Chí Tôn Phế Hậu

Chương 10: Tề nô




Thái Hậu đã chết,cả nước cử hành đại tang, Băng rõ ràng thấy hoàng đế tuy rằng hận TháiHậu, hận Tề gia, nhưng ngoài mặt thì mọi công việc và thủ tục cần thiếtvẫn phải làm.

Nàng lại càng không nghĩ tới hắn lại bố trí cho nàng ở Thanh Dương điện, ngủ là ngủ trên long sàng của hắn, ăn thức ăn được chuẩn bị cho hoàng đế,hưởng thụ phúc được người có chức vị cao nhất trong cung phục vụ……

Cho nên, có thể nói là đối đãi với nàng từ đó đến nay quá thoải mái, ngoạitrừ điều hoàn mĩ cuối cùng chính là mỗi ngày vừa thức dậy là thấy hắnbên cạnh, bởi vì mỗi đêm hắn đều ôm nàng thật chặt mà ngủ. Có lẽ là dongự y nói bệnh tình nghiêm trọng của nàng nên hắn không hề có hành độnggì là quá đáng, nhưng lại càng làm cho nàng lo lắng hơn mà thôi.

Khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra vẻ lãnh khốc, vô tình, không nhìn thấu được tâmtình, đôi mắt thâm sâu, khó đoán, tất cả chỉ làm cho nàng lo sợ khôngyên trong lòng.Theo lý mà nói, nàng bây giờ là phế hậu, đã bị biếm thành nô tì, từ ở trong lâm tú uyển vào lãnh cung, tra tấn nàng không phải là thú vui của hắn sao?dụng ý hiện tại của hắn là như thế nào?

Đoán không ra chủ ý của hắn, cho nên mới bất an, nhưng mà thân thể suy yếunày cũng không cho phép nàng lo lắng quá mức lâu dài, vì vậy thườngxuyên tự mình an ủi chính mình phải đối mặt, trốn tránh là biểu hiện của yếu đuối, mà nàng, cũng không phải kẻ yếu!

Trong phòng tràn ngập mùi của trầm hương, Băng một mình nằm trên cái giườnglớn, đầu dựa vào gối xốp, lắng nghe Từ Ninh cung vọng đến mơ hồ tiếngcúng bái hành lễ, trong lòng cảm thấy buồn cười, Thái Hậu chết có thểnói chính là hoàng đế trực tiếp tạo thành, hắn trăm phương ngàn kế làmcho Tề gia suy sụp, làm cho Thái Hậu ngã, đêm đó mang nàng đi Từ Ninhcung đi ra chính là muốn dồn ép thái hậu đến mức quẫn trí mà chết, hắntính toán cũng thật là sâu xa đi.

Hiện tại, rốt cục mọi chuyện đã như nguyện ý của hắn….

Thái Hậu kết cục đã chết, vậy kết cục của nàng sẽ là gì đây? Kết cục củanàng chẳng lẽ đã ở hết trong đầu hắn.“Tề nô, dậy uống thuốc.” Bạch tháigiám âm thanh thanh thuý tiến vào trong cung.

Đúng vậy, tề nô chính là danh hiệu hiện tại của nàng. Cũng không biết là TềNhược Nghiên ban đầu ở trong cung nhân duyên tốt, hay là do hoàng đế đặc biệt phân phó, trong Thanh Dương cung này tuy bọn nô tài gọi nàng là“Tề nô”, nhưng đối xử với nàng lại rất cung kính như nàng là Bồ Tát vậy, cẩn thận hầu hạ.

“Ân.” Băng đáp ứng tiếp nhận chén thuốc đưa đến uống một hơi cạn sạch, sau đó là ăn món mứt táo ngọt lịm vào trng miệng.

Bát thuố đen như mực đó vẫn ngày ngày đưa đến bắt nàng uống, hắn phân phóbọn thái giám và cung nữ dù chết cũng phải nhìn thấy nàng uống hết chénthuốc đó rồi mới được rời đi, nếu không thì phải đi bẩm báo hắn, hắn sẽvội vàng chạy tới, dùng biện pháp cực đoan là dùng miệng mớn thuốc, bắtnàng phải uống không thừa một giọt nào. Trải qua tình trạng ái muội,miệng đối miệng mà phải uống thuốc không thoải mái tẹo nào, cho nên từlần sau nàng đều chủ động tự uống thuốc, không cho hắn cơ hội lặp lạichuyện đó lần nữa…

Mặt trời vừa lặn về phía tây, Tào Hãn đi vào Thanh Dương cung, gặp hết bọnnô tài đều đứng hết ở ngoài điện, nói là tề nô muốn một mình, không chobọn họ quấy rầy.

