Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 5: Gặp mặt tình địch




Thời điểm Thương Diễm Túc đem tiểu tử kia ôm lại trong lòng, Trữ hoàng hậu cũng đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tử kia, sau đó xoay người nhìn về phía Thương Lang hoàng, hoặc là chính xác hơn là nhìn về phía trước ngực hắn.

Đồng tử một trận co rút nhanh, bất chấp có thất lễ hay không, tiến lên hai bước nhìn chằm chằm Thương Lang Hoàng hỏi: “Hoàng Thượng, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngài muốn đem Bích Nhãn Long Tinh..”.

Thương Lang Hoàng có vẻ không vui nhíu mày, nói: “Như thế nào? Trẫm muốn đem vật gì đó của trẫm đưa cho ai, còn cần phải qua sự đồng ý của Hoàng hậu hay sao?”

“Thần thiếp không dám, nhưng Bích Nhãn Long Tinh kia dù sao cũng không phải là thường vật, Hoàng Thượng trăm ngàn lần không thể tùy ý tặng người được a!”

“Điều này tất nhiên tự trẫm biết, cũng không có cần Hoàng Hậu phải nhắc nhở!”

“Hoàng Thượng, Bích Nhãn Long Tinh kia chính là truyền vật từ các đời hoàng đế, hiện tại người lại đem nó giao cho một tiểu hài tử, thật sự là không có thể thống, mong rằng Hoàng Thượng thu hồi!”

“Làm càn!”Thương Lang Hoàng dùng sức vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng lên, ánh mắt híp lại nhìn trong mắt ẩn ẩn gió lốc.

Nhưng mà lần này, Trữ hoàng hậu lại không chút nào úy kỵ, kiên trì nói: “Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc, ngài sao lại có thể đem một vật quan trọng như vậy giao cho một tiểu hài tử đâu chứ? Nếu nó thích, bảo thạch trong cung cũng không ít, cứ để cho nó tự lựa chọn đi”.

Hừ lạnh một tiếng, nói: “Quân vô hí ngôn, nếu như đã đưa ra, sao lại có thể thu hồi lại chứ?”

“Nhưng vạn nhất một tiểu hài tử như nó, không cẩn thận lại làm mất, như vậy thì có thể làm sao được? Hoàng Thượng, việc này liên quan đến xã tắc, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi bảo thạch!”

“Nếu như sợ nó làm mất, vậy thì để cho cha mẹ nó thay nó bảo quản đi”.

Nghe vậy, Trữ hoàng hậu lại càng thêm kinh hãi, đây chẳng khác nào là đem Bích Nhãn Long Tinh Giao cho Thương Diễm Túc hay sao?

Không được, nàng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra được!

Đương nhiên, đến bây giờ nàng vẫn không có biết trên tay Lãnh Thanh Nghiên có huyết ngọc tơ vòng vàng, nếu như không phải vì chiếc vòng tay này, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên nhất định cũng sẽ ngăn cản con lấy khối bảo thạch đó.

“Hoàng Thượng.. “.

Cười lạnh một tiếng, hơi trào phúng nhìn nàng, nói: “Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì sao?Ý trẫm đã quyết, ngươi không cần phải nhiều lời nữa!”

Thương Lang Hoàng vừa nói xong, Trữ hoàng hậu ngược lại đột nhiên lại trở nên bình tĩnh, chậm dãi quỳ xuống trước mặt Thương Lang Hoàng, nói: “Thỉnh Hoàng Thượng làm chủ, từ nhỏ Trác nhi đã đọc nhiều thi thơ, chuyên cần tập võ công, những năm gần đây cũng không hề lười biếng, ở trong triều được bá quan thừa nhận.Nhưng lại không biết ở trong mắt Hoàng Thượng, nó rốt cuộc là kém Lạc vương ở điểm nào? Khiến cho Hoàng Thượng từ trước tới nay vẫn luôn thiên vị Lạc vương, chẳng lẽ Trác nhi không phải là con ngài hay sao?”

“Câm mồm! Ngươi hiện tại, còn có nửa điểm bộ dáng của một Hoàng Hậu hay sao? Còn không mau đứng lên!”

“Thần thiếp không phục! Nếu như hôm nay Hoàng Thượng không thể cho thần thiếp một lời giải thích thỏa đáng, thần thiếp sẽ quỳ tại đây không dậy!”

“Ngươi.. “.

Thương Diễm Trác chậm rãi đi tới bên người Hoàng Hậu, cũng không có nói điều gì, chỉ là quỳ gối xuống sắc mặt Thương Lang Hoàng càng thêm khó coi, căm tức nhìn hai người đang quỳ trước mặt, trầm giọng nói: “Các ngươi đây là đang uy hiếp trẫm?”

“Nhi thần không dám, chỉ là hy vọng phụ hoàng có thể chỉ cho nhi thần biết, rốt cuộc là nhi thần có chỗ nào không được tốt, phụ hoàng nói ra, nhi thần nhất định sẽ sửa lại!”

Thương Lang Hoàng da mặt giật giật vài cái, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Trác, mà lúc này đây, Thái Hậu đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói: “Được rồi, các ngươi làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu như để cho người ngoài biết được, không chừng còn chê cười các ngươi đâu!Trước hết đều mau đứng dậy đi, tuy rằng Bích Nhãn Long Tinh là thừa vật của các hoàng đế truyền lại, nhưng chân chính truyền thừa vật vẫn là ngọc tỷ, bảo thạch kia cũng là vì là của hoàng đế đời thứ nhất, sau lại truyền cho hoàng đế đời thứ hai, mới truyền cho tới tận bây giờ, nhưng thật ra cũng không có văn bản quy định rõ ràng là truyền thừa vật của hoàng đế a!”

“Mẫu hậu.. “.

“Được rồi, ai gia biết ngươi muốn nói cái gì, hoàng hậu ngươi chỉ cần biết rằng, chân chính truyền ngôi là dựa vào ngọc tỷ, chỉ cần hoàng đế không đem ngọc tỷ giao cho người nào, vậy có nghĩa là hắn vẫn chưa đem ngôi vị giao cho ai. Về phần bảo thạch kia, vừa rồi cũng là do tiểu tử kia nhìn thấy thích, Hoàng Thượng yêu thương tôn nhi, cho nên liền đưa cho nó, chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng Thượng trở thành kẻ không giữ lời với tôn nhi trong lần đầu tiên gặp mặt hay sao?”

“Con dâu không dám!”

Mỉm cười gật gật đầu, nói: “Như vậy là tốt, cũng đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. Trác nhi ngươi cũng thật là, ngươi như thế nào, làm được những gì, phụ hoàng ngươi tất nhiên là để ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, ngươi sao lại có thể hỏi như vậy, không phải khiến cho phụ hoàng ngươi khó xử hay sao?”

“Hoàng Tổ mẫu thứ tội, phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi”.

“Tốt lắm, đều đứng lên đi”.

“Tạ mẫu hậu (Hoàng Tổ mẫu)!”

Có cung nữ thái giám vội vàng chạy đến, nâng hai người từ trên mặt đất đứng lên, chuyện tình có thể khiến cho cả Thương Lang quốc ầm ĩ lên, vậy mà chỉ nhờ hai ba câu nói của Thái hậu như vậy mà lắng xuống, có điều cũng không có ai sẽ thật sự cho rằng, Trữ hoàng hậu cùng Lỗ vương sẽ cứ như vậy mà quên đi chuyện này.

Về phần sau này có như thế nào, thì đó cũng là chuyện của sau này, ít nhất hiện tại, mọi người đều tâm bình khí hòa, cho dù có không cam lòng, cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng thôi.

Tiểu tử kia nằm trong lòng phụ thân, tay nhỏ bé bị mẹ nắm lấy, nhìn Trữ hoàng hậu cùng Thương Diễm Trác, lực đạo trên tay Lãnh Thanh Nghiên không khỏi lớn hơn vài phần.

