Chí Tôn Phế Hậu

Chương 30: Thái tử Lan quốc




Ông trời như ngheđược tiếng lòng của Băng, đang lúc nàng phát hiện ra bản thân mình đốivới Hoàng đế mà sinh tình cảm thì chợt nghe có người bên ngoài xe cóngười nói vào :“Chủ tử, có người đuổi tới!”

Úy Phong Kì hai mắt nhíu lại, nhấc tấm rèm cửa sổ lên nhìn người bênngoài đó, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, ở xa xa có một độingười ngựa đang hăng hái đi đến, vó ngựa ù ù, thanh thế không nhỏ, màuvàng trên cờ phất phới bay trong gió, xem ra chính là đội cấm vệ bênngười của hoàng đế đã đuổi tới gần, nhưng mà đã như vậy có cần cầu kỳphô chương như vậy không, lúc nào cũng quan tâm tới hình ảnh bề ngoài,chả nhẽ người mà nàng thích lại chính là đồ đệ của háo sắc ?

Hắn trấn áp bản thân và quát:“Hoảng cái gì! Sao biết họ truy đuổi chúng ta ?”

Quay đầu khi sắc mặt chưa biến, hắn cười nhìn Băng nói :“Ngươi nhưng thật ra bình tĩnh nha, ngươi biết là ai tới đây sao?”

Băng lắc đầu, mặt ngoài trấn tĩnh nhưng mà nội tâm nàng cũng vô cùng loạn,chỉ vì chính mình phát hiện ra có tình cảm với hoàng đế mà bối rối không yên, bên ngoài tiếng vó ngựa ngày càng tới gần, không khỏi cảm thấy đáy lòng vui mừng…

Khóe miệng cười tà, Úy Phong Kì tay chân bắt đồng động đậy, thân thể mền mại của nàng rơi vào trong lòng hắn, Băng phát hiện ra thì đã muộn, nhưngmà với thân thể yếu ớt này thì nàng có thể làm gì, chỉ có thể dùng ánhmắt kinh bỉ nhìn hắn để biểu đạt suy nghĩ trong lòng.

Úy Phong Kì lơ đễnh cười khẽ :“Nói cho ngươi biết không có đường lui đâu,hoàng đế đuổi tới, bất quá ta nghĩ muốn gì thì không có gì là ta khôngchiếm được, cho dù hắn có đuổi đến nơi cũng như nhau thôi… Nói khôngchừng hắn gặp ngươi và ta tình đầu ý hợp như thế này, không chừng hắn có thể đem ngươi tặng cho ta không chừng, yên tâm, tao sẽ hảo hảo thươngngươi !!”

Hắn rốt cuộc là ai, vì sao không kiêng nể gì mà dám nói ra như vậy ? Hắn rốt cuộc có thân thế như thế nào ……

Nam nhân chậm rãi cúi đầu mơn trớn hai má của nàng, lướt qua da cổ mền mạinon nớt của nàng,chính mắt nàng thấy hắn đang chuẩn bị kéo áo của nàngra, nàng không thể dùng ngôn ngữ gì để diễn tả sự kinh tởm của nàng, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh bỉ đến cực điểm mà nhìn hắn…

Nàng như biến thành một món đồ vật trân quý, đưa ra bên ngoài thì tranh nhau đoạt lấy, không ai quan tâm đến suy nghĩ của nàng, cũng không quan tâmtới cảm giác của nàng, bọn họ rốt cục chỉ muốn chiếm lấy..

“Dừng lại! đoàn xe phía trước lập tức dừng lại!”

Bàn tay của hắn không ngừng dao động trước ngực nàng, điều đó làm cho nàngcàng cảm thấy nóng lòng, không phải vì bị hắn kích thích mà nàng hy vọng hoàng đế nhanh nhanh đến cứu nàng khỏi lửa, nếu không nhất định nàng sẽ phải trao thân cho Úy Phong Kỳ.

Chợt màn che phía trước xe bị nhấc lên, một làn gió lùa vào làm cho nàngrùng mình, thân thể không thể nhúc cử động, nhưng mà qua làn gió lạnh đó nàng có thể ngửi được mùi Long tiên hương quen thuộc của bóng đen đứngbên ngoài xe.

Tào Hãn mắt lạnh lùng nhìn vào y phục của hai người ngồi trong xe, sắc mặtkhó coi đến cực điểm, màn che của xem bị hắn xé tung, lửa giận điêncuồng hung hăng đốt cháy tâm can hắn….

