Chí Tôn Phế Hậu

Chương 66




Sau nhiều ngày chongười đi điều tra tin tức mà không có kết quả, Tào Hãn tức giận, nên tất cả trách cứ đổ hết lên đầu thốnglĩnh cấm quân thị vệ Hồ Quyết, đếnngay cả đứa nhỏ mà cũng không tìm được, đồng thời khiển trách hết tất cả thị vệ trông coi cửa cung cũng không làm được.

Nam trong thư phòng từ sau Băng mất tích, không khí liền trở lên trầm lắngbất thường, mọi người ai lấy đều rất nhớ Băng nên không có tâm tư họcbài. Tào Hãn biết được nhưng không có trách cứ, ngược lại cố ý đến trấnan bọn họ, còn theề ới Triệt là nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ cho hắn.

Triệt cảm tạ ân tình đó, đáy lòng dài thở một tiếng, bất luận ai cũng có thểnhận ra là Băng và hắn hình như thân thiết hơn tỷ đệ khác trong một nhà, mọi người đều thấy hắn cố gắng hết sức lực để tìm kiếm nàng, dù hắnbiết nàng đã ở trong Minh Tinh lâu….Đúng là nữ nhân, một khi đã quyếtđịnh cái gì thì thực đáng sợ, nàng sao có thể vì thế mà rời khỏi HoàngHuynh kia chứ? Nàng rốt cuộc muốn làm gì, đến khi nào mới xuất hiện như lời nàng nói?Một năm, hai năm, hay là ba năm, năm năm?

Theo thời gian trôi qua, không có kết quả gì thu được, tìm kiếm vì thế cũngdần được gác lại, chỉ có số tiền treo thưởng vẫn hiển hiện như cũ, trong cung đình và ngoài dân gian cũng dần không còn ai nhắc đến chuyện Băngmất tích nữa, vì thế Băng trong ký ức mọi người dần phai nhạt đi.

Đối với việc này, Triệt vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, kể từ sau đêm nhận được phong thư của Băng thì hắn cũng không nhận được bất kỳ tin tức gìcủa nàng nữa. Mỗi khi Tào Hãn trấn an hắn vài câu hoặc Huy Nhi nhớ đếnnhắc qua tên nàng thì trong lòng hắn cũng không nổi bất kỳ ý nghĩ gì.Hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Minh Tinh lâu nhưng như gió bay trên trời, một tổ chức sát thủ chấn định giang hồ lừng lẫy tự nhiên lại bặtvô âm tín.

Ngày một ngày lại trôi đi, năm tháng như dòng nước như cơn gió, bốn mùatrong giây lát biến đổi, xuân đến thu qua hạ về đông lại đến, năm nămthời gian có vẻ như rất dài nhưng chỉ như một cái chớp mắt đã trôi qua.

Năm năm là khoảng thời gian đủ để cho một hài tử non nớt trưởng thành mộttrang thiếu niên anh tuấn bất phàm, cũng có thể làm cho một nam tử trởnen thành thục hơn trong việc đánh giá sự đời.

Ngự thư phòng lý, Tào Hãn sắc mặt âm trầm đến cực điểm lật xem tấu trương mà các đại thần dâng lên.

Trong điện ba vị thần tử ngay cả ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn, vài năm gần dây Hoàng Thượng sắc mặt ngày càng tối tăm. Năm năm trước khiBăng Nhi tiểu thư còn chưa có mất tích, Hoàng thượng còn ngẫu nhiên cười vài lần, nhưng từ khi Băng nhi tiểu thư mất tích, Hoàng Thượng càngngày càng trở lên đáng sợ, dù chỉ là một việc nhỏ râu ria nhưng nếu cácđại thần làm sai thì cũng sẽ bị giáng chức hoặc cách chức quan, trongtriều mỗi ngày mọi người ai lấy đều lo sợ nơm nớp, không dám đi sai dùchỉ là một bước chân vì chỉ cần đi sai là cái đầu trên cổ họ sẽ lập tứcbị rơi xuống.

“Cái gì hỏa pháo, lửa có thể đả thương người không sai, nhưng mà nó có thểlàm tổn hai tường thành Lan quốc sao? Dùng cái này có lợi ích gì?” TàoHãn quăng tấu chương vào người hình bộ thượng thư kiến hắn ngã nhào rađất, trên trán nổi cả gân lê nvì tức giận. Nếu không phải năm đó bị Đông Phương Lưu Hoan hạ dược làm hao tổn công lực thì hình bộ thượng thư hôm nay tuyệt đối không chỉ bị ngã như vậy mà còn bay hẳn ra khỏi điện.

Bộ binh thượng thư mặt mũi trắng bệch, cái trán mồ hôi lạnh theo hai máchảy xuống, hắn không dám lau đi mồ hôi trên mặt, cuống quít quỳ xuốngtrả lời:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hỏa pháo uy lực như thế nào chính mắtthần từng chứng kiến, đó không chỉ là một khối cầu lửa bình thường, dùng để công thành tuyệt đối là vũ khí lợi hại, thần không dám nói sai dùchỉ là một lời, xin Hoàng Thượng suy xét!”

Tào Hãn sắc mặt hơi tế, trầm giọng hỏi:“Thạch pháo so với hoả pháo thếnào?” Hoả pháo thực sự có uy lực thế sao? Một quả pháo mà cón thể sanbằng bình đại trong nháy mắt có khoa chương quá không? Nếu nói thật nhưvậy thì dùng hoả pháo công thành có lợi ích rất lớn!

Nhìn ra Hoàng Thượng có chút tin tưởng lời nói của mình, hình bộ thượng thưlau đem mồ hôi lạnh, nói:“Thần phỏng chừng thạch pháo uy lực không bằng 1 % nên mới trình báo cho Hoàng thượng, còn dùng nói hay không còn tuỳHoàng thượng định đoạt!” Việc này không nói ngoa, nếu có thể biểu diễncho người khác xem mẫu và trên chiến trường thì uy lực của Hoả pháo còngấp nhiều lần nữa!

“Nếu là hỏa pháo đúng như ngươi lời nói lợi hại đến vậy thì trong quân chúng ta phải được trang bị càng nhiều càng tốt, chuẩn tấu!”

“Hoàng Thượng……” Hình bộ thượng thư muốn nói gì đó lại thôi, hắn chưa kịp choHoàng thượng xem sổ sách để làm ra một quả hoả pháo tốn kém đến mức nào, cái đó có thể nói là xa xỉ, nếu mà Hoàng thượng biết nhất định sẽ giậntím mặt, cho nên mới ngần ngừ không nói…

“Nói!” Tào Hãn mày rậm nhíu chặt, không kiên nhẫn trước sự ấp a ấp úng của hắn.

“Hoàng Thượng, hỏa pháo đó làm ra rất tốn kém, thần đã tính chi tiết con số chi cho một trận vào khoảng …một ngàn lượng…”

“Một ngàn lượng bạc?” Tào Hãn giật mình nói, lập tức trong mắt lại nhiễm sắc giận dữ,“Trẫm hỏi ngươi! Ngươi có biết một ngàn lượng bạc có thể tạo ra bao nhiêu quả thạch pháo không?” Năm mươi lạng bạc đã có thể đủ sốthạch pháo cho một trận đánh, một quả hoả pháo có uy lực hơn 200 quảthạch pháo không, sao còn muốn dùng cái này cái lọ!