“Mẹ?”

Thương Diễm Túc vươn một bàn tay đến, nắm lấy bàn tay của Lãnh Thanh Nghiên, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, không có việc gì”.

“Ừ!”

Tiểu tử kia chớp ánh mắt, lần này, lần này hình như nó làm sai thật rồi, có điều cũng không phải là do nó cố ý a, đều là tại cái túi kia, vậy mà lại bị thủng một lỗ, làm cho bảo thạch kia bị rơi ra ngoài.

Lại tiếp tục nói chuyện phiếm trong chốc lát, bởi vì chuyện vừa xảy ra, mọi người cũng không còn hứng trí quá lớn, Thập Nhất công chúa lại một lần nữa lại dính lấy tiểu tử kia, dù sao hiện tại tiểu tử kia cũng đối với Thái hậu nương nương có chút bất mãn, cho nên không đi đến nơi đó, vậy àm lại bắt nó phải xin lỗi!

Đối với hành vi của tiểu tử kia, tuy rằng ngoài miệng không có nói cái gì, nhưng nhìn tươi cười không ngừng trên mặt Thương Ngọc Linh cũng có thể hiểu được, nàng vui vẻ vô cùng.

Rất lâu trước kia, nàng nhìn thấy Thương Kỳ Thụy kia cũng đã thấy thực là khó chịu, đương nhiên trong đó có nguyên nhân là do Hoàng hậu nương nương, nhưng đại khái là bởi vì khen ngợi nó, rồi lại thổi phồng, cho nên Thương Kỳ Thụy có chút cao ngạo, hơn nữa tính tình cũng rất là không tốt.

Đừng nhìn thái độ nho nhã lễ độ của nó trước mặt Thái hậu, đó là bởi vì khi đối mặt với trưởng bối thôi, người so với nó còn tôn quý hơn, nếu như gặp phải cung nữ hay thái giám, ra tay cũng rất là tàn nhẫn, khiến cho người ta không thể nào ngờ rằng đây lại là chuyện mà tiểu hài tử bốn tuổi có thể làm được.

Rất nhanh mọi người cũng cáo lui hết, bên trong Thọ Dương cung cũng chỉ còn có Thái Hậu nương nương cùng một người nữa, có chút cô đơn thở dài, nói: “Bên trong Thọ Dương cung này, cũng chỉ còn lại một lão bà như ai gia thôi “.

Phúc công công vội vàng đi đến bên cạnh cẩn thận đỡ lấy, cười nói: “Nương nương trăm ngàn đừng nói như vậy, đợi cho đến ngày mai, tự nhiên sẽ lại náo nhiệt lên thôi”.

“Kỳ thật bọn họ có tới đây hay không đối với ai gia cũng không có gì, ai gia cũng chỉ hy vọng phụ tử thân thiết, huynh đệ hòa thuận”.

“Nương nương.. “.

“Ai, ngươi cũng đừng chọn lời hay để an ủi ai gia, ai gia cũng biết đây cũng chỉ là một hy vọng xa với thôi. Tốt lắm, không cần nói gì nữa, tiểu Phúc tử a, ngươi nói cho ai gia biết xem, ngươi cảm thấy con Túc nhi như thế nào?

“Bẩm nương nương, tiểu vương gia thông minh lanh lợi, thiên chân thiện lương, Vương phi dạy dỗ cũng thực là tốt”.

“A?Đây là lời nói thật tâm sao?”

“Nô tài nào dám lừa gạt nương nương đâu? Chẳng lẽ nương nương không cho là như vậy hay sao?”

Trầm mặc một chút, dường như là đang nhó lại chuyện tình có liên quan đến tiểu tử kia vừa rồi, sau đó bạt cười nói: “Đúng thật là thông minh lanh lợi, nhưng mà tính tình có điểm mạnh mẽ, cũng quá quật cường”.

“Nhưng mà nương nương, chẳng lẽ người không thấy tiểu Vương gia cùng Vương gia trước đây thập phần giống nhau hay sao?”

Không khỏi có chút sợ sệt, như quay trở về hồi ức trước đây, tươi cười hiền lành trên mặt càng trở nên đậm hơn, gật đầu nói: “Cũng đúng, có điều, một lời không hợp liền ra tay đánh người, như vậy là không tốt”.

Phúc công công há miệng thở dốc, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói cái gì, Thái Hậu thấy thế trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, nói: “Tiểu Phúc tử, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, chẳng lẽ ở trước mặt ai gia, ngươi còn có cái gì không thể nói sao?”

“Đâu có, nương nương thứ tội, nô tài chỉ là đột nhiên nhớ tới một việc”.

“Chuyện gì a?”

“Chính là vừa rồi nô tài trên đường từ Hoa Dung cung đến Thọ Dương cung bị vấp ngã, tiểu Vương gia thấy vậy liền chạy đến đỡ nô tài, để tránh cho nôi tài bị ngã, thật đúng là dọa nô tài chết khiếp”.

“A?Còn có chuyện như vậy a? Ha ha, tiểu Phúc tử ngươi ở bên cạnh ai gia cũng đã được năm mươi năm, ngay cả Hoàng Thượng cũng đều do ngươi chăm sóc mà lớn lên, cũng đâu có gì đâu mà sợ chứ”.

“Ai u nương nương, ngài này không phải.. “.

“Ha ha, tốt lắm tốt lắm, ngươi cho người chuẩn bị một chút đi, sau đó cho người đưa tới Lỗ Vương phủ, Thụy nhi ở nơi này của ai gia bị thương, vừa rồi vậy mà ta quên mất chuyện này”.

“Dạ!” Phúc công công lên tiếng, chần chờ nói, “Nương nương, người sẽ không trách cứ tiểu Vương gia chứ? Ách, chính là tiểu Vương gia Lạc Vương phủ a”.

Thái Hậu khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu, nói: “A, tiểu gia hỏa kia vậy mà lại khiến cho tiểu Phuc tử thương tâm đâu”.!

“Nương nương nói đùa, nô tài chỉ là cảm thấy, kỳ thật tiểu vương gia cũng không có làm sai, nếu không phải Thụy tiểu Vương gia nói lời khiến người khác thương tâm, tiểu vương gia cũng sẽ không động thủ, có điều nói thật, thân thủ của tiểu Vương gia quả thực là không tồi a!”

“Tiểu phúc tử?”

“Dạ, nương nương có gì phân phó?”

“Ai gia sao lại cảm thấy ngươi có điểm vui sướng khi người gặp họa đâu?”

“Nương nương thứ tội, nô tài một chút cũng không có tâm tư như vậy a!”

Bên kia, đám người Lãnh Thanh Nghiên sau khi rời khỏi Thọ Dương cung, Trữ hoàng hậu quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, sau đó hướng về phía Thương Diễm Túc cười nói: “Lạc vương cần phải đem Bích Nhãn Long Tinh cất giấu cho thật tốt a, không cẩn thận mà đánh mất, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ được thôi”.

Lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó nắm lấy tay của nương tử, ôm con xoay người bước đi, căn bản không thèm để ý đến lời của nàng, Thương Diễm Hách nhìn vậy nhếch miệng một cái, dù sao hắn cũng không dám như vậy đối với hoàng hậu, tuy rằng hắn cũng vô cùng chán ghét nàng.

Như quý phi che miệng cười khẽ vài tiếng, trào phúng nhìn khuôn mặt tức giận đến xanh mét của Trữ hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ trăm ngàn cũng đừng tự chọc tức thân mình, Túc nhi này cũng thật là, sao lại có thể trước mặt nhiều người như vậy lại không hề để cho Hoàng hậu nương nương một chút mặt mũi nào đâu?Như vậy sau này nương nương làm sao mà còn có thể ngẩng đầu lên được đây a?”