Tào Hãn vừa nghe sắc mặt đã không vui, đến gần nội điện liếc mắt một cáitrông thấy Băng quần áo đơn bạc một mình đứng ở cửa sổ, nhìn nơi nào đóngoài cửa sổ lẳng lặng mà xuất thần, ánh nắng buôt chiều màu vàng chiếulên thân nàng, gió nhẹ phất qua sợi tóc, thổi bay vạt áo, cả người giống như tiên nữ giáng trần, thần thái mơ hồ giống như bất kỳ lúc nào gặpthời điểm thuận lợi sẽ lập tức rời đi …

Mày kiếm nhất thời không hờn giận mà nhíu lại, Tào Hãn bước nhanh tiến lênbên nàng, mang theo tức giận trầm giọng hỏi:“Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Xem mặt trời lặn !” Băng tức giận đáp, bất mãn vì yên tĩnh bị hắn quấy rầy, nàng thật vất vả mới đuổi được hết bọn nô tài ra ngoài, chẳng lẽ khôngthể để nàng yên tĩnh một mình sao?

“Oành” một tiếng đẩy ra cửa sổ mở tung ra, nàng coi hắn như không tồn tại tiếp tục ngắn ánh nắng cuối cùng của một ngày, một màu vàng huy hoàng, chóilọi.

Thái hậu đã mất, các thế lực trước kia theo phe thái hậu đều bị dẹp tan,trong cung dường như vắng vẻ đi rất nhiều, tượng trưng cho thế lực củaTề gia đã xuống dốc, cũng không biết Tề Nhược Nghiên sẽ có tương lai vận mệnh thế nào, sẽ đi đâu và trôi về đâu?

Tự nhiên cằm truyền đến một trận đau nhức, Băng chấm dứt suy nghĩ mienman, nhìn về phía ra ra sức lực đạo ở cằm, bắt nàng quay đầu nhìn vềphía hắn. Chỉ thấy ánh mặt trời đang chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ, lạnhlùng của hắn, ánh mắt sắc bén như hàm chứa uất ức cùng giận dữ, conngươi đen láy kia như có lửa bùng lên, làm như phải lập tức đốt cháynàng ra, nhưng tựa hồ như còn chần chừ gì đó…

Thầm mắng chính mình làm sao lại muốn chọc giận hắn, không chỉ có ngu ngốc, mà còn tự mình chuốc lấy cực khổ cho sự ngu ngốc đó!

Điều chỉnh tốt tâm lý Băng, nhanh chóng thể hiện một bộ mặt có điểm vặn vẹo, điềm đạm, đáng yêu, con mắt nháy nổi lên ánh sáng, không lên án hành vi của hắn dù có thô bạo bao nhiều……

Bỗng nhiên nhớ tới mình từng dùng qua chiêu này với hắn, kết quả quả thựcnghĩ lại mà kinh, làm cho biểu hiện của hắn nhất thời có chút cứng ngắc .

Băng vui sướng phát hiện chiêu này đối với hắn thế mà có hiệu quả, chỉ thấytrong mắt hắn lửa giận dần dần dập tắt, tay nắm bắt cằm của nàng cũngthu về, biểu tình vẫn như trước có chút thâm trầm.

Băng không dám nói nhiều, tuy rằng trước mắt có rất nhiều hoài nghi nàng cần phải biết, vì dù sao nàng cũng không phải Từ Nhược Nghiên, cũng khôngphải người Tề gia, nhưng mà nhiều lời quá hiện nay không tốt, chỉ trầmmặc mới là cách tốt nhất tránh đi nguy hiểm.

Bọn nô tài tiến vào điện hầu hạ hoàng đế thay quần áo, bưng trà lên. Vừarồi gió nổi lên, Băng liền cảm thấy ngực có phần đau tức, như là bệnhtim chuẩn bị tái phát, theo quán tính vội đi lần “ cứu tâm hoàn”.Ai ngờvừa rút ra bình ra chuẩn bị lấy thuốc uống thì bình sứ đã bị hoàng đếđoạt mất,“Ầm” Một tiếng vỡ của bình sứu vang lên, thuốc có màu rám nắnglăn khắp nơi…

Băng kinh ngạc nhìn vẻ mặt hoàng đế, hoàn toàn không rõ vì sao hắn lại làm vậy, hay là do hắn trúng gió…

“Thuốc này về sau không cho phép được dùng nữa!”