Hôm trước khi rời cung, Triệt muốn nói gì với hắn sau đó lại ngập ngừngthôi, hắn phải truy hỏi mãi thì Triệt mới nói là Thái tử Lan Quốc ÚyPhong Kỳ đã bí mật đến kinh thành,Triệt hoài nghi hắn vì Nhược Nghiên mà tới, hắn thấy vậy chỉ cười, hoàng đế Lan Quốc lớn tuổi lại đang bệnhnặng, Lan Quốc đang rơi vào tình thế khó khăn, thái tử Lan Quốc thì làmgì có thời gian rảnh mà đến Đại cảnh quốc ? Về phần vì Nhược Nghiên thìhắn lại càng không thể nào, dù Úy Phong kỳ có là loại ham mê sắc đẹpcũng không thể từ bỏ giang sơn vì một mỹ nhân không thèm màng chính sự.

Nhưng mà đêm hôm qua thị vệ trong cũng mật báo là Thanh Dương cung có ngườiđột nhập, mà người này kinh công rất giỏi, ngay cả thị vệ trong cungcũng không truy đuổi được nên hắn ở trong quân doanh lo lắng cho an nguy của nàng liền âm thầm phái người ra lệnh tăng thêm hộ vệ ở Thanh Dươngcung, lại sợ nàng lo lắng lên rặn là không được kinh động tới nàng,nhưng mà chưa thấy có động tĩnh gì thêm nữa.

Trời mấy hôm liền tuyết rơi nhiều làm chậm quá trình hồi cung, trong lònghắn đã lo lắng đứng ngồi không yên, cả đêm trằn trọc không ngủ, ngay khi trời chưa sáng có tin mật báo là có người bỏ mê hương, đánh ngất hếtđám nô tài và thị vệ canh gác, lay mãi không có tỉnh, đến lúc tỉnh lạiđã hơn một canh giờ thì vào trong kiểm tra đã không thấy bóng dáng củaNhược Nghiên đâu…

Loại mê hương tên là U lan chỉ Lan Quốc mới có, thì đương nhiên thì nghiphạm bị tình nghi đầu tiên chỉ có Úy Phong Kỳ, hắn không vì vậy là không tỉnh táo suy nghĩ thái tử Lan Quốc nổi tiếng là người cẩn thận thì nhất định hắn sẽ không chọn đường lớn mà trở về Lan quốc, chính vì thế hắnphái cấm vệ quân chặn tất cả các ngả đường lớn, đồng thời điều động độikỵ binh đuổi theo ngày đêm không nghỉ, quả nhiên gặp được đội người đang đi trên đường núi tuyết gập ghềnh, thấy khả nghi nên nghĩ là Úy PhongKỳ cho người ngụy trang hòng mang nàng về Lan Quốc.

Nhưng khi hắn tự tay xốc màn xe lên, đập vào mắt của hắn chính là hình ảnhquần áo Nhược Nghiên hỗn độn, mà lại nhu nhược chui vào lòng của ÚyPhong Kỳ làm cho hắn tức giận không chịu nổi, cuồng lộ gia lực phá hủymàn che không còn một mảnh vụn.

Xem ra hai người tương đối thâm tình bốn mắt nhìn nhau âu yếm, nàng hiệngiờ giống như một người bị hắn cưỡng ép ở lại trong cung, mà Úy Phong Kỳ lại càng không giống một kẻ bắt cóc nàng, thêm nữa bộ dáng nàng chothấy nàng và hắn hình như không phải mới có gặp lần đầu, chẳng lẽ ÚyPhong Kì lần này mang Nhược Nghiên đi là sớm đã có dự tính từ trước?

“Phong Kì bái kiến hoàng đế Cảnh Quốc!” Úy Phong Kì không nhìn khuôn mặt TàoHãn đang vô cùng tức giận, trên mặt mỉm cười, tư thế như chưa xảy rachuyện gì cung kính bái kiến, trong lòng một ý nghĩ xoẹt qua, hoàng đếnày nhìn hắn như muốn ăn thịt vậy, biểu hiện đó cho thấy nữ nhân này đối với hắn mà nói hình như vô cùng quan trong ?

Úy Phong Kì âm thầm giải huyệt đạo cho Băng, nàng càng thấy thân thể cóthể cử động được thì lập tức xoay người tránh khỏi sự ôm ấp của hắn thìliền bị ngã sang một bên, bất chấp cánh tay bị va rất đau, quần áo không chỉnh tề, cả người cứng ngắc liền liều mạng với tay về phía bên ngoàixe cầu cứu.