“Thần biết được một ngàn lượng bạc cũng đủ tạo hai trăm thạch pháo tốt nhất,nhưng nếu là Hoàng Thượng còn chưa chúng kiến uy lực hoả pháo thì thầntin chi một ngàn lượng mua hoả pháo cũng rất đáng!” Hình bộ thượng thưnói một cách chắc chắn.

Hoả pháo có ích như vậy, nếu quân Đại cảnh có thì sẽ như hổ thêm cánh, nếukhông mua mà bên Lam Quốc lạ có thì binh sĩ Đại Cảnh trên chiến sẽ nếmđủ đau khổ, chỉ cần có thể chứng minh cho Hoàng thượng thấy lợi ích củaHoả pháo là quan trọng nhất!

“Hỏa pháo hiện tại ở nơi nào?” Nghe hắn như vậy, Tào Hãn cũng không cầm lòng muốn tận mắt chứng kiến uy lực là hắn nói, có thật nó có uy lực đến vậy không?

“Tô tướng quân cùng với chúng thần ấn định vào ngày hôm nay buổi trưa sẽđến Thủy Thủy sơn trang lấy và mang đến trước Vũ lâm quân doanh biểudiễn.”

Tào Hãn vuốt cằm, hình bộ thượng thư xem như ăn phải thuốc an thần, chỉ cần để Hoàng Thượng nhìn thấy hỏa pháo uy lực ra sao sẽ thấy một ngàn lượng mà hắn nói sẽ không uổng.

Buổi trưa canh ba chưa tới, hoàng đế đã ngồi ngự giá đến Vũ lâm quân đạidoanh, ánh mặt trời mùa hạ, mấy vạn binh lĩnh vẫn miệt mài thao luyệnbên trong, động tác ai lấy đều thuần thục, uy vũ trong từng động tác, mồ hôi theo sự hứng phấn của họ mà chảy dài trên má chảy xuống vòm ngựccường tráng làm nàn da như được quét thêm lớp dầu sáng bóng.

Tào Hãn mặt lộ vẻ ra vừa lòng nhìn quân sĩ, không thể nghi ngờ sự tinh nhuệ của quân lính, một ngườicoó khả năng chọi mười người, trên chiến trường nhất định có thể khắc chế áp đảo quân địch, mà linh hồn của đ quân Đại Cảnh không ai khác chính là do Tô Trản chỉ huy huấn luyện…

Đang thao luyện binh sĩ Tô Trản thấy Hoàng Thượng giá lâm, vội đến hànhlễ,“Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, đợi đến khi nào người uy lựccủa hỏa pháo nhất định phải giật mình, cái đó so với thạch pháo mà nóichỉ bằng một nửa, nhưng uy lực hơn không biết hơn bao nhiêu lần…”

Tào Hãn liếc mắt nhìn hắn không có nói gì. Nhiều như vậy năm, hắn tính tình vẫn tuỳ tiện như vậy, bên ngoài cũng không mấy biến đổi chỉ có tuổicàng lúc càng lớn….

Tô Trản vẫn không để ý thao thao nói không ngừng, Tào Hãn không thể khôngđánh gãy lời hắn,“Mấy ngày liền binh sĩ huấn luyện vất vả, đến cuốitháng theo này trở đi khi phát lương mỗi người thêm mười đồng…..”

“Các huynh đệ, Hoàng Thượng có chỉ, mỗi người lương tháng thêm mười đồngtiền –” Tô Trản nhất cổ họng kêu lớn, toàn bộ doanh trại vì thế mà chấnđộng bởi tiếng hô tạ ơn…

Tào Hãn cũng đối đại quân nói vài câu chấn hưng sĩ khí, sau đó cùng Tô Trản tiến doanh trướng, vốn muốn hỏi hắn đại quân huấn luyện đến trình độnào rồi, ai ngờ vừa vào trướng Tô Trản lại hướng hắn thao thao bất tuyệt nói về uy lực hoả pháo ra sao.

“Đưa hỏa pháo ra trận hay không còn chưa bàn tới! Xem xem khi nào nó được đưa tới?” Tào Hãn cắt lời Tô Trản.

“Vâng, chắc là cũng sắp được đưa tới ạ!” Tô Trán gọi một binh sĩ phân phó xem xem người đã đến hay chưa?

“Trẫm xem tấu chương nói hỏa pháo là di Thủy Thủy sơn trang tạo ra, mà ThủyThủy sơn trang này trẫm chưa bao giờ nghe đến, ngươi có biết lai lịchcủa sơn trang đó chưa?” Thời gian cấp bách hắn vẫn chưa có thời gian tìm hiểu xem Thuỷ Thuỷ sơn trang đó là nơi nào, chỉ hy vọng Tô Trản khôngcẩu thả đến nỗi quên cả việc này!

Tô Trản xấu hổ lắc đầu cười, hắn sao biết Thủy Thủy sơn trang đó tồn tạithế nào chứ, hắn chỉ sợ hoả pháo đó bị rò rỉ ra bên ngoài nên không còntâm trí đâu mà đi điều tra sơn trang đó là gì, do ai làm chủ, chỉ biếtấn định thời gian với người của Thuỷ Thuỷ sơn trang để xem hoả pháo cũng không mấy dễ dàng!

“Quên đi……” Đã biết là sẽ như vậy! Tào Hãn biết hắn vốn là con người như vậynên không trách cứ gì hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:“Vậy ngươi nói quatình hình hôm đó đi!”

Tô Trản nhãn tình sáng lên, hưng phấn nói:“Ngày hôm đó người của Thủy Thủy sơn trang không báo trước cứ thế xông vào trong doanh trại của Vũ lâmquân, bị mấy trăm người vây khốn trong kìm kẹp mà không chút e ngại,cũng không lộ tâm trạng nào toỏ ẹ sợ hãi, thần thấy vậy nhất thời hưngphấn xông lên cùng hắn đánh mấy chiêu…”

“Vậy? Kết quả ra sao?” Bị Vũ lâm quân vây khốn bên trong mà không hề nao lung chịu thua, người này định là người phi thường!

“Kết quả là người nọ đem hoả pháo ra nã trực tiếp vào trong tường quân doanh chúng ta, kết quả để lại vài lỗ thủng lớn bên tường phía bắc, hôm quathần mới cho người tu bổ lại, Hoàng Thượng không tin có thể đi nhìnxem. Lúc ấy thần còn bị hoả pháo làm ong hết cả lỗ tai, đồng thời bịngười nọ khiêu kích tức giận tron lòng còn muoons giết hắn làm gương, ai ngờ người đó không bắn nữa là lại tốn tránh thần hết sưức bình tĩnha,và hắn còn nói đến đây……”

“Hắn nói gì nữa?” Tào Hãn không giận khẩn trương hỏi. Vũ lâm quân chínhlàđội quân tinh nhuệ nhất của Đại Cảnh, Tô Trản lại đường đường là tướng quân chỉ huy, người nọ sao lại kinh thường không xem hắn trong mắt,trong lúc giao chiến vẫn giữ thái độ bình tĩnh không nói nhăng cuội!Thật đúng là không coi người khác ra gì!