Nói xong, nàng cũng liền lướt qua trước mặt Trữ hoàng hậu mà đi, đi đến bên cạnh Thương Diễm Túc, nói: “Túc nhi, con nhất định phải đem bảo thạch kia cất cho thật tốt, miễn cho kẻ nào đó lòng dạ độc ác trộm mất”.

“Như di dạy bảo phải, bổn vương sẽ ghi nhớ”.

Hoàng hậu ngực kịch liệt phập phồng, hít sâu vài hơi mới đem lửa giận trong lòng kìm nén xuống, vẻ mặt âm ngoan nhìn bóng dáng Như quý phi rời đi, xoay người nhìn về phía Thương Lang Hoàng, nói: “Hoàng Thượng.. “.

Mà ngay tại thời điểm nàng vừa mở miệng, bóng dáng Thương Ngọc Linh đột nhiên từ sau lưng Hoàng Thượng vọt đến trước, giữ chặt lấy tay hắn, làm nũng nói: “Phụ hoàng, người không đi Hoa Dung cung sao? Đã lâu rồi Linh nhi không được thấy phụ hoàng đâu”.

Thương Lang Hoàng cười xoa xoa cái đầu của nàng, nói: “Được, vậy phụ hoàng phải đi Hoa Dung cung rồi”.

Trữ hoàng hậu tức giận đến mức suýt hôn mê, không cam lòng nhìn Thương Lang Hoàng, kêu: “Hoàng Thượng?”

Thương Lang Hoàng lại cũng chỉ tùy ý nói: “Được rồi, có chuyện gì chờ lát nữa hãy nói sau”.

Nói xong, hắn cũng liền cùng Thương Ngọc Linh đi về phía Hoa Dung cung, chỉ để lại Trữ hoàng hậu, Thương Diễm Trác, còn có Thương Kỳ Thụy khóc đến mức mệt mổi đang nằm trong lòng cha.

Thương Diễm Trác từ đầu đến cuối đều không có mở miệng nói một câu, vẫn chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi kia, trong mắt hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo.

“Mẫu hậu, trước hết vẫn là quay về đi, người yên tâm, con sẽ không để cho bọn họ kiêu ngạo lâu nữa đâu!”

Từ Hoa Dung cung lại cướp đoạt được một chút bạc, ở trên đường quay về Vương phủ, bởi vì Thương Diễm Hách cùng đường với bọn họ, rốt cục cũng vẫn bị tiểu tử kia cướp bóc, mà tiểu tử kia thì cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn mà nằm trong lòng mẹ, đếm đếm ngân phiếu mà mặt mày hớn hở.

Sử Vân Kiều tâm thần không yên ngồi trong đại sảnh, không ngừng mà vò vò khăn lụa trong tay, linh hồn nhỏ bé sớm không biết đã tự do đi nơi nào.

“Tiểu thư, người cũng đừng lo lắng, người đường đường là nữ nhi của Thừa tướng, một tiện nữ không quyền không thế như nàng ta sao có thể sánh với người được?”

Nha hoàn đứng ở bên người nàng an ủi nói, bên trong ngôn từ tràn ngập khinh thường với Lãnh Thanh Nghiên, dám cùng tiểu thư nhà nàng tranh giành Vương gia, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Nhưng không biết, rốt cuộc là ai giành tướng công của ai a.

Sử Vân Kiều lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi không hiểu, cho dù thân thế của ta có tôn quý như thế nào?Tâm của Vương gia thủy chung vẫn luôn ở trên người nàng, đã nhiều năm qua như vậy, cho tới bây giờ Vương gia cũng chưa bao giờ thừa nhận ta là phi tử của hắn”.

“Nhưng tiểu thư người quả thật là phi tử của Vương gia a, lúc trước còn do chính Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn!”

“Như vậy thì sao? Những năm gần đây, ngươi có từng thấy Vương gia đến xem ta sao? Ở trong lòng hắn, ta căn bản chưa bao giờ có một vị trí nào”.

“Tiểu thư, đó là bởi vì người không có chủ động, vẫn luôn đợi ở trong phòng, như vậy Vương gia sao có thể phát hiện được điểm đặc biệt ở người chứ!”

Sửng sốt một chút, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia ánh sáng, nhưng cũng nhanh chóng lại biến mất, ngày đó ở ngoài cửa thư phòng nghe được một chữ tử khiến cho nàng đến nay vẫn còn sợ, như vậy lạnh lùng, như vậy không chút do dự, dường như ở trong mắt hắn, sống chết của nàng cũng không có nửa điểm quan hệ với hắn.

“Tiểu thư, nô tỳ muốn nói, người căn bản là không cần lo lắng, nữ nhân kia rõ ràng bốn năm trước cũng đã chết, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, bên người còn xuất hiện thêm một tiểu oa nhi, ai biết tiểu oa nhi kia rốt cuộc có phải đứa nhỏ của Vương gia hay không? Nói không chừng là do nàng cùng dã nam nhân nào đó sinh ra đâu!”

“Châu nhi, ngươi không được nói bậy, nếu để cho người ta nghe thấy, không biết sẽ sinh ra lời đồn đại gì đâu!”

“Như vậy thì sao! Như vậy không phải rất tốt sao?Để cho tất cả mọi người cùng biết nàng cùng với nam nhân khác tằng tịu với nhau, hiện tại còn mặt dày mày dạn quay trở lại, để xem nàng ta sao có thể đi gặp người được đây, có năng lực gì mà dám tranh giành với tiểu thư chứ?”

Chậm rãi vò vò khăn lụa trong tay, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tiếc hận, nhẹ giọng nói: “Châu nhi, không được nói bậy, nếu những lời này của ngươi để cho Vương gia nghe thấy, hắn nhất định sẽ không tha mạng cho ngươi!”

“Tiểu thư, ta chỉ là, chỉ là vì tiểu thư cảm thấy không đáng giá mà thôi!Tiểu thư nhà người khác đều được gả cho lang quân như ý, vì sao tiểu thư người lại phải chịu khổ như vậy?”

“Có lẽ đây là số mạng của ta”.

“Tiểu thư.. “.

“Từ bốn năm trước trong một bữa tiệc ở hoàng cung ta lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Vương gia, ta cũng đã hạ quyết tâm đời này không phải hắn thì sẽ không lấy chồng, sau đó hắn lại cưới Vương phi, đối với ta cũng đã không thể tự kiềm chế, khi phụ thân cho ta biết Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn ta cho Lạc Vương gia, ngươi có biết ta đã cao hứng bao nhiêu không? Tuy rằng vào thời điểm đó, Hoàng hậu nương nương cũng có ý gả ta làm chính phi của Lỗ vương, nhưng ta lại vẫn như cũ không do dự chút nào”.

Nhưng điều khiến cho nàng không thể ngờ là, vào ngày thành thân đó, Vương phi tự sát, nàng thậm chí còn chưa kịp cùng Vương gia bái đường, kỳ thật thời điểm đó, trong lòng nàng cũng có vui mừng, bởi vì Vương phi vừa chết, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Lạc Vương phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể từ sườn phi thăng lên làm chính phi.

Nhưng mà bốn năm đã trôi qua, Vương phi lại lần nữa xuất hiện, mà trong bốn năm này, nàng trừ bỏ chờ đợi cùng Vương gia lạnh lùng, nhưng lại không được có cái gì.

Một chiếc xe ngựa hoa mỹ dừng lại trước cửa Vương phủ, Thương Diễm Túc vén rèm đi ra, lại tự mình đưa tay đỡ lấy Lãnh Thanh Nghiên từ trên xe ngựa xuống, trong lòng ôm tiểu tử kia, trên mặt tươi cười ôn nhu mà thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ thế giới.

Ba người không cần gì, càng không cần trang sức gì, chỉ là tùy ý đứng ở nơi đó, cũng đã vô hình tạo nên một bức tranh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên đời.