“Hoàng Thượng……” Nàng hướng về phía hắn vươn tay ra, hy vọng hắn có thể ngaylập tức cầm chặt tay nàng, nói cho nàng biết không có việc gì, hắn tớilà để cứu nàng,bất chấp ngoài trời gió tuyết có lạnh đến mấy hy vọng hắn có thể sưởi ấm cho nàng….

Nhưng vì sao ánh mắt của hắn lại lạnh như vậy, hàn khí dày đặc từ người hắntỏa ra thậm chí còn hơn cả gió lạnh ngoài trời, tựa như ngoài sự phẫn nộ thì trong mắt hắn không còn có ẩn chứa bất cứ thứ gì khác, sự dịu dàngcủa hắn, ôn nhu của hắn trước đây nhiều thế nào thì nay thay vào đó làbăng lạnh…

Ba…Một cái tát thật mạnh đánh vào mặt của nàng, cái tát ấy đánh vào mặt củanàng không hề đau mà nàng lại cảm thấy cả con tim nàng như vừa bị đánh,nàng không làm việc gì thẹn với chính mình thì vì sao lại đau như vậy,cái tát ấy đau đến nỗi xóa hết được mọi hồi ức tốt đẹp nhất mà nàng từng có với hắn…

“Hoàng đế bệ hạ sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nếu nàng tađã không làm hoàng đế bệ hạ không vui như vậy chi bằng Hoàng đế bệ bannàng cho ta có được không ?” Úy Phong Kì một tay chống má tư thế như rất bình thản, không chút kiêng nể Tào Hãn nói lên yêu cầu của hắn.

Băng kinh ngạc nhìn vào Tào Hãn không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng mà vôthần, tay nàng vẫn như trước run rẩy để ở giữa không trung, sau đó mớichậm rãi thu hồi người lại rút cánh tay về, kinh ngạc qua đi rốt cụclinh hồn của nàng cũng chịu trở về với thực tại.

Thật khờ ! Nàng vì sao lại vì một người nam nhân như vậy là rung động kiachứ, cái tát này chính giáo huấn giúp nàng thoát khỏi u mê….

Tào Hãn cố ý điều kiển chính mình, không làm cho bản thân mình bị phân tâmbởi sắc mặt trắng bệch của nàng, lại càng không chú ý tới ánh mắt trốngrỗng vô thân của nàng.

Thắc mắc của hắn về việc nàng tự nguyện hay bị ép buộc đi theo hắn thì vừarồi hắn đã được biết hết khi vén màn xe lên rồi, rõ ràng lúc trước nàngnói với hắn là nàng không hề hận hắn nhưng kỳ thật nàng vẫn hận hắn nênmới lấy lòng hắn, thực tế là chờ cơ hội cùng Úy Phong Kỳ bỏ trốn, nàngcó phải muốn mượn tay Úy Phong Kỳ để trả thù hắn không ?

Nghĩ đến vấn đề này, lửa giận trong lòng Tào Hãn lại càng gia tăng, lại thêm lời nói lỗ mãng của Úy Phong Kỳ thì con mắt hắn lạnh càng lạnh thêm,tức giận đến cực điểm.

“Không biết Phong Kì thái tử bí mật đến Đại Cảnh ta có mưu đồ gì?” Úy PhongKì đến đây nhất định là còn có ý đồ gì khác, tuyệt đối không thể là chỉvì một nữ nhân mà đến.

“Vì nàng!” Úy Phong Kì dứt khoát chỉ thẳng vào Băng và nói tiếp “Nếu khôngbệ hạ không tới vào lúc này thì nay nàng đã là người của ta.” Nói xongkhóe miệng tà ý cười làm ra vẻ bộ dáng của một công tử phong lưu, khôngcó chút gì bộ dạng của một thái tử một nước, nhưng mà khí thế vẫn giữnguyên hình ảnh là của một bậc đế vương, không cho kẻ khác kinh thường.

Úy Phong Kì lời nói phát ra hoàn toàn là muốn chọc giận Tào Hãn,có ý muốn gây xích mích, chọc cho Tào Hãn sát khí cuồn cuộn, nàng chỉ là của mộtmình hắn, cho dù là ở quá khứ, hiện tại,hay là tương lai, vĩnh viễn đềulà của mình hắn! Trừ bỏ hắn bất luận kẻ nào đều không có tư cách đượcđộng đến nàng…… Trừ phi hắn chết!

