Chí Tôn Phế Hậu

Chương 4: Hoàng đế




Có câu sợ cái gì thì sẽ thường thấy cái đó! Sự thật khiến cho Băng cảm thấy câu này rất chí lí, rất đúng với sự thật.

Tối hôm đó khi Băng vừa mới ăn xong bữa tối — chỉ một chén canh nhỏ nhạtnhẽo vô vị, nghe nói là vị Tề tiểu thư rất ít ăn, tuy nàng đã no bụngrồi nhưng cái mồm vẫn thèm muốn chết, nàng định ngày mai sai Tú nhi làmmột chút thịt hầm, trứng muối, vân vân và vân vân… lại quan tâm khôngbiết thế giới này có trứng muối hay không, chính lúc nước miếng chảyròng ròng thì một tiếng hét lanh lảnh vang lên cao vút “Hoàng thượng giá lâm!” khiến cho nàng thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình hạicho sặc chết…

- Tiểu thư…

Tú nhi nơm nớp lo sợ, khóc không ra nước mắt, bộ dáng giống như nàng mới là người sắp bị chà đạp.

Băng nhún nhún vai, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, nhưng mà nàng không nghĩđến nó lại tới nhanh như vậy, nàng bất quá chỉ mới tỉnh dậy từ sau cơnmê vào lúc sáng, tin tức của hoàng thượng cũng thật mau lẹ, bộ sợ khôngkịp đến dày vò nàng sao? Nàng cảm thấy rất lo lắng, chẳng biết khối thân thể bé nhỏ này có thể chống đỡ đươc hay không đây!

Băng trong lòng có chút hoài nghi, tuy rằng không biết nơi này có phải làlãnh cung hay không, nhưng một ả phế hậu bị biến thành tiện nô, theo lẽthương sẽ bị đưa vào lãnh cung, một nơi hoang vắng như vậy, tất nhiên sẽ không có cung nữ, thái giám tùy thân để hầu hạ, duy nhất lưu lại cũngchỉ có Tú nhi của nàng, như vậy thì ai đem tin tức của nàng tỉnh lại cho Hoàng đế biết? Là ai ả vú to nhưng óc như trái nho kia thông báo, haylà tiểu nha đầu vẫn ra vẻ trung thành tận tâm là Tú nhi?

Không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, cái tên hoàng đế cao cao tại thượng kia y như một con mãnh thú đang săn mồi đi tới gần nàng, mà nàng tất nhiênchính là con mồi trong con ngươi thâm thúy của hắn.

Hắn đi không nhanh, nhưng mà mỗi bước chân trầm ổn của hắn đều như đánh vào lòng nàng, khoảng cách ngày càng gần, càng khiến cho nàng cảm thấy áplực cùng bất an, giống như một con thỏ trắng đáng thương không thoátkhỏi vuốt hổ…

Nhìn thấy hắn tỏ vẻ hải lòng trước biểu tình đó của nàng, con ngươi thâmthúy hiện vẻ đắc ý cùng chế nhạo, đắc ý đi đắc ý đi! Xem ai mới là ngươi cười cuối cùng, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ khiến hắn hối hận, nàng — sát thủ Băng, cho tới bây giờ chưa từng nhận là thỏ trắng, mà đó chỉ là lớp vỏ ngoài của con đại hôi lang là nàng mà thôi, chờ đến khinàng vươn nanh múa vuốt là lúc… Ngô, đau quá!

Không đợi nàng YY tình hình sau khi vươn nhanh múa vuốt, con mãnh thú kia đãnâng cằm của nàng lên, khiến cho nàng không tránh khỏi mà nhìn hắn, Băng vội giả vờ nghẹn ngào giống như đang thống khổ, liền nhíu đôi mi thanhtú lại, con ngươi nhu mì trong suốt nhìn hoàng đế giống như là muốn vanxin tha thứ… Biểu tình như vậy, bất kể nam nhân nào cũng đều sẽ cảm thấy thương tiếc đây!

Tình thế so với người mạnh hơn a! Bởi vậy mới có câu kẻ thức thời mới làtrang tuấn kiệt, muốn chết thì cũng chỉ là do nàng nghĩ thôi! Nàng tuyệt đối sẽ không đánh mất tính mạng của mình lẫn nữa, nếu ông trời cho nàng cơ hội như vậy, nàng sao lại không biết trân trọng một mảnh “tâm ý” của lão? Cho nên, trước tiên cứ tạm gác lại ý nghĩ trả thù mà biết phối hợp một chút, ít nhất là để cho cuộc sống về sau của nàng không quá khókhăn!

Sự thật lại chứng minh rồi Băng tự cho là đúng, cô thấy lực đạo ở cằm chỉthoáng thả lỏng không vượt qua một giây, liền xoay mình tăng mạnh mấylần, như là bóp nát cánh tay của nàng còn không đủ, còn muốn đem cằm của nàng lại cho bóp nát dường như mới cam tâm ……

Đau…… Cũng không biết có phải hay không khối này thân thể đối với đau đớnchịu đựng rất kém, nếu là trước kia, đau đớn này , Băng có tự tin tuyệtđối sẽ không một chút nhíu mày, nhưng là hiện tại, nàng không chỉ có cảm thấy cằm như sắp vỡ vụn, ngay cả ngẩng cao cổ cũng đau đớn vô cùng.