“Lúc này người đó rất có lễ, đầu tiên là tạ lễ với mọi người trong quândoanh, sau đó mới nói mình tới đây chính là để bán hoả pháo đó. Thần lúc đó nghĩ nếu trong quân chúng ta có thể sở hữu hoả pháo đó thì trênchiến trường sẽ thu được không ít thuận lợi, chỉ cân phóng ra mấy quảhoả pháo có thể làm cho tường quân địch bị đổ! Thần lúc sau mới hỏi hắnbán hả pháo đó bao nhiêu tiền…”

“Thật không ngờ mà ngươi có thể dự tính xa đến vậy!” Tào Hãn cười liếc nhìnTô Trản một cái. Hoá ra hắn cũng không phải là con người chỉ biết dó thô lỗ, xuất trận không tính toán.Bây giỡ đã hiểu lý do vì sao mà hắn trênchiến trường chỉ có thắng mà không có bại.

Tô Trản ngượng ngùng cười hắc hắc,“…… Kết quả hắn mở miệng nói là bán vớigiá hai ngàn lượng, thần còn mắng hắn một trận. Nhưng sau đó hắn giảithích là do bản trang định giá như vậy, hắn không được làm chủ. Với lạikhi đó hắn bắn hoả pháo vào tường quân doanh chúng ta ai lấy đều ngâyngười nhìn nên chả còn ai cản trở bước chân hắn, sau đó hắn cưứ ậy tiếnthẳng vào trong quân doanh chúng ta…”

Tào Hãn lúc này tức giận đùng đùng nói:“Đường đường Vũ lâm quân nhưng lạiđể cho một nữ nhân là rối loạn lòng quân đến vậy, vậy tương lai làm sao có khả năng giết địch trên chiến trường, giành chiến thắng về cho ĐạiCảnh…”

“Cái gì nữ nhân?” Tô Trản vẻ mặt mờ mịt. Làm sao lại là nữ nhân? Hắn chưa từng nói qua người đó là nữ nhân mà?

“Ngươi không phải nói khi tường doanh trại bị thủng người đó tuỳ ý tiến vàođều kiến những binh sĩ nhìn đến ngây người sao? Người đó không phải nữnhân chả nhẽ là nam nhân chắc?”

“Chính là nam nhân ạ! Không đúng, người nọ tuổi chỉ tầm là một thiếu niên,nhưng tuyệt đối không phải là nam nhân.” Tô Trản trừng mắt mắt nhìn TàoHãn, ánh mắt có chút khác thường. Không hiểu vì sao mà Hoàng Thượng lạinói người đó là một nữ nhân nhỉ? Vũ lâm quân cũng không phải đồ háo sắc, cho dù là có tiên nữ từ trên trời rớt xuống cũng không có nhiều ngườiđến vậy chú ý!

“Đừng nói nhảm, thừa nước đục thả câu, vậy thiếu niên đó là loại người nào,tới làm cái gì?” Tào Hãn mâu quang chợt lóe, trầm giọng nói. Thiếu niênđó là dạng người gì mà có thể làm cho Vũ lâm quân tất thảy đều ngẩnngười? Hắn vì sao đột nhiên xuất hiện đại doanh quân đội?

“Thần lúc ấy cũng không biết sao, nhìn hắn chậm rì rì tiêu sái đến, đầu ócgiống như không bình thường, một chút cũng không có ý hạ lệnh cho quânlính ngăn cản bước chân hắn, đợi cho đến khi hắn đến gần nói bán hoảpháo theo lệnh trang chủ thì lúc đó thần mới biết thiếu niên này hoá rachính là người của Thủy Thủy sơn trang.”

“Hắn chẳng lẽ là yêu quái tu hành nên các ngươi mới bị mất hết hồn? Nếu hắncó rắp tâm khác thì không phải các ngươi gặp hoạ rồi sao?” Tào Hãn sắnggiọng mắng Tô Trản, không hiểu thiếu niên đó có năng lực gì mà có thểlàm cho Vũ lâm quân hết thảy mất hồn? Hắn không thể không hoài nghi cóphải là Tô Trản là tướng quân vô dụng không?

Tô Trản xấu hổ nhức đầu,“Không phải yêu pháp, cũng không biết sao, hắntoàn thân toả ra một khí thế kiến cho người ta nhìn vào mà quên hết việc khác, hắn hôm nay hẳn sẽ đến nữa, đến lúc Hoàng Thượng tự mình nhìn thì sẽ hiểu được lời thần nói.”

Tào hãn lạnh lùng hừ một tiếng, coi thường lời nói của Tô Trản. Hắn đếnquân doanh lần này chỉ vì quan tâm đến hoả pháo đó thôi còn cái thiếuniên của Thủy Thủy sơn trang chắc có lẽ chỉ tuấn mĩ hơn người thườngchút có gì đáng quan tâm. Vũ lâm quân thường ở tron quân doanh huấnluyện, chưa thấy qua người như thế, nhất thời giật mình cũng không phảikhông có khả năng.

“Thiếu niến đó nói mình chính là Trang chủ, thì có thể giảm giá cho chúng ta,thần liền hỏi giảm giá là có ý gì thì hắn có nói chính là giảm nửa giá,một trận một ngàn lượng. Vừa vặn lúc đó có binh bộ thượng thư đến tuầntra quân doanh nên chứng kiến uy lực hoả pháo, kết quả là cũng thích như thần, nhưng nghe đến giá thì chần chừ, còn nói là không do chúng thầnquyết định có mua hay không nên mới tấu lên cho Hoàng Thượng định đoạt,vì thế thần mới hẹn trang chủ hôm nay lại đến và bảo mang cả hoả pháođến đây.”

“Thì ra là thế.” Tào Hãn nếu có chút đăm chiêu liếc nhìn Tô Trản vài lần,hỏi:“Ngươi sao biết trẫm sẽ mua hoả pháo đó? Nếu như trẫm không mua thìnhư thế nào?Không phải đến lúc đó ngươi làm người ta phải đi đến đây một chuyến không công sao?”

“Hắc hắc……” Tô Trản cười gượng vài tiếng, Hoàng Thượng thật đúng là hiểubiết hắn a!“Hoàng Thượng nếu là không mua, thì lúc đó thần sẽ tự xuấttiền túi ra mà mua lấy ba năm cái, bằng không nếu để cho Lan quốc muađược thì không phải đến lúc đó đại cục không ổn sao?”

“Thủy Thủy sơn trang đó còn có ý muốn bán cho Lan quốc sao?” Tào Hãn tronglòng giật mình. Thủy Thủy sơn trang này rốt cuộc ở đâu? Bọn họ là ngườithế nào? Lại còn sáng tạo ra vũ khí lợi hại đểu bôn bán! Xem ra hỏa pháo uy lực to lớn là không thể nghi ngờ, nếu mà Lan Quốc cũng sở hữu nótrong tay thì không phải Đại Cảnh chịu thiệt sao….

“Trang chủ nói bọn họ là người làm ăn, người làm ăn bán hàng thì đương nhiênlà bán cho bên nào trả giá cao. Bọn họ còn nói bọn họ là người buôn báncó đạo đức, nếu đã bán cho bên này thì tuyệt đối không bán cho bên cònlại, nếu không..”

