Chí Tôn Phế Hậu

Chương 40




Cả người mệt mỏi,tinh thần uể oải vây lấy nên Băng dần chìm vào giấc ngủ, nhưng mà vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng của người đó nói rất nhỏ…..

“…… Nàng từ lúc trở về thì đã ngủ như vậy sao?”

“Hoàng Thượng, tiểu thư sau khi ở ngự hoa viên gặp Cảnh quý nhân và Lâm tầnthì tinh thần liền khác thường như vậy, sau đó lại đến thục viện cung,trở về liền kêu mệt, liền ra lệnh cho nô tỳ không được quấy nhiễm, cũngkhông được bẩm báo với Hoàng thượng, sợ sẽ làm Hoàng Thượng lo lắng….”

Băng biết chủ nhân của giọng nói này là của một nha đầu cực kỳ thông minhnhanh nhẹn, bên ngoài không có một tiếng động, đèn trong phòng đã đượcchâm lên, nàng không thể tưởng tượng bản thân có thể ngủ lâu như vậy,nhưng mà cả người vẫn còn cảm giác mệt mỏi liền không muốn mở mắt.

Chậm rãi ngồi dậy, đang muốn gọi người tới thì trướng mà đã bị nhấc lên, Tào Hãn khuôn mặt tuấn tú có chút lo lắng, thấy nàng tỉnh ngủ, đôi mắt đẹpphong sương như rất phong tình, nhất thời hấp dẫn thần trí của hắn, hắnnhẹ gọi: “Nhược Nghiên……”

“Hoàng Thượng đã về.” Băng khởi động khuôn mặt tươi cười,nhìn hắn hăng háinhư vậy, cũng khó trách, nay biên cương yên ổn, cục diện vững vàng, tất cả mọi việc trong đầu hắn đều được sắp xếp trôi chảy, hắn đang rất lơlà cảnh giác, mọi việc nhìn bên ngoài có vẻ yên lặng nhưng mà bên trongsóng ngầm mãnh liệt vẫn đang âm thầm chuẩn bị trỗi dậy, nhưng mà bảnthân nàng không thể mở miệng nhắc nhở, không phải là không nghĩ, mà làcó nghĩ nhưng mà không thể mở miệng nói, bởi thế lực của Cẩn Vương giờai cũng có thể nhận biết rất lớn, bản thân nàng không dám mạo hiểm nhưvậy….

“Nhược Nghiên, Cảnh quý nhân và Lâm Tần, các nàng ấy làm ngươi phải chịu ủykhuất gì?” Hắn nâng mặt nàng lên, bốn mắt nhìn nhau. Nhìn nàng cười miễn cưỡng như vậy, lại nhớ tới lời cung nữ kia vừa nói, Tào Hãn sắc mặtliền trầm xuống.

“Không có ! Nay thiếp là nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung, thiếp không khidễ người ta thì thôi chứ ai dám khi dễ ngược lại thiếp? Nếu các nàng ấymuốn khi dễ thiếp thì ít nhất cũng phải đợi đến lúc nào đó thiếp thấtsủng đi!”

“Sẽ không có ngày đó.” Chỉ cần nàng ở lại bên người hắn, thì nhất định không bao giờ ngày đó đến.

“Hoàng Thượng ý nói là muốn sủng ta cả đời sao?” Nàng mềm mại dựa sát vào bờvai rộng lớn của hắn ôm ấp, cả đời a! Vì sao nàng lại cảm thấy hy vọngnày xa vời đến thế, tâm nguyện này có thể thực hiện được không đây?

“Có gì là không thể?” Hắn thuận thế ngồi xuống, đầu ngón tay xẹt qua máitóc đen mềm mại củanàng, ôn nhu cười làm cho khuôn mặt hắn nhu hòa rấtnhiều, không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa.

“Lời đã nói ra tất nhiên không phải là nói đùa, nhưng mà nếu thiếp có phạmvào sai lầm gì, người cũng không được trách cứ nha!” Lời nói làm nũngnày bản thân nàng không hề muốn nói, nhưng mà nói như vậy thì nhất địnhhắn sau này nếu có gì đó xảy ra thì hắn cũng không như lần trước làm tổn hại đến nàng, vụ của Úy Phong Kỳ là một minh chứng, hắn giận đến mấthết lý trí, nếu không phải tại hắn thì linh hồn Nhược Nghiên cũng khôngbị tan biến như vậy….

Thấy hạnh phúc vì lời hứa hẹn của Tào Hãn, lại quyến luyến hơi ấm trên người của hắn, Băng thỏa mãn ở trong lòng hắn lắng nghe từng tiếng đập rộnràng của tim hắn mà không hề để ý đến ánh mắt vô cùng áy náy của Tào Hãn đang nhìn mình.

Nhoáng một cái đã đến đầu mùa hạ, thời tiết cũng dần chuyển sang nóng nực, đến giữa trưa thì đã có cảm giác khô nóng. Nhưng mà giữa trời nóng bức nhưvậy, bản thân Băng đang phấn chấn nghe được tin tức khiến cả người nàngđều lạnh đến cứng đờ.

Trước đó vài ngày hoàng thượng lâm triều nói đã tra rõ sự tình năm đó Chu,Hoa, Lâm, việc tam đại gia tộc mưu nghịch là nhất thời không tra rõ sựtình, bị tham quan thao túng, làm chứng cứ giả, nay lật lại để lấy lạidanh dự cho tam đại gia tộc, kẻ chủ mưu năm đó là Thái hậu đã quy tiênnay không còn để mà truy cứu, những kẻ đứng phía sau giật dây thì nay đã bị xử tội hết, kẻ thì bị chém cả nhà, kẻ thì bị lưu đày biên ải. Hômnay lâm triều Hoàng thượng khôi phục lại chức tước cho những người làcon cháu của Tam đại gia tộc, Lâm Diễm thay cha nhận chức Định Nam tướng quân, lại phong Chu Cẩm Tú (Tú Nhi) thành quận chúa……

Không có Tề gia, hắn căn bản là không nghĩ tới muốn thay Tề gia xóa bỏ tộithông đồng với địch phản quốc! Điều này cũng có nghĩa là cả đời nàng vẫn là người mang thân phận tủi hổ: con gái của tội thần trên người!

Nàng vốn không cần cái gọi là danh phận, nhưng mà hắn chẳng lẽ không lo lắng cho nàng một chút nào sao? Nàng bắt đầu hoài nghi hắn rốt cuộc có phảilà thật tình với nàng hay nữa? Nàng từ trước tới giờ thật không thể nàohiểu được hết con người của hắn đang suy nghĩ cái gì?……. Hắn tại saomuốn làm như vậy?

“Tiểu thư……” Tú Nhi tiến vào bên trong cửa điện thấy Băng đang đứng ở đó, vừa tiếp thánh chỉ của Hoàng thượng ban nàng của vui mừng, vừa có thể thởphào nhẹ nhõm, tội danh của phụ thân năm đó đã được rửa sạch, nhưng màsao hoàng thượng lại biết được thân phận của nàng, trừ Cẩn Vương ra, thì chỉ có Tiểu thư là nàng có nói qua một lần thôi. Chẳng lẽ là tiểu thưnói cho Hoàng Thượng?

“Tú Nhi, chúc mừng ngươi!” Băng dịu dàng cười, bỏ đi khuôn mặt băng lạnh,“Tú Nhi, sau này ngươi chính là quận chúa, không cần ở lại đây hầu hạbên người ta nữa.”

“Tiểu thư, nghe Tú Nhi khuyên một câu, xin người đừng nên ở lại bên cạnh Hoàng Thượng..”

“Vì sao? Là Cẩn vương đã sắp xếp xong hết mọi việc rồi phải không? Ngươikhông ngại đi nói cho hắn, nói hắn cứ việc động thủ đi!”

“Tiểu thư!” Tú Nhi mở to hai mắt nhìn, bản thân nàng mấy hôm trước mới biếtđược nội bộ sự tình ở chỗ Cẩn Vương, nàng như thế nào có thể biết đượcmanh mối gì đó rồi? Hơn nữa ánh mắt của nàng thần thái như vậy nhìn thật là xa lạ, cùng nàng làm bạn hơn mười năm, nàng thật sự chưa bao giờthấy nàng có biểu tình như vậy bao giờ a!

