Nếu như phụ nữ đã trở nên so bì thì đó là một điều khá là khủng khiếp.
Đừng nhìn Trình Đan Đình lạnh lùng kiêu ngạo như thế chứ bản chất vẫn là một phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì không thoát khỏi được tính cách đặc trưng của phụ nữ.
Trình Đan Đình và Dương Á Mẫn, hai người phụ nữ không ngừng lựa chọn quần áo, cô lấy một cái, tôi phải lấy một cái đắt hơn cái của cô.
Sau khi so đo lẫn nhau như vậy rồi cầm được vài món đồ, quần áo trên tay các cô đã đến tình trạng một bộ hơn 10 vạn, quần áo như thế đã đắt hơn so với kim cương luôn rồi.
Cho dù Trình Đan Đình vô cùng có tiền nhưng cũng không thể tiêu như vậy được.
Nhưng tính cách kiêu ngạo của cô ấy tuyệt đối không cho phép cô ấy mất mặt tại thời điểm như thế này, cố chết chống đỡ cũng phải mua một đống quần áo trong tay đó.
Dương Á Mẫn cũng không chịu thua, ôm một đống quần áo, mỗi một bộ cũng phải vài vạn, cái rẻ nhất cũng hơn hai vạn, một đống quần áo cộng lại lên đến bảy tám chục vạn.
Chồng cô ta nhìn chằm chằm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Á Mẫn à, thế này…… Nhiều quá cũng mặc không hết, bớt đi vài cái được không?”
Dương Á Mẫn trừng mắt liếc hắn một cái: “Không mua phải không? Vậy thì em không sinh đứa nhỏ này nữa.”
“Mua, mua mua mua, cái nào cũng mua!” Hắn sợ nhất là Dương Á Mẫn dùng một chiêu này hù dọa hắn.
Sau một lát mọi người đã gần như chọn lựa xong quần áo và đi xếp hàng tính tiền.
Nhân viên nhìn thấy trong tay Trình Đan Đình và Dương Á Mẫn ôm nhiều quần áo như thế thì kích động không chịu nổi, trên mặt tràn đầy sự niềm nở.
Bọn họ vô cùng lễ độ hỗ trợ Trình Đan Đình và Dương Á Mẫn đưa quần áo sang một bên để thanh toán.
Cuối cùng kết quả là: Quần áo của Trình Đan Đình tổng cộng 98 vạn, mà quần áo của Dương Á Mẫn tổng cộng là 94 vạn.
Trình Đan Đình vui mừng khôn xiết: “Hừ, cuối cùng vẫn là quần áo của tôi tương đối đắt hơn nhỉ?”
Dương Á Mẫn tức giận kêu lên: “Có lầm không vậy, quần áo mà tôi lấy làm sao có thể rẻ hơn so với của cô ta được? Nhân viên mấy người giảm giá cho tôi rồi có phải không? Tôi không cần chiết khấu!”
Các nhân viên nhìn nhìn nhau, bán quần áo nhiều năm như vậy rồi, lần đầu nghe được yêu cầu như thế này.
Trình Đan Đình cười, vừa rút thẻ ngân hàng từ trong ví ra vừa nói: “Chuyện tới lúc này rồi cô nói cái gì cũng vô dụng thôi, thua chính là thua.”
“Cô!!!”
Trình Đan Đình đưa thẻ ngân hàng đã lấy ra cho nhân viên, kết quả là mới vừa đưa qua thì cả người liền ngây ngẩn.
Thẻ ngân hàng của cô ấy vậy mà lại bị gãy thành hai mảnh!
“Sao có thể chứ?”
Cô ấy nhớ lại một chút, hẳn là lúc mới nãy khi bị kẻ bắt cóc bắt lấy, bởi vì kẻ bắt cóc dùng quá sức nắm chặt ví tiền nên đã trực tiếp khiến cho thẻ bị gãy rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô ấy quay về vội vàng cũng không mang theo nhiều thẻ ngân hàng, cái này quẹt không được phải làm sao bây giờ?