“Hoàng Thượng, tiểu thư……” Tú Nhi cả người run rẩy, muốn tiến lên muốn bảo hộtiểu thư của nàng, tuy rằng biết không sẽ có gì hiệu quả, nhưng Băng vẫn là rất cảm kích nàng.

“Đều cút hết ra đi!” Tào Hãn quát một tiếng, Băng vô cùng bi ai nhìn vẻ mặt bi ai Tú Nhi bị hoảng sợ lui dần ra ngoài…..

“Hoàng Thượng……” Băng quyết định tiếp tục phát huy này khuôn mặt khẩn cầu,“Cầu Hoàng Thượng tha ta đi!” Nhiều thanh âm êm tai a! Hoàng Thượng a! Ngàitạm tha Tề tiểu thư đi!Thân thể này không thể chịu đừng được sự ngượcđãi của ngài thêm mấy lần !

Tào Hãn khóe miệng gợi lên ý cười gian ác, trong ánh mắt lại phụt ra âmlãnh quang, không hổ là đệ nhất mỹ nhân danh xưng Tề gia nhị tiểu thư,biết rõ nàng ở giả vờ giả vịt, nhưng bộ dáng điềm đạm đáng yêu vẫn làmcho hắn có một cái chớp mắt rối loạn tâm thần, thiếu chút nữa sa vào!Trong lòng hắn cười lạnh, hiện tại hướng hắn cầu xin tha thứ không chútchậm chễ sao? Nàng nghĩ đến lúc này làm ra loại này thỏa hiệp, hắn sẽ dễ dàng buông tha nàng sao?

Tề gia nhị tiểu thư người đẹp như tiên? Hắn vĩnh viễn cũng quên không được mới gặp nàng, chưa bao giờ nghĩ tới trên đời còn có một người xinh đẹpnhư tiên nữ hạ phầm, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã đẹp làm cho ngườita nhìn không muốn dứt tầm mắt, từ đó trong lòng hắn luôn nghĩ về nàngnhưng trong lòng hắn biết rõ nàng là người của Tề, cha của nàng cùngmẫu hậu là huynh muội ruột thịt.

Năm năm trước mẫu hậu ép buộc hắn lập Tề gia đại tiểu thư Tề Nhược Kinh làm hoàng hậu, làm hắn không phục, nhưng cũng không thể phản đối, nhưng mối hận này hắn ghi tạc trong lòng, trọn đời không thể quên. Hắn thề, mộtngày nào đó nhất định phải diệt trừ Tề gia, hắn Tào Hãn tuyệt không làmcon rối cho người khác điều khiển!

Ngày đại hôn , Tề Nhược Kinh lại biến mất, hoàng đế đại hôn, hoàng hậu không thấy, mọi người làm ra vẻ mọi việc không liên quan mình, chờ xem kịchvui, không nghĩ tới đại hôn vẫn thuận lợi cử hành như trước, chẳng quatiến cung cón người nói là người thay thế Tề gia tiểu thư, trong lònghắn cũng tâm niệm như vậy, nhưng khi hỉ khăn nhấc lên nháy mắt, hắn quả thực mừng rỡ như điên……

“Thỉnh Hoàng Thượng tự trọng, Nhược Nghiên tiến cung chỉ là vì bảo toàn danhdự hoàng gia, đây chỉ là kế sách tạm thời, tỷ tỷ nàng mới là chân chínhhoàng hậu, chờ tìm được tỷ tỷ……” Mười ba tuổi nàng vẻ mặt lạnh lùng nói, rất lạnh lùng.

Cả người máu trong nháy mắt đông lại, hắn không thể tin được nàng lại tựmiệng nói ra như vậy, nàng đưa hắn trở thành cái gì? Bọn họ Tề gia lạiđưa hắn trở thành cái gì? Thực biến hắn trở thành người gỗ có thể tuỳ ýbài bố sao? Tốt lắm! Này hết thảy sỉ nhục cùng uất ức, sớm hay muộn cónhư vậy một ngày hắn bắt người tề gia hoàn trả gấp bội!

Rốt cục, hắn làm được, mẫu hậu tật bệnh liên miên, không thể nhúng taytriều chính, trong triều Tề gia quyền lực gần không còn, con cháu Tề gia đều áp giải vào Thiên Lao, Tề Lệ chỉ còn hư danh thôi, đợi đến lúc ápgiải về kinh liền lập tức xử trảm ……….

“Ô……” Băng không thể không dùng một kêu thống khổ, đánh thức dòng hồi tưởngsự việc của hoàng đế, làm hắn chú ý đến nàng, bộ dáng vừa quỳ vừa bịbuộc nâng cằm hơn nửa ngày trời tư vị thật chẳng dễ chịu gì.