“Thuận tiện nói cho Cẩn vương một tiếng, mặc kệ hắn có âm mưu như thế nào, mặc kệ mục đích của hắn là cái gì, đều là uổng phí tâm cơ, đến cuối cùng là chuốc lấy thất bại.” Nói xong, Băng cất bước đi vào trong điện, nghĩ gì đó rồi lại quay đầu nói:“Còn có ngươi, nếu ngươi kiên trì đứng ở phíaCẩn vương, xin ngươi đừng bao giờ được tiếp cận Lâm Diễm.”

Chu Cẩm Tú nhìn nàng bước vào điện mà giật mình đứng sững một chỗ. Vì saokể từ khi mất trí nhớ tỉnh lại thì tính tình của nàng lại thay đổi nhiều như vậy, nàng có cảm giác như nàng đang đứng nói chuyện với một ngườihoàn toàn khác vậy…..

Điều này rất khác thường, phải báo cho Cẩn vương biết!

Tào Hãn buổi tối trở lại Thanh Dương cung thì là lúc Tú Nhi đã rời đi, dùng bữa khi, Băng yên lặng ăn tưng hạt cơm trong chén mà không ngẩng đầulên nhìn hắn lấy một lần, cũng không mở miệng nói với hắn một câu nào,càng không giống ngày trước cười bưng trà đến cho hắn uống.

Nhìn nàng không nói một lời, bộ dạng như rất lãnh đạm, Tào Hãn bất đắc dĩcác hạ bát cười khổ nói:“Nhược Nghiên, có phải nàng đang giận ta cái gìsao?”

“Không dám.” Băng tiếp tục mặt lạnh như đá trả lời hắn, sau đó buông chén cơm ra rồi rời khỏi bàn ăn.

Không khí quá mức áp lực, đối mặt với sự bình tĩnh của hắn, trong lòng càngthêm tức giận và bất bình làm cho Băng ăn cũng không có ngon miệng, thầm nghĩ lại sự việc lúc chiều thì lòng của nàng lại càng cảm thấy bất an.

Tào Hãn cũng bỏ chén cơm xuống, lập tức theo nàng đứng lên.

Sau đình bên trong, hoa hồng đang vào mùa nở rộ, từng khóm từng khóm ventường thi nhau khoe hương sắc, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa tràn ngập khuôn viên mang sự mát mẻ trong lành làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoảimái.

Băng cúi đầu, dưới ánh trăng sáng tỏ thấy bóng dáng của hắn chậm rãi tiếpcận nàng đến khi bóng của hai người sát vào nhau, một sự thân mật thậtgiả dối….

“Vì sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, chẳng lẽ vì Tề Lệ sửa lại án sai với hắn mànói thật sự là một vấn đề nan giải đến vậy? Tề gia con cháu tất cả concháu đều bị chém đầu hầu như không còn một ai, chỉ còn Tề Nhược Phinhđến nay không biết tung tích, không biết còn sống hay đã chết, Tề gia mà người ta nói đến cũng chỉ còn lại mình nàng, hắn còn lo sợ cái gì ?

“Nhược Nghiên, ta có cái khó của ta, nàng phải thông cảm cho ta.”

“Được! Thiếp thông cảm cho người! Vậy người có từng nghĩ cho thiếp không?Thiếp cả đời phải mang danh con gái của tội thần ở trong cung rốt cụcđược cái gì?” Băng trong thanh âm phát ra hàm chứa bao nhiêu là sự tứcgiận, nhìn vào mắt hắn lại thấy có gì cũng bất khuất.

“Ngươi có phải đang đòi trẫm cho ngươi một danh phận sao….?” Tào Hãn ngữ khílạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nheo lại sắc bén như một con dao. Hắnyêu nàng, không có nghĩa là nàng có thể can thiệp vào quyết định củahắn, chi phối tư tưởng của hắn, nàng vì sao không biết hưởng thụ địa vịcủa nữ nhân được hắn độc sủng, không nên thách thức giới hạn của hắn mới phải?

Băng không thể vào tai mình, vào mắt mình, hắn cả người đều phủ một lớpsương lạnh, “ trẫm” Bao lâu rồi nàng không có nghe hắn xưng hô với nàngnhư vậy? Hắn đây là đang nhắc nhở nàng, cho dù hắn sủng nàng, yêu nàngthì nàng cũng nên biết an phận, hắn mới là chúa tể của nàng, nàng vĩnhviễn cũng đừng bo giờ mơ tưởng có thể điều kiển hắn sao?

Nguyên bản thời tiết đang rất mát mẻ, nhưng mà cả người nàng lại còn lạnh hơnkhi mùa đông lạnh nhất tràn vào hoàng cung, cả người nàng lúc này lạnhnhư băng, cảm giác như ngay cả máu của nàng cũng bị đông lại vậy…

Thật đáng buồn ! nàng vì an nguy của hắn mà lo lắng, hắn lại tự cho là nàng mưu toan muốn hắn cho nàng một danh phận….

Càng thật đáng buồn là nàng đối với sự phản ứng của hắn không cảm thấy phẫnnộ mà lại cảm thấy sao thật chua xót, sao lại đau xót đến vậy….

Mắt bắt đầu mờ đi, có cái gì đó ấm áp chảy trên mặt nàng, gió thổi qua làm lạnh mặt đồng thời cũng lạnh tâm……

“Nhược Nghiên!” Nàng thất thần nhìn hắn, hai mắt dần nổi lên một hàng nướclóng lánh, cuối cùng tụ tập thành lệ mà chảy xuống hai bên má, Tào Hãnhoảng hốt nàng mặt nàng lên vội nói: “ Đừng khóc! Đừng khóc được không? Là ta nói sai, nói…… Ta có lỗi với nàng!”

Khóc sao?Sao bản thân nàng có thể dấn sâu vào đoạn tình này đến vậy, chỉ một câu nói của hắn, một cái nhìn của hắn mà có thể làm cho lòng nàng khóchịu đến vậy….

Biết rõ tương lai thảm đạm nhưng mà nàng vẫn tự mình nhúng vào lớp bùn này,cũng đúng, đối mặt với cái gọi là tình yêu thì nàng cũng chỉ là một nữnhân si ngốc mà thôi….

Nàng ham mê sự ôn nhu của hắn mà lại vô tình quên đi sự tàn khốc vốn có của hắn, nàng thật sự là một kẻ vô cùng ngốc.

Một ngày nóng như mọi ngày khác, Băng bừng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, theo thói quen muốn gọi Tú Nhi vào.

“Tú Nhi……” Vừa hô một tiếng nàng liền ngây ngẩn cả người, thật sự là ngủđến hồ đồ rồi, Tú Nhi đã không còn phải là nha hoàn của nàng,nay thânphận của nàng là quận chúa ở trong phủ được người hầu kẻ hạ! Sau này nếu có gặp mặt thì theo quy tắc nàng còn phải hành lễ với Tú Nhi nữa kìa….

“Tiểu thư,để nô tỳ đến hầu hạ người!” Một cung nữ bộ dáng thanh tú đi vào và nói.

Băng ngước mắt nhìn lên, sao nàng không nhớ nổi cung nữ lanh lợi này tên là gì liền hỏi:“Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ thường được gọi là Băng Linh.” Băng Linh cung kính trả lời nàng.

“Băng……” Băng nhíu mày “Tên này không hay, sau này sẽ kêu ngươi Linh Nhi đi!”

“Vâng! Tạ tiểu thư ban thưởng danh.”

“Ngươi đừng nói như vậy.” Nàng từng nhớ rõ hôm mệt mỏi buồn ngủ sau khi ở Thục viện cung trở về có nghe hoàng thượng nói, nàng bị khi dễ ở ngự hoaviên nên sau khi trở về tính cách liền khác thường, hắn sau đó hạ lệnhcác phi tần khi thấy nàng, bất luận địa vị cao thấy đều phải lập tứctránh đi. Chính vì vậy mà từ ngày đó nàng không hề gặp bất kỳ một phitần nào.