Nhân viên mỉm cười hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô còn thẻ nào khác không?”
Trình Đan Đình rất xấu hổ: “Có thì có, nhưng mà không có ở đây.”
“Không có ở đây?” Dương Á Mẫn cười ha ha đi tới: “Đan Đình, cô đấy, vẫn là điệu bộ giống khi xưa, vẫn thích cố làm ra vẻ, rõ ràng nghèo đến độ không có cơm mà ăn còn muốn phồng má giả làm người mập.”
“Cô nói xem cô tranh đua cái gì với tôi đây?”
“Chồng tôi chính là ông chủ lớn ngành thuỷ sản, mỗi năm thu vào vài trăm vạn, mua một bộ quần áo thế này dễ như trở bàn tay. Nhìn lại cô xem, tìm quỷ nghèo cày ruộng ở nông thôn làm bạn trai, có thể có tiền mới là lạ.”
“Cô nhìn dáng vẻ tiêu hoang mới rồi kia của cô đi, thiếu chút nữa là tôi thật sự cho rằng cô rất giàu có rồi, ha ha, kết quả chỉ là con hổ giấy, đẹp chứ không xài được.”
“Đan Đình, xem ra cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không phấn đấu ra được cái dạng gì cả.”
Trình Đan Đình tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung luôn rồi.
Cô ấy thật sự đã bị gãy thẻ rồi, những cái thẻ khác thì không có ở đây, nhưng hiện tại nói ra ai mà tin nổi?
Với lại không có thẻ, quần áo nhiều như vậy cũng không có cách để mua, sẽ càng bị Dương Á Mẫn khinh bỉ xem thường, quan trọng hơn chính là đối phương còn vì thế mà hoàn toàn phủ định những thành tựu mà cô ấy đạt được khi ở nước ngoài.
Rất có khả năng sẽ vì một việc này bị Dương Á Mẫn truyền vào nhóm các bạn học rồi nói rằng Trình Đan Đình suốt ngày cố làm ra vẻ, đừng tưởng rằng cô ấy ở nước ngoài phấn đấu rất tốt, trên thực tế đều là giả thôi.
Tưởng tượng đến đấy là Trình Đan Đình đã sốt ruột đến độ không biết làm thế nào mới tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trình Đan Đình, Dương Á Mẫn vui muốn điên luôn, đây vẫn là lần đầu tiên khi cô ta đối mặt với Trình Đan Đình chiếm được ưu thế lớn như vậy.
Cô ta xua xua tay: “Này, không trả tiền được thì tránh ra nha, cô đang chặn đường đi thanh toán của tôi đấy có biết không hả?”
“Cô!!!” Trình Đan Đình siết chặt hai nắm tay.
Chuyện tới hiện giờ cũng không thể không rời đi được.
Lúc này…
Liền nghe thấy Giang Sách nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng Long Phượng Tử đưa cho Trình Đan Đình.
“Quần áo của phụ nữ đương nhiên là phải để cho đàn ông thanh toán, Đan Đình, em dùng thẻ của anh là được rồi.”
“Anh?” Trình Đan Đình kinh ngạc nhìn Giang Sách.
Dù sao Dương Á Mẫn vẫn luôn nhận lầm Giang Sách là bạn trai của Trình Đan Đình, vì để trợ giúp Trình Đan Đình thoát khỏi mối nguy Giang Sách thẳng thắn cũng không giải thích gì cả, đâm lao phải theo lao.
Vốn là Dương Á Mẫn thoáng sửng sốt, ngay sau đó lại cười to: “Này, tên đàn ông cày ruộng chỗ nông thôn như anh có thể đừng giả vờ giả vịt ở nơi này được không? Cái thẻ kia của anh là thẻ ngân hàng hả? Rõ ràng chính là thẻ ra vào của nhà tắm công cộng mà! Tốt hơn là anh nên đi tắm rửa đi, đừng ở chỗ này giả vờ làm người có của, tránh cho đến lúc đó quẹt không ra, càng thêm mất mặt xấu hổ.”