“Tốt lắm! Ngươi đã có ý tự xuất tiền túi, trẫm cũng không ngại mà nhận lấyhảo tâm của ngươi, vậy chuan cho ngươi mua mười quả hoả pháo, nếu thế sẽ làm cho Vũ lâm quân thật sự có thể mạnh lên như hổ thêm cánh, côngtrạng đến lúc đó tăng gấp đôi!” Tào Hãn đêm câu chuyện mà Tô Trản kểchuyển lời, đem gang nặng mua hoả pháo đặt hết lên người Tô Trản.

“A! Hoàng Thượng……” Tô Trản chấn động, Hoàng Thượng sao có thể tính toán với hắn như vậy!

Hắn chỉ là một tướng quân một năm thì nhận được bao nhiêu bổng lộc kia chứ, nếu mà mua mười quả hảo pháo không phải hắn mất đến ba năm bổng lộcsao? Tại hắn nói trước nên mới bị cho vào tròng, nếu mà giờ rút lạikhông phải kiến người khác chê cười sao? Càng nghĩ mà càng lo lắng ,baonăm hắn giao hết chi tiêu trong nhà cho quản gia, có biết trong nhà cóbao nhiêu đâu, không biết có đủ ngân lượng không….?

Lúc này, binh lính hắn sai đi về báo là người của Thủy Thủy sơn trang cũngsắp đến, Tô Trản lắm miệng hỏi một câu trang chủ đã tới chưa thì binhlính nói đã đến, Tô Trản quay đầu nói với Hãn:“Hoàng Thượng, một hồingười nhìn xem vị trang chủ đó cũng đừng choáng váng nha, đến lúc đó lại làm rơi mất uy nghi vua của một nước……”

“thiếu niên đó có bộ dáng thế nào?” Tào Hãn hung hăng nhìn Tô Trản truy hỏi,cái dạng người gì mà bản thân hắn chưa từng thấy qua, làm sao phải vìmột thiếu niên mà ngẩn người, không lẽ huấn luyện binh sĩ nên hắn cũngđiên như bọn họ sao?

“Hai cái mắt, một cái mũi một khoé miệng, không cao không lùn, không mập không gầy….”

Tào Hãn biết Tô Trản là đan nói trêu mình, nên hắn trực tiếp nói thẳng điều mà hắn muốn hỏi: “Cái ta hỏi chính là hắn khác người chỗ nào?”

“Thân thấy cũng không có gì khác, chỉ là nhìn bên ngoài cũng rất anhtuấn…Thần chỉ biết lúc ấy bị làm sao mà không chỉ thần mà tất cả mọingười ai lấy nhìn hắn đều thấy đầu óc trống rỗng.”

“Không có khả năng! Trừ phi hắn chính là yêu ma, nếu không chính là đã hạ dược với tất cả các ngươi.”

“Cũng không phải thế, có thể là do mọi người chưa từng gặp qua thiếu niên nào đẹp như vậy…”

“Nhà ngươi Vi Triệt cũng là một trang thiếu niên tuyệt mĩ, cũng không ítngười từng phong tặng nói hắn chính là đệ nhất mĩ nam kinh thành, ngươichả nhẽ nhìn quen quá nên thấy một thiếu niên thôn dã nên mới sinh hứngthú?”

“Không biết có phải vậy không……” Tô Trản phe phẩy đầu, có lẽ là Triệt Nhi hằng ngày đều gặp nên hắn không nhận ra thấy có gì khác và thu hút.

Tào Hãn cũng không biết hỏi cái gì nữa, chỉ cần chút nữa nhìn là biết ngay hắn có hình dạng gì khác người!

——

Lúc sau màn trướng bên ngoài quân doanh nhấc lên, một người thân hình caolớn, tướng mạo anh tuấn của nam nhân khiêng hỏa pháo đi vào thấy hoàngthượng và tướng quân thì như buông hỏa pháo ra để thỉnh an quỳ xuốngnói:“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng, tham kiến đại tướng quân…”

Trang chủ đây sao, chỉ là một tên nhát như chuột, sao mới thấy Hoàngthượng đến mà đã run rẩy. Bỏ qua hắn, Hãn ra lệnh lần này chỉ được phépthành công không cho phép thất bại, nếu không nhất định cho quân đến sửlý hết trang nhỏ nhoi của hắn. Điều kiện hà khác như vậy, nếu mà thấtbại thì đừng trách hắn hạ thủ vô tình!

Tô Trản còn không ngừng thăm dò hướng bên ngoài đại doanh không khách khí hỏi người nọ:“trang chủ các ngươi đâu?”

“Trang chủ lâm thời có việc, liền đem tất cả mọi việc nơi này giao hết chochúng tại hạ.”Nam tử không kiêu ngạo thành thật bẩm báo.

Tào Hãn hình như có thấy hơi thất vọng, nhưng không biết biểu hiện cái gì,chỉ có thể nâng nam tử đó dậy, bất động thanh âm hỏi:“Không biết taphải xưng hô như thế nào với vị tráng sĩ này?”

“Hoàng Thượng cứ gọi thảo dân Tiểu Quỷ” Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Trản nhịn không được cười to nói:“Làm gì có người nào tên như vậy…”

Tào Hãn cũng thấy buồn cười, tướng mạo đường đường là một đại nam nhân nhưthế nào kêu Tiểu Quỷ, trừ phi hắn là đang cố ý dùng tên giả để che dấuhành tung để không làm người ta truy ra lai lịch, nếu không ai lại đặttên con mình thành như vậy.

“Chủ tử của thảo dân từ nhỏ không quan tâm tới cái gì quá cầu kỳ, thảo dântừ khi theo chủ từ về sơn trang thì chủ tử liền gọi thảo dân nhưvậy!” Tiểu Quỷ tiếp tục cắn răng, đem lai lịch cái tên của mình ra nói,có thể đối với hắn mà nói cái tên này cũng không phải là ý muốn của hắn, hình như còn có chút bất mãn, nhưng không dám đem đề tài này ra tranhluận lâu, nhìn vào hoả pháo để bên cạnh nói:“Một ngàn lượng một trận,Hoàng Thượng mua hay là không mua?” Bên ngoài như là việc buôn bán nhưng so với cướp bóc ngoài đường hình như không mấy khác, chỉ là hắn hiềnlành hơn một chút.

“Không biết Thủy Thủy sơn trang trong vòng nửa tháng có thể làm ra một trămquả hoả pháo khôn?” Tào Hãn đối với thái độ có phần vô lễ của hắnkhông để ý, chính là trong lòng hắn nghi ngờ càng lúc càng nhiều……

Mới vừa rồi hắn cẩn thận đánh giá quả hoả pháo kia, đó là một cái ống màuđen dài, dưới có cái bánh nhỏ để dễ dàng di chuyển, phía trước chứa mộtviên đồng đen lớn, đen bóng lưỡng, hình như được làm ra rất tính vi. Nếu vật này đã như vậy, nếu không được tích trữ từ trước thì nếu có muốnlàm khoảng một trăm cái thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu thế hắnphải thử Thuỷ Thuỷ sơn trang mới được, nếu người đó có khả năng cung ứng hơn một trăm cái trong thời gian ngắn thì chứng tỏ năng lực của ThủyThủy sơn trang tuyệt không nhỏ, không được phép kinh thường!