“Tạ tiểu thư khích lệ!” Linh Nhi cười ngây thơ làm cho hai má của nàng hiện lên rõ cả má lúm đồng tiền rất xinh.

“Tú Nhi không ở đây nữa, ngươi có nguyện sau này ở lại bên người hầu hạta?” Nàng thực chất là muốn bồi dưỡng một người tâm phúc chứ nếu khôngtrong cung chỉ cần bước ra khỏi cửa tìm người hầu hạ thì không hề thiếu. Lộ Tam, Cẩm Hồng bọn họ nàng không dám trông cậy vào,còn các giai nhâncung nữ khác thì nhìn thật chướng mắt, chỉ có Linh Nhi này bộ dáng lanhlợi hơn người, hơn nữa lại còn có thể nhìn ánh mắt mà đoán được người,hẳn chọn nàng sẽ thích hợp, chính là không biết có tin cậy được haykhông.

“Linh Nhi nguyện ý, tạ tiểu thư cất nhắc!”

Linh Nhi vẻ mặt vui sướng không tự kìm hãm được bộ dáng cười thật tươi nhìnBăng, sau một lúc lâu Băng dừng cười nghiêm mặt nói với nàng:“Nhưng màcó một số việc ngươi phải nhớ cho rõ, theo ta tuyệt đối không được hailòng, ta nói cái gì ngươi liền làm cái đó, không cho phép ngươi nhiềulời hỏi lại, ngươi……”

“Linh Nhi nhất định đối với tiểu thư một lòng trung thành, tiểu thư bảo Linh Nhi làm cái gì, Linh Nhi nhất định đem hết toàn lực ra làm, tuyệt không phải để tiểu thư nói hai lời!”

“Được! Hiện tại ngươi liền thay ta làm một chuyện, làm tốt thì mới lưu lại.”

“Vâng. Thỉnh tiểu thư phân phó!”

Tinh ý nói giao việc cho Linh Nhi vài tiếng, Băng sai Cẩm Hồng lấy mấy thứthuốc bổ quý hiếm giao cho Linh Nhi cầm tới thục viện cung.

“Cẩm Hồng, nha đầu Linh Nhi kia ta thấy rất thông minh, bộ dáng cũng rấtnhanh nhẹn, nhưng mà cách nói năng của nàng so với một cung nữ thì cóchút bất đồng, nhà nàng có lý nào lại đưa nàng ấy vào đây làm cung nữ?”

“ Vâng, nghĩ lại thì nàng thật sự là một đứa nhỏ đáng thương, nương củanàng mất sớm, cha lại là tú tài thi rớt, năm trước lại vào kinh đi thithì bất hạnh nhiễm bệnh chết ở trên đường, để lại Linh Nhi một địa chỉcủa thúc phụ trong kinh để tìm nơi lương tựa. Nàng sau khi an táng nàng cha xong thì tiền cũng hết đành phải đi ăn xin mới có tiền đến kinhthành tìm thúc phụ. Vất vả lắm mới có thể tìm được thúc phụ, tưởng cóchỗ lương thân về sau , ai ngờ thúc phụ đó sảo quyệt nhẫn tâm đem bánnàng vào cung làm nô tỳ.” Cẩm Hồng dứt lời, thở dài liên tục, cung nữtuy nói là đến tuổi hoặc chết thì có thể ra khỏi cung, nhưng mà đến tuổi ra cung thì có muốn tìm một tấm chồng cũng vô cùng khó….

“Thật là đáng thương a!” Băng cũng thở dài, trong lòng lại nghĩ thân thế của Linh Nhi trong sạch như vậy cung thấy rất an lòng, vào cung mà khôngdựa vào bất kỳ thế lực nào, điểm này lại càng cho nàng an tâm thêm nữa.

Nửa canh giờ sau, Linh Nhi trở về, Băng cho mọi người lui hết ra rồi bảonàng ta tiến vào trong cung điện, hỏi lại nàng:“Như thế nào?”

“Dạ đã đáp ứng.”

“Vậy là tốt rồi! Linh Nhi, ta cho ngươi đi nhắn lời với một nữ nhân bị điênhơn hai mươi năm rồi, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy kỳquái? Những lời đó ngươi có hiểu được gì không?”

“Không kỳ quái cũng không hiểu được, nhưng Linh Nhi biết tiểu thư làm như vậy chắc chắn là có lý do của tiểu thư, Linh Nhi chỉ cần làm tốt việc tiểuthư phân phó là tốt rồi, việc gì không nên hỏi thì không, không biết thì cũng không nên dò là làm gì.”

“Tốt lắm!” Băng giương giọng kêu Cẩm Hồng vào, cười nói:“Cẩm Hồng, nha đầuLinh Nhi kia ta thực sự rất thích, sau nàyđể nàng thay thế vị trí củaTú Nhi, bên ngoài công việc vất vả và phức tạp, ta không muốn nàng phảilàm nữa.”

“Vâng! Linh Nhi, còn không mau tạ ân điển của tiểu thư!” Cẩm Hồng cũng thay Linh Nhi mà vui mừng.

“Tạ tiểu thư ân điển!” Linh Nhi kích động quỳ xuống dưới chân Băng dập đầulạy ba cái, khi ngẩng đầu lên thì thấy mắt rưng rưng lệ.

“Tốt lắm, tốt lắm, đứng lên đi! Sau này đừng đối với ta dập đầu, ta không muốn làm Bồ Tát……”

“Là ai muốn làm Bồ Tát a?”

Một tiếng nói vui vẻ thanh thúy vang lên, Tào Hãn đã vén rèm đi vào

“Hoàng Thượng vạn an!” Thấy hoàng thượng đi tới, Cẩm Hồng cùng Linh Nhi cúi đầu hành lễ với người.

“Đều đứng lên đi!” Biểu tình của Tào Hãn hôm nay cho thấy hắn tâm tình đangrất tốt, mới đi vào liền hỏi lại:“Là ai vừa mới nói muốn làm Bồ Tát a?”ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng, bộ dáng kiều diễm , hai bên má hồngnhạt lộ ra vẻ rất quyến rũ, hắn biết là nàng vừa mới tỉnh ngủ không lâu, chỉ là nàng thấy hắn mà không cười làm cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Từ ngày hắn lỡ lời làm nàng khóc đến giờ thì nàng đối với hắn hình như cóchút xa cách, không còn ôn nhu mền mỏng như trước quan tâm hắn, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy hối hận. Ngẫm lại cũng là hắn sai, nàng với thân phận con gái tội thần ở lại trong cung rất khó có tiếng nói, chodù hắn có sủng ái mình nàng, nhưng đối với các phi tần khác mà nói thìnàng vẫn không có gì ngoài thân phận thấp kém, rất dễ bị kẻ khác khi dễ, tuy rằng nàng ngoài miệng nói không nhưng kỳ thật trong lòng nhất địnhđang rất trách hắn….

Thấy Băng không hề để ý đến mình, Hoàng thượng lại có chút ngượng ngùng, sợhắn tức giận, Linh Nhi vội cười nói:“Là Hoàng Thượng nghe lầm, tiểu thưnói là không muốn làm Bồ Tát đâu!”

“Phải không?” Tào Hãn nhìn quan Băng rồi ngồi xuống, mỉm cười nói:“Bồ Tát tuy là người được mọi người dân thờ phụng, nhưng mà cả ngày chỉ có thể đứng ịm một chỗ, không thể cử động và nói chuyện, nghĩ lại thì đúng là không có gì thú vị, không làm là đúng! Nhược Nghiên, ta nói đúng hay không?”Trong giọng nói hơi có vẻ nhùn nhường muốn lấy lòng một người.

Cẩm Hồng mím môi mà cười, Linh Nhi liền nháy lại mắt với nàng rồi hai người im lặng lui ra ngoài, để lại không gian cho họ nói chuyện.

Băng cầm trong tay một ly trà trong veo, cũng không thèm quan tâm nhìn vàohắn, chậm rãi uống để từng ngụm để cho trà có thể làm dịu đi xự xao động trong lòng của nàng.

