Chí Tôn Phế Hậu

Chương 63




Mật đạo dài mà khúc chiết (quanh co), thả nghiêng xuống phía dưới, đi không được, Diễm vừa đi vừa đùa nghịchcho giảm không khí căng thẳng và giấu thêm một ít cơ quan nếu quan binh có vào cũng gặp không ít trở ngại. Băng thì vừa đi vừa tính vào mậtđạo lâu như vậy không biết phải đi bao lâu mới có thể lại thấy ánh mặttrời.

Tiểu Nồng Tình quả thực thì bị doạ đến không nhẹ, trên đường đi cứ khóc liên tục, Tào Triệt ra sức dỗ mà nó cũng không chịu nín, Băng lo lắng nókhóc nhiều quá sẽ không tốt mới cẩn thận nói:“Vương gia, nếu không ngươi quá thương tâm vì nó thì làm sao mà nó cứ khóc mãi như vậy, dỗ mãi màcũng không nín!”

“Đại khái chắc là đứa nhỏ đói bụng, đừng lo, hiện tại còn không xa nữa làtới Điệp cốc, trong cốc có mật, đến lúc đó có thể cho nó ăn.” Diễm chậm rãi nói, càng lúc càng đi mau hơn.

Thủy đột nhiên cất nhẹ hát một bài, tiểu Nồng Tình dần dần ngừng tiếng khóc, tựa hồ như bị tiếng hát êm tai đó hấp dẫn, Tào Triệt cảm kích đối vớinàng gật đầu.

Băng yên lặng cúi đầu đi tới, không nghĩ tới Thủy vẫn còn nhớ rõ bài hátnày, đã vậy lại còn hát lại lúc này, nàng thật sự không muốn nghe Thuỷhát bài hát này, vì bài hát đó kiến nàng nhớ lại ký ức xa xôi….

Nàng nhớ khi mới ra nhập tổ chức, mỗi khi tắt đèn đi ngủ thì có một tỷ tỷhát bài này lên, bài hát này làm cho căn phòng chứa hơn mười đứa nhỏ đivào giấc ngủ, nhưng rồi một ngày tỷ tỷ đó cầm dao hướng về phía nàng sau đó chết dưới dao của Diễm….

“Nhanh lên.” Diễm vừa đi vừa quay lại giục mọi người đi nhanh hơn, sau đoạnđường đó cuối cùng cũng kết thúc, bên kia là ánh sáng chói loà của mặttrời kiến cho mọi người vốn đang quen với sự tối tăm của mật thất khôngkhỏi cảm thấy chói loà.

Tào Triệt ôm tiểu Nồng Tình cũng híp mắt lại tránh ánh sáng trực diện, sau đó mới từ từ mở mắt đánh giá xung quanh.

“Nơi này cũng chưa có gì là thay đổi.”Tào Triệt cảm thán nói. Hắn rời khỏiĐiệp cốc đến nay đã hơn mười năm, nhưng cảnh đẹp vẫn như trước, hết thảy đều nguyên vẹn trong trí nhớ hắn, thảo mộc vẫn được trồng khắp nơi,chính là khác nó đã cao to hơn trước.

Tào Triệt đã đến Điệp cốc lên đương nhiên chuẩn bị tâm lý, không cảm thấylạ lùng, nhưng mà những người lần đầu vào Điệp Cốc thì lại mỗi người một cảm giác khác nhau, nhưng hầu hết đều ngạc nhiên vạn phần, nơi này đúng là quỷ dị khác thường.

Bốn phía vây quanh Điệp cốc đều là núi, vách núi thì hiểm trở, nhìn là cóthể nhận ran gay, nếu mà muốn đi từ đỉnh núi xuống cốc là không có khảnăng, lúc mọi người đến cốc là lúc hoàng hôn, ngẩng đầu nhìn trời chỉ có thể thấy được từng đám mây bị ánh sáng nhuộm tím, cảnh đẹp không thểrời mắt, cộng thêm các loài hoa trong Điệp cốc nở rộ toả hương thơmngát, bớm lượn chập chờn đúng là cảnh tượng yên bình mỹ lệ.

Xa xa có một thác nước theo đỉnh núi trút xuống, hiện ra một màn tinh cầuvồng, tiếng nước ào ào chảy như muốn gột hết dơ bẩn trên người khi tiếnđến nơi này, cảm giác thật an bình, dù có nghe lâu cũng không chánghét….

Thấy mọi người đứng xem trở lên ngây ngốc, Diễm cười nói:“Chư vị, đi bênnày, nếu muốn đi thăm Điệp cốc, ngày mai cũng không muộn.”

“Nơi này thật đẹp.” Thủy thu hồi ánh mắt, đạm cười nói:“Nơi này tên là Điệp cốc, như thế nào chỉ thấy được này mấy con bướm?”

Diễm lôi kéo tay nàng, vừa đi vừa nói chuyện:“Khuya rồi, nàng nếu muốn xem bướm, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến một nơi…”

Băng bĩu môi, kéo đầu Tào Hãn, nhỏ giọng nói:“Thiếp cũng muốn được thấy bướm nơi này, ngày mai chàng phải đưa thiếp đi xem!”

Tào Hãn nhíu hạ mi, đang muốn đáp ứng, Băng lại cười nói:“Thiếp nói đùathôi, hiện tại quan trọng nhất là làm cho thần y giải được độc tố trong máu Vương gia, sau đó mau chóng hồi kinh, nước không thể một ngày không có vua, thiếp cũng nhớ bọn nhỏ đến muốn phát điên…”

“Đừng ôm quá lớn hy vọng, chất độc của ta ngay cả Điệp cốc y tiên cũng phảichịu bất lực, huống chi là đệ tử y tiên đâu……” chính là chất độc trongngười hắn không phải là khó giải mà do tích tụ trong cơ thể đã lâu, độctố vì thế biến hoá khôn lường, năm đó Y Tiên phải đem hết tinh lực mớiduy trì thêm được mười mấy năm sinh mệnh cho hắn, cho dù Viễn Trạch cókế thừa được tất cả chân truyền của thần ý đi chăng nữa nhưng mà y thuật của hắn không tài nào bằng y tiên nên hắn căn bản không dám ôm hy vọng.

Tào Triệt bi quan tuyệt vọng nói thế làm cho Băng hờn giận, buông đầu TàoHãn ra, thẳng chỉ vào Tào Triệt nói:“Tặng ngươi một câu, trên đời nàykhông có cái gì gọi là tuyệt vọng, chỉ có người lâm vào tuyệt vọng, cũng chính vì ngươi không ôm hy vọng, người khác còn có thể làm như thếnào?”

“Nói rất đúng! Vương gia thật sự không cần quá bi quan, phương pháp bìnhthường mà còn không được, ta còn có phương pháp khác.” Diễm quay đầu,trong ánh mắt có một loại tự tin sáng rọi.

Cái sáng rọi đó Băng thấy thật quen thuộc, truy hỏi nói:“Ngươi còn có cái phương pháp nào khác?”

“Thay huyết.” Đây chính là phương pháp cuối cùng mà hắn muốn nói đến, nhưngmà quan trọng ai có thể tình nguyện cung cấp máu cho hắn đây?

“Thay huyết? Máu thì làm sao có thể thay?” Tào Triệt kinh ngạc. Quả thực làcòn có phươn pháp này sao, đây là phương pháp y tiên truyền lại hay làphương pháp do hắn nghĩ ra.

“Chỉ cần có người nguyện ý cung cấp máu thì ta sẽ có biện pháp để đổi, đemtoàn bộ máu trong cơ thể ngươi thành máu khác, độc tố vì thế tự nhiênđược giải…”

“Máu này không phải là tuỳ tiện ai cũng có thể cung cấp?” Băng tâm lý cânnhắc nói, nhóm máu bất đồng là không thể truyền máu, nếu mà phát sinhchuyện đông máu bất ngờ không phải hắn chết tức thời sao? Người đờitrước không biết nhóm máu, Diễm tuy có biết cách nhưng mà làm cách nàoxét nghiệm được.

“Tốt nhất là từ người thân cung cấp, cung nhóm máu thì sự việc mới thành,Vương gia còn có huynh đệ tỷ muội cùng mẹ nào không?” Diễm hỏi TàoTriệt.

“Không có, không ai cùng chung máu với ta.”Tào Triệt vỗ về Nồng Tình khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thể đang nói chuyện này với hắn không có quan hệ gì vậy.

“Có, có nhân nguyện ý!” Băng bình tĩnh nhìn phía hắn, ở hắn rốt cục ngẩngđầu lên nhìn nàng, kiên định nói:“ Hoàng Thượng coi trọng nhất chính làtình huynh đệ, Hoàng Thượng nhất định đồng ý.” Băng nhìn về phía Tào Hãn nhợt nhạt cười, nàng biết mình nói đúng.

“Hoàng Thượng? Nương nương, Hoàng Thượng chỉ sợ không thể nào……” Diễm không tin lắc đầu.

Hắn không tin Hoàng thượng sẽ vì huynh đệ mình mà làm thế, Tào Triệt cũngkhông dám tin tưởng, trộm dò xét ý Tào Hãn thấy hắn gật đầu, trong lòng thấy mọi sự đều phức tạp rối rem, khó có thể miêu tả thành lời.

“Có muốn cá với ta không?nếu là ta thắng, hàng năm mùa hè ngươi đều phảirộng mở đại môn hoan nghênh ta đến Điệp cốc của ngươi nghỉ hè, thếnào?” Băng mới vào Điệp cốc đã thấy thích nơi này, nơi nơi đều có cỏ hoa và cánh bướm ngập tràn, nghỉ hè tại nơi này quả là rất thú vị, khôngtiếc để đánh cược.

“Nếu mà người đã muốn tới chúng ta đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, chúng ta cũng hy vọng Vương gia có thể khoẻ mạnh, nhưng mà Viễn Trạch trịbệnh Vương gia, chẳng lẽ không được lấy một chút thù lao?”Thủy nhíu màyhỏi lại, cũng không gặp bao nhiêu chân thành.

“Băng, vị này là hoàng hậu nương nương Cảnh quốc, không thể vô lễ.” Diễm nhắcnhở nói, rất nhanh nàng sẽ trở về cung đình, đắc tội hoàng hậu nươngnương đối bọn họ mà nói cũng không có ưu việt.

“Như vậy xin hỏi hoàng hậu nương nương, Vương gia nếu mà khoẻ lại thì đốivới chúng ta mà nói có gì lợi lộc?” Thuỷ khôn thuận theo ý Diễm khôngbuông tha nói. Đối với nàng ta mà nói những người này thân phận thậtphức tạp, khi ở trong Hoàng cung Nguyệt Quốc, Vô Hạo đã giới thiệuNhược NGhiên này chính là Cẩn Vươn phi, sao tự nhiên đã biến thànhHoàng hậu nương nương của Đại Cảnh, sau đó lại có chắc chắn Hoàng thượng sẽ vì Cẩn Vương mà bỏ ra máu mình. Nếu mà Diễm có thể cứu được CẩnVương thì muốn nàng đáp ứng một số chuyện không phải là quá khó!

“Vậy ngươi muốn như thế nào ?” Băng vòng vo đảo mắt nhìn Thuỷ hỏi thẳng vàovấn đề, nàng không thể nào đoán được nàng ta muốn gì nên chỉ có thể hỏithẳng.

“Kỳ thật cũng không phải là việc gì quá khó, ta chỉ muốn cùng Viễn Trạch im lặng ở Điệp cốc sống một cuộc sống bình lặng, chỉ cần Cảnh quốc có thểcam đoan điểm này, Viễn Trạch tự nhiên sẽ toàn lực cứu trợ, nếu không……” Thủy không nói hết lời mình ra cũng kiến cho người nghe hiểu được ýnàng ta là gì.

Băng không nghĩ tới nàng ta lại đưa ra yêu cầu như vậy, kỳ thật yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng, dùng nó để đổi lấy tính mệnh Cẩn vươngthật là có lợi, trong lòng nàng đương nhiên vỗ tay tán thành, nhưng màđiều kiện đưa ra có tính uy hiếp như vậy, Hãn sẽ đồng ý sao?

“Tính mạng Bổn vương vốn không có gì đáng giá, yêu cầu của các ngươi sợ làchúng ta không thể đáp ứng.” Tào Triệt quả quyết cự tuyệt, căn bản không nhìn tới Băng đang nhìn về phía hắn.

Thủy cười nhẹ,“Không cần vội vã trả lời ngay, các ngươi cứ trở về thương lượng lại đi.”

Diễm cũng gật đầu nói:“Ta cũng cần nhiều ngày để chuẩn bị một số thứ, nươngnương không ngại cứ viết thư cho Hoàng Thượng hỏi xem thế nào, sau đócho chúng ta câu trả lời thuyết phục.”