Giang Sách cười ha ha, đặt thẻ vào trong tay Trình Đan Đình.
Trình Đan Đình cũng chưa từng thấy qua loại thẻ vàng Long Phượng Tử này, nửa tin nửa ngờ đưa cho nhân viên.
Loại thẻ này là thẻ cao cấp nhất của ngân hàng Thụy Sĩ, toàn thế giới không vượt quá năm người có được nó, chưa từng thấy qua thì chỉ có thể nói rằng đẳng cấp thứ bậc của những người như bọn họ đây còn chưa đủ.
Nhân viên nhận lấy thử quẹt một cái, đinh một tiếng, vậy mà lại hiển thị thanh toán thành công.
98 vạn, thanh toán một lần!
Dương Á Mẫn trợn tròn mắt, ở trong cái thẻ căn bản là chưa từng thấy qua kia thế mà thật sự có gần một trăm vạn?
Trong lúc cô ta còn đang ngẩn người, Giang Sách thuận miệng nói: “Những bộ quần áo này, lấy thêm cho tôi thêm hai bộ giống y hệt.”
“Sao cơ?”
Tất cả mọi người đều choáng váng, làm gì vậy chứ?
Giang Sách hờ hững nói: “Quần áo này mặc lâu rồi thì sẽ nhăn và dơ. Cho nên tôi phải mua cho Đan Đình ba bộ, sáng trưa chiều mỗi buổi một bộ, như vậy thì mới có thể từng giờ từng phút đều xinh đẹp lay động lòng người.”
Thế này……
Thế này chính là nhà giàu lắm tiền tăng thêm ba cấp, ông hoàng trong các nhà giàu lắm tiền!
Nhân viên mắt rưng rưng vì xúc động: “Thưa ngài, ngài đúng là đối xử với người yêu của ngài tốt quá, tôi chúc phúc cho tình cảm của hai người lâu dài như trời đất, sông cạn đá mòn.”
“Nhanh, nhanh đi chuẩn bị hai bộ quần áo giống nhau y như đúc, đó không phải là quần áo, đó là minh chứng của tình yêu!”
Không bao lâu sau, hai bộ quần áo khác cũng đã được đưa lại đây.
Giang Sách đã quẹt thẻ rất là hào phóng.
Đinh, đinh, hai tiếng, 196 vạn lại quẹt sạch sành sanh, trước sau cả thảy ba lần tổng cộng quẹt 294 vạn, có là nhà giàu lắm tiền cũng không mua quần áo như vậy.
Giang Sách nhìn qua quầy tính tiền đầy tràn quần áo, để lại một tờ danh thiếp.
“Trên này có địa chỉ của tôi, mấy người cứ trực tiếp đưa quần áo đến là được rồi.”
“Vâng thưa ngài!”
Cuối cùng Trình Đan Đình chỉ chọn một bộ quần áo cần phải thay tạm rồi mang theo, toàn bộ những thứ khác đều đưa đến Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng.
Trước khi đi Trình Đan Đình mỉm cười với Dương Á Mẫn và nói: “Ai, bạn trai cày ruộng này của tôi thật sự rất yêu tôi, đúng là làm tôi không biết nên nói gì mới ổn đây.”
Dương Á Mẫn tức đến nỗi bật khóc, tóm lấy chồng cô ta cũng đòi mua ba bộ.
Nhưng chồng cô ta lại mặt ủ mày ê thế nào cũng không chịu mua.
“Á Mẫn, không phải là anh không mua cho em, thật sự là mua không nổi đâu, đắt quá.”
“Em mặc kệ em không quan tâm, em muốn mua, hu hu hu……”
“Á Mẫn ngoan, đừng khóc.”
“Mua cho em!!!”
Nghe tiếng khóc của Dương Á Mẫn, Trình Đan Đình nở nụ cười càn rỡ mà rời khỏi trung tâm thương mại.
Chuyện này ngày hôm nay chỉ mô tả bằng hai chữ: Quá đã!