Uống xong vài chén rượu, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên càng ngày càng sáng ngời, biểu tình trên mặt cũng theo ánh mắt biến hóa càng thêm xinh đẹp, bên trong thanh nhã lại tản ra linh động khí, khiến cho Thương Diễm Túc không khỏi liếc nhìn. Ánh mắt nhíu lại, trong mắt có một chút nghi hoặc, sao có cảm giác như Nghiên nhi không giống với bình thường a? Thời gian trôi qua, ngay cả Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch cũng cảm thấy điểm khác thường của nàng, cẩn thận nhìn nàng, Thương Diễm Hách hỏi: “Thất tẩu, tẩu làm sao vậy?” Trong ánh nhìn kinh hãi của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên dùng sức đặt mạnh chén rượu lên bàn, trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn, vẫy tay nói: “Không có việc gì, rượu này uống thật đúng là ngon, nhưng mà thực là mạnh a!” Vẻ mặt kia, thái độ kia, động tác kia, gọn gàng cùng linh hoạt nói không nên lời, tư thế oai hùng hiên ngang, cùng với hình ảnh nàng ở trong mắt bọn họ từ trước tới nay là một trời một vực, ba vị vương gia ở trong dãy ghế sợ ngây người. Thương Diễm Túc tim đập nhanh hơn, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như đã trở thành một người khác, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có gió thổi mát mẻ, tay không khỏi nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Tuy rằng bộ dáng hiện tại của nàng làm cho hắn hoảng sợ, nhưng không thể phủ nhận, loại tinh khí này trên người nàng khiến cho hắn không thể dời mắt khỏi nàng. Thương Diễm Hách há to miệng, cằm giống như sắp rơi xuống vậy, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc thậm chí còn có kinh hãi. Thương Diễm Trạch nhìn Lãnh Thanh Nghiên dường như thay đổi hẳn sau khi uống rượu, cả người cũng đờ đẫn cả ra, giống như có gì đó ở đáy lòng kêu gào, lại bị hắn tận lực đè nén lại, nói với chính mình, có lẽ chỉ là trùng hợp, trùng hợp lại bị hắn phát hiện ra hai người này có nhiều điểm giống nhau. Đây có lẽ chỉ là do hắn quá mức chú ý, cũng quá để ý, luôn đem một ít hành vi của thất tẩu đi so sánh với tỷ tỷ, nên đương nhiên sẽ phát hiện có rất nhiều điểm giống nhau. Thương Diễm Trạch cứ như vậy tự an ủi chính mình, lực chú ý cũng đặt ở trên người Lãnh Thanh Nghiên không rời, trong lòng dường như có mong chờ điều gì đó, chờ thất tẩu có thể nói ra một chút lời nói đặc biệt. Nàng uống say! Hắn biết, tuy rằng nhìn bề ngoài không biết nàng có bao nhiêu thanh tỉnh, thậm chí so với bình thường có vẻ thanh tỉnh hơn, nhưng hắn biết, hoặc phải nói là có thể cảm giác được, nàng đã say. Thật muốn biết, thất tẩu uống rượu say phản ứng có giống tỷ tỷ hay không.Tính cách có đại biến hay không? Có thể làm ra một số chuyện tình kinh hãi thế tục hay không? Có thể hay không… Lãnh Thanh Nghiên phất tay vài cái, quay đầu bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Này, ngươi nắm tay ta chặt như vậy làm gì?” Đôi mày khẽ nhíu, Thương Diễm Túc cũng không để cho nàng giãy tay ra được, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười tà tứ, nói: “Nàng là ái phi của bổn vương, bổn vương tất nhiên phải giữ nàng thật chặt, tránh để cho nàng chạy trốn hay là bị người khác cướp đi”. Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch lại là đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Diễm Túc, bởi vì câu nói buồn nôn này của hắn mà đồng thời rùng mình một cái, biểu tình trên mặt tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ. Có điều hiện tại, mặc kệ là Thương Diễm Túc hay là Lãnh Thanh Nghiên, cũng đều không đem lực chú ý đặt trên hai người bọn họ, sau khi nghe thấy lời nói của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên càng thêm bất mãn hừ hừ hai tiếng, nói: “Dừng, hãy chấm dứt việc đó, ta mới không phải… Oa a, đau chết ta!” Đột nhiên trên tay đau đớn khiến cho Lãnh Thanh Nghiên không thể nói hết lời, dùng sức vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, mở miệng mắng lên: “Đồ khốn, ngươi buông tay a, thật sự là một chút cũng đều không biết thương hương tiếc ngọc, ngươi nghĩ tay ta là cái gì? Ngươi muốn nắm liền nắm sao?” Thương Diễm Hách cố gắng nuốt nuốt nước miếng, biểu tình trên mặt tràn đầy phấn khích, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này linh động giống như tinh linh vậy, không khỏi nhìn đến có chút ngây ngốc. Thì ra, nàng còn có một dáng vẻ đáng yêu như vậy sao? Không ai chú ý tới biểu tình của Thương Diễm Hách giờ phút này, Thương Diễm Túc cũng không có nghe lời nàng mà buông tay, thậm chí không có nửa điểm buồn bực, ngược lại là có thêm một tia vui mừng, nhìn đến bộ dáng hiện tại của nàng, không hiểu sao lại muốn đùa giỡn nàng một phen. Tuy rằng không rõ nàng hiện tại đang làm sao, nhưng không thể phủ nhận, giờ phút này nàng thật đáng yêu cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu như nói bộ dáng trong trẻo mà lạnh lùng trước kia của nàng khiến cho người ta nghĩ đến thần nữ trên chín tầng trời, cao quý mà không thể xâm phạm, nhưng nàng hiện tại như vậy, lại giống như tinh linh đáng yêu, có thêm vài phần thân thiết. Mà mặc kệ nàng là người nào, thì đều là Vương phi của Thương Diễm Túc hắn. Thoáng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, làm đau tay nàng kì thật hắn cũng rất đau lòng, nhưng mà hắn không thể để cho nàng nói ra chuyện như vậy được