Câu giải thích lạnh lùng như ra lệnh cho nàng là hành vi gì đây? Nếu nàngnhớ không lầm, thì vài ngày trước hắn có lệnh cho ngự y đi tìm hiểu lailịch của lọ thuốc này, thế nhưng hiện tại sao lại vậy….

Hay là trong lúc ý thức mơ hồ nàng nghe nhầm? Kỳ thật hắn muốn nàng chịuthống khổ mà chết, cho nên mới giam nàng ở Thanh Dương điện?

Vừa rồi ngực chỉ có chút quặn đau, nhưng bây giờ cơn đau lại mạnh hơn, hai chân nàng mền nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, Băng run rẩy cố gắng vớilấy viên thuốc gần nàng nhất, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất làphải sống sót, sinh mạng của nàng chỉ có nàng mới có quyền quyết định,bất luận kẻ nào cũng không được quyền can thiệp, nếu không nàng tuyệtđối không khách khí.

viên thuốc nho nhỏ không đợi được Băng nhặt lên, đã bị một bàn chân khôngthương tình giẫm nát, không tiếng động nghiền luôn nó thành bột, cảngười ngay lập tức bị kéo đứng lên, hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, nàngkhông thể nhúc nhích, mà cũng không có biện pháp nhúc nhích ra được.

Trái tim không theo quy luật bình thường mà cứ liên tục đập loạn, làm hô hấp dồn dập, trong đầu ong ong, cảm thấy một lực đạo ấm áp xâm nhập vàothân thể của nàng, làm cho trái tim không khoẻ như bớt đi đau dớn, làmcho nàng lại cảm phục cái gọi là nội lực thần kỳ rất có công hiệu……

Băng cảm giác tốt hơn nhiều, ánh mắt híp lại, chậm rãi thở dài một hơi, hỏira nghi vấn trong lòng:“Vì sao không cho ta ăn thuốc đó?” Kỳ thật làmuốn hỏi: Nếu đã xem nàng là nô tỳ, còn lấy luôn họ của nàng để gọi haitiếng Tề nô, để làm nhục nhã Tề gia, vì sao còn trao nội lực quý giá lên người nàng làm gì. Bất quá lời này nói ra thập phần có hương vị khiêukhích, cho nên lời định nói đến miệng, vẫn là nuốt xuống.

“Thuốc kia rốt cục từ đâu mà có? Ngươi bắt đầu dùng khi nào?” Tào Hãn khôngđáp, hỏi ngược lại. Ngự y đã nói với hắn thuốc này chỉ có tác dụng làmgiảm đau đớn nhất thời, không có tác dụng chữa bệnh hết hẳn, không chỉcó thế, thuốc này nếu dùng đều đặn có tác dụng khác nữa là tránh thaicho người sử dụng, điều này làm cho hắn không thể không suy nghĩ thâm ýsâu xa của nàng khi dùng thuốc này.

“Chẳng lẽ thuốc này có cái gì vấn đề sao?” Băng nghi hoặc hỏi, theo biểu hiệncủa hoàng đế làm cho nàng nghĩ “cứu tâm dược” mà nàng uống có vẫn đề gìđó không tốt……

Tào Hãn không có trả lời, chính là đang xem xét biểu tình trên khuôn mặtnàng, nhưng lại tựa hồ không phát hiện ra điều gì, điều này làm hắn cóphần thất vọng, vì linh hồn đã bị đổi, nên Băng cũng không có biểu hiệngì là đương nhiên…

Nhớ rõ thuốc này là do Tú Nhi đưa cho nàng, nhưng mà nghĩ lại không có khảnăng gì nha đầu đó lại hại nàng? Không biết vì sao, nàng giờ đây cảmthấy lời của hoàng đế lại có thể tin tưởng, đây là một loại cảm giác kỳdiệu không thể nói rõ, gặp ánh mắt hoàng đế không chừng chăm chú nhìnchính mình, Băng thâm tâm có phần hoảng loạn, tốt nhất là nên khai hếtsự thật ra….