Băng thực sự làmhoàng đế chú ý, nhưng được nghe cũng là một câu lạnh như băng “Tiệnnhân”, nghe hắn nói trong lòng sinh tức giận, theo bản năng sờ bên cạnhsườn, là nơi Băng trước kia luôn có gài một con dao nhỏ, chợt nhận rađây không phải là hiện tại mà nàng đang là Nhược Nghiên, lần trước manhđộng hại thân thể đáng thương này bị bẻ gãy tay….

Tào Hãn buông ra của nàng cằm, da thịt trắng nõn để lại vài vết hằn, thựclà chướng mắt, chướng mắt làm cho hắn chán ghét, chán ghét nên khôngđành lòng nhìn.

Hắn hai tay nhẹ nhàng nâng lên cánh tay phải của nàng, làm như nâng một món đồ bảo bối, trân quý,“Rất đau sao?”

Hoàng đế trong mắt lóng lánh không rõ hào quang làm cho Băng rùng mình, cứngngắc gật gật đầu, muốn rút về cánh tay, lại bị hắn mạnh bắt lấy, nháymắt toàn thân kịch liệt đau đớn làm cho nàng phát ra một tiếng kêu thảm, sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn vẻ mặt cười tà mị, theo hàm răng lýnhí nói“Buông tay!”

Tào Hãn sắc mặt trầm xuống, bỗng đùa cợt cười buông lỏng ra cánh tay củanàng, lập tức cởi bỏ đai lưng,“Không tiếp tục giả vờ yếu ớt? Trẫm nóicho ngươi, Tề Lệ cái lão tặc kia áp giải vào kinh liền lập tức xử trảm,Thái Hậu lại càng không thể có thể lo lắng ngươi, Tề gia đã hoàn toànxong rồi, ngươi cho là sau này còn có ai có thể cho ngươi chỗ dựa nữa?”

“Ngươi muốn làm gì?” Băng kinh hãi theo dõi hắn cởi áo tháo thắt lưng, tronglòng run sợ lùi dần về phía giường , hắn là cầm thú sao? Nàng không chỉcó có thương tích trong người, hơn nữa vừa mới hôn mê tỉnh lại không bao lâu, hắn chẳng lẽ đã nghĩ……

Tào Hãn híp lại ánh mắt thưởng thức nàng bộ dáng kinh hãi của nàng, khôngbiết vì sao, lúc này trong lòng nảy lên vui sướng hơn cả lúc bao hao tâm tổn trí lập đổ Tề gia hoàn thành, bản than sinh ra khoái cảm, long bào rơi xuống đất, phản xạ ra một đạo màu vàng quang mang lại cho Băng cảmgiác nhức mắt.

Nàng thật sự cảm thấy thực oan uổng,tưởng hoàng đế đến chỉ vì phế nàng, báotin cho nàng về Tề gia, nàng cũng không tưởng bị hắn lại cườngbạo,“Không cần –” Nàng hướng chỗ hắn hắn thét chói tai, cho dù nàng cốgắng hét lớn nhất, nhưng cổ họng lại như trước phát ra âm thanh yếu ớt,mảnh mai .Tuy rằng thân thể không phải chính mình, nhưng cảm giác nàynàng đều có thể cảm nhận và phải thừa nhận!

Tào Hãn giống như mãnh thú chuẩn bị xé rách con mồi, bàn một tay chụp lấytóc nữ nhân cố tình tránh né hắn về phía hắn, không chút nào thươnghương tiếc ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, dễ dàng đem nàng một lần nữa quăng giường, thô bạo xé rách vạt áo của nàng, nhưng có ý vẫn tránhcánh tay phải của nàng ra….

Da đầu bị đau còn chưa biến mất, thân thể liền lại bị xâm phạm, đau đớnkhôn cùng, ngay cả bản thân Băng thật sự cũng chưa chắc chịu được, vậymà thân thể gầy yếu này thì làm sao có thể bảo hộ được mình, càng đừngnói là còn có bệnh tim quái ác trong người, cho dù của nàng ý chí cườnglực nhưng với thân thể yếu ớt này cũng không chống đỡ được bao lâu, cóphải tên hoàng đế ác ma này tưởng là như vậy đem nàng tra tấn đến chếtsao? Trời ạ! Nàng không muốn chết ở trên giường a……

“Tiện nhân! Từ nay về sau, ngươi đem vĩnh viễn là nô tì của trẫm, trẫm muốnngươi làm cái gì thì liền làm cái gì, ngươi không có quyền cự tuyệt!”Tào Hãn ở nàng bên tai âm trầm nói cho nàng biết tương lai vận mệnh củamình.

Băng ý thức vốn đã dần dần mơ hồ, lại bị những lời này kích thích thoángthanh tỉnh chút, trong lòng cười lạnh, vĩnh viễn đều là nô tì của hắn?Thế giới này còn có chuyện gì là vĩnh viễn sao chứ ? Càng làm cho nàngnghi hoặc chính là, hoàng đế thật là hận Tề Nhược Nghiên sao? Loại mãnhliệt muốn giữ đến chết bên mình không phải dùng một cái hận có thể giảithích rõ ràng được……