Còn thư từ cái gì! Hoàng Thượng chí tôn đang ở ngay trước mặt các ngươi!Băng tâm lý nói thầm, ngoài miệng lại nói nói:“Nói cũng đúng, chúng tanhất định sẽ lập tức báo tin gấp cho Hoàng Thượng.”

“Vậy là tốt rồi! Điệp cốc cũng không có gì hay chiêu đãi chư vị, phòng xátuy nhỏ cũng may thập phần thanh tịnh, mời theo ta đến.”

Diễm ở phía trước dẫn đường, ba người đi theo sau, đi lên một con đường mònmàu đá vụn, sắc trời so với trước đã đi vào tối, nhưng mà con đường đólại rực rỡ như huỳnh quanh, hồng, lam, lục, trắng, tím, lần lượt thayđổi kéo dài về phía trước, xa hoa, đẹp mắt phi thường. Dọc theo conđường mòn lên một đoạn chính là mấy toà nhà thanh lịch được cây cối xung quanh ngăn cách thành từng nơi riêng biệt.

Lúc này trong toà nhà đó có ánh đèn rọi ra, hiển nhiên là có người ở bêntrong, Diễm thấy thế kinh ngạc nói“Cứ tưởng những người này đã đi rồi,ai ngờ vẫn còn ở lại…… chư vị đây có muốn giấu diếm thân phận với họkhông?”

“Không ngại, ngươi chỉ cần nói chúng ta là bằng hữu của ngươi là được.”Tào Triệt không sao cả nói.

“Những người đó là loại người thế nào?” Băng nhiều lời một chút hỏi, nàng nhưcon chim sợ cành cong, Điệp cốc mà óc người ngoài đến ở không tránh khỏi lo lắng.

“Là người nhà bên ngoại của mẫu thân Du Du, ta cũng không biết họ là người thế nào, các ngươi không cần để ý đến họ, những người đó không chừngcũng sắp đi.”

Đi vào bên trái toà nhà đó Diễm hô lớn nói:“Du Du, Du Du, ta đã trở về!”

“Sư thúc đã trở lại!” Một cô gái nhanh nhẹn xinh xắn như hoa hồ điệp phi ra bên ngoài đến trước mặt mọi người, nhìn từng người một cách tinh quái.

Nhìn thấy Tào Triệt, Du Du giống như không tin vào mắt mình, ánh mắt trongsuốt cứ đưa đi đưa lại, còn cố tình cấu vào da mình một cái sau đó mớichậm chạp kêu lên: “Vương gia?” Vương gia như thế nào cùng sư thúc quayvề Điệp cốc?

“Tiểu nha đầu, như thế nào nhìn thấy ta đến đây, ngươi lại tỏ vẻ không vuiđến vậy, lẽ nào ngươi không chào đón ta?” Tào Triệt cố ý nhìn chằm chằmvào Du Du cười nói.

“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Làm sao có thể không chào đón đâu! Vương gia cóthể đến đây, Du Du vui mừng còn không kịp! Người lần này phải ở lâu lâumới được!”Du Du cười sáng lạn, vẻ mặt hân hoan, làm cho người ta nhìnvào mà thấy sung sướng.

“Lần này ta còn phải ở đây dài dài, đến lúc đó ngươi chớ có kêu phiền!” Tào Triệt khẽ cười nói.

“Dù Người có ở lại bao lâu thì Du Du cũng sẽ không phiền!” Du Du thấyđược Băng, sửng sốt một lát,“Vị tỷ tỷ này xinh đẹp quá……” Nàng nghĩ đếnVãn Tình tỷ tỷ đã là người đẹp nhất thiên hạ , nhưng mà tỷ tỷ này sovớiVãn Tình tỷ tỷ mà nói không hề kém cỏi, thậm chí còn hơn, vì sao tỷấy lại đi cùng Vương Gia,Vãn Tình tỷ tỷ đâu?

“Du du! Ngươi phải nhớ kỹ, ở trước mặt người nhà của ngươi, không thể gọita là vương gia, đã biết sao?” Nhớ không lầm thì có lần Du Du đã từngnói, mẫu thân của nàng là người Nguyệt quốc, cứ tưởng rằng đến khi vềCốc thì những người đó đã đi rồi ai ngờ vẫn còn ở lại, nhưng mà cũng nên vì họ ở lại mà thấy quá phiền toái…

“Đã biết, sư thúc, con biết mà !”Du Du xinh đẹp cau cái mũi nhỏ.

“Hoá ra đây chính là Du Du mà Viễn Trạch thường nói với ta, quả nhiên là một tiểu cô nương hoạt bát.” Thủy mỉm cười, có vẻ rất gần gũi nhưng vẫn hàm chứa sự đề phòng

Băng tâm lý buồn cười, Thủy đúng vẫn là Thuỷ, luôn coi sự việc nghiêm trọng, ai ai cũng có thể thấy được Du Du là một tiểu cô nương vô hại, chỉ cónàng ta là quá đa nghi!

“Vị tỷ tỷ này là……” Du Du ngoái đầu lại nhìn, chần chờ đoán xem sao tỷ ấy lại đi cùng Diễm.

“Du Du, ngươi nên gọi nàng là sư thúc mẫu mới phải.” Diễm kéo Thuỷ lại gần, trịnh trọng giới thiệu.

“Sư thúc mẫu.” Du Du rất có lễ độ chào nàng. Sư thúc đi đến Nguyệt Quốc một thời gian không quá dài mà đã mang về một sư thúc mẫu , sáng mai không chừng sẽ đi đến trước mộ Gia gia ra mắt, gia gia mà biết cũng nhất định mừng lắm!

“Du Du, ngươi có từng đem hành tung của chúng ta nói cho người khác biết?”Nguyệt hoàng canh giữ ở hộ khẩu và biên giới như vậy hình như là đã biết được lộ trình của họ từ trước, lúc trước hắn từng truyền tin cho Du Duvề lộ trình của mình, hắn hôm nay hồi cốc không phải là nghi ngờ nàng mà chỉ thuận miệng vừa hỏi thôi.

“Dạ…… Ngày ấy nhận được thư của sư thúc con từng nói cho biểu ca (anh họ)biết, biểu ca còn nói phải đợi sư thúc trở về gặp mặt một lần!”Du Dunghĩ lại nói.

“Biểu ca của ngươi sao lại muốn gặp ta?”Diễm kỳ quái hỏi. Trong trí nhớ củaViễn Trạch thì không hề có tư liệu nào về người thân của Du Du, hiện tại sao tự nhiên biểu ca của nàng lại muốn gặp hắn?

“Biểu ca chưa nói, sư thúc có cần phải gặp huynh ấy không?”

“Không cần, chúng ta hiện tại đều đã mệt cả rồi, ngươi hãy có gắng tiếp đãicác vị khách đây cho thật tốt, ta và sư thúc mẫu ngươi cũng phải đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp biểu ca ngươi sau cũng được!” Những người râu riabản thân Diễm xưa nay không hề muốn gặp, nhưng mà cũng không thể cứ thếmà tránh mặt họ được, đặc biệt là người nhà của Du Du đang trong tầmnghi vấn của hắn.

Trong môt căn phòng khác của Điệp cốc, một nam nhân tuổi trẻ tuấn lãng mỉncười rời cửa sổ, trong tay không ngơi phe phảy cái quạt nhẹ giọng phânphó người phía sau: “Đi thông báo Hoàng Thượng, tối nay canh ba tiến vào cốc.”

“Thiếu chủ, bọn thuộc hạ có thể bắt được họ lập tức, vì sao……”

“Đây là chuyện mà Hoàng Thượng muốn tự mình làm, , chúng ta không cần nhiều chuyện?”

“Vâng.”

Diễm dắt Thủy đi vào một căn phòng khác của toà nhà gần đó, Du Du dẫn ba vị khách vào căn phòng khác bên toà trúc lâu, trúc lâu cao thấp được phânthành hai tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ, bêntrong được quét tước sạch sẽ không có lấy một hạt bụi nho, bàn ghế đượcbố trí đơn giản thoát tục, đẩy cửa vào có thể ngửi được mùi hương thơmcủa thảo mộc, thấy mà sảng khoái.

Du Du cùng với Tào Triệt cũng không xa lạ nên không ngừng hỏi đông hỏitây, Tào Triệt trả lời các câu hỏi của nàng nhưng mà cũng không tránhkhỏi phiền chán, cái chính là hắn muốn che dấu thân phận của Tiểu NồngTình, chỉ nói là trên đường vô ý nhặt được, Du Du cũng thấy muộn nênbuồn ngủ không truy hỏi quá nhiều

Với đôi mắt tinh thông y thuật của Du Du Tào Triệt không có giấu diếmbệnh tình của mình, Du Du thần sắc phức tạp chăm chú nhìn Băng một hồilâu, nhưng không có nói cái gì, Băng mơ hồ đoán được nàng suy nghĩ cáigì, hơn phân nửa là hiểu lầm quan hệ của nàng và Cẩn vương, nhưng nàngcũng biết với sự thông minh của Du Du thì không bao lâu cô nương ấy sẽbiết được chân tướng mà thôi.

Mọi người đều được thưởng thức một bữa tối ngon lành, lại có mật ong hảohạng cho Tiểu Nồng Tình ăn, nên rất nhanh nó không còn khóc nháo nữa mà ngủ ngon lành.Băng cũng mệt mỏi, sau khi dùng cơm xong không còn muốncùng họ nói chuyện nữa mà đi lên lầu nghỉ ngơi, để cho Tào Hãn dưới lầulàm hộ vệ.

Bên kia toà trúc lâu có chỗ ngồi uống trà mát mẻ, hương trà thơm ngát nêntinh thần Tào Triệt cũng vì thế mà thoải mái hơn hẳn cùng Du Du nóichuyện phiếm, cũng bởi vì lòng hắn có chút gì đó nghi ngờ nên muốn tìmhiểu một chút, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.

“Du Du, trước kia ta nhớ không lầm có lần ngươi nói mẫu thân ngươi là người Nguyệt Quốc đúng không?” Cha mẹ Du Du qua đời từ khi nàng còn rất nhỏ,nên nàng rất ít khi nói chuyện về cha mẹ, qua cha một phen vấn đáp, TàoTriệt mới biết được mẫu thân Du Du đúng là người Nguyệt quốc.

“Tại ngày trước người không có hỏi nên ta nói làm gì.” Du Du bướng bình lèlưỡi. Vương gia là người Cảnh quốc, Cảnh quốc với Nguyệt quốc mỗi nămđều có tranh chấp, nàng đương nhiên không muốn trước mặt hắn nhắc đếnchuyện mẫu thân nàng là người Nguyệt quốc!

“Tiểu nha đầu……” Tào Triệt cốc nhẹ lên đầu Du Du, cười nói:“Ta đây hiện tại hỏi, ngươi có thể nói đi!”

“UHm…… Vậy người muốn biết cái gì?”Du Du hai tay chống má, nháy mắt to tròn lanh lợi chăm chú nhìn Tào Triệt cười.

“Thí dụ như mẫu thân ngươi tên gọi là gì a? Ngươi không đến mức ngay cả cái này cũng không muốn nói a?”

“UHm, cái này ta có thể nói cho người biết nha, mẫu thân ta kêu Đông PhươngTử, ta trước kia cũng không biết Đông Phương gia ở Nguyệt quốc có thanhdanh hiểm hách như vậy, không lâu biểu ca có nói ta mới được biết, huynh ấy còn nói muốn ta về Đông Phương gia cùng huynh ấy, nhưng mà ta đã cự tuyệt!” Du Du đột nhiên mặt lộ vẻ khó chịu nói,“Lúc ấy ta từng nói, tatừ lâu không có mang họ Đông Phương, kiến cho hắn tức giận dựng cả lôngmày lên, lúc đó nhìn thật buồn cười.”

“Biểu ca ngươi có phải là Đông Phương Lưu Hoan?” Tào Triệt tuyệt không cảmthấy buồn cười. Mẫu thân Du Du đúng là người của Đông Phương gia! Ngườilần này tiến vào Điệp cốc lẽ nào là thiếu chủ của Đông Phương gia sao?Du Du nói từng đem hành tung Viễn Trạch nói cho biểu ca biết, mà NguyệtHoàng nhất định được hắn báo tin mới biết đường chặn đường đi của họ,người của Đông Phương gia và hoàng gia Nguyệt Quốc quan hệ tuyệt mậtkhông ai biết, hành tung của Viễn Trạch nhất định là do Đông Phương Lưu Hoan tiết lộ cho Nguyệt hoàng……

Nói như vậy, Điệp cốc hiện tại không còn là nơi an toàn, không chừng giờ họ chính là cảnh cá chậu chim lồng mà thôi…

“A! Người biết biểu ca ta sao?” Vương gia chẳng lẽ cũng biết Biểu ca,nhưng mà may mà ngày mai có thể gặp rồi, vốn nghĩ chỉ có một mình sưthúc về cốc, ai ngờ người không chỉ dẫn theo sư thúc mẫu mà còn có cảVương gia đến đây, Điệp cốc đã lâu không náo nhiệt như vậy, thật sự làquá tốt!