Kể ra cũng thật là kỳ lạ, bởi vì chỉ cần có hắn xuất hiện thì mọi tâm tưsuy nghĩ của nàng đều xoay quanh hắn chứ không thể nào tập trung vào bất kỳ việc nào khác được, vì hắn mà quan tâm, vì hắn mà lo lắng. Mỗi lúchắn không có ở đó thì nàng đều nhớ đến hắn, nhớ tới sự ôn nhu củahắn,cũng nhớ luôn cả sự lãnh khốc của hắn. Tất cả cứ như đan xen vào con người của nàng, làm cho nàng vừa cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc lại vừađâu đớn xót xa. Bản thân nàng có thể cảm nhận được mối tình này của nàng vừa là sự hưởng thụ hạnh phúc vừa là tra tấn con tim của nàng.

Thấy nàng vẫn ngồi im bất động không thèm để ý đến lời mình nói, Tào Hãn thở dài một tiếng, thân thủ nhanh nhẹn bèn nắm lấy bàn tay nàng đang đặttrên bàn trà, thấy nàng xoay người đứng dậy muốn rời đi thì một tay nắmlấy tay nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo nàng rơi vào lòng củahắn, buộc nàng mền mại ở trong vòng tay của hắn. Giai nhân trong lòng,hương thơm của nàng tỏa lan cả lên khứu giác của hắn kiến hắn không thểkìm lòng, nhưng mà đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm thích hợpđể hai người có thể thân mật…..

Một tay hắn nâng cằm của nàng lên, bắt ép nàng phải nhìn vào mắt hắn, chợtthấy ánh mắt của nàng có chút gì đó ủy khuất, Tào Hãn không khỏi cảmthấy sầu khổ, ôn nhu hỏi:“Nhược Nghiên, nàng còn trách ta sao?”

Hắn ôm lấy nàng, tay thì đang nắm lấy hai bên má nàng, sự tiếp xúc đó làmcho bản thân nàng cảm thấy cả hai bên má nóng dần lên, truyền vào khóemắt, làm cho hốc mắt nàng từng đợt từng đợt như muốn trào lệ ra, bởinàng biết nam nhân này đối với nàng mà nói có ảnh hưởng rất lớn.

Cúi mi mắt, Băng ngập ngừng nói:“Người là Hoàng Thượng, ai dám trách người.”

Tào Hãn nhẹ nhàng lau từng giọt lệ của nàng nơi khóe mắt, thở dài nói:“Chính là có người đang trách ta đó, tuy lời không nói ra nhưng mà nétmặt lại thể hiện hết như vậy, làm cho ta cảm thấy khó chịu,làm ta cảmthấy không yên lòng.Nhưng mà ta phải chịu thôi, ai bảo là từ nhỏ ta đãyêu nàng ấy! Bao nhiêu cố gắng muốn làm cho nàng cảm kích nhưng mà chính là ông trời trêu ngươi ta, kiến ta và nàng ấy đến bây giờ cũng khôngthể cùng nói chuyện…Nàng nói xem người đó là ai chứ?”

Băng bị bộ dạng đáng thương của hắn làm cho bật cười, nhìn bộ dáng của nàngnhư một đóa hoa buổi sáng sớm dính sương kiều diễm nở đẹp vô cùng, ánhmắt lay động lộ vẻ ngây thơ ngượng ngùng nói : “Ai cho người mắng ta……”

“Là ta sai, chỉ cần nàng không giận thì muốn cái gì ta đều cho nàng….” Lờivừa ra khỏi miệng, Tào Hãn liền ngừng lại thất thần,hối hận hắn lỡlời,nếu bây giờ nàng muốn có một địa vị thì chẳng lẽ hắn liền phải đápứng nàng?

Thoáng nhìn hắn có chút gì đó mất tự nhiên, Băng đã đoán được hắn đang nghĩtới cái gì, nàng chua sót cười, nói:“Không cần, con người ta đôi khiphải biết thế nào là đủ, Nhược Nghiên đã nhận hết sự sủng ái của Hoàngthượng thì còn có yêu cầu gì nữa chứ.”

“Nhược Nghiên, ta……”

“Hãn, cái gì cũng không cần nói nữa.” Nàng biết ý tứ của hắn, yêu là thật,tình cũng không phải là giả, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn rất nhiềunút thắt không thể cởi bỏ, nàng cũng đành vô lực, là nàng thất bại,bởibản thân nàng thật sự không muốn hắn luôn miệng gọi tên một nữ nhân khác nữa….

Nàng ôm sát cổ của hắn, thấy hắn có vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nàng chậm rãi tiếp cận hắn, đôi môi hồng của nàng hôn lên môi của hắn, vô cùng thânthiết muốn dụ hoặc hắn, dùng tâm của mình cảm nhận hắn vì nàng mà rungđộng, cùng nàng gắn bó không muốn rời.

Bị nàng kích thích, hơi thở của Tào Hãn càng lúc càng rối loạn, hắn liềnôm nàng đến bên giường, từng lớp từng lớp quần áo của nàng và hắn đượccởi bỏ ra vất trên sàn. Thân thể trắng ngọc của nàng như cảnh xuân sắchiện lên trước mắt hắn làm hắn không kìm nổi lòng cả người như muốn nổtung, lấn át hết ý trí sắt đá của hắn.

Hắn sợ bản thân hắn không kìm nổi mà làm tổn thương nàng nên động tác độtnhiên dừng lại. Băng thấy hắn ánh mắt đỏ lên vì kìm nén dục vọng liềnkhông nhịn được đem thân thể nóng bỏng của nàng áp sát vào hắn, nhẹnhàng nũng nụi nói khẽ: “Hãn…… Yêu thiếp……” Lý trí cuối cùng của Tào Hãn vì những lời như vậy mà hoàn toàn bay mất, gầm nhẹ một tiếng rồi cùngnàng rơi vào trong bể kích tình, từng đợt từng đợt hưởng thụ…

*****

Qua một thời gian tu sửa khiến cho thục viện cung thay đổi diện mạo từtrong ra ngoài, lại có được vẻ tráng lệ như xưa, không còn đâu lãnh cung hiu quạnh. Với lại thái phi duy nhất của Tiên hoàng sau một thời gianđược thái y chuẩn kỹ lưỡng nay bệnh tình đã ổn định, thần trí rõràng,không như ngày xưa điên điên khùng khùng. Hoàng thượng vui mừng vìthế phong nàng làm Hoa thái phi, sửa tên thục viện cung thành Vinh Hỉcung, cũng ban cho nàng nhiều ân điển để hưởng thọ tuổi già.

Nghe Linh Nhi mồn mép lanh lợi tường thuật xong, Băng thầm cười: “ Chắc gần đây Vinh Hỉ cung người qua lại không ít nha?”

“Vâng, các quan đều có quà tặng đưa đến, tiền triều cũng có không ít đại thần tặng lễ vật……”

“Cẩn vương tặng cái gì? Băng ngắt ngang lời Linh Nhi hỏi, Linh Nhi liền thận trọng suy nghĩ, nhất định là muốn trả lời cho nàng một câu hỏi rõ ràngnhất.

“Mấy ngày trước đây tặng một gốc cây tuyết liên Vân Sơn, nghe nói buổi tốisẽ thả đèn trời, đồng thời còn đem tặng cả dạ minh châu tặng nữa. Nhưngmà nghe nói nếu ăn tuyết liên vào có thể chữa bách bệnh, không bệnhngười nào ăn vào thì không bao giờ bị lây bất kỳ bệnh nào, thân thể luôn khỏe mạnh, nếu nữ tử ăn vào thì có thể bồi dưỡng dung nhan!” Linh Nhibuồn rầu mặt mày nhăn nhó mở miệng lại nói: “Tiểu thư cùng Hoa thái phiquen biết, vì sao không đi tới đó hướng thái phi nương nương một ítTuyết liên ăn, biết đâu bệnh của tiểu thư lại có thể tốt lên?”

Băng cười lắc đầu,“Bất quá là một lại thuốc quý từ thực vật mà thôi….. Cáigì có thể trị bách bệnh, dưỡng thân khỏe mạnh, , dung nhan mỹ mạo, chỉđể cho những nha đầu như ngươi tin mà thôi!”