Sử Vân Kiều nheo nheo ánh mắt, đem tia sáng chói mắt này chặn ở bên ngoài, cũng đem nước mắt vừa ứa ra ép lại vào trong.

Tầm mắt nhịn không được dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên đang đi vào trong Vương phủ, kỳ thật có thể nói nàng chưa từng gặp qua Lãnh Thanh Nghiên, lúc trước cũng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, cũng nào dám nhìn nàng thêm?

Lúc trước nàng chỉ biết Lãnh Thanh Nghiên cực kì xinh đẹp, giờ phút này cẩn thận nhìn lại, áo trắng như tuyết, tuyệt sắc khuynh thành, khí chất thoát tục, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh Thương Diễm Túc, nhất thời toàn bộ hào quang trong thiên hạ như tụ hội lại trên hai người, cũng khiến cho Sử Vân Kiều lại một lần nữa đau mắt.

Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng đánh giá nữ tử vẫn luôn nhìn nàng từ khi nàng vừa xuất hiện, da trắng như tuyết, hai mắt như hồ nước sâu, như minh châu sáng bóng, duyên dáng động lòng người, giữa hai lông mày lại mờ mờ ảo ảo có một cỗ thư khí.

Sử Vân Kiều nhẹ nhàng hướng về phía nàng bái một cái, một thân mềm mại, nói: “Bái kiến Vương gia, tham kiến tỷ tỷ”.

Tiểu tử kia “Hưu” một tiếng quay đầu lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn Sử Vân Kiều, chớp chớp ánh mắt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, không phải người nói người chỉ có một đệ đệ thôi sao?Vậy vì sao hiện tại lại nhiều ra thêm một muội muội vậy? Hơn nữa, vì sao nhìn nàng so với người còn già hơn rất nhiều a?”

“…”

Đang muốn nói một chút lời dễ nghe Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngừng lại, bảo bối, con rất không uyển chuyển a, cho dù con có sớm đối với nữ nhân này bất mãn, cũng không thể vừa mới gặp mặt mà đã nói như vậy a, con làm vậy mẹ biết mở miệng sao đây?

Tươi cười trên mặt Sử Vân Kiều cứng lại, mà nha hoàn đứng bên cạnh nàng cũng ngẩng đầu căm tức nhìn tiểu tử kia, nói: “Tiểu thư nhà ta kêu nàng một tiếng tỷ tỷ là cho nàng vinh hạnh lớn rồi đó, dã tiểu tử như ngươi sao lại dám chen ngang, thế nhưng lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy!”

Vẻ mặt Thương Diễm Túc vốn đang tán thưởng nhìn tiểu tử kia bỗng dưng phát lạnh, lạnh lùng nhìn về phía nha hoàn kia, trong mắt hiện lên sát khí.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên bưng kín lấy cái miệng của hắn, sau đó thanh âm của tiểu tử kia vang lên, nói: “Ta cùng mẹ ta nói chuyện, ngươi là cái gì mà chen miệng vào? Hơn nữa, bị một kẻ so với mẹ ta hình như còn già hơn gọi là tỷ tỷ, mẹ ta một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh a “.

Ngay khi tiểu tử kia đang nói, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã tiến lên phía trước từng bước, thần sắc bình tĩnh, trong mắt lại ẩn chứa lạnh như băng, nhìn nha hoàn không coi ai ra gì, nói năng lỗ mãng kia, bình thản hỏi: “Ngươi vừa rồi, nói ai là dã đứa nhỏ?”

Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Thanh Nghiên, Châu nhi đột nhiên rùng mình một cái, hơn nữa còn có vẻ mặt hàm chứa sát khí cảu Thương Diễm Túc vừa rồi, làm cho cả người nàng như ở trong hầm băng vậy, muốn nói cái gì đó, lại không dám nói ra sợ sẽ nói ra điều gì đó bất kính.

Sử Vân Kiều vội vàng đem Châu nhi kéo lại phía sau, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên nhận tội nói: “Tỷ tỷ thứ tội, Vân Kiều quản giáo không nghiêm, Châu nhi không hiểu quy củ cho nên nói lời không nên nói, thỉnh tỷ tỷ tha thứ”.

Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn Châu nhi phía sau nàng, nói: “A, thì ra nha hoàn của ngươi là cái dạng này, còn muốn xin ta tha thứ cho hay sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Sử Vân Kiều khẽ biến, lại vội vàng kéo Châu nhi ra, nói: “Còn không mau hướng Vương phi xin lỗi?”

Châu nhi tâm không cam tình không nguyện nhíu mày, mặc dù vẫn còn chút thần sắc sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn khinh thường liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, sau đó nói: “Tiểu thư, người căn bản không cần nhân nhượng với nàng vì lợi ích toàn cục, cũng không tự xem lại thân phận của mình đi, sao có thể so sánh với tiểu thư đường đường là hòn ngọc quý trên tay của Thừa tướng đâu?”

“Châu nhi, sao ngươi lại có thể nói những lời này? Tuy rằng là là nữ nhi của Thừa tướng, nhưng bất kể là như thế nào, tỷ tỷ mới là Vương phi, một nha hoàn như ngươi có thể tùy tiện nói bậy hay sao, còn không mau quỳ xuống xin lỗi Vương phi?”

Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chủ tớ hai người, ngược lại cất bước lướt qua hai người các nàng, tiến vào bên trong đại sảnh, ngồi xuống.

Thương Diễm Túc cũng ôm tiểu tử kia đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, vẫn luôn bị tiểu tử kia bịt kín miệng, sau đó hắn cũng không có mở miệng nói một câu, nếu như hai vị bảo bối không muốn hắn mở miệng, vậy hắn liền im lặng làm quần chúng cả ngày.

Sử Vân Kiều sắc mặt biến đổi, rất nhanh trên mặt lại lần nữa tràn đầy tươi cười ôn nhu, xoay người lại nhìn Vương gia ngồi cạnh Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt hiện lên một tia gì đó, cúi đầu lạy nói: “Tiện tỳ không hiểu quy củ, hy vọng tỷ tỷ vạn lần không trách phạt!”

Lãnh Thanh Nghiên khẽ vuốt vài sợi tóc trên trán, chỉ vừa mời giơ tay nhấc chân, cũng đã biểu lộ ra ngàn vạn phong tình.

Nhìn Sử Vân Kiều, mềm nhẹ mà lại mang theo điểm lãnh khốc nói: “Nếu không hiểu quy củ, vậy thì để cho nàng hiểu được quy củ đi, chuyện này không phải thực là đơn giản sao? Hay là, ngươi thân phận tôn quý, người có tri thức lại hiểu biết lễ nghĩa, lại không biết phải dạy dỗ tỳ nữ của mình như thế nào hay sao?”

Châu nhi đột nhiên ngẩng đầu, giận trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, quát lớn: “Ngươi tính cái gì vậy, thế nhưng dám nói với tiểu thư nhà ta như vậy.. “.

“Phanh!” Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc đột nhiên cùng vỗ tay xuống bàn khiến cho chiếc bàn biến thành vô vàn mảnh nhỏ, Lãnh Thanh Nghiên từ từ thu tay lại, lạnh lùng nhìn Châu nhi bị dọa đến mức ngốc ngốc, nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nơi này có chỗ cho ngươi xen mồm vào hay sao?”

Ngược lại nhìn về phía Sử Vân Kiều, hơi hơi nâng cằm, vẻ mặt cao ngạo nói: “Xin khuyên ngươi một câu, đừng có ở trước mặt ta làm chuyện loạn thất bát tao, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

“Tỷ tỷ.. “.

“Đừng bày một bộ giống như ta làm chuyện tình gì tày ác với ngươi như vậy, nếu như thật ta muốn làm như vậy, cam đoan ngươi không có cơ hội bày ra biểu tình như vậy đâu!”

Nhịn không được rùng mình một cái, trên người Lãnh Thanh Nghiên phát ra khí thế thật sắc bén, cái loại khí tràn ngập mùi máu tươi giết chóc, một người nhỏ nhắn như nàng sao có thể thừa nhận được?