Mà trước mắt lại có một kẻ chết tiệt dám động đến — Lan quốc thái tử Úy Phong Kì!–

Đứng ở phía sau Tào Hãn, Lâm Diễm cũng kinh ngạc không kém, vì trong mắtBăng lúc này chỉ có Hoàng thượng mà thôi, điều này kiến cho hắn khôngkhỏi cảm thấy đau lòng, nàng vì cái tát của hoàng thượng mà cảm thấyphẫn hận không chịu nổi, hơn nữa trong mắt như chứa đầy sự oan ức lẫnđau lòng. Tình thế lúc này thật không tốt,Hoàng thượng đã nổi sát khí,giết Úy Phong Kỳ là chuyện tốt nhưng mà nếu vạn nhất lại làm liên lụyđến Nhược Nghiên thì không biết phải giải quyết thế nào ?

Hắn chỉ có thể áp chế chua xót trong lòng, tiến nhanh về phía Tào Hãn nói nhỏ :

:“…… Chiến sự với Nguyệt quốc chưa phân thắng bại, lúc này tuyệt đối khôngthể cùng Lan quốc phát động chiến tranh, Úy Phong Kì là thái tử của Lanquốc, tuy chưa được giao quyền lực thực sự nhưng mà nếu hiện tại mà giết hắn thì chỉ có hại không có lợi chi bằng nay ta giữ lại mạng sống chohắn, sau này khi hắn đăng cơ mượn sức của hắn giúp chúng ta chiếm đánhNguyệt Quốc.

Lời nói thật có lý, Tào Hãn cũng đã lấy lại tỉnh táo, nghĩ thấy lời nói của Lâm Diễm không phải không có lý, nếu mà quả muốn dùng Nhược Nghiên đếnđổi lấy tất cả điều đó thì hắn thà rằng hắn không cần! (điều đó ở đây là ám chỉ chiến tranh 2 nước Lan Quốc và Cảnh Quốc)

Úy Phong Kỳ tuy vẫn ngồi trong xe ngựa nhưng mà hắn vẫn nghe được hết lờinói của Lâm Diễm với Tào Hãn, thấy hoàng đế đang dùng ánh mắt dò xétđánh giá lại mình thì sắc mặt trở lên nghiêm chỉnh liền xuống xe, chắptay cung kính tạ lỗi với Tào Hãn, sau đó nói:“Lúc trước chính là nóigiỡn mà thôi, giai nhân như thế, Phong Kì nhất thời không thể kháng cựnên mới bất kính, nay việc đã như vậy thì xin trả nàng lại cho bệ hạ, làm ra bất kính việc,mong rằng bệ hạ thứ tội!”

“Không ngại.” Tào Hãn cắn răng phun ra hai chữ, trong lòng thì tức giận đến phát hỏa.

“Không dối gạt bệ hạ, mới vừa rồi vị tướng quân này nói gì với bệ hạ thì Phong Kì đều nghe rất rõ ràng, kỳ thật lần này đến Cảnh Quốc là có mục đíchliên minh, đáng tiếc vào cung mà không gặp được bệ hạ, lại vội vàng muốn trở về cho nên….

“Nhân lúc không gặp được trẫm nên ngươi không cam lòng, cho nên liền mangnàng đi?” Hắn tới lần này mục đích là tới xin giúp đỡ,nhất thời thấyNhược Nghiên mà nổi lòng tham ? Lý do này cũng thích hợp với tính cáchyêu thích cái đẹp của hắn từ trước tới giờ….

“Thỉnh bệ hạ thứ tội!” Úy Phong Kì lại thi lễ, thầm nghĩ trong lòng, mình đãnghĩ tới lý do như vậy, Tào Hãn nếu là người thông minh nhất định sẽkhông vì thế mà truy cứu chuyện này và còn giúp hắn trở về Lan Quốc bình an, lại còn đảm bảo sau này vị thế của hắn ở Lan Quốc càng được củngcố..

Băng vẫn ngồi ở bên trong xe, gió lạnh từ bên ngoài liên tục thổi tới khiếncho cả người nàng đều lạnh run lên, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi,nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bọn họ với sự kinh thường.

