Trong phòng ngủ, hình như khi Giang Sách đang gọi điện cho Mộc Dương Nhất bàn chuyện thì ngay lúc đó Đinh Mộng Nghiên đẩy cửa tiến vào. Thấy vậy anh vờ như tùy ý cúp máy.
Đinh Mộng Nghiên vén vén tóc, giọng điệu lộ ra vẻ hối lỗi: “Thật xin lỗi.”
"Hả?"
“Em thay mặt ba em nói, em biết anh cũng là vì muốn tốt cho ông ấy. Nhưng ba em lại luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt, khó mà dứt ra được.”
Giang Sách nở nụ cười đáp: “Không sao đâu, anh cũng không để tâm chuyện này, chủ yếu là phải giải quyết được vấn đề đã.”
Đinh Mộng Nghiên thở dài một hơi: "Bây giờ ba em đi tìm Đường Mạt, hy vọng có thể vay được tiền."
Sau khi hai người trò chuyện, điện thoại di động của Giang Sách liền vang lên âm báo có tin nhắn mới.
Giang Sách bình tĩnh mở tin nhắn ra xem, nội dung vẻn vẹn vài chữ: Đã tìm ra nguyên nhân.
Anh cất điện thoại di động, tùy tiện mặc một cái áo khoác sau đó đi ra ngoài.
"Trễ thế này rồi anh còn muốn đi đâu?" Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Giang Sách ngừng lại trước cửa suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Đi làm thám tử để tìm lại số tiền khổng lồ không cánh mà bay kia."
Trước khi Đinh Mộng Nghiên kịp nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Giang Sách đã biến mất khỏi tầm mắt.
...
Bên kia, chiếc xe hơi màu đen nhỏ chạy thẳng về phía trước trong làn mưa, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn biệt thự sang trọng.
Đinh Khải Sơn dùng tay che mưa rồi chạy lại nhấn chuông cửa.
Khoảng hơn năm phút sau mới có người từ trong sân đi ra mở cửa.
"Chà, đây không phải là ông Khải Sơn hay sao? Trễ thế này rồi sao lại tới đây tìm chúng tôi?" Quản gia bất ngờ nói.
"Chuyện này… Đường Mạt và Tử Ngọc có ở nhà không? Tôi có việc gấp muốn tìm bọn họ."
“Hai người họ đang xem TV, mời ngài đi vào với tôi.”
Quản gia dẫn Đinh Khải Sơn vào phòng khách ngồi, đưa cho ông ta chiếc khăn lông nóng để lau mặt, rót trà mời khách, sau đó đi báo với Đinh Tử Ngọc và Đường Mạt.
Một lát sau, hai người mặc quần áo ngủ đi tới phòng khách sau đó ngồi xuống ghế đối diện Đinh Khải Sơn.
Đường Mạt và Đinh Tử Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ không biết hơn nửa đêm rồi mà Đinh Khải Sơn đột nhiên chạy tới đây làm gì, lại còn chật vật như thế nữa.
Đinh Tử Ngọc cười hỏi: "Chú Ba, buổi tối sao lại không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến tìm chúng con có việc gì vậy?"
Hai tay Đinh Khải Sơn run rẩy, do dự, ấp úng một lúc lâu cũng không nói được từ nào.
Chuyện này quả thực hơi khó nói.
Đinh Tử Ngọc là người tinh ý, chỉ liếc qua sơ đã nhận ra dáng vẻ muốn nhờ vả của ông, ngoài mặt lại mỉm cười giả lả: "Chú Ba, có phải chú có chuyện muốn nhờ chúng cháu giúp đỡ không? Đều là người nhà với nhau, chú cứ nói đi, nếu chúng cháu giúp được thì sẽ cố gắng giúp."
"Haizzz...." Đinh Khải Sơn kể sơ lại chuyện xảy ra ban ngày với nét mặt cay đắng, cuối cùng mở miệng khẩn cầu: "Tử Ngọc, Đường Mạt, chú biết hoàn cảnh hai cháu tương đối khá giả, trong tay chắc không thiếu tiền, có thể giúp chú Ba lần này được không?"
Nói đùa à? Vừa mở miệng đã đòi đến ba nghìn vạn?
Nếu là khoảng ba vạn, ba mươi vạn, coi như người thân cho mượn cũng được đi, những ba nghìn vạn, số tiền lớn thế này sao có thể cho mượn?
Đinh Tử Ngọc lộ ra vẻ mặt không vui, bắt chéo hai chân nói: "Chú Ba, chúng cháu không phải là không muốn cho mượn mà do chú làm khó chúng cháu quá. Sao chúng cháu có thể lấy ra ba nghìn vạn ngay được chứ?"
Đường Mạt bổ sung: "Hơn nữa một khoản tiền lớn như vậy mà cho chú mượn thì sau này chú trả thế nào được?"
Đây là một vấn đề.
Mượn là một chuyện, mượn mà có trả được hay không lại tính là chuyện khác. Đến lúc đòi lại không trả nổi, thì bọn họ biết tìm nơi nào nói phải trái đây?
Cơn giận trong lòng Đinh Khải Sơn xông đến tận óc. Đã bao giờ ông phải trải qua chuyện nhục nhã như thế này? Nhưng người đã đến bước đường cùng không thể không cúi đầu.