Mất trí nhớ đôi khi cũng là một lý do, và đôi khi cũng là phao cứu mạng cho nàng

Hoàng đế ôm nàng về phía giường, Băng cẩn thận tìm từ nói: “Hoàng Thượng, cóchuyện tề nô vẫn không có cơ hội nói ra với người……” Không phải khôngnói cho ngươi, mà là không có cơ hội, đừng trách ta nha….

“Chuyện gì?” Tào Hãn nhíu mày, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động trên mặtnàng, vì đây là lần đầu tiên nàng tự xưng Tề nô nên có chút kinh ngạc,nhìn bề ngoài dịu dàng nhu nhược, kỳ thật nội tâm lại lạnh lùng, caongạo, nữ tử như nàng sao nói ra hai từ Tề nô –danh xưng ti tiện đó?

“Chính là…… Ta…… Ta mất trí nhớ, trước kia mọi chuyện đều quên.” danh hiệu ghê tởm kia kêu một lần là đủ rồi, nàng cũng không muốn gọi thành thóiquen.

“Mất trí nhớ?” Tào Hãn hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ nói ra nói nhưvậy, nhưng thật ra không để ý nàng lại khôi phục tự xưng là“Ta”

ngữ khí có phần hoài nghi làm cho Băng căng thẳng, giải thích nói:“Từ đêmmà Hoàng Thượng làm việc kia với…… Còn bẻ gãy cánh tay của ta, ta khôngphải mê man mấy ngày sao?”

Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ biết chuyện này, Băng chạy nhanh tiếp theo nói,“Tỉnhlại sau, ta mới phát hiện trừ bỏ đêm đó ra, ta một chút cũng không nhớnổi chuyện trước kia, sau là Tú Nhi nói cho ta một ít, ta mới biết đượcthân thế của chính mình, nếu không ngay chính tên mình ta cũng không nhớ nổi……”

Tào Hãn nếu có chút đăm chiêu nhìn vào mắt Băng, làm như tìm tòi nghiên cứu nàng có nói thật không, lại dần dần lâm vào hoài nghi của chính mình.

Qua mấy ngày ởchung với nàng, xác thực làm cho Tào Hãn cảm giác được nàng trong ký ứccủa hắn qua nhiều năm có nhiều thay đổi, nhưng hắn vẫn cho rằng điềunày là do nàng cố ý nguỵ trang hoặc mẫu hậu sai bảo nàng làm vậy, nàngrốt cục đã nhậ rõ ra ai mới là chúa tể tương lai, nhưng mặc kệ là cái gì nguyên nhân gì tạonên thay đổi của nàng, rốt cục có thể làm cho nàngcúi đầu, điều này làm hắn cảm thấy sung sướng rồi.

Dù sao nàng từ khi tiến cung, đêm đại hôn, lời nói của nàng như chậu nướclạnh dội lên đầu hắn, làm dật tắt vui sướng cùng hoan hỉ, làm cho hắnthay vào đó là nỗi căm hận khôn tả, khắc sâu vào trong lòng hắn, suốtđời khó quên đựơc!

Sau đó vài năm, trừ bỏ hoàng hậu bắt buộc phải tham dự các sự kiện, hắn cơbản chưa từng gặp qua nàng, trong lòng lại nhớ kỹ nhục nhã mà nàng gâyra cho hắn, nhớ kỹ nàng không yêu hắn, thậm chí……

Vì thế một lòng bày mưu tính kế làm như thế nào cho Tề gia sụp đổ, đem bao nhiêu phẫn hận giấu trong lòng trút hết lên người nhà tề gia, đươngnhiên trong đó cũng bao gồm cả nàng……

Hắn lập chiếu phế nàng, biếm nàng thành nô tì với cái tên Tề nô, làm cho nàng phải giao ra phượng phù (ấn hoàng hậu), lại bắt nàng ly khai Phượng Tường cung.