“Nhưng mà……” Linh Nhi vẫn cảm thấy tuyết liên kia có thể là vị thuốc chữa bách bệnh, định mở miệng nói nữa nhưng thấy ánh mắt của Băng thì nàng liềndừng lại.

“Tốt lắm, biết ngươi tốt với ta, nhưng mà tuyết liên là Cẩn vương tặng choHoa thái phi đó là thành tâm hiếu thảo của hắn, ta lại đi xin lấy sao,chẳng lẽ ngươi muốn người khác nói ta được sủng mà kiêu ngạo, không biết phép tắc chừng mực sao?” Linh Nhi cái gì cũng tốt, chính là có mộtnhược điểm đó chính có tất cả đồ gì tốt đối với nàng thì đều vắt óc ramà tìm cách dâng nàng, bằng không sẽ ăn không ngon ngủ không yên, làmcho nàng rất khó có thể hiểu được, nhưng cũng vì thế mà nàng càng ngàycàng thích nàng ấy.

Lúc trước nàng còn nhiều việc không rõ ràng, nhưng mà do được giúp đỡ thìnàng mới biết được Tú Nhi kia thật lòng thật dạ với nàng, nhưng mà mộtsố việc làm không được lưu loát làm nàng còn phải lo lắng nhưng mà nhađầu Linh Nhi này nàng lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Tiểu thư nói phải……” Linh Nhi đỏ mặt: “Đều là Linh Nhi lo lắng không chu toàn.”

“Không trách ngươi, nhìn ngươi vẻ mặt lo lắng kìa, đi rửa cái mặt rồi nghỉ ngơi một chút đi!”

Linh Nhi biết tính nàng vốn không thích có người luôn quấy rầy thì liền luixuống, Băng đứng dậy là tới phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ đang hờ khépra, cảm nhận từng tia nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào nàng, nheo mắtthấy ngoài cửa sổ từng câyhoa hồng xanh mơn mởn, nhìn lâu đài tráng lệkia tưởng tượng không bao lâu nữa một màn kịch do nàng đạo diễn sẽ diễnra, một nụ cười thần bí hiện lên trên khóe miệng của nàng, kiến chongười khác nếu nhìn thấy sẽ thật là quỷ dị….

Cẩn vương ơi là Cẩn vương, rất nhanh ngươi sẽ phát hiện ra, nhưng mà ngườitài cán như ngươi cũng không thể khống chế được nó, cũng không phải làbất cứ việc gì ngươi cũng có thể khống chế, ngươi tưởng có được sự tintưởng của Hoàng thượng mà có thể an ổn không lo lắng gì sao? Nàng thậtsự mong chờ a!

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang con ếch kêu ồm ộpcùng với tiếng lá rơi xào xạc, Tào Hãn khóe miệng hàm chứa vui mừng mỉmcười, nhìn nữ nhân trong lòng mệt mỏi ngủ, ngực tràn đầy sự thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.

“Nhược Nghiên của ta……” Một cái hôn khẽ dừng nơi mi mắt của nàng, nồng đậm sự yêu thương cùng quyến luyến.

“UHm…… Không cần……” một hồi kháng nghị nho nhỏ từ đôi môi đỏ hồng của nàng nói ra, lời nói đó như là một một cỗ ám khí ngọt ngào đánh úp lại hắn, kiến cho dục vọng của hắn vừa mới được thỏa mãn lại dựng đứng lên.

Xem nàng nhíu mày nhăn nhó như thể rất khó chịu vì bị hắn đánh thức, bộdáng như không muốn tỉnh lại, thân thể như ngọc cuộn tròn, hắn nhẹ nhành kéo má nàng lại, hôn lên đó rồi dần mơn trớn hôn xuống cổ nàng để kíchthích nàng, kiến nàng không kiềm được mà rên lên…..

Mới vừa rồi hắn lại không kiềm chế được, biết rõ ràng là thân thể nàng rấtmảnh mai, nhưng mà hắn vẫn như trước không thỏa mãn muốn nàng hết lầnnày tới lần khác, như thể ăn uống là bản năng để sinh tồn vậy, hại nàngmệt mỏi đến chết. Nàng phải cảnh tỉnh hắn mới được, không được để hắnthấy được bộ dạng phóng túng thêm nữa nếu không nhất định ngày mai nàngđừng hòng xuống được giường. nàng từ chối hắn lần này đối với hắn như là một kiển tra nho nhỏ đi. Để hắn nhìn nàng ngủ, không cho quấy rầy mộngđẹp của nàng, đối với một nam nhân mà nói, nhìn thân thể nhuyễn ngọctiên hương trong lòng mà không thể được chiếm cứ thì đây chính là một sự dày vò a, một sự dày vò ngọt ngào!

Hắn chỉ có thể chậm rãi kìm nén hô hấp, để cho dục vọng dần lui xuống, lòng dần dần bình thản, nhìn nữ nhân nhi của hắn dần chìm vào giấc ngủ…..

*****

Trước đó vài ngày có đưa truyền tin Điệp cốc y tiên một lần nữa tái xuấtgiang hồ làm cho hắn có chút phấn chấn, ai ngờ đúng là cái bọn bịp bợmgiang hồ mượn danh y tiên để lừa đảo, nay đã phải đền tội, tung tích ytiên vẫn không có chút manh mối. Hắn thật sự rất muốn tự tìm tới Điệpcốc nhưng mà từ trước Điệp cốc nơi nào thì không một ai hay, chỉ ngheđồn Điệp cốc ở tại Cảnh quốc, trong cốc không chỉ có bốn mùa nở hoa, hơn nữa các loại thảo dược trong đó cũng nhiều vô số kể, từ các loại linhchi đến bách hoa , côn trùng tất cả đều như thể tiên giới. Trong cốcđiệp vô số với đủ các loại màu sắc nên cốc mới được gọi là Điệp cốc.

Nhưng mà tất cả những điều đó chỉ là truyền thuyết, thực sự chưa một ai từngnhìn thấy một nơi nào như vậy, cho dù hắn là Hoàng đế của Cảnh quốc, nắm trong tay giang sơn hùng vĩ rộng lớn cũng không tìm được nơi như thế.Mà thời gian thì không còn nhiều, nếu cứ để cả đời nàng phải sống dựavào “Tâm hoàn” cũng là cướp đi tất cả tương lai của nàng, quyền được làm mẫu thân của nàng…

Điều này hắn không hề muốn, hắn khát khao nàng có thể cùng nàng có một hàitử kế thừa, chỉ có một thôi cũng tốt, mặc kệ là nam hay nữ thì đó nhấtđịnh là một đứa trẻ thông minh đẹp đẽ nhất trên đời…

Nhưng mà nếu không tìm được y tiên thì khát vọng đó của hắn chỉ là một ước mơ xa vời, chỉ là một giấc mộng xa xôi mà thôi. Với lại bản thân nàng vềlâu về dài cũng sẽ đâu khổ đi! Người nữ nhân nào mà không mong muốn cómột đứa con của chính mình? Huống hồ, danh phận của nàng hiện tại đã làm nàng vô cùng bất an, nếu mà tương lai không có đứa nhỏ làm chỗ dựa thìnàng biết sẽ thế nào?….

Không ngại, hắn sẽ làm nàng hiểu được, nàng mới là nữ nhân mà hắn yêu nhất,có hắn thì nàng sẽ vĩnh viễn có chỗ dựa vào. Dù không có danh phận vớihài tử thi cũng không sao.

Hôm qua, các vị đại thần mới dâng tấu quốc gia mà không có người thừa tựthì không thể tạo phúc cho muôn dân, khuyên hắn không nên độc sủng mộtngười, nên thường xuyên cùng các vị phi tần khác qua lại, thận chí cóđại thần còn nói bóng nói gió ám chỉ nếu hắn bị bệnh thì nên sớm để ngự y trị liệu, không nên giấu bệnh, vv….