Hôm nay hắn đem hỏa pháo bán cho Đại Cảnh, ngày mai mà hắn tạo ra càng lúccàng tạo thêm nhiều vũ khí lợi hại như thế nữa là bán cho Lan Quốc thìkhông biết hai nước lúc đó thương vong lớn đến mức nào, dân chúng lúc đó không tránh được sẽ chết vô số. Bọn người Thuỷ Thuỷ sơn trang này vìlợi nhuận bàng quang, chỉ cần có tiền thì chuyện gì không thể làm? Hoặclà làm cho sơn trang này quy thuận Đại Cảnh, nếu không nhất định phảiphái binh tiêu diệt, bằng không lưu trữ bọn họ chính là tai hoạ cho saunày! Nhưng không biết Thủy Thủy sơn trang này hiện tại ở nơi nào?

“Hoàng Thượng đây là ép buộc.” Tiểu Quỷ ánh mắt chứa tinh quang chớp động,ngẩng cao đầu nhìn vào Hoàng thượng, hông nhanh không chậm nói:“HoàngThượng nhìn xem hoả pháo này thì biết, nếu trong nửa tháng có thể làm ra một trăm cái thì tốn kém rất nhiều,hơn nữa cũng cần rất nhiều nhân lực. vật liệu,…..”

“Trẫm có nhu cầu cấp bách, cần một trăm quả hỏa pháo, nếu các ngươi không chu cấp đủ thì Trẫm có thể phái thêm người hỗ trợ, chậm nhất trong thờigian một tháng các ngươi phải làm được, nếu không sẽ làm hỏng đại sựcủa trẫm.” Tào Hãn đưa mắt nhìn vào tên Tiểu Quỷ này, lòng nghi ngờ cóphải hắn đang cố ý giấu thự lực chăng, hoặc cũng là hắn đang cố ý giấugì đó, nếu hắn có thể phái người đi theo dưới danh nghĩa hỗ trợ thì cóthể nhân cơ hội đó thăm dò xem Thuỷ thuỷ sơn trang toạ lạc chỗ nào,thựclực họ ra sao, nhưng nếu hắn cự tuyệt thì sẽ tìm phương cách khác…

“Hoàng Thượng có điều không biết, thảo dân chỉ là phụng sự theo mệnh lệnh củaTrang chủ đến đây để đàm phán, không được phép làm chủ, về phần HoàngThượng nói muốn phái người đến hỗ trợ chúng ta đúc hỏa pháo, việc nàythảo dân còn phải về xin chỉ giáo của trang chủ, kỳ thật hoả pháo này có uy lực ra sao Hoàng thượng còn chưa được nhìn thấy, thảo dân có thể làm thử cho Hoàng thượng xem có được không?” Tiểu Quỷ cúi đầu nói.

Từ lúc Hoàng Thượng đưa ra yêu cầu trong vòng nửa tháng phải cung cấp cho người một trăm quả hỏa pháo là hắn đã nổi lên sự nghi ngờ, Hoàng Thượng còn chưa có xem uy lực của quả Hoả pháo này ra sao mà đã yêu cầu muavới số lượng lớn như vậy nhất định là có ý thử hắn! Chỉ sợ phái người hỗ trợ là giả, dò là địa phận sơn trang nơi nào mới là thật!

“Được, được lắm! Hoàng Thượng trước nhìn kỹ hãy nói!” Lần trước hỏa pháo oaiphong cỡ nào Tô Trản đã được chứng kiến, muốn lần này Hoàng thượng cũngphải được xem mới không nói hắn nói sai, nên khi mới nghe nói Tiểu quỷsẽ thử nã pháo đã vui mừng khẩn cấp reo lên.

Tào Hãn chỉ đành phải tỏ vẻ đồng ý, dù sao uy lực của hoả pháo ra sao hắnchỉ mới được nghe nói, còn chưa tận mắt nhìn lần nào nên trong lòng cũng có chút tò mò.

Một đoàn người kéo nhau ra khỏi đại doanh đi vào núi bên cạnh thủ oai phong củahoả pháo, sau một lát, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, TàoHãn đối với uy lực hoả pháo không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là một loạivũ khí lợi hại, chỉ có khuyết điểm duy nhất đó chính là loại vũ khí nàychỉ có Thuỷ Thuỷ sơn trang mới làm ra được và bán giá cũng quá cao..

—————————-

Nam thư phòng , trong căn phòng kế bên, Triệt sau buổi trưa trở lại cănphòng thấy chính giữa bàn có phong thư, chần chờ mở ra vừa thấy trêntờ giấy viết chỉ có đúng bốn chữ “Ta đã trở về”, hắn xoay mình tim đập gia tốc, vội gọi người tiến vào hỏi,“Vừa rồi có phải có người vàophòng ta phải không?”

Tiểu thái giám liên tục lắc đầu nói không có, Triệt vẫy tay cho hắn đi rangoài, đem tờ giấy trong phong thư đó đốt luôn, sai đó chạy ra khỏiphòng, cáo ốm với Thái tử rồi vội vàng ra khỏi cung.

Nàng đã trở lại! Biến mất hơn năm năm cuối cùng nàng cũng đã trở lại! Thưtuy rằng chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, cũng không có đề tên người gửi, nhưng trừ bỏ người của Minh Tinh lâu ra thì làm gì có ai có thể ra vào cungmà thần không biết quỷ không hay kia chứ? Thư cũng không có nói nànghiện tại ở nơi nào nhưng ít ra nàng cũng đã báo tin cho hắn, chứng tỏnàng muốn hắn gặp nàng! Nàng hiện tại ra sao? Nếu không phải nàng muốnhắn về nhà thì hà tất gì cho người vào cung đưa thư cho hắn…

Từ trước đến giờ người khác nhìn hắn đều thấy hắn bộ dáng nho nhã, bìnhtĩnh thản nhiên, nay trước mạt thái tử đột nhiên lại vọi vội vàng vàng,sau khi nói mệt thì lao nhanh ra khỏi cửa, thị vệ canh gác cũng phảinhìn hắn giật mình….

Triệt đi thẳng đến phu xe, chỉ thấy phu xe LÍ Hải cứng nhắc ngồi ở phía trước,rõ ràng là hắn đã thấy thiếu gia ra khỏi cung, vậy mà còn ngồi như vậy,không có nhúc nhích gì đã thấy lạ, không như mọi lần thấy hắn về là vộixuống mở cửa xe,….

“Lí Hải!” Triệt lớn tiếng kêu phu xem nhưng hắn hình như vẫn không nghethấy mà vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, hìnhnhư có gì không ổn, bộ dạng hắnhình như đã bị ai đó điểm huyệt……

“Còn không lên xe!” Trong xe truyền ra một tiếng nói dễ nghe, hiển nhiên làcủa nữ nhi, nhưng ngữ khí phát ra như ra lệnh. Tuy không như trong trínhớ của hắn, nhưng trong tâm Triệt không ngừng nhảy nhót, nếu không phải tên đầu gỗ Lí Hải cứ im như vậy thì hắn đã nhảy lên xe lâu rồi.

Hắn nghĩ đến sẽ được gặp lại người năm năm trước tàn nhẫn bỏ đi, nhưng aingờ trên xe không phải là người mà hắn mong đợi, bên trong là một thiếuniên với khuôn mặt tuấn lãng, đã vậy vẻ mặt còn có chút là thiếu giaphong lưu.