“Chỉ là nghe nói chứ chưa gặp qua.” Tào Triệt giấu giếm sắc mặt lắc đầu,mặt lộ vẻ thư thái cười nói:“Du Du, thời điểm cũng không sớm, có chuyệngì chúng ta ngày mai nói sau được không?” Không có gì ngày mai, đêm naybọn họ nhất định phải rời khỏi Điệp cốc!

Du Du vừa lưu luyến không muốn nói lời cáo từ rời đi, Tào Hãn đã phi thântừ lầu hai xuống, Tào Triệt ôm lấy Nồng Tình lo lắng chờ ở dưới lầu, xem ra hoàng huynh cũng cho rằng nơi này không được ở lâu, nhưng mà cáichính là họ không biết họ có còn có cơ hội rời đi nữa không. Hắn biếtDu Du chỉ vô tâm, mà thêm chuyện nữ nhân tên Lưu Tinh giao Nồng Tìnhcho Băng cũng chỉ là chuyện trùng hợp, với lại thêm chuyện bọn họ ngẫunhiên gặp Thuỷ và Diễm ở bờ sông cũng là ngoài ý muốn. Nếu mà lúc nàybọn họ đều bị rơi vào tay Vô Hạo thì Đại Cảnh không cần đánh cũng sẽ lâm vào tình thế nguy ngập…

Băng ngủ không sâu giấc, vì thế khi Tào Hãn vừa đẩy cửa vào thì nàng liềnbừng tỉnh. “ Ai?” Trong phòng không có lấy mộ ánh nến chiếu sáng nên tất cả đều mông lung, chỉ thấy có hình bóng là quen thuộc, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Hãn, chàng sao lại vào đây…?”Hắn hiện tại thân phận làtuỳ tùng của Cẩn vương , vậy mà buổi tối lại chạy vào trong phòng nànghá chẳng phải để người khác thêm hoài nghi sao?

“Đứng lên, đi mau thôi !Nơi này không thể để lại!” Tào Hãn không khỏi phântrần, ôm lấy Băng mắt còn đang buồn ngủ vọt xuống dưới lầu.

Băng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thất thanh hỏi:“Làm sao vậy? Chàngkhông phải còn muốn ở nơi này để Cẩn Vương giải độc sao? Vì sao độtnhiên phải đi? Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho thiếp biết?”

“Đông Phương Lưu Hoan hiện tại đã ở trong cốc, chỉ sợ không lâu nữa Nguyệthoàng cũng sẽ đến đây, chúng ta không thể ở lại nơi này?” Tào Hãn hướngBăng giải thích.

“Đông Phương Lưu Hoan chính là biểu ca của Du Du có phải không?” Băng thực dễ dàng đoán được ý của Hãn. Nàng nhớ rõ Cẩn vương có nói qua thiếu chủĐông Phương gia tên là Đông Phương Lưu Hoan, lúc ấy hắn còn muốn tránhkhông muốn thu nhận Nồng Tình vì có nghi ngờ nó là người Đông PhươngGia, tình hình lúc đó không tiện làm rõ nhưng hiện tại bọn họ phải rờikhỏi Điệp Cốc thật nhanh.

“Hắn đúng là biểu ca của Du Du!” Tào Hãn buông Băng ra nói,“Triệt, ngươimang nàng đi trước, ta đi thông báo cho thần y biết.” Độc tố trong người Triệt còn cần hắn giải, nếu hắn không đi thông báo cho bọn họ, NguyệtHoàng có thể nhân từ tha cho Nhược Kinh nhưng mà thần y thì nhất định sẽ chết trong tay hắn, một khi hắn chết thì Triệt cũng vô phương cứu chữa.

“Không, bọn thiếp sẽ ở lại đây chờ chàng.”Băng không muốn đi trước, không muốn một lần nữa chia lìa với Hãn.

“Ta đây đi một chút sẽ trở lại ngay!” Tào Hãn cũng không nhiều lời, chạygấp hướng về lầu chính. Nghĩ rằng nếu mà hắn nhanh chóng đến đó thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Lúc này trong lầu chính ánh đèn long lánh, Diễm dắt tay Thuỷ đến bên cửa sổ ngắm trời đêm trong cốc, từng đàn đom đóm lấp lanh như ánh sao, hươnghoa trong cốc từng hồi đem mùi thơm đến như giúp họ tẩy đi mệt mỏi và lo âu.

“Diễm, chúng ta không bao giờ phải xa nhau nữa đúng không?” Những lời này nàng đã không biết hỏi qua hắn bao nhiêu lần, nhưng hỏi nhiều thế đối vớinàng mà nói vẫn không đủ, mỗi đêm khi cùng hắn tĩnh lặng một mình thìnàng lại muốn hỏi hắn, hỏi xem hắn có bao nhiêu phần trăm tín nhiệmnàng.

“Ông trời nếu đã cho chúng ta lại gặp nhau thì bất luận kẻ nào cũng khôngthể mang chúng ta tách rời nhau, Băng nàng có tin ta không?” Một lần lại một lần hỏi, không hiểu vì sao hắn cứ cảm thấy nàng không tin tưởnghắn?

“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi!” Thủy thở dài,“Nhưng còn có tên Nguyệt hoàng đáng ghét đó nữa….”

“Nàng không phải đã đưa ra điều kiện trao đổi với Hoàng Hậu Cảnh quốc rồisao, chỉ cần bọn họ đáp ứng thì chúng ta cần gì phải lo lắng?” Kỳ thậtcũng không cần rắc rối đến thế, với công phu và võ công của Viễn Trạchthì hắn có thừa khả năng giết chết Nguyệt Hoàng, nhưng mà hắn khôngmuốn làm như vậy, đời trước sát nghiệt quá nặng, kiếp này hắn không muốn tay mình lại muốn máu tươi thêm nữa, hắn thật sự muốn có một cuộc sốngmới trong sạch, cùng Băng ở trong Điệp Cốc cả đời hưởng thụ an nhàn.Băng vẫn là người hiểu hắn nhất, biết hắn như vậy nên mới đưa ra điềukiện trao đổi với Hoàng hậu nương nương, tất cả cũng vì tương lai củahọ….

“Chàng cũng đã nhìn ra sao? Nhưng mà Ta vẫn cảm thấy cái tên Vô Diện đó thânthế không tầm thường…” Nếu không phải là Hoàng hậu cùng Cẩn Vương nóichuyện vô ý cứ nhìn về phía Vô Diện thì nàng cũng không tuỳ tiện đưa rađiều kiện đó, trực giác của nàng nói cho nàng biết hắn tuyệt đối khôngphải là một hộ vệ tầm thường.

Diễm đồng ý gật đầu,“Ta cũng có nghi ngờ thân phận hắn , hắn có thể chính là hoàng đế Cảnh quốc, thân hình của hắn cũng tương đối giống như vớiHoàng đế Cảnh quốc ta từng gặp…”Hắn cười lắc đầu,“Nhưng mà khuôn mặt hắn thật sự là…” Hoàng đế cho muốn thay đổi khuôn mặt cũng không nên biếnmình thành một kẻ có bộ dạng thế chứ.

“khuôn mặt của hắn thật sự là xấu không gì sánh kịp, ta còn chưa từng gặpngười nào có khuôn mặt xấu như vậy……” Thủy đột nhiên thêm lời, sau đónghe được tiếng động, hình như là có người đi vào cửa, nhìn ra thấykhuôn mặt âm u, đen xì không hờn không giận, không biết được hắn đứng đó từ bao giờ và nghe được gì, đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

“Vô Diện, sao ngươi lại tới đây?” Diễm thấy kinh ngạc, trời đã khuya, hắn sao đột nhiên lại đến đây?

“Dung mạo là cha mẹ ban tặng, sau lưng nói này nói nọ người khác đúng khôngphải việc làm của quân tử.” Tào Hãn không tức giận nói lại, nhưng màhắn không muốn đôi co cùng họ, lập tức nói:“Thần y, Điệp cốc hiện tại đã không phải là nơi an toàn, Nguyệt hoàng sắp đến nơi này, ta đến đểthông báo cho hai vị biết.”

“Không có khả năng! Cửa vào Điệp cốc vốn rất bí mật, Nguyệt hoàng tuyệt đốikhông thể tìm ra!”Điệp cốc cửa vào bố có trận pháp, không phải cứ muốnvào là vào được, trừ phi Nguyệt hoàng có trong tay người nào đó tinhthông trận pháp, nếu không dù có tìm được cửa vào cũng không thể nào vào tận bên trong Điệp cốc, nếu có đi theo đường mật đạo mà không phá giảiđược co quan trong đó thì cũng đừng mong đến đây…. Hắn vì sao khẳng định là Nguyệt hoàng sẽ đến đây vậy?

“Nếu là trong cốc có nội ứng của Nguyệt hoàng thì hắn muốn vào không hềkhó,, thần y tốt nhất vẫn là tin lời của ta thì hơn, nếu không chỉ sợhối hận cũng không kịp.” Tào Hãn cũng không nói ra Đông Phương Lưu Hoan ở ngay trong cốc, bởi hắn bết nếu đã nói thế thì Thần y nhất định cũng đã đoán được kẻ nội ứng đó là ai.

“Ngươi là nói…… Nội ứng là biểu ca của Du Du?”

“Các ngươi đi hay là không đi?” Thời gian cấp bách, Tào Hãn cũng không kịpgiải thích, đã thấy sắc mặt hai người đối diện đột nhiên thay đổi…

“Nếu đến đây, cần gì phải đi vội vả đâu?”

Tiếng nói như gió đêm dễ nghe nhưng lại kiến cho Tào Hãn cả người ớn lạnh,hắn đi vào lúc nào mà hắn không hề phát hiện được, xoay người lại nhìnthấy công tử trẻ tuổi ở ngay sau phía lưng mình, trong tay còn cầm mộtcái quạt liên tục phe phẩy, hắn bước vào phòng như thể vô tình đi dungoạn bình thường không vui không buồn kiến người ra không dám kinhthường.

Tào Hãn tay phải khinh động, rút nhanh kiếm ra khỏi bao, kiếm được vung lên nhanh chóng bổ về phía công tử đó, mắt loé tinh quang, mặc kệ hắn có là ai, đã tới nơi này là không tốt, cứ ra tay sau đó mới tính tiếp.

Cây quạt của công tử cũng đồng thời vung lên va vào kiếm của Hãn kêu cáichoang, lực đạo đưa ra chứng tỏ hắn không phải kẻ tầm thường, từng hồiđấu kiếm với Hãn không hề nao lung, vừa đánh trả Hãn hắn vừa cườinói:“Kiếm pháp hay….đáng tiếc là hữu dũng vô mưu, ngươi không biết tìnhthế như thế nào mà đã rat ay, sao không đợi xem tình thế thế nào sau đóra tay cũng không muộn…”

Tào Hãn trái tim nhảy rộn, mới vừa rút kiếm ra công lực đã mất hết, thânmình khó điều kiển chỉ có thể lui dần về phía sau từng bước, tai cònnghe rõ Thần y giận dữ quát kẽ: “Ngươi vừa hạ dược gì trong phòng?”

Tào Hãn kinh hãi. Người này hạ dược gì mà ngay cả thần y cũng không nhận ra? Triệt cùng Băng thì sao? Bọn họ có sao không?

“Thần y cũng không biết đây là cái gì dược sao?” Tên công tử khẽ cười mộttiếng,“Ngày sau nếu có cơ hội chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết.”

“Biểu ca! Ngươi đang làm cái gì!” Phát giác có động, Du Du cũng tỉnh dậy,chạy ngay về phía lầu chính, thấy tình hình như thế mà kinh hãi.

“Du Du, nơi này không có chuyện của ngươi.” Tên công tử đó đang nắm chủ tình thế, ngăn cản không cho Du Du can thiệp vào.

“Biểu ca……” Du Du vừa kêu một tiếng liền không thể nói gì thêm nữa, hung hăng nhìn hai nữ tử bên trái nàng điểm vào huyệt câm trên người nàng…Hai nữtử đó không biết dùng phương pháp gì mà nàng không cách nào giải đượchuyệt đạo đó…

Nàng kia cười nheo mắt lại, giống như đang nói với Du Du rằng: Ta điểm vào huyệt câm của rồi thì ngươi nói làm sao được?”

“Ngươi chính là biểu ca Du Du ? Ngươi tới Điệp cốc có cái gì mục đích?” Diễmchỉ cảm thấy toàn thân công lực nư hoá đá, hắn ruốt cục đã hạ thuốc gìmà hắn không biết, mục đích của hắn là gì?

“Không sai, tại hạ Đông Phương Lưu Hoan, tiến đến Điệp cốc thứ nhất là muốn Du Du trỏ về Đông Phương gia, thứ hai là có việc muốn thỉnh giáo thần y,chưa từng biết sự tình lại có biến đến vậy, Thần y lại cùng Băng phi màHoàng Thượng sủng ái nhất bỏ trốn với nhau, vốn ta không định xen vàonhưng mà không thể không quản, thật sự là làm cho người ta khó xử a!”