Mọi người đều đưa ra các chứng cứ để minh chứng cho hắn thấy việc độc sủngmột nữ nhân thì sẽ thế nào, hắn không tức giận mà lại cười. Kỳ thậtnhiều năm qua hắn cũng đã sủng ái không ít phi tần, nhưng mà đến nay vẫn chưa có con, chỉ vì sau khi sủng hạnh các nàng hắn đều ban cho uốngcanh đó là ““Vu tử canh” uống loại canh này vào thì bất kỳ nữ nhân nàocũng không thể có thai được. Trong lòng hắn đã sớm biết trừ Nhược Nghiên ra, nữ nhân trong cung đều chỉ biết tranh đấu giành giật, tranh thủtình cảm của hắn thì không có một ai có tư các sinh con nối dõi cho hắn. Chỉ có Tĩnh phi kia là một nữ tử điềm đạm thì mới có thể làm thay đổisuy nghĩ của hắn. Sau mỗi lần sủng hạnh thì nàng ta không có bị hắn bancho “ Vu tử canh”, nhưng mà có lẽ nàng phúc bạc, mấy năm qua một chúttin tức cũng không hề có.

Nữ nhân trong lòng mền mại cựa trong lòng hắn, hắn cứng ngắc cả ngườikhông dám lộn xộn, vui mừng thấy nàng vẫn đang thoải mái ngủ chứ khôngbị thức giấc. Thở dài, nếu thực sự không tìm được y tiên thì không thểkhông có nàng, hắn vì triều đình xã tắc mà cùng nữ nhân khác ái ân thìthật là phiền chán, không có con thì không có luôn đi!

Dù sao còn có Triệt, có hắn cưới vợ sinh con để kéo dài huyết mạch hoànggia cũng đủ rồi, chờ sau khi hắn trăm tuổi truyền ngôi cho con của Triệt là được, nếu là đứa nhỏ thừa kế trí tuệ của Triệt thì cũng không thểnào là một đứa nhỏ kém cỏi a, nếu từ nhỏ có thể giáo dưỡng tốt thì nhấtđịnh sẽ thành một đáng minh quân trị vì thiên hạ.

“Sao vậy…… Bên ngoài ầm ỹ cái gì vậy?” Băng xoa xoa mắt nhập nhèm còn buồnngủ, cả người được ai đó ôm trọn trong lòng, vừa rồi cùng hắn vận động,nàng cả người đều mệt mỏi không muốn bị đánh thức lúc này.

Tào Hãn trấn an vỗ nhẹ lưng của nàng, phủi mắt thấy Lộ Tam đứng ở ngoài tẩm ngoài điện, vẫy tay để hắn không cần nói, nhỏ giọng dỗ nàng,“Không cóviệc gì, không có việc gì, ngủ đi!”

Dỗ nàng lại bình yên đi vào giấc ngủ, hắn mới từ từ rời đi ra khỏi tẩmđiện, đi ra gian ngoài, nhíu mày chất vấn Lộ Tam:“Nửa đêm là thế nàyngoài cung ầm ỹ cái gì?”

“Hồi Hoàng Thượng, Vinh Hỉ cung đột nhiên chết hai người, thái phi nương nươngbị kinh sợ, cho nên mới xảy ra việc ầm ĩ……”

Tào Hãn mâu quang tối sầm lại,“Sao lại thế được ? là ai đã chết? Chết nhưthế nào?” Tào Hãn ngay đứng cả tử hai người, sự tình hình như có chútkhông tầm thường!

“Hồi Hoàng Thượng, hai người chết là hai vị phi tần bị Hoàng Thượng phếthành nô tỳ đi vào Vinh Hỉ cung hầu hạ thái phi là Nghi Đình cùng CôDung,các nàng ngày trước hầu hạ Hoàng thượng quen nên giờ bị phế hầu hạthái phi có chút chậm trễ, mới vừa rồi thái phi kêu các nàng, khôngthấy các nàng lên tiếng trả lời, liền đứng dậy đi vào trong phòng cácnàng, ai ngờ hai người đã chết ở trên giường không một chút tiếng động,thái phi bị kinh sợ, thần chí tựa hồ không rõ ràng, luôn mồm la hét ầmĩ…… Vâng…… La hét ầm ĩ là có người đến giết nàng chết, nên mới quấynhiễu tới Hoàng Thượng……” Lộ Tam chậm rãi cẩn thận tường thuất cho Hoàng thượng nghe từng việc không hề loạn là sợ hãi.

Thái phi điên đã hơn hai mươi năm, nói năng mê sảng nên không biết HoàngThượng sẽ xử trí với nàng thế nào,nô tài không dám ăn nói lung tung, tội danh vu cáo vương gia là tội chết của triều ta, không thể tha thứ

Tào Hãn mắt lạnh đảo qua nhìn Lộ Tam “Thái phi nói là ai muốn hại chếtnàng?” Lộ Tam nói lắp bắp nhưng mà hắn vẫn nghe rõ từng lời của nàng.

“Hồi Hoàng Thượng…… Thái phi nói là…… Cẩn vương.” Thấy ánh mắt của Hoàngthượng biết là không thể giáu giếm nên Lộ Tam đành thành thật khai báo

“Bãi giá Vinh Hỉ cung.” Tào Hãn phất tay áo trầm mặt ra lệnh, ánh mắt chứahàn quang lạnh thấu xương, tức giận làm cho người ta nhìn mà đã phải run sợ trong lòng.

*****

Kỳ thật đối với việc Nghi Đình và Cô Dung chết hắn không có cái gì gọi làcảm xúc mãnh liệt cho lắm, với hắn mà nói hai nàng chỉ là một nữ nhânqua đường, đến dung mạo ra sao hắn cũng không nhớ. Hắn chủ yếu quan tâmlà muốn biết vì sao Thái phi lại luôn miệng nói là Triệt muốn hại chếtnàng, hắn muốn biết nàng dựa vào cái gì mà suy đoán thế! Triệt có lý dogì mà lại muốn đi hại chết một phi tử của phụ hoàng, mà lại là một nữnhân điên hơn hai mươi năm nữa chứ! Quả thực vớ vẩn…… Chẳng lẽ là trongtriều u ám còn chưa chưa đủ,lại có người muốn nhân cơ hội này âm mưu hãm hại Triệt.

Trên long sàng nữ nhân đang ngủ say hai mắt liền mở ra, khôi phục vẻ bìnhtĩnh, mâu quang loé lên, Băng xảo trá nở một nụ cười lạnh, lòng có chúthưng phấn.

Mấy hôm trước nàng muốn thử xem Linh Nhi có thật lòng với nàng hay không,nên mới cho Linh Nhi đi truyền cho thái phi một lời, nếu nàng có thể làm cho Hoàng thượng sinh nghi ngờ với kẻ đó thì nàng liền có thể làm chonàng ấy thoát khỏi thân phận nô tỳ, cấp cho nàng một địa vị được tônsùng, nàng đương nhiên không nói đích tên kẻ đó ra. Vốn tưởng nàng ởtrong hậu cung mấy chục năm, giả điên giả dại làm cho thái hậu kinhthường nàng nên mới không giết nàng, nên cho rằng nàng không có nănglực. Nàng thì ở đây thực hiện lời hứu với nàng ấy, nói cho vài câu kiếnHoàng thượng sắc phong nàng làm Thái phi, nàng quả nhiên không làm nàngthất vọng, dễ dàng đoán được kẻ mà nàng muốn ám chỉ, vì vậy mà tối naytrong cung mới có trận đại loạn này.

Nhưng mà nữ nhân này cũng chọn không đúng thời điểm thật, chọn đúng đêm người khác ngủ ngon mà náo loạn ….

Nhưng mà nữ nhân này cũng thật ngoan độc a! Mới ra tay liền giết chết hai nữnhân kia, chỉ buồn là các nàng chết mà cũng không biết mình vì sao màchết a! Ai kêu các nàng kiêu ngạo, ngày thường không chịu để ý lời ăntiếng nói, đắc tội với người không nên đắc tội!

Ngủ thôi, dù sao việc này với nàng không có quan hệ, nàng chỉ cần ở đây ngủ là tốt rồi, chính là ở đây chờ tin tức truyền đi đến hồi hộp không ngủđược a!

Cẩn vương, ta sẽ chờ người tiếp chiêu thế nào đây!