Triệt trên mặt ý cười nhất thời cứng lại rồi lớn tiếng hỏi:“Ngươi là ai?”

Thình lình, cái eo của hắn bị ai đó nhéo mạnh một cái, căn bản không nhĩn rõcó phải thiếu niên đó nhéo hắn không chỉ cảm thấy eo mình nhói một cái,nhìn người trong xe, cảm giác bao năm vẫn không thay đổi như nàng chưatừng rời đi ngày nào.

Thiếu niên đó cho ng ón trỏ ở đầu môi ý bảo hắn không lên nói gì tránh đểtên đầu gỗ Lí Hải đó nghe được, Triệt đành nói ra ngoài:“Lí Hải, vị nàylà bằng hữu của ta , vừa rồi hắn chính là muốn đùa với ngươi một chútcho vui, thôi ta sẽ bảo hắn giải huyệt cho ngươi.” Nói xong ánh mắt sáng quắc liếc vào thiếu niên đó.

Lí Hải ủy khuất quay đầu hướng Triệt oán giận nói:“Bằng hữu của Thiếu niên thật là lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn điểm sau lưng nô tài làm nô tàikhông kịp ứng phó, nô tài lại không cử động được, đến ngay cả bộ dạngcủa thiểu thư ấy ra sao nô tài cũng chưa kịp nhìn….A!” Vừa rồi rõ ràngnói chuyện là giọng của nữ nhi, thế nào lúc này lại biến thành công tử?

“Cái gì tiểu thư, đi mau lên!” Triệt thúc giục, oành một cái đóng cửa xe lại

“Đi Vũ Trần lâu.”

Thiếu niên mím môi cười, bóng tay một cái giải huyệt cho Lí Hải.

Lí Hải nghi hoặc quay đầu vào xe thì đã bị đóng lại, trong xe rõ ràng làcó mỗi TRiệt thiếu gia và vị công tử kia, thế nào mà hắn lại nghe thấytiếng của một tiểu thư nói chuyện?

“Còn thất thần làm cái gì, nhanh đi Vũ Trần lâu!” Triệt thấy xe không chuyển động nhắc lại cho phu xe.

Lí Hải vội vàng đáp ứng, giương roi lên quất vào con ngựa, xe ngựa lao như bay hướng Vũ Trần lâu đến.

Giờ ăn cơm còn chưa tới, trên đường lại mưa bụi nên rất ít khách ra vào VũTrần lâu, trưởng quầy đang nhàn chán thấy hai vị công tử y phục sangtrọng bước vào đon đả ra chào đón:

“Ôi nha! Tưởng ai hoá ra là Ngô thiếu gia, không biết Ngô thiếu gia……” Ánhmắt của hắn nhìn sang thiếu gia bên cạnh Triệt, đến ngay cả nói gì cũngkhông nói tiếp.

“Hôm nay ta gặp lại bạn cũ, cần có một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”Triệt nói xong nghiêng đầu nhìn dọc hành lang rồi nhìn sang thiếu niên bên cạnhim lặng không nói gì. Năm năm không gặp, nay nàng đã trở về, sao lạimuốn dùng cách này để gặp mặt hắn?

Chưởng quầy ân cần đem hai người tới một phòng khách kín đáo, còn muốn hỏi xem hai người thích dùng rượu thượng hạng và thức ăn loại gì. Triệt vì muốn có thời gian nói chuyện nên tuỳ ý hắn muốn mang gì thì mang để lấy cớđó đuổi chưởng quầy đí không cho nhìn thiếu niên đi bên hắn lâu hơn nữa.

Rất nhanh rượu và thức ăn được mang lên, sau khi đuổi tiểu nhi đi, Triệtquay đầu vào đã thấy nàng ngồi xuống, tự mình cười tủm tỉm một mình. Năm năm đọng lại trong lòng hắn bao nhiêu oán khí, nhất thời gặp lại nàngkhông nhìn được ngồi đối diện nàng nói luôn:“Ngươi nói đi cái là đi đếntận năm năm, ta còn tưởng ngươi vẫn muốn ở ngoài không muốn trở lại, vậy giờ ngươi về làm cái gì?” Không biết năm năm qua nàng có sống tốtkhông, một ngày bên ngoài có phải chịu rất nhiều khổ sở không?

“Đệ đệ thân yêu của ra, ngươi không chào đón ta sao?” Nàng đùa cợt đánhlên đầu hắn, nhìn hắn muốn tránh nhưng vẫn không thoát bộ dạng căm tứccười nói: “Ngươi có nhớ tỷ tỷ không? Trong năm năm này ra không lúc nàolà không nhớ đến ngươi.” Năm năm không gặp, hắn đã trưởng thànhnhư vậy….Cũng không phải là không tốt, nhưng mà mới có năm năm hắn lạibiến thành người có khí chất như Cẩn Vương năm nào, nhìn mà thật chánghét? Nếu không phải nàng nhìn ra con người thật của hắn thế nào thì lúc này nàng nhất định sẽ đánh cho hắn một trận….

Triệt buồn bực đứng lên, cách nàng thật xa, cả giận nói:“Mọi người đã khôngcòn là tiểu hài tử nữa, đừng có tự tiện động thủ như vậy!” Năm năm đi không có lấy một tin tức, vừa mới gặp hắn mà đã động thủ đánh người,nhìn hắn dễ bị bắt nạt vậy sao?

“A…… Tức giận?” Quả nhiên bộ dạng tức giận cho thấy hắn có sức sống, không giống như trước cứ trầm lặng không nói gì.

Triệt trừng mắt nàng không nói lời nào, dùng trầm mặc để lên án sự ly biệtnăm năm không báo tin của nàng, nàng có biết năm năm trước Hoàng huynhhuy động bao nhiêu người đi tìm nàng? Có biết trong năm năm bao nhiêungười lo lắng, tưởng nhớ nàng? Nàng đi chỉ để lại cho hắn một phong thưkhông nói tỷ mỉ là đi đâu sau đó liền bặt vô âm tín, quả là vô tâm đếncực đểm! Bảo sao hắn không giận nàng!

” Triệt, ngươi có biết bộ dạng hiện giờ của ngươi nhìn như một đứa nhỏđang giận hờn vòi vĩnh không, nếu ngươi đã không muốn nói chuyện thì tỷtỷ ta lại đi nha! …Đến đây, ngồi xuống đi, chúng tà cùng nhau nóichuyện vui vẻ.” Băng cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không tin hắn khôngnghe lời nàng.

Triệt nghe nói nàng lại muốn đi, không dám không ngồi xuống, chỉ có thể bấtđắc dĩ thở dài nói: “Băng, trong năm năm này ta luôn chú ý đến tin tứcnào liên quan đến Minh Tinh lâu, nhưng vì sao…?’

