thần chỉ biết là bí mật đó có liên quan đến Hoànghậu nương nương, nhưng mà nội dung cụ thể ra sao Hoàng thượng chỉ có thể tự mình hỏi nàng, thần cáo lui.”

————————

Triệt nghĩ chình mình nếu nhắc đến Hoàng hậu thì Hoàng huynh khẳng định sẽnghi ngờ mà đến tìm Băng, nhưng mà vẫn không có tin tức gì, hắn cũngkhông dám cùng Băng nói đến chuyện này. Mắt mỗi ngày thấy Băng tinh thần một xa xút, Hoàng huynh hình như cũng không còn tín nhiệm hắn nhưtrước, ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng thay đổi, hắn thấy mình thật bấtlực. Lần trước nói chuyện ở ngự thư phòng thật không có hiệu quả, ngượclại còn đảo lộn hết mọi chuyện lên làm Hoàng huynh hiểu lầm tỷ đệ bọn họ càng lúc càng sâu, cục diện bây giờ không gì nói trước…

Hai mươitháng mười hai, Duệ Phong quân do Lâm Diễm làm đại tướng, Vũ Lâm Quân do Tô Trản làm đạit tướng đều trở về đến kinh thành. Hoàng đế cùng Thái tử đích thân ra ngoài thành đón, nghi lễ long trọng hơn mười năm nay không gặp, dân chúng say sưa nói mấy ngày liền không hết. Đêm đó Hoàng đế mởyến tiệc trong cung Lăng Vân thiết đãi các đại thần với mục đích tẩytrần cho quan quân đi đánh trận trở về. Băng lâu ngày không tiến cungnên không có muốn đi, Triệt nghĩ đến Băng tâm tình như vậy thì cũng cáoốm không muốn vào cung, nhưng không ngờ nàng thay đổi làm hắn khó có thể tin được, trước khi đi nhìn nàng quyết tâm như là muốn được ăn cả ngãvề không….

Lăng Vân điện là một trong số cung điện lớn nhất trong cung, lúc này trongđiện gần hai trăm người ngồi ngay ngắn bên án, người có tư cách ngồitrong Lăng Vân điện ngày hôm nay không phải là đại tướng quân thì cũngphải là người từng lập công lớn trên chiến trường. Triệt có chức vịđương nhiên được xếp ngồi bên trong, Băng thì ngồi gần cửa điện cùng các binh sĩ bình thường khác, Hoàng đế có chỉ, mọi người không cần câu lệcùng nhau chè chén chúc tụng, trên bàn ai lấy đều bày mấy món ăn và mộtchum rượu. Ban đầu mọi người còn có chút câu lệ, nhưng võ tướng không có nhã nhặn như quan văn, sau vài chén thì huyên náo lên như là một cáichợ.

Băng chống má nhìn nam nhân cao cao tại thượng ngồi trên ghếrồng. Hắn hình như có chút không yên lòng, tuy khuôn mặt tươi cười, dùtướng quân nào có đến kính rượu cũng không từ chối nhưng ánh mắt hìnhnhư vui buồn không khớp với nhau…

Thái tử Tào Huy cũng ngồi gần bêncạnh Hoàng đế, lúc này Tào Huy mới chính thức nâng chén lên cười nhìnnàng, nàng nhợt nhạt cười đáp lại rồi uống hết chén rượu vào người.

Khi Hoàng đế thân chinh bên ngoài, thái tử Tào Huy xử lý chính sự gọngàng ngăn nắp, Hoàng đến còn phải tán dương, nghe nói sau khi hồi kinhchính sự vẫn giao lại cho Thái tử xử ly, chỉ khi nào có chuyện gì hệtrọng mới cùng Thái tử nghị sự, trong triều các quan có nói năng này nọđều bị Hoàng đế áp chế, dần dần dị nghị đó cũng biens mất…

“Nghĩamuội, nào, đại ca kính muội một ly.” Giọng nói thô của người nào đó vang lên, phá vỡ những tạp âm bên tai, đó không phải là giọng nói của NgưuĐại Lực thì còn có thể là của ai?