Đông Phương Lưu Hoan nhìn vào mắt Diễm với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, coi như thể hắn bị bắt buộc làm việc này, bỗng nhiên vừa cười nói:“Nhưng mà làm cho người ta không nghĩ tới là lại có thu hoạch lớn đến vậy…” Hắn vừa nóivừa cố ý liếc Tào Hãn một cái.

“Ngươi là người của Nguyệt hoàng?” Diễm cũng không biết Đông Phương gia vớiNguyệt Hoàng có quan hệ thế nào, chỉ nghĩ hắn là người của Nguyệt hoàng , hối hận mình không nhận biết được sự tình sớm hơn, nếu không đã khôngrơi vào hoàn cảnh này.

Đông Phương Lưu Hoan cũng không trả lời vấn đề của Diễm đưa ra, chỉ bìnhtĩnh nhìn Tào Hãn một hồi, trầm giọng nói:“Các hạ sao không lộ mặt thậtcủa mình ra?”

Tào Hãn không thển nào phản ứng kịp thời, chỉ thấy Đông Phương Lưu Hoantiến về phía mình, sau đó mặt hắn cảnh thấy lành lạnh, sau đó thấy hắntiến khỏi mình, trên tay còn cầm mặt lạ mà hắn đội lên, sau đó hắn nói:“Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người a! Tại hạ thật không biết ngườilại là Cảnh đế.Tại hạ thất lễ.”

Tào Hãn biết hết thảy đều xong rồi, thần y thì mất hết công lực, mình thìbại lộ thân phận, mà Đông Phương Lưu Hoan một thân thâm sâu khó lườn,bọn họ muốn đào tẩu trước mặt hắn khác gì giấc mộng bong bóng, hắn chỉcó thể mong Triệt và Băng đừng có rơi vào tay Đông Phương Lưu Hoan ……

“Thiếu chủ, người đã được mang đến.”

Hy vọng cuối cùng của Tào Hãn thế là đã bị dập tắt, bốn thị vệ áo anh đitheo thiếu chủ Đông Phương gia đã bắt được Băng và Tào Triệt, tay kiếm trong tay Hãn tự nhiên không còn khí lực, uể oải rơi xuống đất kêu keng một tiếng, cố gắng đứng nhìn Băng nép người và Tào Triệt đang bị giảivào trong phòng. Tuy nhiên không vì thế mà hắn mất đi khí phách của bậcđế vương, vẫn cao cao tại thượng bình tĩnh xem tiếp sự tình.

Băng buồn bã nhìn về phía Tào Hãn, rõ ràng chỉ cách xa nhau năm bước chânnhưng nàng lại cảm thấy như xa cách vạn dặm. Lúc này nàng hy vọng ngườicủa Minh Tinh lâu đột nhiên xuất hiện, lúc đó nàng nhất định sai bọn họgiải quyết hết lũ người kia sau đó an toàn rời khỏi chốn này, không biết người tên Quỷ Quái kia lúc này có biết thế không?

Khi nãy cùng Cẩn Vương đứng chờ Hãn thì bốn người áo xanh xuất hiện, nàngliền đoán Tào Hãn đi chuyến này lành ít dữ nhiều, cùng với Cẩn Vươngtrao đổi ánh mắt sau đó ngoan ngoãn để lũ người đó áp giải tới đây quảnhiên tình thế biến đổi. Thân phận Tào Hãn đã bị vạch trần, hơn nữakhông biết vì cái gì mà hắn và Diễm cùng Thuỷ đều không hề nhúc nhích,Cẩn Vương nhỏ giọng nói với nàng có thể họ trúng mê dược…

Tào Hãn chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, thần chí điên đảo, dần dầnkhông còn nhìn rõ bộ mặt của nàng và người khác, trước mắt đột nhiên tối đen không còn sức chống cự ngã quỵ về phía trước. Kiếm rơi cách Băngtầm hai bước, cùng Diễm và Thuỷ rơi vào hôn mê, không biết gì nữa.

“Hãn –”

“Hoàng hậu nương nương đừng vội, bọn họ chỉ tạm thời hôn mê mà thôi, sau đó sẽ từ từ tỉnh lại, không có ảnh hưởng gì khác,” Đông Phương Lưu Hoan vuivẻ nói, khóe mắt nhếch lông mày khoan khoái ra lệnh: “Mọi sự đều tốt,cũng không nhất thiết phải chờ đến canh ba, lập tức mở cốc nghênh đónHoàng thượng.” Không ngờ lần này có thể giúp Hoàng Thượng đoạt lại BăngPhi và còn bắt được Hoàng Thượng và Hoàng hậu , Vương gia Cảnh quốc,nhất định Hoàng thượng sẽ ban cho hắn phần thưởng hậu hĩnh, đồng thờikiến cho Hoàng gia nợ Đông Phương gia một ân tình, ha ha….

“Chờ đã! Ta có lời muốn nói.” Băng bình tĩnh ngăn cảnh bước chân đám cận vệcủa Đông Phương Lưu Hoan, trên gương mặt có phần tái nhợt nhưng lại vôcùng trấn định bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt hớn hở của Đông Phương LưuHoan.

Thấy Đông Phương Lưu Hoan đang muốn mở cốc nghênh đón Nguyệt hoàng, nànglên tiếng ngăn cản, cũng không hy vọng có thể làm cho Đông Phương LưuHoan thay đổi chủ ý, nhưng mà nếu có thể cầm chân hắn một lúc thì mới có cơ hội đào tẩu.

Tào Triệt vẫn ôm chặt Nồng Tình, biết nàng nhất định sẽ làm gì, quay đầunháy mắt với Du Du, Du Du cũng hiểu được hắn muốn nàng làm gì.

Tào trúc lâu này tuy bề ngoài vô cùng bình thường nhưng mà kỳ thật bêntrong đều được bố trí theo trận pháp, cây cối và bồn hoa đều có thể dichuyển theo hình chữ thiên, phân làm mười sáu quẻ, nếu một khi đã khởiđộng trận pháp nhất định kiến người ra lạc vào không phân biệt đượcphương hướng. Đây chính là trận pháp do Y Tiên đích thân bố trí, để ngừa có kẻ lẻn vào Điệp Cốc gây rối, Du Du đã từng được học cách sử dụngnhưng bao năm qua không có chuyện gì kiến cho trận pháp này bỏ không,xem ra hôm nay chính là ngoại lệ.

“Hả? Hoàng hậu nương nương có chuyện gì xin mời nói thẳng.” Đông Phương LưuHoan có thái độ nhã nhặn so với nội tâm nham hiểm của hắn đúng là vôcùng bất đồng.

Băng nhíu nhíu mày, đối với loại người giả dối như thế này nàng luôn chánghét, nhưng mà không thể cùng hắn so đo trong hoàn cảnh này nên bìnhtĩnh nói:“Không biết Phương gia đã tìm được Lưu Tịnh chưa?”

Đông Phương Lưu Hoan nghe vậy, sắc mặt nhất thời ngưng lại, tiến lên vàibước vội vàng hỏi:“Chẳng lẽ nương nương biết nơi nàng ấy rơi xuống? Cóthể chỉ chỗ đó cho tại hạ?”

Hắn làm như hắn và nàng thân cận lắm sao. Băng nhíu mày lùi xa khỏi hắn,khoảng cách đã an toàn, chân nàng cũng vừa tới kiếm, có thể hất kiếm lên sau đó…

Băng mỉm cười,“Ta nếu đem nơi mà Lưu Tịnh rơi xuống báo cho Đông Phương công tử biết thì đổi lại ta được gì?”

Thừa dịp hắn ngây người trước câu hỏi của nàng, mũi chân Băng đảo chiều, hất kiếm dưới đất lên nhanh chóng thu kiếm vào trong tay, thân thể nhanhnhẹ hướng về phía mục tiêu, đã lâu không luyện nên lực đạo không theohướng mong muốn nên chỉ có thể làm cho gáy cổ Đông Phương Lưu Hoan bịcắt một vết, sau đó nhanh chóng áp sát và hắn, kề kiếm vào cổ hắn rồinói:“Đông Phương công tử, ngươi lập tức cho người lùi xa một chút, nếukhông ta nhất thời sợ hãi run tay thì ngươi sẽ nhận đủ.”

Đông Phương Lưu Hoan trên mặt không hề nao lung lập tức ra lệnh cho thủ hạ rút lui.

“Thiếu chủ!” Thiếu chủ rõ ràng là có thể tránh được đường kiếm đó, sao lại cố tình để cho Hoàng hậu khống chế?

“Lui ra.” Giọng vẫn không hề thay đổi lạnh lùng ra lệnh, mọi người chỉ cóthể vâng lời lui ra.“Hiện tại nương nương có thể nói cho tại hạ biết nơi mà Lưu Tịnh rơi xuống?”

“Đương nhiên có thể.” Tự cho là mình đã chiếm được thế thượng phong lạnh nhưbăng cười nói:“Chỉ sợ lời nói thật này nhất định khiến Đông Phương côngtử thất vọng rồi, bởi vì ta căn bản không biết.”

Đông Phương Lưu Hoan từ trước vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hờn giận khi nghenàng nói thế trên mặt chợt hiện lên sự nghiêm khắc kinh người.

Du Du trước giải á huyệt của chính mình sau đó dời người dần đến bên cạnhbồn hoa,đây chính là chìa khoá khởi động cơ quan. “Du Du, đợi chút.” Tào Triệt thấy nàng muốn động thủ vội lên tiếng ngăn cẳn, hắn đối với trận pháp cũng không quen thuộc, trận pháp vừa động, phương hướng không cònnhư trước, nhất định sẽ làm mất tung tích của những người khác, trướctiên hắn cần tập trung mọi người lại một chỗ.

Tào Triệt đi tới phía Hãn, muốn nâng hắn dậy thấy hắn đã mở mắt nhưng thần trí còn mê man “Hoàng huynh, người……”

“Các ngươi là ai? Vương gia! Du Du!” Mộc Viễn Trạch lắc lắc cái đầu rồi bắt đầu quan sát xung quanh, trong mắt mê hoặc không hiểu sự tình. Nhớ rõlà lúc trước hắn theo ước hẹn với Vương gia đến Kinh Thành, trên đườnglại gặp một đôi cẩu nam nũ muốn khống chế hắn cướp của, sao lại…

Sao lại như thế nào? Hắn xoa xoa thái dương, sao sự tình lại như thế này,hắn về Điệp cốc khi nào, những người ở đây ngoài Vương gia và Du Du thìhắn không biết một ai hết, Điệp cốc thâm sơn bí ẩn, những người nàyvào bằng cách nào? Còn ở tại nơi chém giết lẫn nhau….

“Triệt, ta không thể cử động….”Tào Hãn chống tay đứng lên, thấy cả người chaođảo không thể đứng vững như hắn bị bệnh nặng mới hồi phục. Thấy Băngđang kề kiếm vào cổ Đông Phương Lưu Hoan thì kinh ngạc, quơ quơ đầu, xem ra hắn đang tỉnh lại.

Sự tình sao lại biến đổi thế này, hắn giật mình thấy Đông Phương Lưu Hoantrên mặt sát khí bừng bừng, không hề lưu tình sau đó lách người tránhkhỏi mũi kiếm của Băng sau đó đánh mạnh vào bụng nàng, máu đỏ từ trongmiệng nàng từ đó phun ra, thân ther như bị cắt đứt từ từ ngã xuống…Hắnmuốn đến với nàng mà chân như bị hàng ngàn tấn chì buộc lại, không thểnào di chuyển nổi một bước….

“Sư thúc, Vương gia, mau vào phòng!” Du Du quát to một tiếng, phi thân đếnchỗ Băng ôm lấy nàng sau đó một cước đã văng bồn hoa, khởi động cơ quan.

Cả căn phòng khói phun mờ mịt như sương, không ai có thể nhìn thấy gì nữa.

Tào Triệt mờ mịt bất động, cả người giống như bị mất hồn, Nồng Tình thêlương khóc cũng không thể ngừng, Triệt cố hết sức mới có thể kéo đượcHãn vào phòng, đúng lúc Viễn Trạch và Du Du cũng nhanh chóng đi vàophòng.

“Băng, nàng cảm thấy thế nào?” Tào Hãn theo hướng Du Du vào phòng muốn bế lấy Băng, ai ngờ tác dụng thuốc mê vẫn còn suýt nữa làm nàng rớt xuống,miễn cưỡng chống đỡ, hai đầu gối cũng mềm nhũn ngã quỳ gối, đầu gối đụng vào nền nhà vang lên tiếng thanh thuý.