“Vì sao ngay cả một chút tin tức cũng không có phải không?” Băng cong môilên hỏi ngược lại, sau đó nhìn hắn cười nói:“Bởi vì năm nămtrước ta đãlàm cho Minh Tinh lâu hoàn toàn biến mất, ngươi không thám thính đượctin tức gì cũng không lạ.” Không sai, Minh Tinh lâu đã hoàn toàn biếnmất, nhưng nàng lại từ các thủ hạ cũ lập lên một cái Tân Sinh các mới,còn cái sơn trang tên Thuỷ Thuỷ sơn trang chỉ là tên để gọi thôi chứ căn bản trên đời này không có cái gì thật sự là Thuỷ Thuỷ sơn trang.

“Ngươi làm cho Minh Tinh hoàn toàn biến mất?”Triệt trố mắt kinh ngạc nói. Vôsố nghi vấn từ trong lời nói của nàng bùng nổ trong lòng hắn, tuy nămnăm trước hắn từng nghe giang hồ nói là Minh Tinh lâu đang trên đà xuống dốc, nhưng cũng không phải là chỗ bất kỳ kẻ nào có thể kinh thường,nàng làm cách nào có thể làm cho MInh Tinh lâu đó biến mất? Nhữngnăm nàng sống như thế nào? Một thân công phu của nàng từ đâu màcó? Nàng đột nhiên trở về đơn giản chỉ là vì tìm hắn ôn chuyện hay làcó mục đích gì khác?

“Ngươi thực giật mình? Nói thật, có một thời gian ta cũng không tin bản thânmình có làm được không…?” Băng tươi sáng cười,“Nói chung cuối cùng cũnglàm được, chỉ là phát sinh thêm nhiều sự việc hơn thôi.”

“Phát sinh thêm sự việc?”Triệt không tin được vào lời nói của nàng, nàng nóisự tình một cách thoải mái như vậy thì không biết nàng hiện giờ có thểkiến người ta nhìn kinh ngạc bất ngờ đến mức nào?

“Chính là vài sự kiện nhỏ bé không đáng kể nhảy nhót rối tung lên mà thôi,nhưng mà đã giải quyết dễ dàng.”Băng nói thoải mái, nàng cũng không muốn nói sự tình nguy cấp lúc đó cho hắn nghe, sự việc đã qua thì cho qua,nàng hiện tại chỉ cần nhìn vào con đường tươi sáng phía trước là được,chỉ cần cố gắng với lấy hạnh phúc của chính mình.

“Vậy ngươi hiện tại có thân phận gì?Vì sao phải giả thành nam tử?” Biết tính nàng sẽ không nói rõ sự tình cho mình biết hắn cũng không nề hà hỏithêm, chỉ cần nghĩ làm thế nào mà hỏi thăm tình hình Minh Tinh lâu biếnmất là được rồi.

Nàng giả nam trang nàng làm từ nhỏ còn chưa có chán sao , hiện giờ lại cònbiến chính mình thành một mỹ nam không sợ người khác để ý sao?

“Hiện tại thế giới hỗn độn, giả làm nam tử vẫn tiện hơn.” Băng cười nói, đột nhiên đổi đề tài nói:“Thế nào? Bộ dạng của ta so với ngươi mà nói không thua kém chứ? Ta pháthiện ra rằng chúng ta tuy là tỷ đệ nhưng lớn lên hình như không giốngnhau chút nào.” So với năm năm trước mà nói, trên người hắn vẫn còn cóchút hài hước của trẻ nhỏ lẫn sự hồn nhiên, giờ tuy đã lớn hơn nhưng hắn cũng không phải là thiếu niên có chút bồng bột như bao nhiêu thiếu niên khác, nhìn thế nào cũng không thấy sự vui vẻ vốn có của công tử connhà quyền quý mà như một nam tử trưởng thành từng trải nhiều chuyện,nàng có chút thất vọng.

“Nơi này không có người lạ, ngươi có thể hạ mặt nạ xuống được rồi!”Triệt bất mãn nói, nàng không nói cho hắn biết năm năm qua thế nào thì thôi, lạicòn bày vẽ đeo mặt nạ với hắn? Không phải nàng như vậy cách xa với hắnquá chăng, đương nhiên nói chuyện cũng không được tự nhiên như bao tỷđệ bình thường.

“Cái gì mặt nạ! Ta nào có mang mặt nạ!” Băng nhéo lên da mặt mình sau đónói:“Ngươi xem xem, đây chính hàng thật của ta mà!! Hừ! Không thể tưởngđược ta mới đi năm năm, ngươi đến ngay mặt của ta hình dạng thế nào cũng quên được? Ta bất quá chỉ tô vẽ thêm có chút lông mày nhưng cũng khôngđến nỗi không nhận ra, xem ra ta không nên trở về gặp ngươi mới phải.”Băng trên mặt tức giận nhưng trong lòng lại có chút phì cười.

Hắn không nhận ra nàng cũng không có gì kỳ quái, nàng quyết định xuất hiệntrước mặt hắn với danh phận trang chủ cuả Thuỷ Thuỷ sơn trang, nhưng đểngười ngoài không nhận ra nàng thân phận nữ nhi nên nàng chỉ còn cách tô thêm chút vào lông mày cho rậm rạp, thế nhưng đã làm biến đổi hoàn toàn hình dạng bên ngoài của nàng, đến ngay cả nàng nhìn vào trong gương còn phải giật mình. Nàng trong gương xa lạ đến mức nàng lắp bắp không nóithành lời, so với hình dạng của tiểu cô nương năm năm trước đúng là khác nhau một trời một vực. Hắn nhìn thấy nàng hiện tại nên hoài nghi nàngmang mặt nạ cũng không khác thường.

Triệt trợn tròn mắt, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đến bóp lên mặt của nàng,xem ra nàng không nói đùa với hắn, đúng là da thật của nàng. Hắn thật sự khó mà tin được thiếu niên gương mặt hoàn mĩ không tỳ vết xuất hiệntrước mặt hắn lại là hình dạng thật của nàng.

Băng không chút khách khí đánh mạnh vào tay hắn một cái, nhìn hắn bị đau lui về, cười nói trêu đùa với hắn:”Mọi người cũng không còn là đứa trẻ,đừng có hơi tý là động thủ!”

Triệt vuốt lên mu bàn tay mình vừa bị nàng đánh, cả giận nói:“Năm năm khônggặp, ngươi càng lúc càng điêu ngoa!” Bỗng nhiên lại vẻ mặt muốn cười với nàng nhưng lại thôi.

Băng phát giác vẻ mặt của hắn rất là kỳ quái, nghi hoặc nói:“Mặt ngươi bị rút gân à…” (ý chỉ mặt cứng đơ không biểu cảm)

“Băng, ngươi có nhìn qua gương không?Ngươi biến thành cái dạng này, Hoànghuynh hắn……” Nàng trưởng thành nhanh như vậy, mặc trang phục nam nhithôi cũng đã là một mĩ nam rồi, nếu mặc trang phục nữ nhi nữa thì khôngbiết còn thế nào….Tuy nói là lông mày do nàng vẽ thêm, nhưng cho dùkhông có đường lông mày rậm rạp đó thì khuôn mặt này cũng không biến đổi quá lớn! Thiếu nữ cần nhất là sự mền mại, nếu nàng không cho Hoànghuynh thấy thân phận của mình thì Hoàng huynh cũng không nhìn nàng vàotrong mắt (để ý)..”