Úy Phong Kì đúng là Lan quốc thái tử……Nhưng mà nan nhân cuồng vọng, kiêungạo như vậy sao có thể nói lời xin lỗi với Tào Hãn kia chứ ?

Nói dối! Diễn trò! Mỗi một câu nói ra đều là dối trá, mỗi người bọn họ đều ở đó diễn trò, bọn họ đều tự mình sắm vai không thật với con người mình,cùng nhau diễn một vở kịch hoang đường nhằm che mắt người ngoài…

Đủ rồi! Nếu đã vậy thì cũng không cần lôi nàng tham dự vào trong đó làmgì ! Nàng thật sự không hề nghĩ lại hợp cùng với bọn họ diễn vai trò làmột nữ nhân đáng thương hại…

Hồi cung Những người ngoài e sau đó còn nói gì đó hay là định ra minh ước gì thì lúcnày Băng cũng không còn muốn thám thính làm gì, từ nay triệt để khôngquan tâm, mọi chuyện dù có thế nào thì với bản thân nàng mà nói không có can hệ gì hết, nàng không muốn là người bị lôi kéo vào những chuyện thị phi này nữa…

Nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật, luôn tàn khốc, cho dù bản thân nàng cókhông cam tâm tình nguyện thì cũng chẳng thay đổi gì, ông trời lại càngkhông vì linh hồn đi nhầm vào cơ thể người khác mà thương tình cho nànghoặc đối xử tử tế với nàng hơn…

“Người đâu! Áp giải tiện nô Tề thị đi Tĩnh Nguyệt……” Tào Hãn trong lúc tứcgiận không kiềm chế được bản thân nói áp giải nàng tới cái am kia, nhưng mà sau đó liền thay đổi ngữ điệu, tuy vẫn tức giận nhưng mà bất đắc dĩnói lại :“Đầu tiên đưa về Thanh Dương cung,đợi trẫm hồi cung thì xử lýtiếp.”

Tiện nô…… Đã lâu rồi nàng không có được nghe từ này, hai từ đó bật ra làmnàng muốn ngửa mặt lên trời mà cười chế nhạo bản thân mình, nhưng mànàng không có cười, hai hàng lệ từ đôi mắt xinh đẹp của nàng từ từ chảy ra, không tiếng động nhưng mà lạnh như băng cứ từ từ cháy xuống hai má…

Nàng giống như thứ hàng hóa, bị người ta tóm mạnh cho lên yên ngựa trở vềcung, bản thân nàng cũng như không có sự sống mặc kệ bọn họ an bài,không có nhúc nhích, nhưng mà yên ngựa cứng thúc vào bụng của nàng làmcho nàng khó chịu, đau đớn, nhưng mà nàng cố nhịn không có kêu đau lấymột tiếng, hiện tại chỉ có thể bình thản mà thôi, vận rủi của nàng saukhi về cung thì may ra mới có thể kết thúc chăng…

Mấy trăm danh cấm vệ quân đi trước đưa Băng hồi cung không hề biết rằng banam nhân đang đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn bọn họ rời khỏi đến khiđoàn người biến mất hẳn trên con đường nhỏ cuối rừng.

Bị bắt ở trên lưng ngựa một hồi, đoàn người tuy chưa được hoàng thượng ra lệnh nhưng mà ai cũng không nhẫn tâm để giai nhân thân thể yếu ớt nhưNhược Nghiên chịu khổ sở, chịu lạnh liền cho nàng ngồi vào trong kiệu mà kiêng về. Nhưng mà lần này trở về Thanh Dương cung không phải như mọilần trước , trở về theo nàng chỉ có sự lạnh giá, buồn đau, hơi thở củanàng có phần suy yếu, nhưng mà tất cả bọn họ đều không để ý đến.