Dù thế thì hắn cũng không hề thấy đau đớn chút nào, hai mắt đỏ đậm, muốngiáo huấn nàng một hồi nhưng mà cũng bất lực: “Băng……” Hắn thật sự muốnlau đó máu tươi không ngưng chảy ra nơi khoé miệng nàng nhưng mà máu vẫn cứ không ngừng đổ ra, dù lau mấy cũng không hết, máu đỏ tươi, sắc mặtnàng trở lên nhợt nhạt, thần sắc vô hồn, cả người hắn như sụp đổ vì biết hắn sắp sửa mất đi nàng…

“H…ã..n……” Băng nhẹ nhàng kêu tên hắn nhưng mà phải dồn khí lực của toàn bộ cơ thể mới có thể kêu được tên hắn nên không nói được câu đầy đủ. Đối với nàng lúc này mà nói đến hô hấp thôi cũng kiến cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị đảo lộn hết lên không còn hoạt động bình thường, đauđớn toàn thân. Nàng phải dùng hết khí lực mới không để mình bị kéo vàovô tận hắc ám, nàng giống như đang thấy tử thần đến gần nàng mang theovẻ mặt kinh khủng nhe răng ra cười cợt, cao hứng muốn lôi linh hồn nàngđi mặc cho nàng giãy dụa……

“Băng, đừng nói nói…… Nàng nhất định không sao, có thần y trong này, nàng nhất định không có việc gì.” Tào Hãn hoảng hốt nhìn về phía Mộc Viễn Trạchcầu cứu, Mộc Viễn Trạch cứ như khúc gỗ di động liều lĩnh đến gần Hãn vànàng bắt mạch.

“Du Du, chuyện gì đã xảy ra nơi này?” Hắn không biết sự tình thế nào, thầntrí đều hỗn loạn, nhưng với ánh mắt khẩn cầu của Hãn hắn không thể không vì họ mà xem mạch cho nàng. Hắn giúp đỡ Hãn đặt Băng xuống nền sau đómới xem mạch cho nàng, sắc mặt trầm xuống, suy sụp lắc đầu nói:“Ngũ tạng tất cả đã bị tổn hại nghiêm trọng, không còn cách nào chữa trị.”

Tưởng là có thể cứu được nàng, nhưng mà hy vọng của hắn đều tan như bong bóng nước, hắn không cách nào chấp nhận kết quả như vậy.

“Không…… Ngươi xem lại đi! Mau cứu nàng a!” Tào Hãn cố chấp lắc đầu, hắn khôngtin, không tin nàng sẽ chết như vậy, lần trước nàng trúng kiếm trướcngực, Thần y không tốn nhiều công sức mà có thể cứu được nàng, thận chíngay cả bệnh tim bẩm sinh của nàng cũng chữa khỏi được, hiện tại nàngchỉ bị đánh một chưởng thôi sao có thể nói là không có cách nào chữađược?

Khó có thể cứu trị sao? Nàng quả nhiên là đã đến lúc phải chết….Băng tâm lý chua sót một mảnh, đường đường là đế vương mà hai đầu gối Hãn phải quỳ dưới đất thành khẩn xin cứu nàng, cả người thần sắc mệt mỏi vì nàng….

Nàng nắm chặt tay hắn, tay hắn sao lại lạnh như băng vậy, mà còn run runnữa, nàng có thể cảm giác được sự thống khổ của hắn phát ra từ đó bấtđắc dĩ thêm chua xót khổ sở vài phần….

Hai mắt đẫm lệ mờ ảo, tầm nhìn mơ hồ, Băng nuốt cố gắng nuốt hết lệ vàotrong để lấy hết tinh lực nhìn hắn lần nữa, cuối cùng nàng cũng thựchiện được, nàng muốn lần cuối ghi tạc hình ảnh của hắn trong lòng, nếucó kiếp sau thì mong sao cuộc đời nàng không gặp phải đau khổ như vậynữa…Một viên thuốc vị bạc hà được cho vào miệng của nàng, hương vị củanó kích thích tất cả các giác quan trong cơ thể nàng , áp chế đau đớncũng vì thế mà được giảm đi không ít, rốt cục nàng cũng có thể thoải mái thở nhẹ nhàng…

“Sư thúc, con thật sự không biết biểu ca lạ làm khó dễ mọi người thế này,con thật sự không biết…” Du Du khoé mắt vô tội thanh minh, bởi nàng thật sự không biết biểu ca lại là người độc ác đến vậy, chẳng nhẽ biểu cathật sự là người của Nguyệt Hoàng phái tới cốc gây náo loạn?

Mộc Viễn Trạch mờ mịt không hiểu Du Du nói cái gì, xoay mặt nói với TàoHãn:“Ta vừa cho nàng ấy dùng xong hoàn hồn đan, trong nửa canh giờ cònlại nàng sẽ có thần trí thanh tỉnh đồng thời cũng không để nàng chết một cách thống khổ.”

Nửa canh giờ? Nói cách khác, nàng còn có thể sống thêm một tiếng sao? Sovới cuộc đời một người mà nói sao mà nó ngắn ngủi quá vậy, nhưng màtrong một tiếng này Băng cũng đã thỏa mãn, ít nhất nàng còn có một giờđể cùng Hãn ở chung một chỗ, một giờ cùng hắn nói hết tâm sự trong lòngmà bao lâu nay nàng vẫn luôn giấu kín.

“Sư thúc! Hoàng hậu nương nương thật sự không còn cách nào cứu được sao?”Du Du lệ rơi lã chã, lo lắng hỏi. Sư thúc ngay cả hoàn hồn đan mà còndùng đến thì chả nhẽ Hoàng hậu nương nương thật sự sẽ phải mất mạng nơiĐiệp cố này sao?

“Hoàng hậu nương nương?” Mộc Viễn Trạch mờ mịt lặp lại câu nói của Du Du,xoay mặt tức thì nhìn vào Tào Triệt như muốn chứng thực cho hắn biếtnàng ấy có thực sự là Hoàng hậu nương nương không, nhưng mà ánh mắt TàoTriệt lúc này trống rỗng, cả người như cây gỗ không nhúc nhích, dùNồng Tình trên tay hắn vì hoảng sợ có khóc lớn hắn cũng không dỗ nó lấymột tiếng.

“Vương gia? Người làm sao vậy?” Du Du phát giác hắn có vẻ không bình thường, thân thiết tiến đến gần hỏi han hắn.

Tào Triệt thân mình chấn động, giống như từ trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt như chết lặng ánh mắt chuyển vỗ nhẹ Nồng Tình, hướng về phía Mộc Viễn Trạch hỏi lại:“Thật sự không cứu?”

Mộc Viễn Trạch bất đắc dĩ lắc đầu,“Nàng ấy vốn đã bị trúng độc, nay ngũtạng lại bị tổn thương nặng, cho dù có sư phụ ở đây cũng e là…”

Tào Triệt nản lòng nhắm mắt, rõ ràng là lòng hắn đang đau đớn như bị ngànnhát dao đâm vào, ánh mắt lại giấy lên giận giữ như muốn đòi mạng. Hắncó cảm giác hắn chính là sát tinh (người mang lại vận đen) của nàng,muốn nàng có được cuộc sống thật tốt, nhưng mà đổi lại hắn lại luôn đưanàng lâm vào nguy hiểm, hiện tại chính là hại chết nàng…Hắn chưa lúc nào hận bản thân hắn như lúc này, thậm chí mong rằng hắn chưa từng đượcsinh ra trên đời này…

Nếu không phải vì muốn giải độc cho hắn thì giờ phút này bọn họ đã bình anhồi cung, nhưng mà hiện tại, nàng lại phải chết ở nơi này, là hắn hạichết nàng, là hắn hại chết nàng.!!!!

“Du Du, ngươi theo ta vào phòng, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Mộc Viễn Trạchđối Du Du nói, trong lòng hắn nghi ngờ trăm mối, Vương gia hiện tại tinh thần hoảng loạn chắc không thể giúp hắn giải đáp thắc mắc, chỉ có thểmong chờ vào Du Du mà thôi.

Mộc Viễn Trạch khác thường chỉ có Tào Triệt phát hiện ra, nhưng mà hắn chỉcho rằng có thể là do mê dược Đông Phương Lưu Hoan hạ nên mới gây tácdụng như vậy, cũng không muốn nghĩ nhiều lắm.

Ngoài phòng ù ù âm thanh không dứt bên tai, là do trận pháp được khởi độngtạo thành tiếng như vậy. trận pháp này một khi đã khởi động thì nhữngngười ngồi trong toà nhà này chính là nơi an toàn nhất cốc, cho dù là ai có công lực mạnh đến thế nào cũng đừng mong dùng sức mà phá được, đồngthời cũng không lại gần được trong vòng trăm bước.

Tào Triệt ôm Nồng Tình dựa vào cửa mà đứng, không ai biết trong lòng hắn đang suy tính cái gì.

Có lẽ là nhiều nên mệt quá hay Tào Triệt cũng không có lực mà dỗ nữa nên tiểu Nồng Tình rốt cục cũng im lặng nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏnhắn còn đọng lại nước mắt, bộ dáng đáng thương kiến người ta nhìn vàocực kỳ đau lòng.

Tào Hãn ngồi dưới đất, đem Băng ôm chặt vào trong lòng không cho nàng chạmngười vào mặt đất lạnh giá, trên mặt hắn thể hiện sự đau đớn thống khổđến vạn phần, hắn không ngừng kêu tên của nàng như là sợ sau này hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nào gọi tên đó nữa…

“Hãn……” Băng nhìn vào mặt hắn, trên mặt hắn có văng lên một ít máu đỏ, nàng cốsức nhẹ nhàng lau đi, nhìn vào quầng mắt đỏ sậm của hắn, ôn nhunói:“Hãn, còn nhớ rõ giấc mộng kia không?” Trong chốc lát giấc mộng đẹpđẽ trước khi sinh con lại hiện về trong tâm trí nàng và hắn, nhưng chung quy sự thật thật là tàn khốc, hạnh phúc đó của hắn và nàng vĩnh viễnchỉ là ảo ảnh…

“Nhớ rõ, ta làm sao mà quên được…. Ta sẽ chờ nàng đến khi đó…!” Nàng là muốn dùng cái giấc mộng đó để hoá giải đau đớn trong lòng hắn sao? Chung quy mộng vẫn mãi là mộng, hư vô mờ mịt không tài nào nắm bắt được, sao hắncó thể sống mà chờ đợi nàng bao năm tháng kia chứ, không có nàng thìcuộc sống của hắn có ý nghĩa gì? Sống như vậy khác nào chính là giày vòhắn, bắt hắn ngày đêm tưởng niệm về nàng…

“Không, chàng không cần chờ, hãy quên thiếp đi!” Băng thở dài một tiếng,“Saunày nếu chàng gặp được một người nào đó thích chàng thì chàng hãy sốngmột cuộc sống mới thật hạnh phúc đi nha!” Nàng không thể cho hắn mộttương lai như ý nguyện, ai biết giấc mộng đó sau này có thành hiện thựckhông? Nàng có quyền gì mà bắt hắn chờ nàng vì một tương lai mờ mịt nhưthế kia chứ?

Tào Hãn cứng đờ cả người không nói lời nào, Băng biết hắn có ý gì, nàngtiếp lời: “Hãn, đồng ý với thiếp, đừng là chuyện gì điên rồ! Đồng ý vớithiếp được không? Đừng làm thiếp bất an..” Nàng nhớ đến lần khi nàngtrúng kiếm, hắn từng nói với nàng nếu mà nàng chết thì hắn cũng khôngmuốn sống mà không có nàng, nàng muốn hắn bình an sống tiếp, thậm chítình nguyện để hắn quên nàng, tiếp tục làm một đế vương bễ nghễ thiênhạ, chiếu cố hai hài tử mới sinh mà nàng không có cơ hội nhìn mặt….

“Ta đáp ứng nàng.”

Hắn hứa hẹn quá nhanh kiến nàng nghĩ hắn hứa không thật lòng, Băng vội lalên:“Quân vô hí ngôn, thiếp không muốn đến lúc chết rồi mà còn nghe lờinói dối của chàng, hai hài tử của chúng ta còn nhỏ như vậy, chàng phảithay thiếp chứng kiến bọn chúng trưởng thành, nhìn bọn chúng thành gialập thất, sinh con cháu , không được để cho bọn chúng chụi bất kỳ một uỷ khuất nào, chàng có thể đồng ý với thiếp không??

“Ta……” Nhìn bọn nhỏ thành gia lập thất và sinh con thì mất bao lâu? Hai mươinăm? Nàng muốn hắn cô tịch (cô đơn) sống mà không có nàng trong hai mươi năm sao? Nàng có biết từng giây từng phút mà không có nàng đối với hắnmà nói có bao nhiêu thống khổ?

“Hãn, đồng ý với thiếp!”Hắn còn chần chờ cái gì! Có phỉa là đang tính vì nàng báo thù, sau đó bỏ hết thảy theo nàng mà đi!