Ngay cả Thương Diễm Túc ngồi bên cạnh cũng nhịn không được mà ghé vào bên tai tiểu tử kia nhẹ giọng nói: “Cục cưng, hôm nay sao có cảm giác như mẹ của con tức giận thật lớn a?”

Tiểu tử kia mở to hai mắt, liên tục gật đầu, cũng ghé đến bên tai Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói: “Khẳng định là do thời điểm ở trong hoàng cung vừa rồi đi, vẫn chưa có đem cơn tức này phát tiết ra hết, cho nên hiện tại mới phát tiết trên người tiểu lão bà duy nhất của phụ thân đâu”.

Khóe miệng run rẩy, khẽ nhéo nhéo hai má của nó, nói: “Cục cưng không được nói lung tung, đời này phụ thân cũng chỉ cưới có một người là mẹ con”.

Hừ hừ vài tiếng, đưa tay chỉ chỉ Sử Vân Kiều, nói: “Vậy vì sao nàng ta lại ở trong Vương phủ của phụ thân?Hơn nữa mọi người bên ngoài đều biết nàng ta là tiểu lão bà của người, a, là sườn phi”.

“Ai nha, đó là do nàng mặt dày mày dạn ở lại nơi này không chịu đi, phụ thân cũng không có cách nào a, nếu không, cục cưng giúp phụ thân đem nàng đuổi đi đi”.

“Không được!”

“Vì sao?”

“Nếu như vậy, chẳng phải mẹ sẽ bị phụ thân cướp mất rồi?”

“.. “. Đứa nhỏ chết tiệt này, vì sao một chút cũng không hiếu thuận đâu? Cả ngày đều luôn nghĩ đến tranh giành nương tử với hắn.

Dừng lại một chút, tiểu tử kia lại tiếp tục nói: “Có điều, thấy mẹ chán ghét nữ nhân này như vậy, cục cưng nhất định sẽ giúp mẹ đánh đuổi nàng ta!”

Lãnh Thanh Nghiên quay lại ngồi xuống ghế, không biết từ nơi nào lấy ra một cây kéo nhỏ, tinh tế sửa chữa móng tay của chính mình, bình thản nói: “Nghe nói, cho đến nay ngươi vẫn còn chưa có bái đường với Vương gia, nếu như đã như vậy, tuy rằng năm đó là phụ hoàng tứ hôn, nhưng ngươi lại vẫn không phải là sườn phi của Lạc Vương phủ “.

“Tỷ tỷ.. “. Sử Vân Kiều sắc mặt đại biến, nàng không ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Lãnh Thanh Nghiên ngay cả nhìn cũng không liếc nàng lấy một cái, nghe thấy nàng gọi một tiếng tỷ tỷ, vội vàng nói: “Không dám nhận, tiểu nữ tử chỉ là một người bình dân, không có quyền không có thế, nào dám làm cho đường đường là tiểu thư Thừa tướng phủ phải gọi một tiếng tỷ tỷ a? Còn có a, ngươi nếu đã không phải sườn phi của Lạc vương, như vậy ngươi ở lại trong Vương phủ có điểm không hợp với quy củ, Sử tiểu thư tốt nhất vẫn là mau quay về nhà đi”.

“Vân Kiều bốn năm trước đã được kiệu hoa nâng vào Vương phủ, huống hồ người trong thiên hạ đều biết Vân Kiều chính là sườn phi của Lạc Vương gia, tỷ tỷ muốn Vân Kiều quay về nơi nào a?”

“Không phải là vẫn còn chưa có bái đường sao?”

“Tỷ tỷ nhất định phải bức bách Vân Kiều như vậy hay sao? Tỷ tỷ bốn năm sau quay trở về vẫn là Vương phi như cũ, Vân Kiều cũng không cùng tỷ tỷ tranh giành, Vân Kiều chỉ hy vọng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Vương gia, không mong gì hơn, chẳng lẽ tỷ tỷ không thể khoan nhượng một chút hay sao?”

Động tác trên tay thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Sử Vân Kiều, lạnh lùng nói: “Cho dù có là như thế, ta vẫn như cũ cự tuyệt!”

“Vì sao?”

“Rất đơn giản, ta không thể dễ dàng tha thứ cho tướng công của mình có nữ nhân khác, nếu như đã cưới ta, vậy thì đời này kiếp này, hắn cũng chỉ có thể là của ta!”

Sử Vân Kiều vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ngươi sao có thể bá đạo như vậy? Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện vô cùng bình thường, huống chi ngài còn là Vương gia “.

“Đó là nam nhân khác, còn tướng công của ta chỉ có thể là một người của ta”.

“Vậy ngươi muốn ta phải làm thế nào đây? Ta bị Hoàng Thượng tứ hôn cho Vương gia, hơn nữa chuyện gả vào Vương phủ người trong thiên hạ cũng đã sớm biết, nếu như ta cứ như vậy rời đi Vương phủ, ngươi bảo ta về sau phải sống như thế nào?”

Sửng sốt một chút, trong mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên một tia áy náy, nhưng cũng không hơn, nàng sẽ không vì một nữ nhân không quan hệ hay vì một chút áy náy mà đem tướng công mình chia sẻ với người khác, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không được!

Hơn nữa, để cho một nữ nhân như vậy ở lại trong Vương phủ, ai biết về sau có xảy ra chuyện gì hay không?

Đây không phải do nàng không tin Thương Diễm Túc, nhưng theo thời gian, luôn sẽ có một số chuyện tình thân bất do kỉ, chuyện bốn năm trước không phải đã chứng minh rồi sao?

Hơn nữa, Sử Vân Kiều này cũng không phải người đơn giản, không ai biết nàng có nghĩ ra một số thủ đoạn hay không, xảy ra một số chuyện, Lãnh Thanh Nghiên nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho một nữ nhân nguy hiểm như vậy ở bên cạnh nam nhân của mình.

Tuy rằng làm vậy đối với nàng ta mà nói, thực không công bằng, ở thời đại này quả thật sẽ khó mà sinh sống, nhưng đây cũng không phải là phạm vi mà Lãnh Thanh Nghiên có thể lo lắng được.

“Thật có lỗi, ta biết làm như vậy sẽ khiến cho ngươi thật khó xử, nhưng ta cũng không thể vì một chút chuyện này mà khoan nhượng được, cũng sẽ không vì đồng tình hay áy náy với ngươi mà cố để cho ngươi ở lại trong Vương phủ cho nên ngươi tốt nhất vẫn là sớm chuẩn bị mà đi đi”.

Sử Vân Kiều sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó lung lay như sắp đổ, Châu nhi thấy vậy càng thêm nóng vội, liều lĩnh hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên nói: “Ngươi nữ nhân này sao có thể ích kỷ như vậy? Tiểu thư nhà ta đã đồng ý để cho ngươi ở trên nàng, ngươi nên mang ơn, không ngờ rằng hiện tại lại còn muốn đuổi tiểu thư ta ra khỏi Vương phủ, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?”

Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, nhưng cái gì nàng cũng không có nói, quên đi, bị mắng vài câu liền thì mắng vài câu đi, Sử Vân Kiều quả thật cũng rất đáng thương, để cho nàng ta phát tiết một chút đi.

Nhưng Châu nhi kai cũng không có vì Lãnh Thanh Nghiên nhường nhịn mà thu hồi, ngược lại càng thêm táo tợn tiến lên phía trước, chỉ vào Lãnh Thanh Nghiên nói: “Ngươi bắt tiểu thư rời đi, về sau tiểu thư biết làm cái gì bây giờ? Ngươi thật sự là rất ác độc, bằng thân thế của ngươi, căn bản ngay cả xách giày cho tiểu thư ta cũng không được, thế nhưng còn muốn tranh giành tướng công với tiểu thư nhà ta!”