Trong lòng không rõ, nếu nhìn thấy khuôn mặt thất kinh của nàng, quỳ xuốngđất cầu xin hắn tha thứ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của nàng lại làm cho hắn cực kỳ bất mãn, ánh mắt bất phục làm bẻ gãy dục vọng của hắn, nên đêmđó, hắn mới đến Tú Lâm Uyển, tới sủng hạnh hoàng hậu mà hắn chưa từngsủng. Vốn tưởng nàng đã là tàn hoa bại liễu, nhưng bộ dáng kịch liệtphản đối của nàng lại làm khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, vì thế hắn càng bá đạo muốn nàng kỳ được, cường bạo mà chiếm lấy nàng, cường bạomà tiến vào trong nàng. Nhưng khi đối mặt với vết máu đỏ sẫm tượng trưng cho tấm thân trong trắng của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui mừng như điên, nhưng đi kèm theo đó là sự thương tiếc….

Ngay trong lúc tâm của hắn dâng lên sự khoái hoạt sung sướng, nàng lại muốnđộng thủ giết hắn, biết rõ nàng không thể gây thương tổn hắn, nhưng sựphẫn nộ lại che mắt của hắn, hắn nặng tay bẻ gẫy cánh tay phải của nàng, thấy nàng ngất đi, lại thấy thật hối hận, vội gọi ngự y điều trị chonàng……

Nàng mê man suốt ba ngày, trong lòng nôn nóng như có lửa đốt, muốn đi xemsức khoẻ của nàng nhưng vì kiêu hãnh mà lại kìm lại, vừa nghe nghe thấynàng tỉnh, nhất thời không khống chế được tiến đến xem nàng, nhìn thấybộ dáng vừa kinh vừa sợ, trong lòng vẫn lại có vẻ vui sướng, lại độtnhiên phát hiện thần sắc kinh sợ kia bên trong có một tia giảo hoạt……

Thiếu tí nữa hắn lại bị nàng lừa, làm cho hắn quên mất nàng là người Tề Gia,mối hận xưa lại nổi lên trong hắn, nếu nàng không tuân phục hắn, thì hắn sẽ lại cho nàng nếm mùi vị bị chinh phục là thế nào!

Nhìn nàng ở trên giường, chìm trong dục vọng mà giãy dụa, nghe tiếng kêu yêu kiều của nàng, hắn đạt tới cực hạn mà thoả mãn…

Nhưng ngày hôm sau nàng lại phóng hỏa thiêu chứng cứ cho thấy một đem triềnmiên trên giường với hắn, còn tí thiêu tú lâm uyển, làm khiêu khích hành động của hắn, thầm nghĩ xem ra mình đối nàng là thật tốt quá nên nàngmới dám làm vậy, liền đem nàng quăng vào trong cung hoang vắng ở vườnngự uyển, làm cho nàng đi phải hảo hảo mà chịu khổ, thấy thế nào là tình người, làm cho nàng phải thay đổi, nhưng mà sự thực lại ngược lại, nàng ở trong đó lại có vẻ tiêu diêu tự tại.

Cho dù không có mẫu hậu âm thầm phái người hỗ trợ làm cho người Tề gia trốn trong Thiên lao trốn ra, thì hắn cũng đã chuẩn sau vài ngày là đem nàng ra khỏi y viện cung, người Tề gia trốn ngục bị giết hết, làm hắn khẩncấp muốn biết biểu tình của mẫu hậu hắn thế nào? nếu vẫn chưa đủ sẽ làmnhục nàng trước mặt thái hậu, cho thái hậu đau lòng vì đây là người màyêu quý nhất, nhưng hắn cũng sợ vì vậy mà nàng phát bệnh, mất đi tínhmạng vì đả kích đó!

Hắn quả thật làm như vậy, mắt thấy nàng bệnh phát thống khổ, làm đau cũng là chính tâm can mình……–

Tề gia nhị tiểu thư có bệnh trong người,điều này ai ai cũng biết, hắn cũng biết, vốn tưởng rằng cũng không cái gì trở ngại, nhưng sau khi nghe ngự y đên khám cho nàng trần thuật lại, mới biết bệnh này của nàng lạinghiêm trọng như vậy, có thể trực tiếp uy hiếp lên tính mạng của nàng,mà căn bản lại không có khả năng chữa trị khỏi tận gốc…

Viên thuốc của nàng ở Y viện cung sau khi được ngự y kiểm tra thực hư nóithuốc chỉ có tác dụng nhất thời ức chế bệnh khi đau đớn, kỳ thật là loại thuốc một lợi mà trăm thứ hại, không những chỉ gây nghiện mà đối với nữ tử lại càng không tốt. Thuốc đó dùng vào càng làm cho mất dần khả năngsống, chẳng lẽ nàng không từng lo lắng cho vấn đề này sao, hay nàng đãchết tâm nên không thèm để ý tới việc đó?