“Ta…… Đồng ý, ta sẽ nhìn bọn nhỏ lớn lên, nhìn bọn chúng thành gia lập thấtsinh con, không cho bọn chúng chịu bất kỳ uỷ khuất……” Hắn nghẹn từng lời hứa hẹn với nàng. Hai mươi năm là thời gian hắn có thể làm được rấtnhiều việc, cho bọn hại chết nàng trả giá đắt nhất có thể!Vô Hạo, ĐôngPhương Lưu Hoan, ta muốn cho các ngươi chết không có chỗ chôn…

Băng biết mục đích của mình đã được đáp ứng, thoải mái nở nụ cười, nhưng rất nhanh lại biểu hiện nghiêm trọng nói: “Hãn, có một số việc thiếp vẫnchưa dám nói với chàng, hiện tại là lúc nên nói hết rồi. Thái phi thậtsự là mẹ đẻ của chàng, chuyện năm đó thiếp không thể nói hết lời được,chỉ có thế nói rằng lời của thái giám tên Mao Đại Đồng đó đều là sựthực, còn nữa, Tô Trản là trưởng nam của Chu gia, lúc gia tộc hắn gặpnguy là lúc hắn ở bên ngoài nên may mắn chốn thoát, sau đó theo họ mẹ,trong lòng hắn nhất định hận Thái Hậu tận xương, có lẽ vì thế mà cũnghận chàng thấu tuỷ, chàng cần phải thận trọng với hắn…”

“Những điều đó ta đều biết, Băng, đừng nói nữa…” Thời gian của bọn họ còn không nhiều, nàng sao còn muốn nói những lời này…

Những chuyện trọng đại như vậy mà hắn coi như không quan trọng sao? Băng bấtđắc dĩ cười,“Vậy thiếp sẽ nói cho chàng biết những chuyện của thiếp được không?” Hiện tại không còn gì lo lắng, tốt hơn hết để hắn biết nàngthật sự là ai đi! Cho hắn biết quá khứ của nàng với bản thân nàng mà nói cũng không phải là gì vui vẻ, nhưng cũng làm cho hắn hiểu được nàngkhông tốt đẹp như hắn tưởng, chính vì thế có thể làm hắn nhanh chóngquên đi nàng để tìm kiếm một nữ tử khác!

Nàng hướng vào trong tay áo sờ soạng, nhưng mà bên trong không có gì, túigấm chứa tinh nguyệt bài đã biến mất, có lẽ lúc bị Đông Phương Lưu Hoanđánh vào người nên nó đã văng ra, nhưng mà không thấy cũng tốt, nàngcũng đang định muốn Hãn vứt nó đi thay nàng…

Nàng dùng ngữ khí bình thản nhất thuật lại:“Sinh thời thiếp vốn là một cônhi, lúc nhỏ đã bị nhét vào một tổ chức sát thủ cùng những đứa trẻ không cha không mẹ khác được nuôi dưỡng để trở thành những công cụ giếtngười. Vào một ngày cuối cùng của năm, bọn thiếp được chia thành nămngười môt tổ và bị nhốt vào trong một căn phòng, nếu muốn ra khỏi đó chỉ còn cách giết hết những người còn lại, không đến mười tuổi , tay củathiếp đã nhiễm đủ máu của các bạn đồng hành…Năm mười năm tuổi thiếp được giao nhiệm vụ đầu tiên đó là đi giết sạch một tổ chức từ thiện nổitiếng thế giới, đổi lại thiếp được thưởng một số tiền cho tiêu sài mộttháng..”

“Băng, đừng nói nữa……”

“Không, thiếp muốn nói.” Hắn nghe không nổi nữa sao? Nàng đã thành công phá hủy hình tượng chính mình trong lòng hắn chăng? Hắn phải biết rằng nàng làcon người vô tình, lãnh huyết, tham lam tiền bạc, chính vì thế hắn mớicó thể ghét nàng và hận rằng hắn đã yêu sai người rồi?

“Băng, nàng không cần cố gắng làm thay đổi ấn tượng của ta về nàng, mặc kệkiếp trước nàng là người thế nào, ta đối với nàng vĩnh viễn không thayđổi, nàng có hiểu ta nói gì không?”

“Đừng cho là thiếp đang bịa chuyện lừa chàng, thiếp là đang nói thật..”

“Không, đó không phải là nàng, nàng tâm địa thuần thiện không thua gì NhượcNghiên, là người vì người khác mà lo lắng, nàng đừng cho là mình đã hiểu hết tình đời, nên lúc nào cũng đánh giá người khác tham lam như thế, ta không mong nàng phải tốt đẹp hoàn thiện mới yêu nàng, nàng cũng khôngcần vì cái kiếp trước đó mà xấu hổ…Băng, mặc kệ kiếp trước nàng thế nào, đó đều không phải là ý muốn xuất phát từ nội tâm nàng và bản tính củanàng, mà tất cả đều do hoàn cảnh ép buộc, không phải lỗi của nàng, nàngkhông cần vì thế mà tự ti chán ghét chính mình.”

Cảm động vì tấm lòng và lời nói của hắn dâng lên trong lòng nàng như thuỷtriều, Hãn hiểu thấu lòng nàng như bản thân nàng luôn hiểu thấu Triệtvậy, nhưng mà tất cả đều đã muộn, nếu lúc trước nàng nói hết với hắn thì không cần đi đến nước này, giờ phút này nàng có muốn làm gì thì cũngkhông còn cơ hội nữa rồi…

Hối hận chính là lòng nàng lúc này, nếu biết có một nam nhân yêu nàng như vậy thì nàng không bao giờ muốn rời hắn mà đi…

Dung nhan trắng bệch của nàng vì hạnh phúc mà dần đỏ lựng lên, mội nở một nụ cười tuyệt mĩ như đoá hoa đầu mùa xuân nở theo gió toả hương, “Hãn, cócâu thiếp đã từng nói không phải một lần, nhưng hiện tại thiếp muốn nóilại cho chàng nghe, Hãn, gặp chàng là hạnh phúc lớn nhất đời thiếp.”

“Ta cũng thế.” Có thể gặp gỡ nàng, làm sao không phải là hạnh phúc lớn nhất đời hắn kia chứ!

“Hãn, lạnh quá! Ôm chặt thiếp…..” Băng không chỉ có cảm thấy cả người rétrun, mí mắt cũng dần dần muốn nhắm lại, nàng thật sự muốn ngủ rồi…

Tào Hãn rất nhanh chặt thêm nàng vào trong lòng hắn, đau thương nhìn dungnhan nàng dần từ ửng đỏ chuyển về trắng bệch, hắn biết sinh mạng nàngđang dần dần trôi đi, hoàn hồn đan nhất định sắp hết công hiệu, nàng đãđến lúc phải rời xa hắn, vĩnh viễn rời xa hắn……

“Băng. Ta đồng ý với nàng không có làm gì ngốc nghếch, nàng cũng đáp ứng ta,chỉ cần có một cơ hội thì nàng nhất định phải trở về bên cạnh ta, nàngcó đồng ý với ta không? Ta sẽ chờ nàng, vì đối với ta chờ nàng cũng làhạnh phúc. Hai mươi năm, ta sẽ chờ nàng hai mươi năm, hai mươi năm sau,khi mà bọn trẻ trưởng thành, thành gia lập thất mà nàng không có xuấthiện thì ta liền..”

“Được…, ta đồng ý với chàng.” Băng mỉm cười đáp ứng, nếu hắn cho rằng chờ đợicũng là một loại hạnh phúc, nàng làm sao làm vỡ tan hạnh phúc đó của hắn kia chứ?

Tào Triệt bộ dạng trầm ngâm, không nhúc nhích mà cứ đứng nguyên tại chỗ,thuỷ chung không muốn quấy rầy hai người đang nói những lời chia ly, hắn hoàn toàn biến mình thành vật trang trí trong phòng, lúc này mãi hắnmới ngẩng đầu lên, chậm rãi đi tới trước mặt hai người ngồi xổm xuốngnhìn nàng và hắn.

“Cẩn vương, chờ thần y giúp ngươi thay máu trong người, ngươi cần phải giúpHãn bảo vệ Đại Cảnh, không được để chàng ấy lui về phía sau, biết chưa?”

“Ta đã biết phải làm gì, ta sẽ làm.” Tào Triệt trên mặt không biến sắc nói, đối với hắn mà nói lời này chỉ làm cho nàng an tâm mà thôi. Kỳ thật bảo vệ Đại Cảnh Hoàng huynh đã có đủ người cần dùng, không có hắn thì cũngcó gì quan trọng!

Hắn muốn làm lúc này chính là kiến kẻ hại chết nàng phải chôn cùng với nàng!

Người nằm bên cửa sổ lúc này, Tề Nhược Kinh cũng động đậy mở mắt, dưới thânlạnh như tảng băng kiến nàng muốn dậy, nhưng mà khung cảnh trước mắt với nàng mà nói sao lạ lẫm vậy, nhất là nơi này sao còn có: “Hoàng Thượng,Vương gia…… Nghiên nhi!” Nghiên nhi vì sao trước ngực vạt áo đều nhúngtoàn là máu đỏ tươi vậy?

Nơi này là nơi nào? Theo trí nhớ của nàng thì nơi cuối cùng mà nàng đứngchính là đài cao, dưới đó là một cái hồ băng lạnh thấu xương, nàng đãnhảy xuống đó thầm muốn làm cho hồ nước trong suốt đó tẩy đi hết nhơ bẩn trên người nàng, nhưng sao nàng còn chưa có chết mà lại ở nơi xa lạ thế này?

Vì sao Hoàng Thượng cùng Cẩn vương cũng ở nơi này, bọn họ cứu được nàng rời khỏi Nguyệt quốc rồi sao? Nếu là ở trong

cung thì làm gì có phòng nào như vậy…

Nàng muốn đứng lên, nhưng cảm giác rất là khó khăn, rõ ràng tay chân muốnđến với Nhược Nghiên nhưng sao không thể cử động, nàng cố lết thân mìnhvề phía Nhược Nghiên, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng củamuội ấy nói: “Nghiên nhi, Nghiên nhi, muội làm sao vậy?” Ai, ai đã làmmuội ấy như vậy, càng gần muội ấy lại càng thấy được mùi máu tanh nồngtảo ra, nàng hình như cũng cảm nhận được tử thần đang muốn đến cướp đimuội muội thân yêu nhất của nàng…

Năm năm, năm năm không găp, Nghiên nhi đã trưởng thành, nhưng vì sao muộiấy lại nhìn nàng với ánh mắt xa lạ như vậy, Muội ấy không nhận ra nàngsao? Nàng là tỷ tỷ của muội ấy mà!

“Nghiên nhi…… Muội không nhân ra tỷ tỷ sao?”Tề Nhược Kinh run giọng hỏi, mặccho ai đều có thể nhìn thấy Nhươc Nghiên mặt trắng bệch, sức khoẻ khôngđược tốt nhưng sao lại có thể để muội ấy như vậy mà không cứu muội ấy?Năm năm qua, dù là ngày hay đêm nàng cũng luôn mong có một ngày nàng cóthể gặp lại Nghiên Nhi, vì sao đến lúc được gặp mà ông trời lại bắt nàng và muội ấy sinh ly từ biệt?

“Nhược Kinh? Ngươi là Nhược Phinh?” Tào Triệt khó nén được kinh ngạc tronglòng mình, nhìn vào khuôn mặt đầy ưu thương của Tề Nhược Kinh. Nàng hình như là đã thay đổi, đúng là Tề Nhược Kinh không thể nghi ngờ, đôi mắtlong lánh tinh quang xảo quyệt của Thuỷ đã không còn mà thay vào đó làsự nhu mì ngày nào. Chẳng nhẽ Mộc Viễn Trạch cũng thế, chẳng lẽ ĐôngPhương Lưu Hoan hạ thuốc mê lại kiếm cho Diễm và Thuỷ đồng thời tiêu tán linh hồn?

Hắn trao đổi ánh mắt với Băng, kiến nàng nhanh chóng hiểu được sự tình, nắm lấy tay Nhược Kinh yếu ớt mỉn cười nói:“Tỷ tỷ, tỷ khôi phục trí nhớthật là tốt, thật tốt quá!”

Tào Hãn hiểu ý, vòng vo khẩu khí nói:“Nhược Kinh, ngươi bị giam tại Nguyệtquốc, là Triệt cùng Nghiên nhi đi cứu ngươi về, nhưng mà lúc trước ngươi mất trí nhớ nên không có nhận ra Nghiên Nhi, chính vì thế mà làm nàngấy rất thương tâm, hiện tại thời gian của nàng ấy không còn nhiều,ngươi,….” Hắn nghẹn ngào nói, nhưng mà ruốt cục không nói hết lời.