Trong mắt hàn quang hiện lên, Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn như cũ không có phản ứng.

Nhưng Châu nhi này quả thực là không biết chừng mực, tiếp tục nói: “Vị trí Vương phi vốn nên thuộc về tiểu thư nhà ta, ngươi đoạt vị trí Vương phi của tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã không so đo với ngươi, thậm chí còn cam tâm tình nguyện làm nhỏ hơn ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng, hiện tại lại còn muốn đuổi tiểu thư ra khỏi Vương phủ!”

Nàng thật sự nghĩ rằng Lãnh Thanh Nghiên bị nàng nói trúng cho nên chột dạ, không dám cãi lại, nhịn không được liền đã quên chính mình là ai.

“Ngươi căn bản chính là một cái nữ nhân không biết liêm sỉ, bốn năm trước cũng đã chết, hiện tại quay trở về còn không biết mang theo một cái dã loại ở đâu, thế nhưng dám nói là con của Vương gia. “.

“Ngươi nói đủ chưa?” Nói đến con, Lãnh Thanh Nghiên rốt cục nhịn không được nữa, cả người nổ lên tràn ngập hàn khí, lạnh lùng nhìn nàng ta, nói, “Đừng thấy ta tha thứ cho ngươi, mà ngươi lại trở nên không biết xấu hổ như vậy”.

“Ngươi.. “.

Thanh âm của nàng cũng biến mất khi cây kéo trong tay Lãnh Thanh Nghiên bay ra, sau đó là tiếng kéo đâm vào da thịt nặng nề, máu tươi bắn ra tứ phía, Châu nhi đau đến thét một tiếng lùi lại phía sau vài bước ngã ngồi xuống đất, Lãnh Thanh Nghiên khuôn mặt trắng xanh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn Sử Vân Kiều, nói: “Ngươi tốt nhất nên dạy bảo tỳ nữ của ngươi tự biết thân biết phận, biết thế nào là có chừng có mực, tốt nhất là làm cho nàng ta hiểu được, đừng động một chút là đem thân phận địa vị dán ở trên miệng, trên đời này người so với các ngươi tôn quý còn nhiều lắm. Còn nữa, nếu đã là hạ nhân, thì nên có bộ dáng của một hạ nhân, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm thì cũng tự hiểu lấy, cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói cũng cần phải rõ ràng, nếu không ta cam đoan, nàng ta ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết đâu!”

Sắc mặt Châu nhi trắng bệch ngã ngồi xuống đất, Sử Vân Kiều giúp Châu nhi cầm máu trên bả vai, nghe thấy những lời nói của Lãnh Thanh Nghiên, cả hai người cùng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên.

Dường như vẫn còn chưa cam lòng, Châu nhi còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Lãnh Thanh Nghiên, lại sợ hãi đành ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt ngoài sợ hãi, còn có oán độc.

Lãnh Thanh Nghiên cười lạnh một chút, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Sử Vân Kiều, nói: “Các ngươi tốt nhất cũng đừng có gây ra chuyện gì nữa, nói cách khác, hiện tại ta cũng nói cho các ngươi biết, người ta từng giết qua so với những người mà các ngươi đã gặp qua còn nhiều hơn rất nhiều!”

Sử Vân Kiều thân thể run rẩy một chút, khuôn mặt tràn đầy nước mặt điềm đạm đáng yêu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên nhu nhược nói: “Hành vi của tỷ tỷ như vậy, làm sao có thể khiến cho Vân Kiều tâm phục khẩu phục đây?”

Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Vì sao ta phải làm cho ngươi tâm phục khẩu phục chứ? Ta chỉ cần làm cho ngươi rời đi mà thôi”.

Bị nghẹn họng, Sử Vân Kiều cúi đầu nhẹ giọng nức nở, nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ mau chóng rời đi”.

Nói xong, liền cố gắng nâng Châu nhi từ trên mặt đất lên, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc từ đầu đến cuối vẫn không có mở miệng ngồi ở bên cạnh, trong mắt hàm chứa biết bao nhiêu là cảm tình. Sau đó xoay người dìu lấy Châu nhi đi ra khỏi đại sảnh, bóng dáng kia, nhu nhược vô cùng, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng khiến cho nàng ngã, làm cho người nhìn thấy nhịn không được mà sinh ra lòng thương tiếc.

Nhìn theo phương hướng hai người vừa rời khỏi, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên nheo nheo lại, trong mắt như lóe ra suy nghĩ gì đó.

“Làm sao vậy?”

Thanh âm của Thương Diễm Túc truyền đến từ bên cạnh, quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt phụ tử hai người đều đang là tươi cười sáng lạn nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì”.

Tiểu tử kia nhào vào trong lòng mẹ, cười tủm tỉm nói: “Mẹ thật là lợi hại a!”

Thương Diễm Túc cũng liền đứng đến bên thân thể nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, khẽ hôn lên mặt nàng một cái, cười nói: “Nghiên nhi vừa rồi quả nhiên mười phần khí phách a “.

“ Chàng không cảm thấy ta thực là ích kỷ sao?”

Sửng sốt một chút, lập tức cười cười nhéo cái mũi của nàng, nói: “Nếu không Nghiên nhi chẳng lẽ muốn đem bổn vương chia sẻ ra ngoài hay sao?”

Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Vậy có phải là chàng đang luyến tiếc hay không?”

“Nếu như ta thật sự luyến tiếc, thì những năm gần đây sao lại có thể để cho nàng ta ở lại trong Vương phủ tự sinh tự diệt đâu”.

“Hừ, ai biết chàng có giấu mọi người vụng trộm đem nàng ta làm.. “.

“Làm cái gì?” Thương Diễm Túc khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên hừ hừ hai tiếng không để ý tới hắn, Nghiên nhi đáng yêu như vậy vì sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy, kìm lòng không được khẽ hôn lên má nàng một cái, sau đó vùi đầu vào gáy của nàng hít hít, nhẹ giọng nói, “Bộ dáng Nghiên nhi khi ghen, thật là đáng yêu nha”.

Tiểu tử kia bưng kín lấy hai mắt, một bộ dáng giống như là thực thẹn thùng, nhưng qua khẽ hở giữa các ngón tay, đôi mắt sáng trong suốt cũng đang mở to nhìn, tràn ngập tò mò cùng hưng phấn.

Trong phòng, xuân sắc kiều diễm, Thương Diễm Túc nhẹ nhàng cắn cắn trên người nàng, bàn tay đang nắm lấy nơi đẫy đà của nàng, Lãnh Thanh Nghiên ôm chặt lấy thân thể người phía trên, bàn tay chậm dãi tự do, thân thể hai người cùng dây dưa một chỗ, hôn môi qua lại, âu yếm, hô hấp nóng bỏng, tình cảm nồng nàng.

Kích tình qua đi, hai người ôm lấy nhau mà ngủ, Lãnh Thanh Nghiên nửa người ghé vào trên người hắn, ở trước ngực hắn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, thật ra nàng cũng không hề có ý khiêu khích gì.Nhưng Thương Diễm Túc vẫn không nhịn được mà phải hít sâu một hơi, thanh âm hơi khàn khàn, kêu: “Nghiên nhi”.

Lông mi khẽ cụp lại, bàn tay cũng dừng lại, thực ngoan ngoãn im lặng nằm lại trong lòng hắn, nàng thực sự là không chịu nổi vài lần như vậy nữa, đồ trứng thối này thực sự muốn đem thiếu thốn bốn năm qua bù đắp lại hết một lượt, hay do là vẫn đang tức giận đây.

Thấy phản ứng của nàng đáng yêu như vậy, Thương Diễm Túc khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da ngọc ngà của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ, hiện tại chúng ta rốt cục là có quan hệ gì a”.