Sáng ra, đám nô tài sau khi tỉnh dậy vào dọn dẹp cung thì mới phát hiệnkhông thấy Băng đâu, sau đó cấm vệ quân truyện chỉ bọn họ không đượctiết lộ chuyện đó ra ngoài, chờ đến trưa thì Băng bị mamng trở về, hơithở khó nhọc, Lộ Tam thấy vậy liền chạy đến hỏi đã xảy ra chuyện gìnhưng mà cấm vệ quân không có trả lời, chỉ bảo bọn họ cố gắng chăm sóc cho nàng, chờ Hoàng thượng về thì xử lý. Sau khi cấm vệ quân rời đi,tất cả đám nô tài đều thấy mờ mịt, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả mọi người trong Thanh Dương cung đều có thể thấy được một trận mưabão sắp bao phủ lấy Thanh Dương cung này, lúc này đã là giữa trưa, thấyBăng hôn mê đều vội vàng đi mời ngự y đến, sau đó đi nấu một bát canhgừng, lại lấy thêm than để sưởi ấm mong thân thể của Nhược Nghiên ấm lên một chút, mãi mới thấy thần sắc nàng khá lên một chút thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ấm quá…… Làm sao có thể ấm như vậy? Nàng nhớ rõ nàng rõ ràng ở trên lưngngựa cả người đều lạnh đến phát run, hai hàm răng cũng vì lạnh mà runlên cơ mà, giờ sao lại cảm thấy ả người đều ấm áp như vậy ?

Cả người Băng đang thoải mái liền cảm thấy có người đi đến, nàng giậtmình, sau đó người này còn sờ vào đầu nàng, nàng kinh hoàng lo lắng aiđây, là thái tử Lan Quốc, hoàng thượng hay là Lâm Diễm…

Nàng phản xạ mở to mắt ra, nhưng mà đập vào mắt nàng là hình ảnh Tú nhi hai mắt rưng rưng đang khóc…

“Tiểu thư, ngươi đã tỉnh……” Tú Nhi thanh âm nghẹn ngào, một giọt lệ ngã nhào xuống dưới má,vội vàng nắm chặt lấy tay Băng.

Băng có thể cảm thấy được hơi ấm của tay nàng ta truyền sang tay mình, nàng mạnh tay rút tay về, ánh mắt mãnh liệt nhìn nàng nói :“Ngươi khóc cáigì? Vì sao phải làm như vậy?”

Mèo giả khóc chuột, làm bộ từ bi, ,“ tâm hoàn” nhất định là Tú Nhi động tay chân không phải nghi ngờ gì nữa,nhưng mà Tú Nhi lần này lại định sắmnhân vật nào nữa đây ? Thư của Lâm Diễm có phải là do Tú Nhi lấy đi ?Nha đầu này rốt cuộc phải hại nàng đến như thế nào mới có thể từ bỏ ýđồ?

“Ta……” Tú Nhi giật mình với câu hỏi của nàng, vội nói,“Tiểu thư người đang nói cái gì vậy? Tú Nhi làm cái gì sao?” Sáng nay không biết vì sao toànThanh Dương cung mọi người tỉnh dậy thì đã muộn, ngay sau đó phát hiệnkhông thấy bóng dáng tiểu thư, nàng lòng nóng như lửa đốt nhưng mà maythay giữa trưa tiểu thư được cấm vệ quân đưa về cung, quần áo trênngười đơn mộc, trên người lại có vết dây thừng trói, trực giác của nàngcho thấy tiểu thư đã gặp chuyện, lo lắng không yên, nhưng mà khi vừatỉnh lại thái đọ của tiểu thư lại như vậy, không biết đã có chuyện gì

“Làm cái gì trong lòng ngươi khắc biết !”

“Tiểu thư……” Tú Nhi trong lòng căng thẳng, nàng có phải hay không đã biết cái gì đó, nếu không lời nói của nàng không có như vậy.

Không có hứng thú lại cùng Tú Nhi tiếp tục quanh co lòng vòng,Băng đang muốnchất vấ nàng ta về « tâm hoàn » nhưng mà bên ngoài truyền đến :“HoàngThượng giá lâm”.

“Lui ra!” Tào Hãn không mang theo một tia ôn nhu như trước, lạnh như băngtiến vào ra lệnh cho đám nô tài lui hết ra ngoài, tất cả đều sợ hãi lui hết ra.

Tú Nh nhanh tay lau đi nước mắt của mình,thấy bóng dáng của hoàng thượngđã đến gần liền muốn ra vén rèm lên, thấy sắc mặt hoàng thượng lạnh lùng thì thấy lo sợ, trong lòng bất an nổi lên quay lại nhìn Băng một hồi.

Thấy hoàng thượng như vậy nàng lại nhớ lại đêm hôm tiểu thư bị phế, đêm hômhoàng thượng đến Tú Lâm Uyển vẻ mặt cũng chính là như vậy…không…Lúc nàyvẻ mặt hoàng thượng so với lúc đó càng đáng sợ thêm mấy phần !Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tiểu thư…

“Hoàng Thượng, tiểu thư thân mình suy yếu cần tĩnh dưỡng, ngài……” Không kịpnói hết lời thì Tú Nhi đã bị ánh mắt của hoàng thượng đảo qua người nàng sợ đến phát run, không nói hết lời, nhưng mà thân thể vẫn vững vàngchắn trước giường Băng, duy trì tư thế của một người muốn bảo vệ nàng.