“Nghiên nhi, là tỷ tỷ thực xin lỗi muội……” Tề Nhược Kinh khóc không thànhtiếng, vì sao tỉnh lại mà phải đối mặt với sụ thực tàn khốc thế này? Vìsao ông trời muốn nàng mất trí nhớ để nàng và Nghiên Nhi mất đi khoảngthời gian thân thiết cuối cùng? Nghiên nhi thiện lương như vậy, tốt đẹpnhư vậy, vì sao ông trời muốn cướp đi tính mạng muội ấy kia chứ?

“Tỷ tỷ, tỷ không cần trách mình, có thể nghe được tỷ tỷ gọi muội là Nghiên Nhi thì muội đã hạnh phúc lắm rồi, thật hạnh phúc…” Nhược Nghiên, ngươi có thấy được không? Tỷ Tỷ của ngươi đã trở lại, nghe nàng gọi ngươi làNghiên Nhi ngươi hẳn cũng rất hạnh phúc!

Rốt cuộc không thể chống cự cơn buồn ngủ lâu hơn nữa, Băng chậm rãi hướngvào Hãn nhắm mi mắt nói:,“Buồn ngủ quá……” Thật sự buồn ngủ quá, giốngnhư từ trước đến giờ nàng chưa có được ngủ vậy, biết là ngủ lần này thìkhông tỉnh lại được, nhưng mà nàng không cách nào chống cự lại sự dụhoặc này, nàng chỉ muốn ngủ một lát thôi, một lát thôi…Nàng còn muốn nói với Hãn rất nhiều, rất nhiều điều nữa!

“Băng — đừng ngủ! Không……”

“Nghiên nhi –”

Tất cả những người trong phòng đều hoảng hốt hét lên, mắt nàng đã nhắm lạirồi, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh nắng chiều rọi vào trầm tĩnh dần, imlặng như người đang ngủ thật, nhưng mà cánh tay đã buông thong xuống,trên ngực không hề phập phồng hô hấp như trước nữa….

“Nàng đi rồi……”

Tào Triệt trên mặt bình thản nói, hắn không nói ra từ “chết” mà lại nói ratừ “đi” như thể đối với nàng mà nói sự ra đi này chỉ là tạm thời, sớmhay muộn gì thì nàng cũng sẽ trở lại bên mọi người…

“Nàng nhất định trở về……” Tào Hãn lẩm bẩm nói. Nàng nhất định sẽ trở về, nàng đã đồng ý với hắn rồi mà! Hắn nhất định sẽ chờ nàng hai mươi năm.

“Nghiên nhi, Nghiên nhi……” Tề Nhược Kinh cực kỳ bi thương, đối với nàng mà nóitất cả sự tình đều mù mịt nhưng mà muội muội đáng thương này căn bảnkhông còn gì khác ngoài bi thương và bang hoàng, nàng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể khóc nấc lên và rồi ngất đi.

Tào Triệt cởi áo ngoài để trên mặt đất, nhẹ nhàng đem Nồng Tình đang ngủsay đặt ở trên đó, chăm chú nhìn nó một hồi lâu, sau đó với ngữ khí phóthác nói với Tào Hãn:“Hoàng huynh, sau này tiểu Nồng Tình xin nhờ huynhchiếu cố giùm ta.”

Tào Triệt nói những lời như vậy không kiến khỏi Tào Hãn giật mình, ánh mắt đỏ hoe hướng về phía Tào Triệt hỏi:,“Ngươi nói những lời này là có ýgì?” Triệt sao có vẻ gì đó kiên quyết đến vậy? Hắn thương yêu Nồng Tìnhnhư thế, sao lại đột nhiên đem đứa nhỏ này giao phó cho hắn?Hắn biếtBăng rời đi đối Triệt là một đả kích lớn, nhưng hiện tại hắn chuẩn bịlàm cái gì?

“Hoàng huynh, ai hại nàng như vậy thì nhất định kẻ đó phải trả một cái giá đắt nhất đời hắn.”Tào Triệt nói xong đứng dậy, tiêu sái phủi vạt áo bị uốnnếp,“Nồng Tình liền giao cho huynh, hoàng huynh cứ xem nó như là đứa nhỏ của đệ sinh ra vậy!”

Hắn xoay người hướng về phía cửa phòng mà đi, cánh cửa kẽ mở làm ánh sángbên ngoài lọt vào, chỉ thấy bên ngoài sương mù dày đặc phủ kín đường đilối lại, ngẩng đầu cũng không xác định được phương hướng, cúi đầu khôngthấy đường đi, chỉ có âm thanh ù ù bên tai, những kẻ bên ngoài không cólấy động tĩnh gì vì có lẽ biết trận pháp khởi động nguy hiểm cỡ nào.

“Triệt! Quay lại!”” Tào Hãn hét lớn một tiếng, nhưng mà cũng không ngăn đượcbước đi kiên quyết của Triệt. Có vì Băng mà báo thù cũng không cần nónglòng như vậy! Triệt vốn không phải là người liều lĩnh đến vậy, vì saolúc này lại đánh mất bình tĩnh vì Băng báo thù làm gì, nếu vội vàng nhưvậy nhất định sẽ chuốc lấy thương vong. Hãn tiếp tục gào lên:“Triệt,đừng làm chuyện điên rồ, mau trở lại!”

Tào Triệt quay đầu, sương mù dày đặc làm cho hình ảnh của hắn trở lên mônglung mờ ảo, hắn nói giọng khàn khan về phía Hãn:“Hoàng huynh. Từng talàm không ít chuyện sai lầm, nay chính là lúc ta chuộc lại sai lầm lúctrước.

“Triệt, mau quay lại! Ta không trách đệ về chuyện quá khứ đâu…”Tào Hãn vội lalên, hắn nói như vậy vì thực sự mong Triệt có thể vì thế mà quay lại,nhưng hắn không thể bỏ Băng xuống được, gân xanh trên mặt hắn vì thế mànổi lên từng hồi. Triệt lúc này lấy hết công lực trong người hướng rabên ngoài mà đi, hắn biết thân mình hắn có bao nhiêu suy yếu, nhưng chỉcần nghĩ đến Đông Phương Lưu Hoan đã giết chết Băng thì hắn không ngănnổi mình đi báo thù cho nàng. Hắn biết lần này đấu với Đông Phương LưuHoan chỉ có đi mà không có về.

Cánh cửa đó nhanh chóng được đóng lại, hắn hít một hơi sâu, nuốt xuống cổhọng từng ngụm chua xót, bước vào làn xương mù đặc bên ngoài.

Đông Phương Lưu Hoan trạm trán với bọn Diễm, Thuỷ, Triệt và Hãn thì cơ quantrong căn nhà đột nhiên khởi động kiến hắn bị tách khỏi bọn họ, đanglung túng không biết làm sao có thể thâm nhập vào căn nhà thì hàng loạtmũi tên bên ngoài bắn ra tua tủa, muốn bảo vệ tính mạng mình hắn chỉ còn cách rời xa khỏi ngôi nhà đó, nhưng không may đùi vẫn bị trúng một phát tên. Mũi tên cắm sâu vào gân cốt lên hắn không thể tự tiện rút ra, chỉcó thể nhịn đau chặt đứt cây tên còn mũi tên vẫn ở trên đùi. Đứng yêntại chỗ không dám cử động sợ nếu không lại làm cơ quan khởi động tiếpbiến hắn thành còn nhím với hàng ngàn mũi tên găm trên người.

Tào Triệt khóe môi nhếch lên cười vô vị, mâu quang lạnh lùng vết máu nơi cổ tay hắn chảy vào trong cây đuốc bập bùng như làm ngọn lửa cháy thêmmạnh, hận thù trong lòng hắn vì thế mà càng dâng lên.

“Đông Phương Lưu Hoan, ngày tử của ngươi đã đến.”

Trong sương mù dày đặc truyền đến âm thanh lạnh giá, giống như âm thanh củaquỷ từ địa ngục lên đòi mạng Đông Phương Lưu Hoan vậy.

“Người ở đâu?” Đông Phương Lưu Hoan hãy còn bình tĩnh cố gặng hỏi xem người đó có đáp lại không để hắn còn xác định xem kẻ đó ở đâu, nhưng mà người đó không trả lời, xung quanh lại rơi vào yên lặng lến đáng sợ,cả khungcảnh đêm trở lên tĩnh mịch như thể chốn hoang vu.

Phía đông nam đột nhiên xuất hiện ánh sáng, trong sương mù dày đặc nhìn nhưthể thấy ma chơi,hắn vừa tiến lên một bước thì mười mũi tên hướng đếnphía hắn mà bắn loạn xạ, hướng mũi tên gần nhất lao đến bay lên tránh,nhưng chân còn bị thương lên thi triển kinh công không được tốt, đến khi thân mình rơi xuống thì trên lưng hắn đã trúng thêm ba mũi tên nữa. Cảngười Đông Phương Lưu Hoan mền nhũn, ngã quỳ gối, tay để nơi ngực còntay kia chống trên đất để thân mình không bị ngã nhào, ngước mắt lênnhìn thấy đốm lửa đó gần đến phía mình, trong ánh lửa bập bùng hắn không thấy được hình dạng người cầm đốm lửa đó là ai mà chỉ thấy được đôi mắt đỏ ngầu của kẻ đó như quỷ hiện hình…..

Hắn thấy hắn nếu không phải may mắn nhất định đã bị các mũi tên trong trậnpháp bắn chết rồi, vậy mà kẻ đó còn dám bước đến gần hắn như thế chảnhẽ không bị tên bắn chết. Hắn nín thở chống đỡ trong lòng bất an nhìnđôi mắt đỏ ngầu đó cứ dần dần đến gần, ánh lửa cũng vì thế mà khôngngừng khuếch tán lên toàn người hắn hiện dần lên hình dạng.

Hắn biết lần này hắn đúng là sai lầm nhất đời hắn, muốn phá được trận pháptrong cốc chỉ có người trong cốc mới biết, hắn đáng lý ra chỉ cần chờđến canh ba cửa cốc được mở thì có phải là xong nhiệm vụ không, đằngngày hắn lại muốn lập công vì thế mới rơi vào trận pháp lời hại này. Nha đầu Du Du kia đúng là kín miệng không nói cho hắn biết tí gì về trậnpháp cài nơi này….

Cũng may canh ba cũng sắp đến, canh ba mà đến thì cốc sẽ được mở để nghênhđón Hoàng thượng vào cốc, chỉ cần hắn chống đỡ được đến lúc đó…

Đáng tiếc hắn đợi không được, máu nơi vết thương của hắn ngày càng chảy ranhiều, đối với hắn lúc này mà nói nửa khắc cũng là rất khó, hắn cố nínthở nhưng hô hấp bây giờ còn khó, cả ngực đều bị đè nặng không thở được, máu trong người bừng bừng nóng lên từng đợt như thể muốn phun tràongược ra, sắc mặt hắn trở lên tím tái….

Tiếng kêu rên của Đông Phương Lưu Hoan trở lên im lặng , Tào Triệt nhanhchóng từng bước đến chỗ của hắn, máu trên người hắn không ngừng theo tay chảy xuống nhuổm đỏ cả đất xung quanh. Hắn tập tễnh từng bước đi, cảngười đầy tên bắn găm vào như một con nhím đang xù lông lên khi gận dữ,đứng trước mặt Đông Phương Lưu Hoan, hàng ngàn mũi tên theo bước chânhắn bắn về phía bọn họ, cả người hắn và Đông Phương Lưu Hoan thành cáibia cho các mũi tên cứ thế găm vào.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hắn muốn được nhìn thấy ánh sao và mặt trăng lầncuối cùng, nhưng trước mắt chỉ có một màu đỏ thậm, chua sót cười khôngcòn sức chống đỡ nổi ngã gục vào đất.

Băng, ta đã làm cho Đông Phương Lưu Hoan chết cùng chôn cùng nàng, ta cũng sẽ theo nàng đi xuống hoàng tuyền, kiếp này vô duyên, nếu có kiếp sau, tasẽ cầu xin ông trời cho chúng ta từ nhỏ đã quen biết, thanh mai trúc mã, không có âm mưu tính kế, không cần nàng lừa ta gạt, chỉ cần sớm có thểcùng nàng ngày ngày làm bạn, làm một đôi thần tiên thì không còn gì phải hối hận cả đời….

Mộc Viễn Trạch từ trong căn phòng khác đi ra, vẻ mặt lo lắng và khó hiểu.

“Du Du, ta từng nói với con nàng là sư thúc mẫu của con?” hắn nhìn vào TềNhược Kinh đang vì mất Nhược Nghiên đau thương quá độ mà té xỉu dướiđất.

Bao nhiêu khó hiểu của hắn thắc mắc mà hắn không giải trừ được hắn đành lôi Du Du vào trong căn phòng bên trong để hỏi cho ra nhẽ. Du Du nói vớihắn người mà hắn dắt về nói là sư thúc mẫu vốn chính là ái phi được sủng ái nhất của Nguyệt Hoàng. Hắn điên rồi sao lại đi trêu trọc vào phi tửcủa Nguyệt Hoàng kia chứ, không những chỉ trêu trọc mà hắn còn mang nàng ấy về cốc…Chẳng nhẽ do mất trí nhớ nên hắn phát điên rồi sao? Còn nữa,người hắn tự nhiên trúng một loại độc dược gì không biết làm cho cônglực trên người mất hết, không biết có biện pháp nào mới có thể giảiđược.