Trong Vinh Hỉ cung vốn đã ầm ĩ, Hoa thái phi lại càng la hét ầm ĩ hơn, ngự ythấy vậy đã đưa nàng một bát canh an thần thì nàng mới thôi la hét,nhưng mà miệng vẫn thì thào liên tục nói chính Cẩn Vương đã hãm hạinàng, vvv….Thấy hoàng thượng giá lâm, liền mạnh mẽ giãy nra khỏi đámcung nữ hầu hạ xông lên phía trước, một phen giữ chặt ống tay áo củahắn, khóc nói:“Hoàng Thượng…… Cẩn vương muốn đẩy bản cung vào chỗ chết,thỉnh Hoàng Thượng vì bản cung làm chủ….!”

“Thái phi chớ hoảng sợ, chờ Trẫm điều tra rõ chân tướng sự việc, tự sẽ choThái phi một công đạo.” Tào Hãn nhanh chóng rút ống tay áo về, ánh mắtlạnh đảo qua nhìn đám nô tài quỳ dưới đất trầm giọng nói:“Ai có thể nóicho trẫm người chết như thế nào? Ngự y!

Tối nay ở ngự y viện là Cao ngự y trực liền ngẩng đầu trả lời:“Hồi HoàngThượng, thần vừa rồi đã hỏi qua, buổi chiều hai nàng đến tiểu phòng ăntrộm nước uống sắc từ cây tuyết liên được tặng cho Thái phi, thái phikhông vui khi thấy hai nàng uống nước tuyết liên liền doạ các nàng bỏchạy, có người thấy nàng hai nàng sau lại uống được thuốc thì trở vềphòng ngủ, ai ngờ nửa đêm thái phi đi gọi hai nàng thì thấy hai ngườiđã chết từ lâu, thần thấy khả nghi liền đi khám nghiện cẩn thận bátthuốc tuyết liên còn sót lại……”

“Kết quả như thế nào?” Tuyết liên? Hình như có nghe nói qua là Triệt có đưaqua đây một một gốc cây tuyết liên Vân Sơn tặng thái phi……

“Tuyết liên đáng lý ra là một loại dược cực kỳ hiếm có trong thiên hạ nhưng đã bị hạ thêm dược…”Cao ngự y muốn nói lại thôi, như là có chút lấy khôngdừng được lời muốn nói.

“dược gì?” Không cần hỏi cũng biết là độc dược, nhưng Triệt sao có thể có thể làm việc ngu xuẩn như thế, cho dù hắn có nghĩ thái phi này có thể gâybất lợi cũng không nên tự mình đưa ra gốc tuyết liên Vân Sơn này mớiphải .

“Trong sách dược có viết dược này ‘Mười ngày mất hồn’, dược tính cực kỳ lạ lại không dễ tra ra, nếu không phải gia phụ mấy năm từng nhìn thấy có người như thế mà chết, hơn nữa lại từng kể lại với thần thì thần cũng khôngthể kết luận.” Cao ngự y thấy ánh mắt Hoàng Thượng như có ý bảo hắn nóitiếp, liền lại mở miệng nói:“Nếu mà dược này ăn ngẫu nhiên đối với cơthể vô hại, hơn nữa lại làm người dùng đêm ngủ giấc rất sâu, ban ngàytinh thần minh mẫn gấp trăm lần, nhưng mà chỉ cần dùng quá mười ngày thì liền thành độc dược đòi mạng, làm cho người ta ngủ sâu đến độ xuống cảhoàng tuyền.

“Lang băm, ngươi nói bậy, tuyết liên kia đêm nay các nàng ấy là ăn lần đầu tiên, sao có thể ăn quá mười ngày?

“Thái phi bớt giận, thần đã xem qua tuyết liên đó, chỉ còn một chút, nếu chỉhầm một lần nước tuyệt nhiên không cần nhiều lượng như vậy, thần cả ganđoán hai nàng ấy đại khái là thừa dịp ngài không để ý đã ăn trộm nhiềungày, tối nay vừa vặn là mười ngày, cho nên mới thành như vậy.

“Này…… Này……” Hoa thái phi lắp bắp kinh sợ, như là bị dọa quá độ mà tạm thờimất đi ngôn ngữ, kinh hoảng cả người lui về phía sau vài bước thiếu chút nữa ngã ra đất , may mắn là có đám cung nhân đỡ lấy, dìu đến ghế ngồixuống.

“Tuyết liên đưa tới đây là ai bảo quản?” Tào Hãn hỏi tổng quản thái giám Vinh Hỉ cung.

“Hồi Hoàng Thượng, các loại dược quý được tặng cho Thái phi đều là Nghi Đình cùng Cô Dung xung phong nhận việc bảo quản.”

“Ngày thường còn có ai có thể động đến dược này không?” Tào Hãn chỉ cảm thấynày ở cái Vinh Hỉ cung này trừ hai người đã chết thì tất cả đều đángnghi.

“Hồi Hoàng Thượng, đều không có, dược này ngày thường đều được khóa, cáichìa khóa đó là Nghi Đình bảo quản, người khác là không thấy được.”

“Sự tình đã rõ ràng, tuyết liên là Cẩn vương đưa tới,‘Mười ngày mất hồn’trừ bỏ là hắn hạ còn có thể là ai? Chẳng lẽ là hai người kia tự mìnhthêm dược hại chết chính mình? Các nàng nhất định là ham mê công dụngcủa tuyết liên có thể bồi dưỡng dung nhan mới vụng trộm ăn, không nghĩlại thành bị hạ độc…… Uổng đi tánh mạng……” Hoa thái phi tựa vào ghế,tiếng khóc không ngừng nghỉ.

“Thái phi dùng cái gì nhận định là Cẩn vương gây nên? Cẩn vương vì cớ gì?Ngài có gì mà bất lợicho hắn?” Tào Hãn mi tâm thắt lại, trong lòng đãkhông còn kiên nhẫn, nhưng mà vẫn cố kiềm chế, tình thế chưa rõ ràng,hắn thật sự không muốn tin Triệt lại dùng ám chiêu này để nhằm vào Tháiphi, nhưng mà lại thành ra Nghi Đình và Cô Dung mất mạng thay.

“Việc này…… Hoàng Thượng sao không đi hỏi Cẩn vương?” Có lẽ là an thần canhđã có tác dụng, Hoa thái phi vẻ mặt uể oải, mỏi mệt đến cực điểm nói.

Tào Hãn cũng không muốn cùng nàng ấu so đo, dù sao nàng cũng là một phi tửthân cận của phụ hoàng, hơn hai mươi năm trước vì hoàng tử mới sinh bịchết mà thần chí phát điên, mấy ngày gần đây mới được chữa khỏi, tối nay lại chịu phải kinh sợ này, khó trách nghi này nghi nọ, lập tức trầmgiọng nói:“Trẫm nhất định sẽ điều tra rõ việc này, thái phi hãy cố gắngnghỉ ngơi đi!”

Một bóng đen từ nơi nào đó trong cung được thả ra, cất cánh nhẹ nhành, bayqua lầu đài đình các uy nghi của hoàng cung vào bóng đêm dày đặc tới Phủ cẩn vương tĩnh mịch.

“ tuyết liên không ổn, hại chết hai người, thái phi không sao, Vương gia cẩn thận “

*****

Tào Triệt dương tay để cho con chim bồ câu bay đi, vò nát tờ giấy nhắn đó , trên mặt còn hiện rõ tầng ưu tư.

Tuyết liên là hắn sai người đưa tới, nay lại hại chết hai mạng người, cũngmay người chết không phải là thái phi…tuyết liên đó thật sự là tuyếtliên Vân Sơn, là một loại thuốc tốt, tuyệt đối không thể có thể cóchuyện lại trở thành độc dược, chỉ có một khả năng duy nhất là có ngườiđộng thủ, chính là không biết người này vì sao lại muốn hại chết tháiphi để nhằm vào hắn kia chứ?

Việc này nói là lớn nhưng mà cũng không phải là lớn, hoàng huynh nếu còn tin hắn thì nhất định có thể khám phá ra sự việc vung về như vậy không phải do hắn làm. Nhưng mà nếu không còn tin thì có thể nhân cơ hội này đểtrừ khử hắn cũng không phải là ngoài khả năng….Đương nhiên không có mộtchút gì gọi là ngoại lệ.