Lời này của nàng khiến cho cả người Thương Diễm Túc cứng đờ, mày không thể khống chế mà nhíu lại, mang theo điểm không vui, nói: “Còn có thể là quan hệ gì? Nàng là Vương phi của ta, đơn giản như vậy thôi!”

Vẫn nằm nửa người trên người hắn, ngẩng đầu trực tiếp nhìn hắn, có chút tức giận hỏi: “Ta khi nào thì là Vương phi của chàng?Chàng có chứng cớ gì chứ?”

Thương Diễm Túc nghĩ đến đây có điểm không biết nói sao, sau đó Lãnh Thanh Nghiên lại tiếp tục nói: “Lúc trước chàng lấy là Mộc Thiên Dao, trên giấy hôn thú cũng là viết tên của nàng ta!”

Hoảng hốt một chút, dường như là đã hiểu được điều gì đó, vội vàng đem nàng ôm chặt vào trong ngực, cười nói: “Như vậy không phải rất là đơn giản hay sao? Chỉ cần sửa lại là được rồi”.

“Cứ như vậy là được sao?”

“Nếu không Nghiên nhi muốn như thế nào?”

Lãnh Thanh Nghiên từ trên giường ngồi dậy, chăn gấm phủ trên người nàng chảy xuống, lộ ra cơ thể lóng lánh như tuyết, ánh mắt Thương Diễm Túc tối sầm lại, kìm lòng không được đưa tay nhẹ vỗ về làn da mịn màng của nàng. Lãnh Thanh Nghiên tát tay một cái đem tay hắn đánh bay ra ngoài, nói: “Ta cũng chưa có được làm tân nương tử thật sự a, cho nên nếu như chàng thật sự muốn thú ta một lần nữa, đương nhiên, muốn gả cho chàng hay không, ta cũng còn phải suy nghĩ kĩ một chút a”.

Khẽ nhíu đôi mày, có điều đối với việc này, thật ra hắn cũng không hề có chút ý kiến nào, đưa tay kéo nàng quay trở về trong lòng, xoay người đè lên trên nàng, nhẹ nhàng cắn cắn nói: “Được, nghe theo ý của nàng, có điều thế nào nàng cũng phải gả cho ta, không cần suy nghĩ nhiều”.

Đập vào bờ vai của hắn, đưa tay đẩy hắn ra xa một chút, mang theo chút bối rối nói: “Sắc lang, tránh ra, ta có việc muốn nói với chàng”.

“Chuyện gì?”

“Khi nào thì chúng ta đi luyện ngục của Mộc gia xem một chút?”

Thương Diễm Túc cuối cùng cũng dừng lại động tác, xoay người nằm lại trên giường, ôm lấy nàng nhẹ giọng hỏi: “Nghiên nhi đối với luyện ngục của Mộc gia có bao nhiêu hiểu biết?”

“Cũng không phải là hiểu biết nhiều cho lắm, có điều ta biết đó là nơi có cao thủ nhiều nhất, gần như phần lớn cao thủ của Mộc gia đều ở nơi đó”.

Đồng tử co rụt lại, lạnh lùng nói: “Nếu như nói như vậy, thì chỉ cần phá hủy đi luyện ngục của Mộc gia, thì Mộc gia cũng chẳng khác nào là bị phá hủy?”

“Ít nhất thì sau này cũng không thể làm được gì nữa”.

Thương Diễm Túc khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn khốc, đột nhiên hỏi: “Một tiểu đội ngàn người, có đủ để đem luyện ngục kia phá hủy đi hay không?”

“Không đủ!”

“Nghiên nhi, nàng còn chưa có hỏi thực lực của tiểu đội ngàn người mà!” Trên mặt Thương Diễm Túc khó mà nén được sự kinh ngạc.

Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu đem cằm đặt ở trước ngực của hắn, chậm rãi nói: “Năm đó, số người sống sót từ trong luyện ngục đi ra không phải là mười chín người, mà là hai mươi chín người, nhưng Mộc gia lại đem mười người còn lại lưu lại bên trong luyện ngục”.

Bàn tay không thể khống chế mà thoáng run rẩy một chút, trầm giọng nói: “Ý của nàng là, kì thật Mộc gia đem hơn phân nửa tử sĩ giữ lại trong tay hay sao?”

“Đúng vậy, tuy rằng ở lại trong luyện ngục cũng chỉ có một phần ba, nhưng trong số hai phần ba đi ra ngoài lại vẫn có một phần được Mộc gia giữ lại, mười chín người chúng a đều có điểm đặc thù, bởi vì thiên phú rất tốt, Mộc gia luyến tiếc đem chúng ta giao cho hoàng thất”. Dừng lại một chút, sau đó nói thêm, “Những năm gần đây, tử sĩ của hoàng thất nhất định là có tổn thất, nhưng bên trong luyện ngục của Mộc gia, số lượng chỉ có thể càng ngày càng tăng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, chất lượng của tử sĩ của nơi đó cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn”.

Sắc mặt của Thương Diễm Túc cũng đã vô cùng khó coi, hoàn toàn không thể ngờ rằng bên trong luyện ngục của Mộc gia lại cất giấu một thực lực như vậy, thời điểm trước đây tuy rằng biết nơi đó là một nơi không đơn giản, nhưng thật không ngờ rằng lại có thể đến mức này.

Mặc dù hàng năm vẫn luôn luôn huấn luyện ra ám vệ, tử sĩ cũng không nhiều, nhưng thực lực của tử sĩ cùng ám vệ không phải chỉ hơn vài phần, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, thực lực tích lũy lại cũng đã vô cùng kinh người!

“Nghiên nhi, vừa rồi nàng nói, năm đó số người ở cùng nàng, còn có mười người khác lưu lại bên trong luyện ngục, vậy nàng có biết tình hình hiện tại của bọn họ như thế nào không?”

Lắc đầu nói: “Hoàn toàn không biết, tuy rằng lúc sống sót đã có hẹn ước, đều muốn chạy trốn khỏi Mộc gia, hơn nữa đợi đến thời điểm thực lực đủ mạnh, sẽ làm cho Mộc gia biến mất khỏi trên đời này. Nhưng mà, sau khi đi ra khỏi luyện ngục, chúng ta liền cùng mười người kia bị cắt đứt liên lạc, thậm chí vì phòng ngừa bọ họ bán đứng chúng ta, mà không thể không tiêu tốn phần lớn sức lực để tìm được phương thức hoàn mĩ nhất thoát khỏi nơi đó”.

Ngay cả dưới tình huống như vậy, ngay cả Thương Diễm Túc cũng không khỏi tin tưởng, mặc kệ là thế nào, hắn là Vương gia của Thương Lang quốc, Thương Lang quốc này cũng chính là nhà hắn.

“Nghiên nhi, vậy bên trong luyện ngục kia, rốt cuộc là dạng tình hình như thế nào?”

“Ta không biết. Năm đó một trăm người chúng ta tiến vào đó, chính là bị giam vào một căn phòng tối thui, sau đó lại có một người đi vào, khi một người đó vào phòng, một trăm người thì bốn mươi người ngã xuống. Đối mặt chính là một tử sĩ đã trưởng thành, trong vòng một nén nhang ta phải ngăn cản được sáu phần lực công kích của hắn, nếu không sẽ không chút lưu tình mà bị loại bỏ, nhưng lại phải trải qua ba cửa, những tử sĩ trong đó một người so với một người lại càng thêm mạnh hơn”.

Thương Diễm Túc nghe vậy tâm không khỏi quặn lại, vào thời điểm đó, Nghiên nhi mới có bao nhiêu tuổi a? Quả nhiên lúc đó hắn nên mang theo Nghiên nhi đi, nhưng mà, nếu thực sự làm như vậy, có lẽ hiện tại hắn cũng đã đem chuyện dường như không hề có chút ý nghĩa nào này bỏ ra khỏi não, tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Còn lại những hơn sáu mươi người vì sao lại cũng chỉ còn có hai mươi chín người?”

