Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 38: Ngàn năm băng tàm




Có lẽ do trong thọ yến đã xảy ra nhiều chuyện, cho nên đêm qua Thương Lang Hoàng cũng không có đến tẩm cung của Dung phi nương nương mới được sắc phong để qua đêm, Ưng Dung Kiều đương nhiên cũng được nhàn rỗi, nói thật, nàng cũng không muốn ngủ cùng một nam nhân mà tuổi tác không khác gì phụ hoàng mình đâu! Nhưng nếu đã bị đưa đến Thương Lang quốc, nàng đương nhiên đã chuẩn bị tâm lí thật tốt rồi, nhưng có thể kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như vậy cũng rất tốt rồi. Tuy nói Thương Lang Hoàng là một nam nhân chín chắn cùng có mị lực, cho dù là đối với một cô gái như nàng như vậy cũng có lực sát thương vô cùng lớn, nhưng Ưng Dung Kiều vẫn không thể nào vui được. Có điều, Thương Diễm Túc kia thực là hấp dẫn nàng, không những bộ dáng tốt nhất trong những người nàng đã từng gặp, còn có khí chất kia, ngôn hành cử chỉ, đều toát lên sự cao quý vương giả, hơn nữa đôi mắt kia, vô cùng thâm thúy có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, bất kể là loại nữ nhân nào, chỉ sợ đều khó thoát khỏi mị lực của hắn. Ăn no ngủ đủ, rốt cục thì tỉnh lại, nhưng khi nàng vừa ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, cảm thấy nguy hiểm thổi quét qua toàn thân, đột nhiên quay đầu, không biết từ lúc nào, ngay tại cửa tẩm cung của nàng, xuất hiện thêm một bóng người. Thương Diễm Túc xoay người sang chỗ khác nhìn Ưng Dung Kiều, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Dung phi nương nương, tốt nhất là đem độc dược trên người cất đi, nơi này là Thương Lang quốc, nếu Dung phi nương nương không cẩn thận sử dụng độc làm bị thương người nào, chỉ sợ ngay cả hài cốt cũng không còn đâu”. Ưng Dung Kiều từ trên giường đi xuống dưới, vẻ mặt yêu mị nhìn Thương Diễm Túc rồi đi đến bên người hắn, cười duyên dáng nói: “Thì ra là Lạc Vương gia, không biết sáng sớm Vương gia đến tìm ta như vậy là có chuyện gì đây?Hay là, ngài đến đây là muốn gặp bản nương nương?” Nói xong, thân thể của nàng cũng sáp lại gần phía Thương Diễm Túc, giờ phút này trên người nàng chỉ có một cái yếm đỏ, gáy ngọc thon dài, một mảnh bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, nửa che nửa hở, một đôi chân cân xứng phơi bày ra, ngay cả đôi gót chân cũng xinh đẹp tuyệt trần không một tiếng động đi đến, phát ra mị lực mê hồn. Trang phục của nàng không nghi ngờ gì là vô cùng đẹp đẽ, nhưng phần đẹp đẽ này so với thần thái của nàng, dường như còn thua xa. Đôi mắt sóng sánh như hồ nước mang theo nét cười hàm yêu, trong mắt một mảnh hơi sương, mị ý dập dờn, khóe miệng tinh tế cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, khiến người ta muốn tiến lên hôn cho nàng một cái, nữ nhân này tản ra yêu mị từ tận trong xương, nàng dường như không có lúc nào là không dụ dỗ nam nhân, tác động đến thần kinh của nam nhân. Mà thấy nàng càng ngày càng tới gần, Thương Diễm Túc vẫn chỉ trầm tĩnh, ánh mắt không có chút dao động, chỉ nghiêng mình sang một bên, tránh khỏi sự tiếp xúc của nàng, đồng thời một bàn tay đã xuất hiện trên cổ của nàng, nhẹ giọng nói : “Dung phi nương nương quả thật là một chút cũng không sợ chết”. Càm nhận được hàn khí phát ra từ trên người hắn khiến cho da