Tức giận vì bị Úy Phong Kỳ cướp mất người, lại thêm hoài nghi thái độ củaNhược Nghiên càng làm lửa giận trong lòng Tào Hãn bừng lên. Nay thấy TúNhi không nghe lệnh lui ra, tức thì ra lệnh : Người đâu, đem nha đầu này ra ngoài phạt nặng cho ta…’’

“Tú Nhi, ngươi lui xuống trước đi!” Hành động bảo vệ nàng của Tú Nhi vừarồi kiến nàng có chút gì đó bị mê hoặc, nhưng mà Băng cũng không muốn Tú Nhi vì mình phải chịu tội thay nàng, điều đó không phải vì long tốt của nàng mà bởi nàng cảm thấy nếu hoàng thượng giận quá mà giết mất nàngthì không nên, nàng muốn giữ lại nàng ta sau này nhất định còn có cơ hội dùng đến, và cũng là để Tú Nhi vì chuyện này mà có cảm tình với nànghơn mà thôi, điều đó có lợi cho nàng sau này….

“Tiểu thư……” Tú Nhi sắc mặt hổ thẹ càng tăng,bản thân mình từng làm chuyện có lỗi với nàng ấy, hại nàng đến vậy, nàng lại còn bảo vệ mình, cả đời này lương tâm của nàng cũng không tránh khỏi cắn dứt…

“Đừng dài dòng, đi mau!” Băng mắt thấy Tào Hãn sắc mặt càng ngày càng khôngkiên nhẫn, biết nếu dài dòng như vậy mà không lui xuống thì cũng bịphạt nên sắc mặt cố tỏ ra nghiêm khắc để đuổi nàng đi ra thật nhanh.

Tú Nhi rốt cục bất đắc dĩ khom người lui xuống, nhưng mà ra khỏi cửa điện nàng hình như có hạ quyết tâm cái gì đó.

Trong điện bỗng trở lên yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng nổ tí tách của than hồng trong lò sưởi, Tào Hãn bước về phía giường, chăm chú nhìn hình ảnh của Băng trên đó, thấy nàng lúc này thật ngoan hiền, bộ dángxinh đẹp như người vợ hiền đang đợi hắn trở về , hình ảnh này làm timhắn đập nhanh thêm vài nhịp…

Nhưng mà nàng không có nhìn vào hắn, hai má hồng nhạt, đôi môi đỏ thẫm đangnhím lại với nhau, mi mắt thì buông xuống như không muốn nhìn thấy hắn,tất cả như thách thức hắn trừng phạt nàng….

Da đầu truyền đến một cơn đau, Tào Hãn tức giận bừng bừng nắm lấy tóc củanàng ép nàng phải nhìn về phía hắn, Băng mở mắt nhìn hắn bình thản nói : “Đa tạ Hoàng Thượng.” Trong lòng nàng cười khổ, chính bản thân mình vàhọ hình như là cùng một loại, họ diễn trò, nàng cũng diễn trò, nhưng màvở diễn của nàng không có kịch bản, càng không biết lời thoại tiếp theothế nào, nàng chỉ biết nếu nói sai một câu thì hậu quả chính là mất đimạng sống này, nhưng mà giờ thì nàng đành phó mặc cho số phận vậy….

“Tạ trẫm cái gì?” Tào Hãn nghe nàng mở miệng nói câu đầu tiên chính là nóiđa tạ hắn, có chút bất ngờ không hiểu bản thân nàng có ý gì, liếc mắtthấy cổ của nàng có vết hồng đỏ còn in lại thấy khả nghi, nhìn rõ là….dấu hôn ?Là do Úy phong kỳ để lại ?

Trẫm? Lúc trước hắn từng nói ở trước mặt hắn thì không cần xưng hô quân thầnnày lọ ! Vậy mà giờ hắn lại xưng như vậy, Băng trong lòng chua xót thêmmấy phần nhưng mà vẫn cố mỉn cười nói :“Đa tạ Hoàng Thượng bỏ qua cho Tú Nhi, Nhược Nghiên nguyện mặc cho Hoàng Thượng xử trí.”