Mỉm cười quay sang nhìn, thấy Ngưu Đại Lực trên mình khoác áo biểu hiện cho chức quan tham lĩnh, Băng nâng chén: “A, đại ca đã được thăng lên tham lĩnh, muội muội nên chúc mừngđại ca mới phải!”

Thân thế Ngưu Đại Lực đã sớm được điều tra, cũngkhông có chỗ nào hoài nghi, chỉ vì hắn thương phụ thân hắn năm đó tạikinh thành Lan quốc bị nghi là gian tế nên bị Đào Tiềm ra lệnh xử tử nên mới lập chí muốn giết Đào Tiềm báo thù cho cha, thầy hắn là vi sư ĐàoViên cốc, tinh thông trận pháp, là người không màng danh lợi, nếu khôngphải tại Dao Thành hắn bộc lộ tài năng thì đến nay vẫn chỉ là binh línhtầm thường trong Vũ Lâm quân!

“Nghĩa muội, đại ca có thể có ngày hôm nay còn phải cảm tạ muội mới phải!” Ngựu Đại Lực thực tâm nói, nếukhông phải đáp ứng yêu cầu của nàng là kết nghĩa huynh đệ thì hắn khôngbao giờ buông ý định muốn cưới nàng làm vợ, nhưng mà dù sao có nghĩamuội như nàng cũng là ông trời ưu ái hắn.

“Ha ha, đây đều là đại cadựa vào năng lực của chính mình mà có.” Băng hướng hắn trêu trọc, nháymắt mấy cái: “Đại ca còn phải tìm cho ta một đại tẩu nha?”

“Hắchắc……” Ngưu Đại Lực vò đầu cười ngây ngô, cũng không biết là uống rượusay hay là do thẹn thùng mà sắc mặt hắn mỗi lúc một đỏ.

Băng vốn chỉ là thuận miệng hỏi hắn một chút, thấy hắn như vậy liền biết là hắn cótâm ý, liền theo đó hỏi:“Là tiểu thư nhà ai?”

“Là tiểu sư muội củata Vân Phong, mấy ngày trước có gửi thư, thúc giục ta nếu chiến sự chấmdứt rồi thì nhanh chóng trở về cố! Ta cũng không biết trong lòng nàng….Hài…!” Hắn lại là vò đầu thở dài, có chút ngượng ngùng khó nói.

Thấy thế, Băng không khách khí cười trêu nói:“Ha ha, thật là may là đại cakhông có thắng ván cá cược đó, nếu không đại tẩu phải thương tâm rồi!”

“ Nghĩa muội đừng có giễu cợt đại ca…… A…Ta tới đây!” Nghe được cóngười nào đó kêu tên mình, Ngưu Đại Lực quay đầu lên tiếng, lại đối vớiBăng dặn dò: “Nếu sau này có cơ hội gặp Vân Phong, muội trăm ngàn lầnđừng có nhắc đến chuyện đó, nhớ đấy, nhớ đấy! Đại ca đi cùng các huynhđệ uống rượu, trăm ngàn nhớ rõ a!”

Băng cười gật đầu, bỗng nhiên cảm giác có người nào đó đang nhìn chính mình, tự giác hướng bên đó nhìn,nhất thời rùng mình, là Hãn…. Nhưng hắn vì sao lại nhìn nàng như vậy?Ánh mắt xa lạ nhưng khí thế thật bức người khác, làm cứ như là nàng vừalàm chuyện gì vô cùng có lỗi với hắn không bằng!

Nàng dùng ánh mắthỏi hắn nhưng hắn lại dời tầm mắt đi chỗ khác, sau cũng không nhìn vềphía nàng lần nào nữa, cố ý làm như bản thân nàng không tồn tại.