Không biết sự việc sau đó còn như thế nào, có nghĩ nhiều cũng vô ích, TàoTriệt buồn ngủ rời khỏi thư phòng,gió đêm từng cơn quất vào mặt hắn,mang theo sự nhẹ nhành man mát khoan khoái cả người, lại làm cho hắnthấy có chút mạnh mẽ như được thổi thêm động lực. Từ khi Tề gia rơi đài, binh quyền phân tán,cho tới bây giờ thì hơn nửa đám lão thần ngày ấy đã bị trừ bỏ, tuy trong lòng có chút khúc triết nhưng mà nói chung mọiviệc vẫn theo đúng như kế hoạch của hắn.

Nay trong tay hoàng huynh ngoại trừ đám thị vệ cấm vệ quân thề bảo vệ sốngchết ra còn có hai vạn binh mã đóng quân ở kinh đô lân cận do Lâm Vũ vàTô Trản sau khi đánh thắng trận ở biên quan trở về nhận công. Hoànghuynh thích tài điều binh kiển tướng của hắn liền giao cho hắn bốn vạnbinh mã để huấn luyện, chờ ngày cùng Nguyệt quốc giao tranh. Nhưng màcái mà hoàng huynh không bao giờ có thể ngờ tới đó là Tô Trản chính làngười của Cẩn Vương hắn, đối với hoàng huynh có mối hận sâu như biển!

Điều làm hắn phiền chán chính là Vân Sở vẫn chưa nằm trong tay hắn, tuy VãnTình có cùng hắn hội ngộ mấy lần, hắn cũng đối với Vãn tình có ý, nhưngmà vẫn chưa hề động tâm, tựa như là chỉ muốn xem nàng là tri kỷ mà thôi, chưa từng có ý muốn tiến thêm một bước nào hết. Thậm chí lúc hắn biếtđược Vãn Tình là nghĩa muội của hắn thì biểu hiện bất hoà ra mặt. Đốivới một người luôn là trướng ngại như vậy thì đáng lẽ ra hắn nên trừ bỏnhưng mà hắn vẫn có gì đó không cam trong lòng….

Vân Sở tinh thần sa sút nhiều ngày, thậm chí ngay cả lâm triều cũng thườngcáo ốm không đi, với tính của hoàng huynh nhất định là đoán được hắn vìai mà tiều tụy, nhưng không có chút trách tội,vì đối với tình cảm củaNhược Nghiên có phần nắm chắc trong tay nên Vâm Sở mới có thể tuỳ ý nhưvậy, có thật là hắn phá lệ khoan dung với Vân Sở rồi chăng?

Hắn khẽ cười một tiếng, trải qua sự việc diệt trừ thế lực Tề gia, càn quétnhững lão thần liên can, chỉ sợ là bất kỳ ai cũng cho rằng hoàng huynhlà kẻ lãnh huyết vô tình, tàn khốc vô lệ. Nhưng mà ở chung nhiều năm,chỉ có hắn biết sự thật tất cả đều không phải là như thế, bên ngoài thì có thể thấy hắn là một người lãnh huyết vô tình, kỳ thật nội tâm củahắn lại vô cùng yếu đuối, cũng có phần sợ hãi, nhưng mà cái quan trọngnhất chính là nhớ tình bạn thân thiết trước kia với Vân Sở…

Cũng như việc hắn chỉ chuyên sủng có một người, mọi người đều đoán là saukhi Tề gia suy sụp thì hắn đối với phế hậu chỉ còn lại là sự vô tìnhcùng ghẻ lạnh, nhưng bọn họ lại nào biết đâu rằng, hoàng huynh tronglòng yêu nàng bao nhiêu năm, nghĩ về nàng nhiều đến mức độ nào?

Vân Sở cũng vậy, từ nhỏ là thư đồng(bạn học cùng) của hắn, Lâm gia lúc ấybị gán tội, chính hắn đã chủ động đem chính mình ra mà bảo vệ cho VânSở. Đối với bọn họ mà nói ngoại trừ là quân và thần ra còn có một thứđáng quý nữa đó là hữu tình bạn bè. Cho dù biết rõ Vân Sở đối Nghiên Nhi quyến luyến không thể nào quên, hoàng huynh đối với hắn vẫn như trướcđã là vô cùng khoan dung. Mặc khác Vân Sở lại là một tướng tài, về saunhất định là còn có hữu dụng. Lão tướng trong triều giờ không còn ai,chỉ có mình hắn mới có thể là tướng thống lĩnh ba quân đối kháng vớiđịch…

“Vương gia, trong cung có người tới truyền lời nói của Hoàng Thượng đó là mờiVương gia tức khắc vào cung yết kiến, cũng không nói là có chuyện gì.”Tổng quản thở hổn hển chạy tới truyền lời.

Tào Triệt gật đầu, vừa mới nghĩ là thế nào hắn cũng gọi mình vào cung vậymà đã tới rồi, thôi cứ làm bộ như không biết gì để đến thăm dò tâm ý của Hoàng huynh đi!

Hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo phú quý thêu long xa thẳng đến hoàng cung.

Cách đó không xa, trời vừa tờ mờ sáng, Băng từ trong giấc ngủ kẽ cựa mình,cảm giác bản thân mình đang được ôm trong vòng tay thật ấm áo, tronglòng liền hiện lên sự kinh ngạc.

Vinh Hỉ cung bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, quan hệ đến Cẩn vương, hoàng thượng không đi tra rõ ràng, như thế nào còn có tâm tình mà ngủ lúc này kia chứ?

Nàng cử động người, ngẩng mặt nhìn hắn khẽ cười nói:“Hoàng Thượng trở về khi nào vậy? Đêm ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì a?”

“Không có gì, một chút việc nhỏ làm cho Thái phi kinh sợ mà thôi.” Tào Hãnthanh âm có chút uể oải, một đêm không ngủ hắn nhìn qua có chút mệtmỏi..

Hắn hiển nhiên không nói với nàng nhiều về sự việc đêm qua, Băng đươngnhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục truy vấn hắn,“Thiếp đợi lát nữa đi thăm thái phi, nàng thần chí vừa mới rõ ràng chút,sợ rằng không chịu nổichấn động.”

“Đi thăm cũng tốt, Thái phi cùng nàng có chút thân mật, nàng đi khuyên nhủnàng nên yên tâm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng tinh thần, đừng có suốt ngày suynghĩ ma quỷ nhập thần.” Tào Hãn nhẹ nhàng vuốt ve nàn da phấn nộn củanàng, lời nói nhỏ nhẹ:“Tối hôm qua nàng kêu ta làm nàng mệt muốn chết,như thế nào mà mới sáng sớm đã tỉnh?”

Băng thoáng chốc liền đỏ mặt, hờn dỗi đẩy hắn ra một phen, hỏi ngượclại:“Thời điểm lâm triều đã đến, Hoàng Thượng như thế nào còn không đi?”

Tào Hãn cười, cầm lấy tay của nàng đặt vào ngực của hắn, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng rồi hôn xuống bàn tay trắng mịn nõn nà của nàng như mưa, dọctheo cánh tay sau đó di chuyển dần xuống….

“A……” Băng thấy vậy liền rút đầu lui về, nhưng mà lại bị hắn kéo lại, đươngnhiên nơi hạ thể không chịu được bàn tay to của hắn mơn trớn nghịch ngơm trên nàn da vốn đã nhạy cảm của nàng mà không ngừng run rẩy….

“Đừng…… Đừng như vậy……” Băng thở gấp, yếu đuối vô lực chống đẩy hắn ra,“Hãn…Thiếp thật sự mệt mỏi……” Đêm qua là nàng chủ động làm cho hắn mất đikhống chế, bây giờ cả người còn đau nhức!

“Ta thích nghe cái miệng anh đào nhỏ của nàng gọi tên của ta.” Tào Hãn hônnhẹ lên đôi môi của nàng, từng đợt tà mị kiêu kích nàng…