Hôm nay hắn muốn đầu tiên là huỷ hết số thuốc đó đi, sau là muốn hỏi nàngsố thuốc đó từ đâu mà ra, vì sao lại dùng lại thuốc gây tổn hại thân thể như vậy? Thứ ba là hôm nay là tuần đầu của mẫu hậu, hắn muốn mang nàngđi đưa mẫu hậu về nơi an nghỉ cuối cùng.

Nhưng nàng lại nói nàng bị mất trí nhớ, đã quên hết chuyện trước kia, khảnăng này có thể xảy ra sao? Nàng có phải vì mẫu hậu mất đi, không tìm ra đường thoát tội mà cố tình nói mình bị mất trí nhớ, nhưng mà sự thựcbây giờ là như thế nào?

Việc này không phải nói là xong, thế nào nói quên là có thể quên, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nhớ?

Nhìn nàng thật lòng dùng ánh mắt chân thành nói với hắn, hoài nghi tronglòng Tào Hãn vì vậy mà hạ xuống, tuy thần sắc chưa có gì thay đổi,nhưng mà ánh mắt nhìn nàng cũng đã khác….

Băng được cho là chỉ dùng ngôn ngữ có thể giết người, vậy mà hoàng đế lạikhông tin, không đợi hành động tiếp theo của hắn, nhìn hắn uỷ khuấtnói:“Hoàng Thượng nếu là không tin, có thể đi hỏi Tú Nhi thôi! Đúng rồi, thuốc kia cũng là Tú Nhi cho ta.” Vừa vặn có thể điều tra xem nha đầukia có âm mưu gì với ta.

Lúc này trong cung các nơi đều y phục chỉnh tề, tiếng chuông khánh vang lên khắp nơi, Băng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt hỏi một câu:“Đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lại thấy ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế nhìn mình, sau đó là chiếc cằm nhỏđáng thương của nàng lại bị hắn nắm lấy, bức nàng không thể không nhìnhắn, thấy bờ môi của hắn chậm rãi chuyển động, thong thả nói:ói:“Hôm nay là tuần đầu của mẫu hậu, sẽ đưa vào lăng,ngươi không biết?”

“Tuần đầu?” Băng thập phần thành thực lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không quen thuộc phong tục mai tang nơi này.

“Nhược Nghiên, mẫu hậu luôn vì ngươi mà đau lòng, nàng đã chết ngươi không khổ sở?” Tào Hãn có tâm thử hỏi, nàng cùng mẫu hậu tuy là cô cháu, nhưngtình như mẹ con, theo lý thuyết mẫu hậu chết, khó quên nhất nên nàng mới đúng, nhưng ở nàng lại không toát ra một chút thương tâm khổ sở nào,chẳng lẽ đúng như nàng lời nói, nàng mất trí nhớ?

Có chút ngạc nhiên vì không nghe đến hoàng đế kêu nàng “Tiện nhân” Mà sửathành “Ngươi”, lúc này đột nhiên nghe được hắn gọi Nhược Nghiên, Băngnhất thời còn không thích ứng,đến lúc nàng hiểu được đây là kêu tênchính mình, thì thào nói:“Ta…… Mất trí nhớ……”

Băng không khỏi bội phục mình vì tìm được cái lý do không chê vào đâu được,thấy mình vạn phần may mắn vì đã nói trước mình mất trí nhớ, mất trí nhớ quả nhiên thành tấm lá chắn tốt nhất cho nàng,bởi vì nàng không có bấtkỳ lý do nào để có thể ứng phó với nơi này, nêm tất cả chỉ có thể đổtại………

“Trẫm tạm thời tin lời của ngươi, chuyện thuốc này truy cứu sau, trước tiên theo ta đi đưa mẫu hậu đoạn đường đi!”

“Hảo……” Băng hơi thở dài nhẹ nhõm, khó hiểu nỗi đau kịch liệt hiện ra trên mặthắn, Thái Hậu chết chính là kỳ vọng của hắn sao? Vì sao trên mặt của hắn thiếu đi vẻ mặt của người thắng đắc ý cùng vui sướng, ngược lại giốngcái đau mất đi thân mẫu , không thể hiếu thuận nữa mà vô cùng thương tâm cùng khổ sở.