“Ngươi muốn nói ta nam không ra nam, nữ không ra nữ chứ gì, làm gì cần quanhco lòng vòng nói như nhìn thấy người khác gặp hoạ mà vui mừng kia chứ!”Liếc mắt nhìn hắn, mặc dù hắn cố nói vòng vo ám chỉ nàng hiện tai, nhưng với hình dạng nữ nhi của mình Băng thực sự tự tin có thể làm cho Hãnchú ý đến nàng.

Triệt sợ chọc nàng mất hứng, chỉ muốn chính mình vả vào miệng mình, hắn đúnglà ăn nói hàm hồ, sao lại có thể vì bộ dáng thật sự của nàng mà lo lắngkia chứ.

Băng cân nhắc sự tình một lúc rồi lại lộ khuôn mặt tươi cười nói:“Triệt, giúp ta một việc được không?”

“Giúp ngươi cái gì? Ngươi giờ lợi hại như vậy, còn cần đến sự giúp đỡ của ta sao?”

Nghe hắn nói kìa! Xem ra hắn còn giận nàng chuyện nàng giấu diếm thân phận đây mà! Băng thở dài:,“Ngươi có biết Tân Sinh Các không? Ta chính là chủ nhân của nó.” Sau khi MInh Tinh lâu bị nàng làm biến mất, nàng liền lập một cái tên Tân Sinh Các,mỗi người bọn họ đếu sống dựa vào đo, nếu hắn đã để ý chuyện đó đến vậy, nàng cũng không muốn giấu hắn.

“Tân Sinh Các là của ngươi?!” Triệt thật là chấn động, thật không thể tinvào tai mình, đầu tiên là công phu tuyệt hảo của nàng, hình dáng củanàng, nay lại nghe đến thân phận của nàng, thật không thể tin được…

“Xem ra ngươi hẳn là biết đến nó. Ta không muốn nói vì nó cũng không quantrọng lắm, nhưng mà ta cũng không muốn giấu ngươi, kỳ thật cả Vũ TrầnLâu này nửa tháng trước cũng đã bị ta thu mua, ngươi có biết vì saokhông? Nơi này chính ngươi cũng biết chính là địa phận cũ của ngươi mà!” Nhiều năm trước, chính tại ngày trung thu trong hoàng cung tổ chức yếntiệc, Cẩn Vương đã đem nàng từ trong cung đến một gian mật thất, nơi đókhông xa lại lại chính là mật thất của Vũ Trần lâu!

Triệt cười khổ gật đầu, Vũ Trần lâu quả thật từng là chỗ ẩn thân của CẩnVương hắn, chính là nơi hắn dùng để thu thập tin tức trong thiên hạ.Thật không ngờ nơi này hiện tại lại thuộc về nàng. Năm năm thời gian bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài nhưng cũng không dài, hắn chẳng baogiờ có thể nghĩ đến chủ nhân của Tân Sinh Các lại chính là nàng….

Không ai biết Tân Sinh Các xuất hiện vào thời điểm nào, chỉ biết là Tân SinhCác từ khi xuất hiện liền mở rộng lĩn vực làm ăn trong tất cả các ngànhnghề từ tửu lâu (quán rượu) hiệu cầm đồ, ngân hàng tư nhân, phường bạc,tiêu cục (nơi chuyện nhận áp tải hàng hoá)…… Tựa như trong một thời gian ngắn Tân Sinh Các chính là cái quan trọng không thiếu được trong đờisống hằng ngày của người dân, như chính quần áo mặc trên người vậy,không có thì không được….

“Ngươi……” Triệt có điểm á khẩu không nói được lời nào, không biết lúc này hắn nên nói cái gì mới tốt. Hắn thật sự ngạc nhiên không hiểu sao nàng có thểlàm được tất cả những việc này.

“Giật mình sao?” Băng vỗ vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của hắn ý gọi cho hắn hoàn hồn.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?” Triệt lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Rất đơn giản, ta muốn quay về với thân phận Ngô Vi Băng. Tân Sinh Các ngàycàng phát triển, gánh vác hết mọi việc trên vai thật sự rất mệt mỏi, tahiện tại đã không còn hứng thú gì nữa!” Tân Sinh Các được sáng lập ravới mục đích đưa mọi người ở thế giới hắc ám quay trở về với cuộc sốngcó ánh mặt trời, không cần cứ lao đầu vào chém giết tranh giành địa phận với các bang phái khác. Tân Sinh Các phát triển như ngày hôm nay nàngthật sự cũng không ngờ đến.

“Vậy ngươi chính là muốn trở về, nê cần ta giúp ngươi che giấu, nói như vậysau này khi ngươi đủ tuổi có thể lập gia đình, ngươi cũng có thể thựchiện kế hoạch ban đầu với Hoàng huynh.” Triệt buồn rầu nói.

“Nói như thật! Ngươi cho rằng những người đó dễ để cho chúng ta tuỳ ý lộnghành sao? Mỗi người họ ai lấy đều thông minh, được giáo dục đến nơi đếnchốn, sao ta có thể tuỳ tiện kinh địch như vậy?”Băng liếc nhìn Triệtmột cái. Trong lòng hắn khẳng định còn giận nàng nên mới không lo lắngcho hiện tại của nàng đến vậy. Nếu mà sự trở về của nàng có thể đơn giản như vậy thì nàng cần gì cho Yêu Quái mạo hiểm vào Hoàng cung đưa thưcho hắn. Thư không nói gì cũng không quan trọng, nhưng nếu năm đó hắnkhông nhìn thấy Yêu Quái thì không yên tâm nàng đã ở Minh Tinh lâu….

“Trong lòng ngươi khẳng định đã có chủ định, không bằng nói thẳng ra ta cầngiúp ngươi thế nào?” Triệt không nghĩ nàng lo lắng nhiều đến vậy, kỳthật không cần nàng nói hắn cũng đã sớm vì nàng trở về mà vui mừng không thôi.

“Triệt, y thuật của ngươi hiện tai có đáng tin hay không?” Điểm này rất quan trọng, không hỏi rõ ràng không thể được.

“So với ngự y trong cung kia còn cao tay hơn.” Đối với y thuật của bản thân mình hắn có phần tự tin, dù sao nhiều năm trước ở chỗ Điệp cốc ytiên hắn đã học được không ít, những năm gần đây lại dốc lòng tìm hiểu y thư (sách thuốc) nên hắn càng tin tưởng với nhiều loại bệnh hắn cóthể tự mình chữa trị….

“Thật tốt quá!”

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Triệt không hiểu hỏi lại nàng. Chuyện nàngmuốn khôi phục Ngô Vi Băng với y thuật của hắn có liên quan gì với nhau.

“Ta có kế hoạch này chỉ cần ngươi cẩn thận nghe kỹ….”

Nửa canh giờ sau, Băng bước ra khỏi Vũ Trần lâu, Triệt ngồi lại thêm mộtlúc rồi mới đứng dậy rời đi, chưởng quầy đích thân tiễn hắn racửa, Triệt ngẩng đầu nhìn về phía biển hiệu của Vũ Trần lâu, vẫn là cáitên đó, nhưng bên dưới còn khắc thêm ba chữ nhỏ nữa chính là [ Tân SinhCác ], cho thấy nơi này chính là sản nghiệp của Tân Sinh Các, nếu ai đóvội vàng tuyệt đối sẽ không để ý đến mấy chữ nhỏ này.