“Vâng” Du Du gật đầu,“Sư thúc, sư thúc mẫu té xỉu rồi, người không đến xemnàng có sao không?” Bống nhiên trong phòng phát hiện không có bóng dángTào Triệt, kinh hoảng hỏi:“Vương gia đi đâu rồi?”

“Hắn đi ra ngoài.” Tào Hãn đờ đẫn trả lời.

Hắn mất đi Băng, mất đi Triệt, tất cả nợ này hắn nhất định đòi lại hết trên người Nguyệt hoàng.

“Hoàng Thượng, Vương gia không quen với trận pháp này, người ra ngoài làm cái gì kia chứ?”Du Du vội vàng muốn đi ra.

Mộc Viễn Trạch vội vàng hô lớn: “ Không được! Con không được phép rangoài, ra đó không tài nào mà trở về được.” Viễn Trạch sắc mặt nghiêmtrọng chạy gấp vào căn phòng trong lấy từ trong hộp gỗ ra một loạidược…

“Sư thúc……” Du Du vừa muốn cãi lại gì đó nhưng đã bị hắn nhanh tay nhét một viên thuốc vào trong miệng.

“Du Du, hiện tại không thể ra đi!”, bộ dáng ngăn cản không có Du Du rangoài, Tào Hãn cũng được hắn đưa cho một viên thuốc, chần chừ rồi từ từmới đưa lên nuốt vào trong miệng.

Đợi mọi người đều nuốt viên thuốc mà mình đưa cho, Viễn Trạch mới đến gầnNồng Tình cho vào cái miệng nhỏ nhắn cảu nó một viên thuốc, thấy nó từtừ nuốt Viễn Trạch mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, dò xét xem mạch cho Tề Nhược Kinh, nàng quả nhiên do quá kích động nên mới ngất đi, nhìn lạiBăng trong lòng Tào Hãn ảm đạm nói:“Hoàng Thượng, thảo dân đã gắng hếtsức, nhưng do thương tích của hoàng hậu nương nương thật sự quá nặng……”

Tào Hãn không hề phản ứng, mất đi nàng đối với hắn mà nói là nỗi đau quálớn, lớn đến nỗi kết thành thù hận tràn ngập trong trí óc và trong cảngười của hắn, hận thù thúc giục hắn lập tức tiến quân san bằng chínchâu mười sáu quận của Nguyệt Quốc!

Du Du vội la lên:“Sư thúc, vì sao không thể ra ngoài? Chẳng may Vương giamà lâm vào trận thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm!” Vương gia một khi đãbước nhầm dù chỉ một bước thôi cũng kiến cho hàng vạn mũi tên găm trênngười, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng..

“Du Du, Vương gia đã không còn muốn sống nữa rồi!” Mộc Viễn Trạch ưu thương nói. Lúc nãy hắn thì thấy máu ngoài thềm cửa là đã biết đó là máu doVương gia tháo dải vải quấn ở tay ra.

“Không đâuu! Sư thúc gạt con! Vương gia sẽ không chết!” Du Du sợ hãi nói. Sao sư thúc có thể nói như vậy chứ, cho dù Vương gia không tinh thôngtrận pháo nhưng Vương gia cũng không tài nào đem tính mạng ra đặt cược….

Mộc Viễn Trạch trên mặt ưu thương làm cho Du Du biết điều hắn nói nhấtđịnh là đúng, nhưng mà nàng không muốn chấp nhận sự thực đó mới nóitiếp:,“Con muốn đi ra ngoài xem thế nào!” nói rồi liền nhanh chân đếngần cửa ra vào.

Trừng mắt nhìn thấy sương mù phía trước đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, nàngkhông dám tin vào mắt mình, sương mù đáng lẽ ra phải là màu trắng chứsao lại có màu đỏ quỷ dị như vậy?

Mộc Viễn Trạch sớm biết sẽ là như vậy, liền nói với Du Du: “ Triệt một khiđã vào trong trận pháp thì không một kẻ nào bên ngoài còn sống sót.”Vương gia quả nhiên đã vào trận, đồng thời còn lấy máu chính mình làmdấu chỉ đường. Rốt cục chuyện này là vì cái gì?

Hắn đăm chiêu nhìn nữ nhân đang được Hoàng Thượng ôm trong lòng, khuôn mặttrắng bệch đương nhiên chứng tỏ là hoàng hậu đã chết, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ vớ vẩn của chính mình, sao có thể có chuyện đó chứ? Hoàng hậunương nương là nữ nhân Tề Gia, Vương gia hận Tề gia thấu xương sao cóthể vì nàng mà không để ý đến tính mạng mình được?

“Hoàng Thượng, nếu có gì không tiện xi người cứ ở lại trong cốc thêm một thời gian nữa. Có gì người cứ phân phó cho thảo dân là được.” tuy ngoàimiệng nói thế nhưng Mộc Viễn Trạch trong lòng lại hận không thể sớm đem những người này nhanh chóng tống khỏi cốc, hắn mất trí nhớ đúng làthành người điên rồi nên mới đem những người không quen biết đến nơinày…

Tào Hãn trong lòng suy ngẫm nhìn Mộc Viễn Trạch, hắn với thần y trước đâyđúng là hai người hoàn toàn khác nhau, ở hắn không chỉ không có thầnthái như trước kia mà ngay cả đối Nhược Kinh cũng như thể là người xalạ, thậm chí lạnh lùng không hỏi han đến nàng ấy một chút nào. Hãn bènthăm dò nó: Trong này thực lạnh, thần y vì sao không giúp phu nhân ngồilên?”

“Hoàng Thượng, chuyện lúc trước là do thảo dân mất trí nhớ mà gây lên, hiệntại một chút cũng không nhớ rõ.”Mộc Viễn Trạch cười khổ nói.

Tào Hãn kinh ngạc, lại là mất trí nhớ! Thần y sao cũng lại mất trí nhớ! Lúc trước cũng chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy, nhưng mà giờ chứngkiens hắn mới thấy kinh ngạc hơn, sao lại có chuyện như vậy?

Du Du vào bên trong trận pháp, gió đêm thổi tan máu trong sương, tầm mắtdần dần minh bạch nhìn rõ vạn vật xung quanh, cách đó không xa là haingười đã chết kiến Du Du kinh hãi hét lên chói tai: “Vương gia, biểuca……”

Tào Hãn cùng Mộc Viễn Trạch nghe thấy tiếng hét của Du Du bên ngoài vọnglại, sắc mặt nghiêm trọng, Mộc Viễn Trạch thở dài không ngờ Điệp Cốc mà sư phụ một tay kiến tạo lại có một ngày chịu tai bay vạ gió này….

Tào Hãn cắn chặt hàm răng, sắc mặt trầm lãnh.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Mộc Viễn Trạch chạy nhanh ra cửa lớn, nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng có thể thấy được một đội kỵ binh đanghướng về phía này mà chạy đến, áo giáp nghiêm trang, cờ hiệu rõ ràng làđội quân của Nguyệt hoàng đã vào cốc….

“ Có nhiều người quá… Sư thúc……” Du Du mở to mắt nhìn đoàn kỵ binh đangphi tới với tốc độ của gió. Những người này sao có thể vào được trongcốc? Sao trong cốc không có báo động gì hết?

“Là Nguyệt hoàng.” Tào Hãn vừa nghe tiếng vó ngựa là biết ai đang đến, Hãnnhìn lại Băng trong lòng hắn, dù hắn có ôm nàng chặt cỡ nào thì thân thể đã lạnh như băng của nàng cũng không có ấm lại được, Tề Nhược Kinh vàNồng Tình còn nằm trên mặt đất, thần y cũng trúng mê dược của ĐôngPhương Lưu Hoan, công lực cũng mất, Du Du thì chỉ là một tiểu nha đầusao có thể đối mặt với Nguyệt Hoàng và đám kỵ binh đó chứ, hắn có cáchnào ngăn cản được cục diện này đây? Chẳng nhẽ ông trời cũng muốn hắnchết nơi này sao?

“Nguyệt hoàng……” Mộc Viễn Trạch lui về trong viện, đảo mắt nhìn người ngất trên mặt đất Tề Nhược Kinh, hoàng mang, lo lắng. Nguyệt Hoàng đến nơi nàynhất định là vì nàng ấy! hắn đã làm chuyện tốt gì thế này, cùng phi tửcủa người ta bỏ trốn hiện tại đã bị người ta lần tới tận cửa!

Tề Nhược Kinh đúng lúc này tỉnh lại, mở mịt nhíu mày không hờn giận nhìnvào Mộc Viễn Trạch nói: “Ngươi vì sao lại nhìn ta như vậy?” Nàng đâu cóbiết người này là ai mà sao lại nhìn nàng với ánh mắt đó!

Mộc Viễn Trạch phiền muộn dời tầm mắt đi chỗ khác, ngây ngốc nhìn thi thểcủa Triệt và Đông Đông Phương Lưu Hoan còn nằm đó, gọi Du Du nói:“DuDu, còn không mau khởi động lại trận pháp!” Lúc này khởi động trận phápchính là cách duy nhất ngăn đám người đó tiến gần đến chỗ bọn họ, cũngcó thể giết được không ít kỵ binh.

Trận pháp lại một lần nữa được khởi động, sương mù dày đặc lại bao phủ trúcviện, mấy ngàn người Nguyệt quốc hiên ngang tiến vào bên trong cốc, thấy toà trúc viện sừng sững phía trước không khỏi vui mừng thúc ngựa càngnhanh hơn tiến về phía trước. Bỗng nhiên có một người tóc bạc như tiênnhân, có khí cốt đạo tiên hô lớn nói: “Hoàng Thượng dừng bước! Phíatrước có biến!”

“Như thế nào?” Vô Hạo dừng ngựa khó hiểu hỏi, Điệp cốc là nơi thâm sơn, bêntrong mà có sương mù che phủ cũng là chuyện thường, như thế nào mà ThầnQuẻ của Đông Phương gia lại nói là phía trước có biến.

“Hoàng Thượng, sương mù này không phải là sương mù bình thường, nơi này nhấtđịnh có bố trí trận pháp, cự kỳ nguy hiểm, nếu mà không mau tiến lên sơsảy là mất mạng!”

“Nhanh đi xem xét tình hình đi.” Vô Hạo khoát tay nói, bảo người đó đi kiểmtra. Cái gì mà bố trí trận pháp, làm sao có gì mà ngăn được mấy ngàn kỵbinh tinh nhuệ của hắn kia chứ? Băng Nhi hiện tại đang ở bên trong, nàng nghĩ thế là có thể thoát khỏi tay hắn được sao? Buồn cười!

Chỉ trong chốc lát Thần Quẻ đã trở lại, nói khẽ với Vô Hạo:“Hoàng Thượng,lão đã kiểm tra, trận này được bố trí theo chữ thiên, hợp lại của mườisáu quẻ trong tử vi, quả thật rất linh động kỳ diệu.”

“Ngươi có thể có biện pháp gì phá trận?” Vô Hạo nhíu mày, trận pháo bày theokiểu này nổi tiếng mấy trăm năm nay nhưng đã thất truyền, thiê hạ còn có người bố trí được sao? Chẳng nhẽ không cách nào phá trận?

Thần Quẻ cười đắc ý,“Lão nếu mà không phá được trận này thì sao dám xưng là hủ Thần Quẻ? Chẳng phải là có tiếng không có miếng sao?”

“Vậy mời Thần Quẻ tiên sinh nhanh chóng phá trận.” Vô Hạo trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn vốn ghét những kẻ tự phụ như vậy, làm như thể muốn quảng cáo với thiên hạ là mình giỏi lắm!

“Hoàng Thượng chờ chút!” Thần Quẻ khom người cáo lui rồi phi thân vào trong sương mù.

Không lâu sau, sương mù dày đặc dần tan hết, tiếp theo đó hầu như không cònchút nào làm hiện lên tào trúc lâu bừng sáng trong màn đêm lạnh gió.

Vô Hạo quất ngựa vào trong viện thì thấy Thần quẻ đã đứng trong viện, bênngoài còn có hai thì thể, một người là Cẩn Vương Tào Triệt, một làthiếu chủ Đông Phương gia Lưu Hoan. Trên người sắc mặt ai lấy đều tímngắt do trúng nhiều tên.

Vô Hạo trong lòng kiếp sợ, hai người này vì sao lại chết như vậy?

Băng nhi……

“Băng nhi –” Hắn biến sắc, thúc ngựa phi thẳng vào trong phòng.

Cám ơn trời đất! Băng Nhi của hắn vừa vặn ngồi trên ghế, nhưng vì sao thái độ của nàng lại bình tĩnh đến thế?