“Chúng ta bị bị nhốt vào cùng một chỗ, bọn họ cho chúng ta thời gian ba ngày để khôi phục lại trạng thái tốt nhất, sau đó muốn chúng ta liên thủ với nhau để ngăn cản mười tử sĩ.Trong vòng một nén nhang, có thể giết người còn sống thì sống, nếu chết thì cũng đã chết”.

Thương Diễm Túc đột nhiên bật người ngồi dậy, trên người tản mát ra hàn khí bức người, lạnh giọng nói: “Đã sớm nghe nói phương thức huấn luyện tử sĩ của Mộc gia là vô cùng tàn nhẫn, ta đã nghĩ lần đó ta thấy được đã là tàn nhẫn nhất, nhưng thật không ngờ rằng lại còn có thể nghiêm trọng hơn đâu”.

Mộc gia vì hoàng thất huấn luyện ám vệ tồn tại đã lâu, nhưng tử sĩ là gần hai mươi năm nay mới bắt đầu, ban đầu cũng không có tàn nhẫn như vậy, nhưng sau khi Mộc Kiệt lên làm chủ, thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn, hoàng thất dường như cũng không thể khống chế được.

Nếu không phải nhiều năm qua thế lực của Mộc gia ngày càng lớn, cho nên hoàng thất đối với bọn họ cũng có nhiều điểm kiêng kị, không thì cũng sớm đem bọn họ loại bỏ.

“Ta nghe nói, Mộc gia lựa chọn tử sĩ, đưa vào một trăm người, có thể đi ra chưa bao giờ vượt qúa mười người, nhưng năm đó đi ra lại có đến mười chín người, vì sao lại có thể như vậy?”

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, bên trong thần thái tự nhiên tản mát ra sự cường thế cùng kiêu ngạo, nói: “Mộc gia chết tiệt, dám đem bản thiếu tướng làm tử sĩ để bồi dưỡng, lại còn bị người ta giết hại, quả thực là không đem bản thiếu tướng để vào mắt!”

“Đúng vậy đúng vậy, cũng không nhìn xem Nghiên nhi nhà ta là ai a, Mộc gia đáng bị trừ tận gốc!”

Nghe hắn vỗ mông ngựa Lãnh Thanh Nghiên mặt mày hớn hở, lập tức nói: “Ta đã đem hơn sáu mươi người lúc ấy hợp lại, trong lúc người của Mộc gia không chú ý đã cùng hơn sáu mươi người kia lập ra ước định, ba ngày sau đó, hơn sáu mươi người thống nhất nghe theo chỉ huy của ta, trong thời gian nửa nén nhang đã đem mười tử sĩ kia giết hết!” Mà bọn họ, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai mươi chín người.

Chi tiết trong đó, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có nói nhiều, Thương Diễm Túc cũng không có hỏi nhiều, chỉ cần tưởng tượng cũng đủ, thật là chuyện khó khăn đến mức nào a.

Đem nàng ôm vào trong lòng, đặt cằm ở trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cọ xát, nhẹ giọng nói: “Hiện tại cũng đã biết vị trí cụ thể của Mộc gia, Nghiên nhi muốn khi nào thì động tay đây?hay lại cần phải chuẩn bị cái gì?”

“Cần chuẩn bị rất nhiều, đầu tiên, hai mươi năm tích lũy, căn cứ vào mười người tử sĩ được huyến luyện còn sống sót mà tính tón, như vậy ở bên trong luyện ngục sẽ lưu lại ba người, hàng năm Mộc gia đem vào luyện ngục bao nhiêu người, rốt cuộc có bao nhiêu, cần phải điều tra rõ ràng. Đương nhiên, so với thời điểm vừa mới bắt đầu, số người sống sót so với lúc đó khẳng định sẽ còn nhiều hơn”.

“Điều này cũng thực dễ dàng, chỉ cần xem xem trong hai mươi năm qua hoàng thất đã tiếp thu bao nhiêu tử sĩ của Mộc gia, là có thể biết rồi”.

“Ừ, trong số những người đi ra từ luyện ngực, Mộc gia nhất định vẫn còn lưu lại một bộ phận, cho nên, số lượng tử sĩ của Mộc gia giữ lại có lẽ cũng không nhiều hơn là mấy, hơn nữa mấy năm nay, tử sĩ của hoàng thất chắc chắn là có tổn thất, như vậy tính toán ra, số lượng tử sĩ kia có khả năng còn nhiều hơn so với hoàng thất có rồi”.

“Chết tiệt! Ta sẽ tận lực điều tra rõ ràng!”

“Tử sĩ đương nhiên là chủ yếu, nhưng ở trong Mộc gia, vẫn có một bộ phận lớn là ám vệ, hoặc là những kẻ đang nhận huấn luyện, hoặc là đang ở lại Mộc gia, số lượng này cũng cần phải tra cho rõ ràng”.

“Những người này, cũng đều ở bên tỏng luyện ngục sao?”

“Sẽ không!” Lãnh Thanh Nghiên trả lời rất kiên quyết, lập tức nói, “Nhưng bọn họ sẽ gác ở những địa điểm mấu chốt, muốn đi được vào luyện ngục chỉ sợ tránh không được phải chém giết một hồi”.

Mày gắt gao nhíu lại, nhịn không được khẽ rủa một tiếng, nói: “Chỉ sợ quân đội bình thường đưa vào sẽ bị bọn họ giết hại mà thôi!”

“Cho nên, có lẽ chàng nên phái thêm hắc y nhân ở bên cạnh ra nữa”.Lãnh Thanh Nghiên cười đến thực âm hiểm.

Khóe miệng hắn run rẩy một chút, nói: “Những người này nhưng hộ vệ bên người của bổn vương, làm sao có thể phái họ đi làm những chuyện này được?”

“Chàng vẫn còn cần người đến bảo hộ hay sao?”

“Không nhất định là bảo hộ ta a, việc để làm cũng có rất nhiều a”.

“Tướng công.. “. Người nào đó sử dụng sắc dụ đại pháp, người ta thường gọi là mĩ nhân kế

Thương Diễm Túc không hề có chút miễn dịch nào, lúc này nói: “Được rồi, làm theo ý nàng, ta sẽ đem một bộ phận không làm gì phái ra, mặt khác, mặt khác Mộc gia có lẽ không có đem nhiều ám vệ lưu lại như vậy đâu?”

“Như thế không có, hơn nữa trước khi tiến vào được luyện ngục, chúng ta chính là phải đối phó với những ám vệ này, cùng tử sĩ, có điều, có lẽ cũng không nhiều lắm”.

“Vậy chúng ta dùng ám vệ đối phó với ám vệ, bổn vương thật muốn nhìn một chút, Mộc gia kia, rốt cuộc là ẩn giấu bao nhiêu thực lực đây”.

Lãnh Thanh Nghiên chủ động đưa lên đôi môi anh đào, hôn lên trên mặt hắn một cái, cười tủm tỉm nói: “Được, vậy việc này liền giao cho tướng công đi làm đi, ta cũng phải liên hệ với mấy người kia nhanh một chút. Nếu không phải bởi vì vẫn không tìm được vị trí của luyện ngục, thì cũng sẽ không chờ cho tới bây giờ nha, ai!”

“Các nàng cũng phải đi?”

“Đương nhiên, đây chính là chuyện mà chúng ta luôn cố gắng, sao có thể không đi đâu?”

Mười tám con chim đồng thời hướng ra các phía khác nhau mà bay đi, triệu tập mười tám người không biết giờ đây đang ở địa phương nào, Thương Diễm Túc cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.

Mà trong khi bọn họ tìm cách đối phó với Mộc gia, Mộc gia hiện tại cũng đang cùng một trận doanh với Hoàng hậu, cũng đang tìm cách đối phó, từng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thỉnh thoảng lại hướng về phía Lạc Vương phủ cùng Cẩn Vương phủ.