Ông hèn mọn nói: "Đường Mạt à, chú lấy tính mạng ra đảm bảo, chỉ cần cháu cho chú mượn tiền thì chú chắc chắn sẽ trả lại cho cháu."
"Tính mạng?"
Đường Mạt cười ha ha, không hề khách khí nói: "Nói một câu hơi khó nghe, tính mạng của chú đáng giá ba nghìn vạn?"
Quá độc ác.
Nói ra lời vốn không có chút tình cảm họ hàng nào như vậy.
Mặt Đinh Khải Sơn không nhịn được cơn tức nhưng vẫn nghiến răng kìm lại, cầu xin: "Tử Ngọc, Đường Mạt, nếu như các cháu không giúp chú, ngày mai chú sẽ rơi vào đường cùng, các cháu không thể thấy chết mà không cứu chứ!"
“Haiz, nói như vậy là sao?" Đinh Tử Ngọc không vui: "Chú Ba, chú không thể nói như thế để ép chúng cháu được. Hơn nữa, chú chỉ là chú Ba của cháu, nói về quan hệ gần xa, chú hẳn phải tìm ông cụ trước chứ. Ông cụ là gia chủ nhà họ Đinh, quản lý toàn bộ quyền tài chính của nhà họ Đinh, ông ta có nhiều tiền nhất."
"Chú bỏ gần tìm xa, không tìm người thân nhất có tiền nhiều nhất lại đến tìm chúng cháu làm gì?"
Đường Mạt hùa theo: "Chú Ba, nói thế nào đi nữa chú cũng là con ruột của ông cụ, ông ta sẽ không thấy chết mà không cứu đâu."
Đinh Khải Sơn nổi giận.
"Như thế tức là nói ra sao các cháu cũng không chịu cho ta mượn?"
"Không phải là không cho mượn mà là không có để cho mượn."
"Được, tạm biệt!"
"Đi thong thả, không tiễn."
Đinh Khải Sơn đá một cái văng bàn trà nhỏ, giận đùng đùng đứng dậy rời đi.
Đinh Tử Ngọc phun nước miếng về phía ông: "Cái thứ gì vậy? Vừa mở miệng đã đòi ba nghìn vạn, sao không đi ăn cướp đi?"
Đường Mạt cười một tiếng: "Trước tiên chúng ta hãy gọi điện thoại kể chuyện này cho ông cụ, coi như tặng cho ông cụ một phần “kinh hỉ” thì sao?"
Đinh Tử Ngọc cười xấu xa nói: "Chồng, anh cũng đủ ác à nha."
"Hừ, Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên chơi chúng ta bao nhiêu lần? Vốn là nhà bọn họ nợ chúng ta!"
Bên kia Đinh Khải Sơn hầm hừ chạy ra cổng, trực tiếp lên xe đi về, ông bất chấp nước mưa trên mặt cuống cuồng lật đật móc di động ra.
Ông vừa lái xe đi khỏi đó vừa gọi điện loại cho ông cụ.
“Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nhấn liên tiếp hơn mười lần, rốt cuộc ông cụ cũng nhận điện thoại.
Đinh Khải Sơn vội vàng nói: "Ba, con có chuyện muốn với ba..."
"Câm miệng! Tôi biết anh muốn nói gì. Tử Ngọc đã nói với tôi rồi, anh làm mất ba nghìn vạn của cục Thủy Lợi nên mới muốn tìm tôi mượn tiền bù vào đúng không?"
"Nói cho anh biết, nằm mơ giữa ban ngày!"
"Cả đời tôi đều sáng suốt sao lại sinh ra kẻ vô dụng như anh vậy? Khải Sơn, có câu nói là người nào làm người nấy chịu. Anh làm mất tiền thì hậu quả tự mình gánh lấy."
"Tôi mặc kệ anh mượn tiền ai cũng được nhưng đừng nghĩ đến chuyện có được một đồng tiền nào từ tôi!"
"Nếu là anh không bù vào lỗ thủng đó được thì cũng đừng mong tôi cứu anh, chờ đi bóc lịch đi, tôi không có loại con trai vô tích sự như anh!"
Tít tít, ông cụ trực tiếp cúp điện thoại.
Đôi mắt Đinh Khải Sơn sững sờ, cả người rơi vào trạng thái yên lặng.
Xe chạy chầm chậm trên đường.
Chạy mãi chạy mãi bỗng ngừng lại.
Đinh Khải Sơn bỏ điện thoại di động qua một bên, hai tay ôm đầu gục trên tay lái khóc lóc thảm thiết, lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông bị đẩy đến đường cùng.
Không có bất kỳ ai nguyện ý chìa tay ra giúp ông cả.
Dù là cha ruột cũng chỉ bỏ đá xuống giếng.
Thói đời nóng lạnh.
Ngay giờ khắc này Đinh Khải Sơn cũng đã triệt để thấu hiểu.
Ông chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía dòng sông đằng đẵng ven đường, trong lòng xuất hiện cảm giác bi thương.
"Không trả được tiền thì phải ngồi tù mười mấy năm, tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sau khi ra tù còn đi được sao?"
"Sống... Còn ý nghĩa gì đâu?"