thịt nàng không chịu được mà đau đớn, Ưng Dung Kiều thân mình thoáng chút cứng ngắc, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn cách xa Thương Diễm Túc một chút. Cũng không có ý định mặc thêm quần áo, xoay người liền ngồi ngay xuống ghế, nói: “Vương gia thật là không hiểu phong tình a, có mỹ nhân ở ngay trước mặt mà lại có thể nói ra lời nói sát phong cảnh như vậy”. Thương Diễm Túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đối với việc nàng có mặc thêm y phục để che đậy cơ thể hay không, việc này đối với hắn mà nói cũng chẳng liên quan gì, vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, nói: “Thiên Ưng quốc lấy độc dược để xưng danh, ngươi là công chúa Thiên Ưng quốc, đối với độc dược hẳn là hiểu biết sâu sắc đi?” Nhãn châu chuyển động, Ưng Dung Kiều dường như không tự chủ được mà lại tiến sát lại phía Thương Diễm Túc một chút, mị cười nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu ta nói ở Thiên Ưng quốc hiểu biết của ta đối với độc dược, ta đứng thứ hai, như vậy sẽ không có người nào dám đứng ra nhận thứ nhất. Như thế nào, ngươi muốn ta giải độc cho Vương phi của ngươi sao?” “Ngươi biết nàng trúng độc gì sao?” “Hử? Ngươi vẫn không tin ta?” Ưng Dung Kiều u oán nhìn Thương Diễm Túc, lại phát hiện hắn vẫn không đả động gì, ngược lại nói, “Nếu ta đoán không nhầm, độc kia hẳn là Ngàn Trùng Tán”. Trong mắt Thương Diễm Túc bỗng hiện lên một chút kim quang, hơi thở quanh người cũng ngưng tụ. Ưng Dung Kiều vẫn theo dõi hắn từ nãy đến giờ thấy vậy cười duyên, nói: “Như vậy hiện tại, Vương gia muốn ta giải độc giúp cho Vương phi của ngươi hay sao? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không hạ một loại độc khác lên người nàng”. “Ngươi có thể giải?” “Không thể!” “Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Từ trên ghế đứng lên, ở bên trong tẩm cung chậm dãi đi lại, theo từng bước đi của nàng, cái eo nhỏ uyển chuyển như nước, mang theo độ cong khiến người khác mất hồn. Nhất là chiếc lưng trần trụi kia, tất cả đều lộ ra dưới con mắt của Thương Diễm Túc. Khóe miệng Thương Diễm Túc hiện lên một tia cười trêu tức, nói: “Dung phi nương nương tốt nhất là không nên tiếp tục làm trò câu dẫn vô vị đó, yêu mị này của ngươi đối với bổn vương mà nói, không có tác dụng gì
Nếu như bổn vương là ngươi, hiện tại lựa chọn thông minh nhất là ngồi xuống đi, tiếp tục trả lời câu hỏi của bổn Vương”. Tươi cười trên mặt Ưng Dung Kiều cứng đờ, buồn bực xoay người nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự là một tảng đá hay sao? Hay căn bản ngươi không phải là nam nhân?” Thương Diễm Túc thần sắc không thay đổi, ánh mắt nhìn nàng vẫn luôn trầm tĩnh như ban đầu, nói: “Bổn vương có phải nam nhân hay không cũng không khiến Dung phi nương nương phải lo lắng, ngươi chỉ cần trả lời vẫn đề của bổn vương là được”. “Vấn đề gì?” “Ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi có thể giải được độc trên người nàng?” “Không phải có giải dược sao? Chỉ cần đem từng phương thuốc thử qua một, cuối cùng sẽ thử đúng thuốc”. Nghe vậy, trong mắt Thương Diễm Túc phát lạnh, sát khí mãnh liệt tập trung trên người Ưng Dung Kiều, trên mặt vẫn là tươi cười, giọng nói cũng vô cùng mềm nhẹ tà mị: “Ngươi xem Vương phi của bổn vương