Đem tầm mắt chuyển đến hai người trong phòng đang nhìn chằm chằm Vương phi của mình, trong mắt hàn quang chợt lóe, lạnh giọng nói: “Các ngươi xem đã đủ chưa? Nếu xem đủ thì có thể đi ra ngoài”. Hai huynh đệ Thương Diễm Hách còn không kịp nói gì thêm, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã mở miệng trước một bước: “Vì sao muốn đuổi bọn họ ra ngoài? Người này làm ca ca như thế nào a? Thế nhưng đối với đệ đệ lại bá đạo như vậy!” Mày kiếm nhíu lại, Thương Diễm Túc tự nói với chính mình nàng hiện tại không như bình thường, không nên cùng nàng tức giận, nhưng nghĩ đến nàng lại đi che chở cho nam nhân khác, trong lòng hắn liền một trận không thoải mái, nhất là khi thấy nàng đối đã với Thương Diễm Trạch không giống như bình thường. Lôi kéo nàng đứng lên khỏi ghế, nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Thanh Nghiên tươi cười: “Được, nếu ái phi đã nói như vậy, vậy chúng ta trở về phủ trước rồi nói sau!” Khinh thường nhìn hắn, bất mãn nói: “Đừng gọi ta ái phi, khó nghe chết đi được!” “Chẳng lẽ nàng không phải ái phi của bổn vương sao?” “Hừ! Ai biết ngươi có bao nhiêu cái ái phi a! Nói không chừng, ngươi là vì có nhiều ái phi lắm, nên không nhớ rõ tên của các nàng, sau đó liền đối với mỗi người đều gọi là ái phi cho tương xứng đâu!” “…” Bên trong Lạc vương phủ, ngoại trừ nhũ mẫu, cũng chỉ có một mình nàng là nữ nhân. Còn có, lời này của nàng là có ý gì? Sao lại có cảm giác như nàng đang ghe đâu? Ghen? Ánh mắt Thương Diễm Túc sáng ngời lên, vô liêm sỉ ở trước mặt hai đệ đệ đem nàng kéo vào trong lòng, sau đó cũng không lên tiếng liền mang nàng rời khỏi Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, quay về Vương phủ. Hiện tại Nghiên nhi có điểm quái dị, hắn cũng không cam đoan nàng có thể hay không sẽ nói ra một số chuyện không nên nói, không cần thiết phải tăng thêm hiểu lầm cùng phiền toái, cho nên tốt nhất vẫn nên quay về Vương phủ cho an toàn một chút. Hai người Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch thật sự rất muốn đi theo đến Lạc vương phủ, nhưng mà không dám, chỉ có thể trông mong nhìn về phía hai người kia vừa nghênh ngang rời đi. Lãnh Thanh Nghiên bất mãn giãy dụa trong lòng hắn, “Này, Thương Diễm Túc, ngươi làm gì? Buông!” Khi nói như vậy, trên tay cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp vận công đánh về phía hắn, nàng không thích cảm giác hiện tại này giống như ngay cả hành vi của mình mà cũng không thể nắm giữ trong tay được, nếu như nói đã vô dụng thì đương nhiên là trực tiếp động thủ. Có điều Thương Diễm Túc lại thực nhẹ nhàng đỡ lấy công kích của nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi hình như không giống với bình thường a, như bình thường, mặc kệ là gặp phải chuyện tình gì, nàng đều lựa chọn nhẫn nhịn trước, mà không phải trực tiếp động thủ”. Sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày nhìn hắn, khinh thường hừ lạnh nói: “Cho nên ngươi liền được một tấc lại muốn tiến một thước, cho là ta dễ bắt nạt như vậy sao?” “Không, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ như thế”. “Vậy ngươi làm như vậy cho là đúng?” Nhẹ nâng cằm nàng lên, khóe môi kéo lên một tia cười ôn hòa mà sủng nịch, dường như còn mang theo một chút sở hữu nói: “Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên Nghiên nhi là vương phi mà ta nhận định, đời này đừng bao giờ nghĩ thoát khỏi bên cạnh ta”. Vẫn không thể kiềm chế được biểu tình như cũ, cau lại cái mũi, nói: “Sao ngươi không nói thẳng là ngươi thích ta đi?” “…” Nghiên nhi của hắn, trở nên thực là trực tiếp nha! Nhìn vẻ mặt dại ra của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt kia khó mà nén được đắc ý, hai tay ôm lấy cổ hắn, nở nụ cười quyến rũ với hắn, nói: “Tướng công, chẳng lẽ chàng không thích người ta sao?” Toàn bộ thân thể Thương Diễm Túc trở nên cứng ngắc, cúi đầu nhìn người trong lòng có điểm sinh động quá đáng, nàng chẳng những trở nên trực tiếp, mà lại còn lớn mật hơn nữa. Ánh mắt híp lại lóe ra kim quang, đưa tay nắm thắt lưng của nàng kéo lại gần mình, làm cho thân thể hai người càng gắn lại mật thiết hơn, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Như vậy Nghiên nhi thì sao? Nghiên nhi có thích ta hay không?”