là cái gì?” Sát khí mãnh liệt khiến cho nàng thoáng rùng mình một chút, thậm chí da thịt còn trở nên đau đớn, đột nhiên rất muốn tìm một bộ quần áo để mặc vào che đi cơ thể. Trên vẻ mặt có một chút sợ hãi, lại ủy khuất nói: “Chẳng lẽ đây không phải là phương án tốt nhất sao?” Sát khí không giảm mà lại tăng, Thương Diễm Túc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nói: “Nếu bổn vương điều tra không có sai, giải dược này cũng chính là độc dược, bổn vương nói có đúng hay không?” “Đúng vậy a! Có điều ngài cứ yên tâm, nếu phát hiện giải dược không có đúng, ta nhất định lập tức đưa cho Vương phi ngươi thuốc giải độc! Như vậy không phải không có việc gì sao?” “Vậy sao?” “Nếu không ngươi cho là còn có thể làm như thế nào nữa? Yên tâm, ta nhất định sẽ không mặc kệ những dộc dược đó đâu”. Ánh mắt Thương Diễm Túc híp lại, sát khí trên người cũng chậm dãi thu liễm, sau đó từ trên ghế đứng lên, nói: “Xem ra Dung phi nương nương cũng không có cách nào giải độc giúp Vương phi bổn vương, nếu như chỉ có như vậy, vậy bổn vương cáo từ”. Thấy hắn phải đi, Ưng Dung Kiều không khỏi cũng đứng lên, nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giải độc cho Vương phi của mình sao? Ta không có lừa ngươi, quả thật đó là phương pháp duy nhất rồi, trừ phi…” “Trừ phi cái gì?” “Trừ phi ngươi có thể tìm được Ngàn Năm Băng Tàm”. Ánh mắt không khỏi sáng ngời, trong mắt hiện lên tia kiên định, nói: “Ta sẽ tìm được Ngàn Năm Băng Tàm!” Mặc kệ chân trời góc biển, mặc kệ muốn hắn phải trả giá như thế nào, hắn nhất định sẽ tìm được Ngàn Năm Băng Tàm. Nhìn phương hướng Thương Diễm Túc vừa rời khỏi, Ưng Dung Kiều mở to hai mắt nhìn vẻ mặt không dám tin, sau đó đôi mày thanh tú nhíu chặt, khẽ rủa nói: “Thật sự là đồ điên mà! Ngươi cho là Ngàn Năm Băng Tàm có thể tùy tiện tìm như vậy sao?” Khi biết Lãnh Thanh Nghiên đã bị trúng độc Ngàn Trùng Tán,Thương Diễm Túc đã cố gắng lí giải độc tính của loại độc này, hắn biết khi bị trúng độc cả người sẽ lạnh lẽo, giống như tình trạng ngày đó của Nghiên nhi, mà mặc kệ có “giải dược” hay không, đêm trăng tròn đầu tiên sau khi trúng độc độc sẽ phát tác, khi mà độc phát, cả người nóng lên, giống như cả người bị đặt trong hỏa lò, sẽ như bị lửa thiêu đốt. Cho dù có tìm được giải dược thực sự, khi ăn giải dược vào muốn đem độc giải trừ, thì cũng phải chịu sự tra tấn thật lớn, rét lạnh như băng, nóng cháy như lửa, thực cốt nhiếp hồn, hơi sơ sảy một chút tâm mạch sẽ đứt hết mà chết. Mà nếu thành phần của giải dược không đúng, chẳng những phải thừa nhận thống khổ như vậy, mà tùy lúc có thể bị mất mạng, thậm chí không đem độc tố trang người nàng giải trừ, ngược lại càng tăng thêm một loại độc khác. Chuyện như vậy, hắn làm sao có thể đồng ý cho Nghiên nhi phải đi chịu đựng? Cho dù Ưng Dung Kiều có đưa ra biện phát tốt nhất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng May mà Ngàn Trùng Tán kia phát độc lần đầu tiên, mỗi đêm trăng tròn chỉ cần có “giải dược” là có thể bình yên vượt qua, giống như người bình thường,tin chắc rằng một thời gian sau, Mộc gia sẽ không để cho Nghiên nhi gặp chuyện không may, mà hắn chỉ có thể hy vọng trong thời gian này, sẽ tìm được Ngàn Năm Băng Tàm kia. Nhưng mà, thứ này, phải đi đâu mới tìm được đây ?